Tiêu Lãng nghĩ không ra. Chỉ có điều hắn chuẩn bị gặp phó sơn chủ này một lần. Nơi này là Nhàn Đế Thành không người nào dám gây sự. Mà cho dù cho người của núi chôn sống một trăm lá gan, cũng không dám ám sát mình chứ?
Âu Dương Tà hàn huyên vài câu liền chuẩn bị rời đi. Âu Dương Ấu Trĩ lại chết sống không muốn đi, đòi ở cùng Tiêu Lãng một chỗ. Điều này khiến Âu Dương Tà và hai trưởng lão vô cùng khó xử. Tiêu Lãng cũng cảm thấy rất lúng túng. Đây không phải là núi Mê Tung. Cô nam quả nữ, Tiêu Lãng không có tâm tư, nhưng nếu để truyền đi sẽ không tốt.
Chỉ có điều tình Ấu Trĩ bướng bỉnh quật cường, căn bản không nghe. Tiêu Lãng bất đắc dĩ đành phải thuê cho nàng một gian phòng ở bên cạnh. Lúc này, đám người Âu Dương Tà mới yên tâm rời đi. Dù sao ở Nhàn Đế Thành vô cùng an toàn. Ấu Trĩ còn có bảo giáp hộ thân. Nàng ở chung một chỗ với Tiêu Lãng càng an toàn hơn.
Tiếp theo Tiêu Lãng sai thị nữ truyền tin ra ngoài, nhận lời gặp mấy công tử tiểu thư này. Ấu Trĩ cũng có mặt trong lúc hắn tiếp khách. Tiêu Lãng cùng công tử Dật Hiên, tiểu thư Tô Ngôn, tiểu thư Tô Tiểu Bảo uống vài chén trà tán gẫu một hồi cũng cảm thấy hài lòng. Chỉ thấy ánh mắt Tô Tiểu Bảo nhìn mình nóng rực, Tiêu Lãng có chút không thoải mái.
- Ấu Trĩ, muội đi về phòng của muội trước. Ta gặp người của tổ chức sát thủ kia một lát. Muội ở đây không tiện!
Sau khi tiễn cháu trai của Nhàn Đế rời đi, Tiêu Lãng căn dặn Ấu Trĩ một tiếng.
Tuy rằng Ấu Trĩ thích hồ đồ, nhưng khi biết Tiêu Lãng có chính sự, rất khôn khéo ôm một túi linh quả đi vào trong gian phòng của nàng. Tiêu Lãng đợi một lát, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa. Hắn mở cửa ra, lại nhìn thấy một võ giả toàn thân ngay cả con mắt cũng được bao phủ trong áo bào đen.
- Phó sơn chủ núi chôn sống?
Tiêu Lãng dừng một chút, không mời người này đi vào, chỉ nghi ngờ hỏi.
Đối phương gật đầu nhưng không nói lời nào. Tiêu Lãng có khó chịu nói:
- Các hạ giấu đầu lòi đuôi. Đây không phải là đạo gặp khách? Có thể có chuyện gì quan trọng sao? Nếu như không có... Ta rất bận!
Hắn rất thiếu huyền thạch. Nếu như muốn giết người tất nhiên sẽ tự mình động thủ, không cần mời sát thủ. Cho nên hắn không cho rằng mình và tổ chức sát thủ cần gặp mặt. Người kia vẫn không nói gì, nhưng lại truyền âm tới:
- Tiêu phủ chủ, có người muốn mua mạng ngươi. Nhưng sơn chủ chúng ta không tiếp nhận. Tiêu phủ chủ không có hứng thú biết ai đã đưa ra nhiệm vụ này sao?
- Ừm?
Con ngươi trong mắt Tiêu Lãng co lại. Lại có thể có người muốn mua mạng hắn sao? Còn tìm tổ chức sát thủ nữa? Bọn họ không sợ người của Mê Thần Cung sao?
Hắn bắt đầu kinh ngạc nghi ngờ, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm vào phó sơn chủ này. Bình thường tổ chức sát thủ rất chú ý quy củ, chưa bao giờ tiết lộ thân phận của kim chủ. Bằng không chuyện này truyền ra ngoài, sợ là bọn họ không cần làm ăn nữa.
Người kia cảm nhận được sự nghi ngờ của Tiêu Lãng, lập tức truyền âm nói:
- Tiêu phủ chủ không nên hiểu lầm. Sở dĩ ta lại đây truyền tin tức cho ngài, bởi vì sơn chủ chúng ta và lão gia Hòa Mộc có một phần giao tình. Việc này ngài có thể truyền tin cho Mộc lão gia chứng thực một chút!
- Đi vào rồi nói!
Tiêu Lãng lùi vào trong gian phòng, nhường đường cho người này đi vào. Đương nhiên cảnh giác trong lòng vẫn chưa giảm bớt. Phó sơn chủ kia giống như quỷ hồn nhẹ nhàng đi vào, sau đó liền đứng ở cửa khách khí nói:
- Sơn chủ chúng ta nói, hắn rất thưởng thức ngài, cho nên muốn dùng tin tức kia để kết giao bằng hữu với Tiêu phủ chủ. Ngày sau có gì cần đến núi chôn sống, có thể căn dặn bất kỳ lúc nào. Đây là lệnh bài. Chỉ cần Tiêu phủ chủ tùy tiện phát sáng lệnh bài này ở cửa thành trì, người của chúng ta tất nhiên sẽ tìm được ngươi. Nhiệm vụ của Tiêu phủ chủ cũng có năm phần giống với chúng ta.
Phó sơn chủ ném ra một khối lệnh bài. Lệnh bài này rất bình thường, phía trên không có một chữ nào. Tiêu Lãng tiện tay đặt ở trên bàn, gật đầu nói:
- Thay ta gửi lời cảm ơn tới sơn chủ các ngươi!
Phó sơn chủ tiếp tục nói:
- Một tháng trước, có một người thần bí cầm năm ngàn vạn huyền thạch muốn mua đầu Tiêu phủ chủ. Chuyện lớn như vậy người phía dưới tất nhiên không dám nhận. Tin tức đó được truyền tới sơn chủ. Không nói sơn chủ và lão gia Hòa Mộc đã từng có một phần tình nghĩa, cho dù vì Mê Thần Cung phía sau lưng Tiêu phủ chủ, núi chôn sống cũng không dám tiếp nhận nhiệm vụ này! Người kia nổi giận trực tiếp mắng núi chôn sống chúng ta không ra gì. Nói chung nói những lời rất khó nghe... Lúc đó hắn còn có xung đột với quản sự. Sơn chủ tức giận, đã sai người ta điều tra thân phận người này. Dựa vào năng lực của núi chôn sống chúng ta, dễ dàng tra ra người này, còn tra ra thân phận của hắn. Ha ha! Chắc hẳn Tiêu phủ chủ tuyệt đối sẽ không nghĩ ra được thân phận người này!
- Ai?
Sắc mặt Tiêu Lãng lạnh xuống. Năm ngàn vạn huyền thạch không phải số lượng nhỏ. Người bình thường đúng là không bỏ ra nổi. Mà những đại gia tộc này hẳn là không có lá gan mua mạng mình chứ?
Phó sơn chủ cười hì hì nói:
- Kẻ thù lớn nhất của ngài trước đây, hoàng đế bệ hạ trước kia của ngài!
- Cái gì?
Thân thể Tiêu Lãng chấn động, trong mắt đầy vẻ không dám tin nói:
- Vân Phi Dương! Làm sao có thể? Hắn lấy đâu ra nhiều huyền thạch như vậy?
Phó sơn chủ lại cười hì hì nói:
- Nếu như Tiêu phủ chủ biết, gần đây phủ chủ Phi Dương Phủ thanh danh vang dội chính là Vân Phi Dương, có lẽ ngài sẽ không cảm thấy kỳ lại về số huyền thạch của hắn!
- A?
Con ngươi trong mắt Tiêu Lãng co lại. Vân Phi Dương lại là phủ chủ Phi Dương Phủ. Hắn lại là cường giả bí ẩn đã lấy thực lực Nhân Hoàng sơ giai quét ngang một phủ vực, vị cường giả có bối cảnh thần bí, khiến Các chủ Tinh Thần cũng phải truyền lời ra ngoài sẽ ra sức bảo vệ hắn?
Trong thời gian mấy năm, giờ phút này hắn lại từ thực lực Chiến Thánh đạt tới thực lực có thể vô địch Nhân Hoàng cảnh? Hắn đã làm như thế nào? Rốt cuộc, thế lực sau lưng hắn là ai? Hắn làm sao có thể liên quan tới thế lực cường đại như vậy? Còn nữa, tại sao Vân Tử Sam chưa xuất hiện?
Quá nhiều nghi hoặc, quá nhiều khiếp sợ, trong lòng Tiêu Lãng trở nên vô cùng nặng nề, hơn nữa còn cực kỳ lo lắng và khủng hoảng. Hắn thật sự cảm thấy khủng hoảng hơn bất kỳ lúc nào.
Bởi vì bây giờ hắn không phải chỉ có một mình. Hắn còn có Thần Hồn Phủ, hắn phải bảo vệ quá nhiều người!
Hắn đột nhiên có cảm giác kích động, muốn lập tức xông tới Phi Dương Phủ, vận dụng Vô Tình Kiếm trực tiếp chém giết Vân Phi Dương. Người này quá nguy hiểm.
Nếu như lại cho Vân Phi Dương thêm thời gian mấy năm, nếu như hắn đột phá Thiên Đế đột phá Thiên Đế Chí Tôn, mình và mọi người trong Thần Hồn Phủ sẽ phải chết!
Nếu hắn dám mua mạng của mình, tất nhiên hắn hoặc là thế lực sau lưng hắn không úy kỵ Mê Thần Cung! Chắc hẳn giờ phút này hắn biết còn chưa phải là đối thủ của mình, bằng không đã sớm xông tới Thần Hồn Phủ.
Không úy kỵ Mê Thần Cung? Chẳng lẽ là Diệt Hồn Điện?
Tiêu Lãng đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng. Chỉ có điều... Thiên Châu không có ai biết Diệt Hồn Điện ở đâu. Nếu không phải người của Mê Thần Cung truyền tới, Thiên Châu cũng không biết có thế lực Diệt Hồn Điện này. Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói người của Diệt Hồn Điện xuất hiện ở Thiên Châu.
Không phải là Diệt Hồn Điện... Vậy còn có thế lực gì có thể làm cho điện chủ Tinh Thần kiêng kỵ như vậy?
Tiêu Lãng cảm giác quá mơ hồ. Hắn cảm giác được một sự khiêu chiến trước nay chưa từng có. Nếu như lần này thua, hắn sẽ chết. Đông Phương Hồng Đậu, Tiêu Thanh Y, thậm chí người đại lục Thần Hồn chắc hẳn đều sẽ chết!
- Bình tĩnh, bình tĩnh!
Tiêu Lãng nghĩ đến chuyện Vân Phi Dương sai người ta mua mạng mình, người núi chôn sống không đồng ý, hắn lập tức tức giận mắng. Điều này chứng tỏ hiện nay Vân Phi Dương còn chưa có thực lực trực tiếp ở ngoài sáng chống lại mình, trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không động thủ. Hắn còn có thời gian.
Hắn trầm ngâm rất lâu, rốt cuộc ngẩng đầu nói:
- Cảm ơn núi chôn sống mang đến cho ta một tin tức quan trọng như thế. Sơn chủ các ngươi, người bạn này ta quyết định kết giao! Mặt khác thỉnh cầu các ngươi giúp ta điều tra một chút về thế lực sau lưng Vân Phi Dương. Chỉ cần có thể điều tra ra... Bao nhiêu huyền thạch ta cũng giao! Còn nữa giúp ta sai người để ý nhất cử nhất động của Vân Phi Dương. Nếu hắn có hành động gì khác thường lập tức báo cho ta biết!
Âu Dương Tà hàn huyên vài câu liền chuẩn bị rời đi. Âu Dương Ấu Trĩ lại chết sống không muốn đi, đòi ở cùng Tiêu Lãng một chỗ. Điều này khiến Âu Dương Tà và hai trưởng lão vô cùng khó xử. Tiêu Lãng cũng cảm thấy rất lúng túng. Đây không phải là núi Mê Tung. Cô nam quả nữ, Tiêu Lãng không có tâm tư, nhưng nếu để truyền đi sẽ không tốt.
Chỉ có điều tình Ấu Trĩ bướng bỉnh quật cường, căn bản không nghe. Tiêu Lãng bất đắc dĩ đành phải thuê cho nàng một gian phòng ở bên cạnh. Lúc này, đám người Âu Dương Tà mới yên tâm rời đi. Dù sao ở Nhàn Đế Thành vô cùng an toàn. Ấu Trĩ còn có bảo giáp hộ thân. Nàng ở chung một chỗ với Tiêu Lãng càng an toàn hơn.
Tiếp theo Tiêu Lãng sai thị nữ truyền tin ra ngoài, nhận lời gặp mấy công tử tiểu thư này. Ấu Trĩ cũng có mặt trong lúc hắn tiếp khách. Tiêu Lãng cùng công tử Dật Hiên, tiểu thư Tô Ngôn, tiểu thư Tô Tiểu Bảo uống vài chén trà tán gẫu một hồi cũng cảm thấy hài lòng. Chỉ thấy ánh mắt Tô Tiểu Bảo nhìn mình nóng rực, Tiêu Lãng có chút không thoải mái.
- Ấu Trĩ, muội đi về phòng của muội trước. Ta gặp người của tổ chức sát thủ kia một lát. Muội ở đây không tiện!
Sau khi tiễn cháu trai của Nhàn Đế rời đi, Tiêu Lãng căn dặn Ấu Trĩ một tiếng.
Tuy rằng Ấu Trĩ thích hồ đồ, nhưng khi biết Tiêu Lãng có chính sự, rất khôn khéo ôm một túi linh quả đi vào trong gian phòng của nàng. Tiêu Lãng đợi một lát, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa. Hắn mở cửa ra, lại nhìn thấy một võ giả toàn thân ngay cả con mắt cũng được bao phủ trong áo bào đen.
- Phó sơn chủ núi chôn sống?
Tiêu Lãng dừng một chút, không mời người này đi vào, chỉ nghi ngờ hỏi.
Đối phương gật đầu nhưng không nói lời nào. Tiêu Lãng có khó chịu nói:
- Các hạ giấu đầu lòi đuôi. Đây không phải là đạo gặp khách? Có thể có chuyện gì quan trọng sao? Nếu như không có... Ta rất bận!
Hắn rất thiếu huyền thạch. Nếu như muốn giết người tất nhiên sẽ tự mình động thủ, không cần mời sát thủ. Cho nên hắn không cho rằng mình và tổ chức sát thủ cần gặp mặt. Người kia vẫn không nói gì, nhưng lại truyền âm tới:
- Tiêu phủ chủ, có người muốn mua mạng ngươi. Nhưng sơn chủ chúng ta không tiếp nhận. Tiêu phủ chủ không có hứng thú biết ai đã đưa ra nhiệm vụ này sao?
- Ừm?
Con ngươi trong mắt Tiêu Lãng co lại. Lại có thể có người muốn mua mạng hắn sao? Còn tìm tổ chức sát thủ nữa? Bọn họ không sợ người của Mê Thần Cung sao?
Hắn bắt đầu kinh ngạc nghi ngờ, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm vào phó sơn chủ này. Bình thường tổ chức sát thủ rất chú ý quy củ, chưa bao giờ tiết lộ thân phận của kim chủ. Bằng không chuyện này truyền ra ngoài, sợ là bọn họ không cần làm ăn nữa.
Người kia cảm nhận được sự nghi ngờ của Tiêu Lãng, lập tức truyền âm nói:
- Tiêu phủ chủ không nên hiểu lầm. Sở dĩ ta lại đây truyền tin tức cho ngài, bởi vì sơn chủ chúng ta và lão gia Hòa Mộc có một phần giao tình. Việc này ngài có thể truyền tin cho Mộc lão gia chứng thực một chút!
- Đi vào rồi nói!
Tiêu Lãng lùi vào trong gian phòng, nhường đường cho người này đi vào. Đương nhiên cảnh giác trong lòng vẫn chưa giảm bớt. Phó sơn chủ kia giống như quỷ hồn nhẹ nhàng đi vào, sau đó liền đứng ở cửa khách khí nói:
- Sơn chủ chúng ta nói, hắn rất thưởng thức ngài, cho nên muốn dùng tin tức kia để kết giao bằng hữu với Tiêu phủ chủ. Ngày sau có gì cần đến núi chôn sống, có thể căn dặn bất kỳ lúc nào. Đây là lệnh bài. Chỉ cần Tiêu phủ chủ tùy tiện phát sáng lệnh bài này ở cửa thành trì, người của chúng ta tất nhiên sẽ tìm được ngươi. Nhiệm vụ của Tiêu phủ chủ cũng có năm phần giống với chúng ta.
Phó sơn chủ ném ra một khối lệnh bài. Lệnh bài này rất bình thường, phía trên không có một chữ nào. Tiêu Lãng tiện tay đặt ở trên bàn, gật đầu nói:
- Thay ta gửi lời cảm ơn tới sơn chủ các ngươi!
Phó sơn chủ tiếp tục nói:
- Một tháng trước, có một người thần bí cầm năm ngàn vạn huyền thạch muốn mua đầu Tiêu phủ chủ. Chuyện lớn như vậy người phía dưới tất nhiên không dám nhận. Tin tức đó được truyền tới sơn chủ. Không nói sơn chủ và lão gia Hòa Mộc đã từng có một phần tình nghĩa, cho dù vì Mê Thần Cung phía sau lưng Tiêu phủ chủ, núi chôn sống cũng không dám tiếp nhận nhiệm vụ này! Người kia nổi giận trực tiếp mắng núi chôn sống chúng ta không ra gì. Nói chung nói những lời rất khó nghe... Lúc đó hắn còn có xung đột với quản sự. Sơn chủ tức giận, đã sai người ta điều tra thân phận người này. Dựa vào năng lực của núi chôn sống chúng ta, dễ dàng tra ra người này, còn tra ra thân phận của hắn. Ha ha! Chắc hẳn Tiêu phủ chủ tuyệt đối sẽ không nghĩ ra được thân phận người này!
- Ai?
Sắc mặt Tiêu Lãng lạnh xuống. Năm ngàn vạn huyền thạch không phải số lượng nhỏ. Người bình thường đúng là không bỏ ra nổi. Mà những đại gia tộc này hẳn là không có lá gan mua mạng mình chứ?
Phó sơn chủ cười hì hì nói:
- Kẻ thù lớn nhất của ngài trước đây, hoàng đế bệ hạ trước kia của ngài!
- Cái gì?
Thân thể Tiêu Lãng chấn động, trong mắt đầy vẻ không dám tin nói:
- Vân Phi Dương! Làm sao có thể? Hắn lấy đâu ra nhiều huyền thạch như vậy?
Phó sơn chủ lại cười hì hì nói:
- Nếu như Tiêu phủ chủ biết, gần đây phủ chủ Phi Dương Phủ thanh danh vang dội chính là Vân Phi Dương, có lẽ ngài sẽ không cảm thấy kỳ lại về số huyền thạch của hắn!
- A?
Con ngươi trong mắt Tiêu Lãng co lại. Vân Phi Dương lại là phủ chủ Phi Dương Phủ. Hắn lại là cường giả bí ẩn đã lấy thực lực Nhân Hoàng sơ giai quét ngang một phủ vực, vị cường giả có bối cảnh thần bí, khiến Các chủ Tinh Thần cũng phải truyền lời ra ngoài sẽ ra sức bảo vệ hắn?
Trong thời gian mấy năm, giờ phút này hắn lại từ thực lực Chiến Thánh đạt tới thực lực có thể vô địch Nhân Hoàng cảnh? Hắn đã làm như thế nào? Rốt cuộc, thế lực sau lưng hắn là ai? Hắn làm sao có thể liên quan tới thế lực cường đại như vậy? Còn nữa, tại sao Vân Tử Sam chưa xuất hiện?
Quá nhiều nghi hoặc, quá nhiều khiếp sợ, trong lòng Tiêu Lãng trở nên vô cùng nặng nề, hơn nữa còn cực kỳ lo lắng và khủng hoảng. Hắn thật sự cảm thấy khủng hoảng hơn bất kỳ lúc nào.
Bởi vì bây giờ hắn không phải chỉ có một mình. Hắn còn có Thần Hồn Phủ, hắn phải bảo vệ quá nhiều người!
Hắn đột nhiên có cảm giác kích động, muốn lập tức xông tới Phi Dương Phủ, vận dụng Vô Tình Kiếm trực tiếp chém giết Vân Phi Dương. Người này quá nguy hiểm.
Nếu như lại cho Vân Phi Dương thêm thời gian mấy năm, nếu như hắn đột phá Thiên Đế đột phá Thiên Đế Chí Tôn, mình và mọi người trong Thần Hồn Phủ sẽ phải chết!
Nếu hắn dám mua mạng của mình, tất nhiên hắn hoặc là thế lực sau lưng hắn không úy kỵ Mê Thần Cung! Chắc hẳn giờ phút này hắn biết còn chưa phải là đối thủ của mình, bằng không đã sớm xông tới Thần Hồn Phủ.
Không úy kỵ Mê Thần Cung? Chẳng lẽ là Diệt Hồn Điện?
Tiêu Lãng đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng. Chỉ có điều... Thiên Châu không có ai biết Diệt Hồn Điện ở đâu. Nếu không phải người của Mê Thần Cung truyền tới, Thiên Châu cũng không biết có thế lực Diệt Hồn Điện này. Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói người của Diệt Hồn Điện xuất hiện ở Thiên Châu.
Không phải là Diệt Hồn Điện... Vậy còn có thế lực gì có thể làm cho điện chủ Tinh Thần kiêng kỵ như vậy?
Tiêu Lãng cảm giác quá mơ hồ. Hắn cảm giác được một sự khiêu chiến trước nay chưa từng có. Nếu như lần này thua, hắn sẽ chết. Đông Phương Hồng Đậu, Tiêu Thanh Y, thậm chí người đại lục Thần Hồn chắc hẳn đều sẽ chết!
- Bình tĩnh, bình tĩnh!
Tiêu Lãng nghĩ đến chuyện Vân Phi Dương sai người ta mua mạng mình, người núi chôn sống không đồng ý, hắn lập tức tức giận mắng. Điều này chứng tỏ hiện nay Vân Phi Dương còn chưa có thực lực trực tiếp ở ngoài sáng chống lại mình, trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không động thủ. Hắn còn có thời gian.
Hắn trầm ngâm rất lâu, rốt cuộc ngẩng đầu nói:
- Cảm ơn núi chôn sống mang đến cho ta một tin tức quan trọng như thế. Sơn chủ các ngươi, người bạn này ta quyết định kết giao! Mặt khác thỉnh cầu các ngươi giúp ta điều tra một chút về thế lực sau lưng Vân Phi Dương. Chỉ cần có thể điều tra ra... Bao nhiêu huyền thạch ta cũng giao! Còn nữa giúp ta sai người để ý nhất cử nhất động của Vân Phi Dương. Nếu hắn có hành động gì khác thường lập tức báo cho ta biết!