- Trà Mộc, trước tiên ngươi đi theo Mộc Tinh Lễ đến Hắc Lân Thành đi dạo! Làm quen tình hình một chút. Cứ xem nơi này là nhà ngươi là được. Tinh Lễ cố gắng bảo vệ công tử Trà Mộc. Còn có mấy vị này nữa. Nếu xảy ra vấn đề ta sẽ chỉ hỏi ngươi!
Tiêu Lãng căn dặn võ giả Nhân Hoàng kia một tiếng. Đây là một cường giả Thần Khải phủ. Mộc Tinh Dã bảo hắn dẫn theo gần trăm cường giả Nhân Hoàng chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho Hắc Lân Thành, đề phòng dư nghiệt của gia tộc Hắc Lân đến báo thù. Tuy rằng hiện nay thanh uy của Tiêu Lãng đã danh chấn đại lục không người nào dám trêu chọc, nhưng cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Tiểu Đao lại nhíu nhíu mày nói:
- Nếu sửa lại Thần Hồn Phủ, vậy tên phủ thành cũng thay đổi đi. Tinh Lễ sau này đổi Hắc Lân Thành thành Tiêu Đế Thành đi!
- Tiêu Đế Thành? Cái này không tốt. Trong thành không Thiên Đế!
Tiêu Lãng ngạc nhiên.
Tiểu Đao bỉu môi nói:
- Ca đã từng giết chết hai Chiến Đế, lại thêm bối cảnh của ca, giờ phút này có ai trong Thiên Châu dám không phục? Cứ gọi là Tiêu Đế Thành!
Tiêu Lãng cười khổ cũng không nói thêm lời, chỉ nhìn Trà Mộc gật đầu. Hồng Đậu dẫn theo Nhã phu nhân, Tiêu Thanh Y vào trong phủ thành chủ thu xếp phòng ở. Chờ căn dặn mấy người một tiếng, Tiêu Lãng cùng Tiểu Đao phóng về phía truyền tống trận bên trong quảng trường.
Đông Phương Hồng Đậu mỉm cười nói với mấy người Trà Mộc, Tiêu Thanh Y:
-Cô cô, Nhã tỷ, Trà Mộc đừng lo lắng cho Tiêu Lãng. Giờ phút này cả Thiên Châu thật sự không có cường giả Thiên Đế nào dám trêu chọc hắn. Còn cường giả Nhân Hoàng, cho dù đến nhiều hơn nữa Tiêu Lãng cũng có thể giết chết! Mời mọi người qua bên này. Trước hết a sẽ sắp xếp chỗ ở cho mọi người. Tiêu Lãng vừa tiếp nhận Hắc Lân Phủ, rất nhiều chuyện cần xử lý!
Ba người theo Đông Phương Hồng Đậu đi vào trong phủ thành chủ. Bọn họ ở bên trong loay quay một vòng thiếu chút nữa thì lạc đường. Nói là phủ thành chủ nhưng thật ra là một đại viện siêu cấp, chia làm các viện đông tây nam bắc. Mỗi một sân viện đều lớn gấp mấy lần đại viện của Tiêu gia. Cũng may tất cả mọi người có chút cước lực, tốc độ cũng nhanh. Bằng không chỉ đi hết thành chủ phủ cũng phải mất mấy ngày mấy đêm.
Trà Mộc được sắp xếp vào một lầu các riêng ở phía đông viện. Còn Nhã phu nhân và Tiêu Thanh Y và Hồng Đậu Tiêu Lãng đồng thời ở hậu viện. Trà Mộc và mấy người Tiêu Thanh Y, Nhã phu nhân nhìn thấy âm thầm kinh hãi. Tâm tình trên mặt Tiêu Thanh Y cũng không ổn định. Nhã phu nhân và Trà Mộc tiến vào thấy sân viện lộng lẫy như thế, nhìn hoa cả mắt!
Năng lực của Trà Mộc thực sự không tồi. Trên đường đi hắn quan sát và trò truyện với Mộc Tinh Lễ, tìm hiểu về Thần Hồn Phủ. Nếu muốn quản lý toàn bộ phủ vực, trước hết phải tìm hiểu tình hình.
Chỉ có điều Mộc Tinh Dã tới Thần Hồn Phủ cũng không được bao nhiêu ngày, nhất thời có rất nhiều điều cũng không biết rõ. Trà Mộc trầm ngâm một hồi, sau đó bảo Mộc Tinh Lễ đi chuyển tất cả hồ sơ trong phủ thành chủ tới trong sân viện của hắn. Hắn chuẩn bị xem trước một ít hồ sơ, tìm hiểu toàn diện về Thần Hồn Phủ.
Tiêu Thanh Y và Đông Phương Hồng Đậu nhìn thấy đều âm thầm gật đầu. Có lẽ Trà Mộc không có được kinh nghiệm như Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu, rất nhiều chuyện vừa nhìn liền rõ ràng. Nhưng hắn trẻ tuổi, thông minh hiếu học. Thời điểm hắn còn làm thiếu tộc trưởng Trà Gia, hắn cũng từng tham dự quản lý rất nhiều chuyện lớn trong gia tộc.
Cường giả trong Thần Hồn Phủ nhiều như mây. Các gia tộc to nhỏ đếm không hết. Nếu như đổi lại là đám người Đông Phương Bạch đến quản lý, có khả năng bởi vì nguyên nhân tuổi tác và thực lực, có chút bó chân bó tay. Nhưng Trà Mộc nghé mới sinh không sợ cọp. Chỉ cần cho hắn một khoảng thời gian thích ứng, tuyệt đối là một phó phủ chủ hợp lệ. Đương nhiên một điểm quan trọng nhất, hắn là huynh đệ tốt của Tiêu Lãng, sẽ không xuất hiện chuyện mờ ám phản bội.
Tiêu Lãng chính vì nhìn thấy điểm này, mới nảy sinh ý nghĩ bất chợt. Đương nhiên Độc Cô Hành là lựa chọn tốt nhất. Lấy trí tuệ giống như yêu nghiệt của hắn, một Thần Hồn Phủ nho nhỏ khẳng định chơi rất trôi chảy.
Chỉ có điều Độc Cô Hành vẫn chưa phục sinh, cho dù phục sinh lại, Tiêu Lãng cũng sẽ không để hắn quản lý. Hắn sẽ để Độc Cô Hành và Tiêu Thanh Y du sơn ngoạn thủy sống nhàn nhã qua ngày.
Rừng rậm nguyền rủa nằm ở phía đông Thần Hồn Phủ. Đó là một rừng rậm lớn siêu cấp hiểm địa, bên trong hung thú nhiều như mây.
Bởi hung thú sinh sôi cực nhanh, cho nên sau một khoảng thời gian, sẽ xuất hiện chuyện hung thú bạo động. Không chỉ có ở Thần Hồn Phủ, cho dù là những phủ vực có hiểm địa còn lại cũng bị hung thú quấy nhiễu.
Tiêu Lãng và Tiểu Đao cùng với mười hộ vệ cường giả Nhân Hoàng, rất nhanh đã truyền tống đến một tiểu thành gần với rừng rậm nguyền rủa nhất. Đó là Hắc Sa Thành!
Trong thành đã không còn người của gia tộc Hắc Lân. Thành chủ đại nhân mới là tộc trưởng của một đại gia tộc trong thành. Hắn đã sớm nhận được tin tức, dẫn dắt một nhóm cường giả vội tới đón tiếp.
- Hiện nay tình huống thế nào?
Tiêu Lãng khoát tay áo bảo một đám võ giả chuẩn bị quỳ lạy đứng lên, hỏi thêm về tình huống.
Thành chủ đại nhân kia có chút mập mạp. Không biết hắn tu luyện thần thông nào, trên mặt hắn nở nụ cười đầy cung kính nịnh nọt, chắp tay nói:
- Bẩm phủ chủ, đêm qua hung thú đã bị trấn áp. Cũng may đại nhân Tinh Dã tới kịp lúc, bằng không vòng bảo hộ trong thành chắc hẳn đã bị công phá. Chỉ có điều đến buổi tối chắc hẳn sẽ lại tiến công. Bởi vì con hung thú trăm vạn năm kia là con miêu long thú, thích di chuyển vào ban đêm.
Giờ phút này đại nhân Tinh Dã đã dẫn người tiến vào rừng rậm nguyền rủa, cố gắng hết sức nhiều giết chết một vài hung thú, giảm bớt áp lực cho thủ thành.
- Đi!
Tiêu Lãng vừa nghe xong liền dẫn theo Tiểu Đao cùng với mười hộ vệ Nhân Hoàng lên chiến xa Thiên Cơ, bay về phía rừng rậm nguyền rủa. Mộc Tinh Dã dẫn theo cường giả cơ bản đều là người của Mộc Gia. Người ta đến giúp đỡ, để bọn họ bị tử thương, trong lòng Tiêu Lãng sẽ không yên tâm. Bản thân mình là phủ chủ, nhất định phải bảo vệ một phủ bình an. Nếu con hung thú trăm vạn năm kia, đêm qua không công thành thành công, như vậy tối nay có khả năng sẽ xuống nữa. Chút chuyện nhỏ cũng phải làm phiền đến Mộc Sơn Quỷ, thực sự là không tốt.
Tốc độ chiến xa Thiên Cơ rất nhanh. Sau nửa canh giờ mọi người đã tới một khu rừng rậm hoang vu. Rừng rậm này lớn vô cùng. Phóng tầm mắt nhìn ra hai bên và phía trước đều không nhìn thấy giới hạn. Bên trong có rất nhiều cây cổ thụ, đều cao mấy chục ngàn mét. Tuy rằng khoảng cách rất rộng, nhàng cành lá quá xum xuê. Từ trên bầu trời hoàn toàn không nhìn thấy cảnh tượng bên trong rừng rậm. Hơn nữa phía dưới có nhiều bụi gai cỏ dại mọc khắp nơi. Có cảm giác bên trong chính là miệng của một con hung thú cực lớn, khiến người ta vừa nhìn, trong lòng đã cảm thấy sợ hãi.
Hiển nhiên đám người Mộc Tinh Dã đã tiến sâu vào trong rừng rậm. Bên ngoài có hai hộ vệ Nhân Hoàng đang tra xét xung quanh, Bọn họ vừa nhìn thấy Tiêu Lãng dẫn người đến đây, vội vàng tiến lên đón.
- Tham kiến lãng công tử, Đao công tử!
Hai người là cường giả Thần Khải phủ, rất khách khí hành lễ nói.
Tiêu Lãng mỉm cười gật đầu nói:
- Đại nhân Tinh Dã ở đâu?
- Đại nhân đang ở bên trong rừng rậm thanh trừ đám hung thú cấp thấp. Chư vị mời đi theo ta!
Một cường giả Nhân Hoàng dẫn theo mọi người phóng vào bên trong. Một người khác tiếp tục tuần tra. Bên trong có rất nhiều cây cổ thụ, địa hình phức tạp. Tiêu Lãng thu hồi chiến xa Thiên Cơ. Mọi người cũng không bay. Tất cả chui vào trong rừng rậm, một đường bắn đi.
Trong một đám người này, thật ra tốc độ của Tiêu Lãng là chậm nhất. Chỉ có điều hắn phản ứng cực kỳ nhanh. Ở trong rừng rậm mờ mịt, hắn giống như một con báo săn nhanh chóng chạy. Tiểu Đao vóc người khôi ngô cũng linh hoạt khác thường. Hai người trái lại đã để bốn, năm cường giả Nhân Hoàng ngũ trọng lại phía sau, khiến những cường giả kia đỏ mặt.
Sau nửa canh giờ, phía trước xuất hiện tiếng chiến đấu, tiếng hồn lực nổ tung và tiếng võ giả hét lớn, cùng với tiếng hung thú liên tục gầm thét.
- Giết!
Tiêu Lãng và Tiểu Đao liếc mắt nhìn nhau. Đã lâu bọn họ không liên thủ chiến đấu ở trong rừng rậm. Hai người đều cảm thấy nhiệt huyết có chút sôi trào!
Thảo Đằng từ sau lưng Tiêu Lãng lao ra. Mấy chục vạn phân thân Thảo Đằng cảm giác như Tử thần u linh. Mười võ giả Nhân Hoàng nhìn thấy trong lòng run lên!
Tuy rằng bọn họ không thấy uy lực của nó, cũng không cảm nhận được bất kỳ khí tức cường đại gì, nhưng mấy trăm cường giả Nhân Hoàng của Ma gia, bao gồm mấy chục Nhân Hoàng đỉnh phong ở trước mặt Thảo Đằng lại hoàn toàn không có khả năng chống cự.
Tiêu Lãng căn dặn võ giả Nhân Hoàng kia một tiếng. Đây là một cường giả Thần Khải phủ. Mộc Tinh Dã bảo hắn dẫn theo gần trăm cường giả Nhân Hoàng chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho Hắc Lân Thành, đề phòng dư nghiệt của gia tộc Hắc Lân đến báo thù. Tuy rằng hiện nay thanh uy của Tiêu Lãng đã danh chấn đại lục không người nào dám trêu chọc, nhưng cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Tiểu Đao lại nhíu nhíu mày nói:
- Nếu sửa lại Thần Hồn Phủ, vậy tên phủ thành cũng thay đổi đi. Tinh Lễ sau này đổi Hắc Lân Thành thành Tiêu Đế Thành đi!
- Tiêu Đế Thành? Cái này không tốt. Trong thành không Thiên Đế!
Tiêu Lãng ngạc nhiên.
Tiểu Đao bỉu môi nói:
- Ca đã từng giết chết hai Chiến Đế, lại thêm bối cảnh của ca, giờ phút này có ai trong Thiên Châu dám không phục? Cứ gọi là Tiêu Đế Thành!
Tiêu Lãng cười khổ cũng không nói thêm lời, chỉ nhìn Trà Mộc gật đầu. Hồng Đậu dẫn theo Nhã phu nhân, Tiêu Thanh Y vào trong phủ thành chủ thu xếp phòng ở. Chờ căn dặn mấy người một tiếng, Tiêu Lãng cùng Tiểu Đao phóng về phía truyền tống trận bên trong quảng trường.
Đông Phương Hồng Đậu mỉm cười nói với mấy người Trà Mộc, Tiêu Thanh Y:
-Cô cô, Nhã tỷ, Trà Mộc đừng lo lắng cho Tiêu Lãng. Giờ phút này cả Thiên Châu thật sự không có cường giả Thiên Đế nào dám trêu chọc hắn. Còn cường giả Nhân Hoàng, cho dù đến nhiều hơn nữa Tiêu Lãng cũng có thể giết chết! Mời mọi người qua bên này. Trước hết a sẽ sắp xếp chỗ ở cho mọi người. Tiêu Lãng vừa tiếp nhận Hắc Lân Phủ, rất nhiều chuyện cần xử lý!
Ba người theo Đông Phương Hồng Đậu đi vào trong phủ thành chủ. Bọn họ ở bên trong loay quay một vòng thiếu chút nữa thì lạc đường. Nói là phủ thành chủ nhưng thật ra là một đại viện siêu cấp, chia làm các viện đông tây nam bắc. Mỗi một sân viện đều lớn gấp mấy lần đại viện của Tiêu gia. Cũng may tất cả mọi người có chút cước lực, tốc độ cũng nhanh. Bằng không chỉ đi hết thành chủ phủ cũng phải mất mấy ngày mấy đêm.
Trà Mộc được sắp xếp vào một lầu các riêng ở phía đông viện. Còn Nhã phu nhân và Tiêu Thanh Y và Hồng Đậu Tiêu Lãng đồng thời ở hậu viện. Trà Mộc và mấy người Tiêu Thanh Y, Nhã phu nhân nhìn thấy âm thầm kinh hãi. Tâm tình trên mặt Tiêu Thanh Y cũng không ổn định. Nhã phu nhân và Trà Mộc tiến vào thấy sân viện lộng lẫy như thế, nhìn hoa cả mắt!
Năng lực của Trà Mộc thực sự không tồi. Trên đường đi hắn quan sát và trò truyện với Mộc Tinh Lễ, tìm hiểu về Thần Hồn Phủ. Nếu muốn quản lý toàn bộ phủ vực, trước hết phải tìm hiểu tình hình.
Chỉ có điều Mộc Tinh Dã tới Thần Hồn Phủ cũng không được bao nhiêu ngày, nhất thời có rất nhiều điều cũng không biết rõ. Trà Mộc trầm ngâm một hồi, sau đó bảo Mộc Tinh Lễ đi chuyển tất cả hồ sơ trong phủ thành chủ tới trong sân viện của hắn. Hắn chuẩn bị xem trước một ít hồ sơ, tìm hiểu toàn diện về Thần Hồn Phủ.
Tiêu Thanh Y và Đông Phương Hồng Đậu nhìn thấy đều âm thầm gật đầu. Có lẽ Trà Mộc không có được kinh nghiệm như Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu, rất nhiều chuyện vừa nhìn liền rõ ràng. Nhưng hắn trẻ tuổi, thông minh hiếu học. Thời điểm hắn còn làm thiếu tộc trưởng Trà Gia, hắn cũng từng tham dự quản lý rất nhiều chuyện lớn trong gia tộc.
Cường giả trong Thần Hồn Phủ nhiều như mây. Các gia tộc to nhỏ đếm không hết. Nếu như đổi lại là đám người Đông Phương Bạch đến quản lý, có khả năng bởi vì nguyên nhân tuổi tác và thực lực, có chút bó chân bó tay. Nhưng Trà Mộc nghé mới sinh không sợ cọp. Chỉ cần cho hắn một khoảng thời gian thích ứng, tuyệt đối là một phó phủ chủ hợp lệ. Đương nhiên một điểm quan trọng nhất, hắn là huynh đệ tốt của Tiêu Lãng, sẽ không xuất hiện chuyện mờ ám phản bội.
Tiêu Lãng chính vì nhìn thấy điểm này, mới nảy sinh ý nghĩ bất chợt. Đương nhiên Độc Cô Hành là lựa chọn tốt nhất. Lấy trí tuệ giống như yêu nghiệt của hắn, một Thần Hồn Phủ nho nhỏ khẳng định chơi rất trôi chảy.
Chỉ có điều Độc Cô Hành vẫn chưa phục sinh, cho dù phục sinh lại, Tiêu Lãng cũng sẽ không để hắn quản lý. Hắn sẽ để Độc Cô Hành và Tiêu Thanh Y du sơn ngoạn thủy sống nhàn nhã qua ngày.
Rừng rậm nguyền rủa nằm ở phía đông Thần Hồn Phủ. Đó là một rừng rậm lớn siêu cấp hiểm địa, bên trong hung thú nhiều như mây.
Bởi hung thú sinh sôi cực nhanh, cho nên sau một khoảng thời gian, sẽ xuất hiện chuyện hung thú bạo động. Không chỉ có ở Thần Hồn Phủ, cho dù là những phủ vực có hiểm địa còn lại cũng bị hung thú quấy nhiễu.
Tiêu Lãng và Tiểu Đao cùng với mười hộ vệ cường giả Nhân Hoàng, rất nhanh đã truyền tống đến một tiểu thành gần với rừng rậm nguyền rủa nhất. Đó là Hắc Sa Thành!
Trong thành đã không còn người của gia tộc Hắc Lân. Thành chủ đại nhân mới là tộc trưởng của một đại gia tộc trong thành. Hắn đã sớm nhận được tin tức, dẫn dắt một nhóm cường giả vội tới đón tiếp.
- Hiện nay tình huống thế nào?
Tiêu Lãng khoát tay áo bảo một đám võ giả chuẩn bị quỳ lạy đứng lên, hỏi thêm về tình huống.
Thành chủ đại nhân kia có chút mập mạp. Không biết hắn tu luyện thần thông nào, trên mặt hắn nở nụ cười đầy cung kính nịnh nọt, chắp tay nói:
- Bẩm phủ chủ, đêm qua hung thú đã bị trấn áp. Cũng may đại nhân Tinh Dã tới kịp lúc, bằng không vòng bảo hộ trong thành chắc hẳn đã bị công phá. Chỉ có điều đến buổi tối chắc hẳn sẽ lại tiến công. Bởi vì con hung thú trăm vạn năm kia là con miêu long thú, thích di chuyển vào ban đêm.
Giờ phút này đại nhân Tinh Dã đã dẫn người tiến vào rừng rậm nguyền rủa, cố gắng hết sức nhiều giết chết một vài hung thú, giảm bớt áp lực cho thủ thành.
- Đi!
Tiêu Lãng vừa nghe xong liền dẫn theo Tiểu Đao cùng với mười hộ vệ Nhân Hoàng lên chiến xa Thiên Cơ, bay về phía rừng rậm nguyền rủa. Mộc Tinh Dã dẫn theo cường giả cơ bản đều là người của Mộc Gia. Người ta đến giúp đỡ, để bọn họ bị tử thương, trong lòng Tiêu Lãng sẽ không yên tâm. Bản thân mình là phủ chủ, nhất định phải bảo vệ một phủ bình an. Nếu con hung thú trăm vạn năm kia, đêm qua không công thành thành công, như vậy tối nay có khả năng sẽ xuống nữa. Chút chuyện nhỏ cũng phải làm phiền đến Mộc Sơn Quỷ, thực sự là không tốt.
Tốc độ chiến xa Thiên Cơ rất nhanh. Sau nửa canh giờ mọi người đã tới một khu rừng rậm hoang vu. Rừng rậm này lớn vô cùng. Phóng tầm mắt nhìn ra hai bên và phía trước đều không nhìn thấy giới hạn. Bên trong có rất nhiều cây cổ thụ, đều cao mấy chục ngàn mét. Tuy rằng khoảng cách rất rộng, nhàng cành lá quá xum xuê. Từ trên bầu trời hoàn toàn không nhìn thấy cảnh tượng bên trong rừng rậm. Hơn nữa phía dưới có nhiều bụi gai cỏ dại mọc khắp nơi. Có cảm giác bên trong chính là miệng của một con hung thú cực lớn, khiến người ta vừa nhìn, trong lòng đã cảm thấy sợ hãi.
Hiển nhiên đám người Mộc Tinh Dã đã tiến sâu vào trong rừng rậm. Bên ngoài có hai hộ vệ Nhân Hoàng đang tra xét xung quanh, Bọn họ vừa nhìn thấy Tiêu Lãng dẫn người đến đây, vội vàng tiến lên đón.
- Tham kiến lãng công tử, Đao công tử!
Hai người là cường giả Thần Khải phủ, rất khách khí hành lễ nói.
Tiêu Lãng mỉm cười gật đầu nói:
- Đại nhân Tinh Dã ở đâu?
- Đại nhân đang ở bên trong rừng rậm thanh trừ đám hung thú cấp thấp. Chư vị mời đi theo ta!
Một cường giả Nhân Hoàng dẫn theo mọi người phóng vào bên trong. Một người khác tiếp tục tuần tra. Bên trong có rất nhiều cây cổ thụ, địa hình phức tạp. Tiêu Lãng thu hồi chiến xa Thiên Cơ. Mọi người cũng không bay. Tất cả chui vào trong rừng rậm, một đường bắn đi.
Trong một đám người này, thật ra tốc độ của Tiêu Lãng là chậm nhất. Chỉ có điều hắn phản ứng cực kỳ nhanh. Ở trong rừng rậm mờ mịt, hắn giống như một con báo săn nhanh chóng chạy. Tiểu Đao vóc người khôi ngô cũng linh hoạt khác thường. Hai người trái lại đã để bốn, năm cường giả Nhân Hoàng ngũ trọng lại phía sau, khiến những cường giả kia đỏ mặt.
Sau nửa canh giờ, phía trước xuất hiện tiếng chiến đấu, tiếng hồn lực nổ tung và tiếng võ giả hét lớn, cùng với tiếng hung thú liên tục gầm thét.
- Giết!
Tiêu Lãng và Tiểu Đao liếc mắt nhìn nhau. Đã lâu bọn họ không liên thủ chiến đấu ở trong rừng rậm. Hai người đều cảm thấy nhiệt huyết có chút sôi trào!
Thảo Đằng từ sau lưng Tiêu Lãng lao ra. Mấy chục vạn phân thân Thảo Đằng cảm giác như Tử thần u linh. Mười võ giả Nhân Hoàng nhìn thấy trong lòng run lên!
Tuy rằng bọn họ không thấy uy lực của nó, cũng không cảm nhận được bất kỳ khí tức cường đại gì, nhưng mấy trăm cường giả Nhân Hoàng của Ma gia, bao gồm mấy chục Nhân Hoàng đỉnh phong ở trước mặt Thảo Đằng lại hoàn toàn không có khả năng chống cự.