Phó sơn chủ núi chôn sống đi rồi, Tiêu Lãng một mình ngồi thật lâu ở bên trong phòng không nói gì. Lông mày hắn nhíu chặt lại, sắc mặt trầm trọng.
Đại lục Thần Hồn xuất hiện nhân tài. Hắn trong thời gian mấy năm đã thuận theo thiên địa, đặt xuống một Thần Hồn Phủ, thực lực có thể tương đương với Thiên Đế! Hiện tại lại xuất hiện một người còn nghịch thiên như vậy, nếu như chuyện này truyền đi, sợ là tất cả Thiên Châu sẽ xôn xao.
Vấn đề là... Bọn họ là kẻ thù sinh tử!
Vân Phi Dương và Vân Tử Sam chính là thủ phạm mưu hại Tiêu Bất Tử, Tiêu Thanh Đế. Tiêu Lãng nhất định phải giết chết hai người bọn họ. Vân Phi Dương và Vân Tử Sam hận Tiêu Lãng thấu xương. Hai bên không phải ngươi chết chính là ta sống.
Quan trọng nhất là hai bên đều có bối cảnh lớn. Điều khiến Tiêu Lãng nhức đầu nhất chính là, Vân Tử Sam lại không hề lộ diện? Vân Tử Sam có trí tuệ giống như yêu nghiệt, cho tới bây giờ Tiêu Lãng tất nhiên hiểu rõ. Người này mười một tuổi đã âm thầm chủ trì mọi việc lớn nhỏ của Chiến Vương Triều. Chuyện mưu hại Tiêu Bất Tử hoàn toàn do một mình nàng bày ra. Ngay cả Độc Cô Hành trí tuệ như vậy cũng bại ở trong tay nàng...
Nếu như Vân Tử Sam còn sống, có mưu kế của nàng, có tốc độ tu luyện nhanh chóng của Vân Phi Dương, lại có thế lực lớn ở sau lưng làm chỗ dựa cho bọn họ, Tiêu Lãng và người thân của hắn bị chơi chết, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi!
Tiêu Lãng nhắm mắt lại, cảm giác dường như có một con hung thú viễn cổ đang chậm rãi đi về phía hắn. Hắn có cảm giác bị đè ép tới mức không kịp thở. Kẻ địch không biết mới là kẻ đáng sợ nhất!
Bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa, đánh thức Tiêu Lãng. Tiêu Lãng mở cửa. Âu Dương Ấu Trĩ sôi nổi đi vào. Nhìn thấy trên mặt Tiêu Lãng lộ vẻ nặng nề, nàng nhất thời nghi hoặc nói:
- Đại ca ca, đại ca ca làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Có cần Ấu Trĩ hỗ trợ hay không?
Tiêu Lãng miễn cưỡng mỉm cười. Việc này tất nhiên không thể nào nói với Âu Dương Ấu Trĩ được. Hắn tùy ý nói:
- Không có chuyện gì lớn. Chỉ có chút chuyện nhỏ khiến ta phiền lòng thôi! Đi thôi, Ấu Trĩ, chúng ta đi ăn cơm!
Xe tới trước núi tất có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Cuộc sống không phải là Lâm Đại Ngọc, sẽ không bởi vì ưu thương mà suy sụp tới chết. Tháng ngày vẫn trôi qua. Chung quy vẫn phải nghĩ biện pháp đi giải quyết chuyện này. Hiện tại suy nghĩ nhiều cũng vô dụng. Hắn chỉ có thể chờ đợi tin tức từ núi chôn sống!
Cơm nước xong, Tiêu Lãng cũng không có lòng dạ nào dẫn Ấu Trĩ đi chơi. Hai người trở về phòng, Tiêu Lãng bế quan tu luyện. Ấu Trĩ rất khôn khéo tránh sang một bên tự mình vui đùa, cuối cùng ngả đầu sang một bên trực tiếp ngủ. Nàng ngủ cực kỳ an nhàn thoải mái, cũng giống như thời điểm năm đó khi còn ở núi Mê Tung.
Ngày hôm sau vẫn có không ít công tử tiểu thư ngưỡng mộ danh tiếng tới gặp. Tiêu Lãng đều không tiếp khách. Tối đến, hắn xuất quan dẫn theo Ấu Trĩ trực tiếp đi tới sàn đấu giá.
Tối nay buổi đấu giá không phải là hội giao dịch dị bảo, nhưng vẫn vô cùng náo nhiệt. Rất nhiều công tử thành danh tới đây, bởi vì ngày hôm nay có ba trọng bảo được mang ra bán đấu giá.
Hoạt tham trăm vạn năm, đây là vật đại bổ cho linh hồn. Linh hồn là gốc rễ căn bản của võ giả. Bất kỳ một võ giả nào có linh hồn cường đại, tốc độ cảm ngộ thiên đạo cũng sẽ nhanh hơn một chút. Cho nên loại linh dược linh hồn vẫn là vô giá. Một khi xuất hiện loại bảo vật này, nhất định sẽ lập tức bị mọi gia tộc tranh mua. Võ giả bình thường căn bản không có tư cách chia sẻ.
Trọng bảo thứ hai là một bảo vật có năm trăm đạo ấn, bảo vật nhiều đạo ấn như vậy này cí uy lực gần như thần binh chí tôn.
Trọng bảo thứ ba lại là một thứ chơi rất tốt. Đó là một thứ thuộc về tổ tiên của một gia tộc Đại Đế. Bởi vì chán nản, gia chủ thế hệ này trở thành một phá gia chi tử. Giờ phút này, hắn cầm một bức tranh do Đại Đế từng vẽ, bán thành tiền.
Bức tranh do Đại Đế vẽ khẳng định đáng giá. Hơn nữa bức tranh này còn bao hàm một chút thiên đạo do Đại Đế kia cảm ngộ, vậy càng trân quý hơn. Bởi vì có ba chí bảo này, cho nên Nhàn Đế đã cố ý tổ chức một buổi đấu giá cỡ lớn, sớm truyền bá ra ngoài. Cho nên hiện tại mới tập trung nhiều nhân vật lớn như vậy.
Tiêu Lãng và Âu Dương Ấu Trĩ lên nhà các do sàn đấu giá cố ý chuẩn bị cho hắn. Lấy thực lực Tiêu Lãng và thân phận phủ chủ Thần Hồn Phủ, hiển nhiên không đủ tư cách ngồi trong nhã các. Chỉ có điều giờ phút này để Tiêu Lãng ở bên ngoài, Nhàn Đế cũng sợ hắn gây sự...
Buổi đấu giá còn chưa bắt đầu, phía dưới đã có không ít người ngồi. Trong vô số nhã các cũng có người ngồi kín. Ở cửa lớn còn có vô số người đang nhanh chóng tiến vào. Trong nhã các quả nhiên có cấm chế. Nơi này có thể dễ dàng nhìn thấy phía dưới. Tiêu Lãng vừa nói chuyện phiếm với Ấu Trĩ, vừa tùy ý nhìn mọi người phía dưới.
Đột nhiên con ngươi hắn co lại, sắc mặt không tự nhiên. Hắn nói thầm một tiếng xúi quẩy! Ở chỗ cửa lớn có một người quen đi vào. Đó là một nữ tử tuyệt mỹ, đệ nhất mỹ nữ Thiên Châu, Lãnh Tinh Nhi!
Lãnh Tinh Nhi được mấy công tử làm bạn, giống như một con khổng tước kiêu ngạo đi đến. Trong đám công tử kia không ngờ có mặt của Âu Dương Tà. Phía sau vẫn theo một đoàn hộ vệ, khí thế vô cùng cường đại.
Hôm nay Lãnh Tinh Nhi mặc một bộ y phục toàn thân màu tím. Thân thể nàng thon dài hoàn mỹ, ngũ quan xinh xắn khí chất ung dung, được mấy công tử tôn lên, giống như một nữ vương cao cao tại thượng. Nếu luận về tư sắc, nàng tuyệt đối là đỉnh cấp, chỉ có Mộc Tiểu Yêu mới có thể so sánh được. Đệ nhất mỹ nhân Thiên Châu đúng là danh xứng với thực.
Tiêu Lãng không quan tâm tới tư sắc của nàng. Hắn lưu ý chính là bản thân nàng!
Hắn và Lãnh Tinh Nhi từng quen biết. Tại Hỏa Long đảo, Lãnh Tinh Nhi thiếu chút nữa bị hắn giết chết. Lãnh Tinh Nhi khẳng định hận hắn thấu xương. Xem ra buổi đấu giá hôm nay rõ ràng sẽ không thuận lợi. Trước khi hắn đến Nhàn Đế Thành, người của Ma Đế truyền tin nói huyền thạch đang trên đường vận chuyển tới, giờ phút này chắc hẳn đã đến Thần Hồn Phủ. Chỉ có điều trong tay của hắn cũng không nhiều huyền thạch!
Bản thân Lãnh Tinh Nhi đã là con gái Lãnh Đế, vừa giàu vừa đẹp. Sợ là thật sẽ muốn cùng hắn tranh đoạt Hoạt Tham trăm vạn niên. Nhất định sẽ có rất nhiều công tử nguyện ý cho nàng mượn huyền thạch? Hoặc là Lãnh Tinh Nhi muốn, rất nhiều người cũng sẽ biếu tặng miễn phí cho nàng mấy trăm ngàn vạn huyền thạch...
Lãnh Tinh Nhi sẽ tranh cướp với hắn sao?
Điểm ấy không cần Tiêu Lãng cũng không cần phán đoán. Chỉ cần hắn dám gọi giá, Lãnh Tinh Nhi biết được, tuyệt đối sẽ tăng giá.
Ấu Trĩ ở bên cạnh thấy Tiêu Lãng dường như mất hồn phách, có chút bất mãn, hơi trề môi nói nhỏ:
- Đại ca ca! Đại ca ca nhìn chằm chằm vào Lãnh Tinh Nhi kia, lẽ nào đại ca ca thích nàng sao? Nàng thật sự đẹp như thế sao?
Tiêu Lãng ngẩn ra, vội vàng cười khổ nói:
- Làm sao có thể như vậy được? Tiểu Ấu Trĩ trong đầu muội nghĩ cái gì vậy? Lãnh Tinh Nhi và ta có thù oán. Ta sợ đợi lát nữa nàng sẽ cướp hoạt tham trăm vạn năm với ta! Trên người ta không có nhiều huyền thạch, chỉ có hơn một ngàn vạn. Hoạt tham trăm vạn năm đối với ta rất quan trọng!
- Ồ! Thì ra là việc này!
Âu Dương Ấu Trĩ vừa nghe liền nở nụ cười, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ, mắt nàng xoay chuyển một cái nói:
- Cái này dễ thôi. Chờ lát nữa, đại ca ca cứ làm theo ý của ta, ta sẽ giúp đại ca ca mua Hoạt Tham! Nếu thực sự không được, ta sẽ lấy thần binh chí tôn và bảo giáp Nghê Thường đặt cọc cho đại ca ca!
- A...
Tiêu Lãng liếc mắt khinh thường. Cho dù đặt cọc cũng phải chuộc đồ. Nếu như Hoạt tham trăm vạn năm này khoảng ngàn vạn huyền thạch trở xuống là có thể mua thì tốt. Nếu quá đắt cũng không có lời. Hắn lại đang rất thiếu huyền thạch!
Âu Dương Ấu Trĩ ghé sát lại gần, nhỏ giọng nói với Tiêu Lãng vài câu. Nhất thời mắt Tiêu Lãng sáng rực lên. Hắn nở nụ cười giơ ngón tay cái lên, thật lòng nói:
- Vẫn là đầu Tiểu Ấu Trĩ thông minh. Cứ làm như thế đi!
Âu Dương Ấu Trĩ vô cùng hài lòng, không ngừng cười khanh khách nói:
- Khà khà, đúng vậy! Đại ca ca còn không nhìn xem ta là ai sao? Thủ đoạn chỉnh người của Ấu Trĩ có thể nói là nổi danh ở Hồng Đế Thành. Ngay cả Lãnh thúc thúc thấy ta cũng phải sợ!
Trong mắt Tiêu Lãng phát ra tinh quang sáng rực nhìn về phía nhã các của Lãnh Tinh Nhi, âm thầm cười một tiếng nói:
- Khà khà, Lãnh Tinh Nhi! Ngày hôm nay ngươi tốt nhất đừng quấy rối. Bằng không ta sẽ khiến ngươi chịu không nổi!
Đại lục Thần Hồn xuất hiện nhân tài. Hắn trong thời gian mấy năm đã thuận theo thiên địa, đặt xuống một Thần Hồn Phủ, thực lực có thể tương đương với Thiên Đế! Hiện tại lại xuất hiện một người còn nghịch thiên như vậy, nếu như chuyện này truyền đi, sợ là tất cả Thiên Châu sẽ xôn xao.
Vấn đề là... Bọn họ là kẻ thù sinh tử!
Vân Phi Dương và Vân Tử Sam chính là thủ phạm mưu hại Tiêu Bất Tử, Tiêu Thanh Đế. Tiêu Lãng nhất định phải giết chết hai người bọn họ. Vân Phi Dương và Vân Tử Sam hận Tiêu Lãng thấu xương. Hai bên không phải ngươi chết chính là ta sống.
Quan trọng nhất là hai bên đều có bối cảnh lớn. Điều khiến Tiêu Lãng nhức đầu nhất chính là, Vân Tử Sam lại không hề lộ diện? Vân Tử Sam có trí tuệ giống như yêu nghiệt, cho tới bây giờ Tiêu Lãng tất nhiên hiểu rõ. Người này mười một tuổi đã âm thầm chủ trì mọi việc lớn nhỏ của Chiến Vương Triều. Chuyện mưu hại Tiêu Bất Tử hoàn toàn do một mình nàng bày ra. Ngay cả Độc Cô Hành trí tuệ như vậy cũng bại ở trong tay nàng...
Nếu như Vân Tử Sam còn sống, có mưu kế của nàng, có tốc độ tu luyện nhanh chóng của Vân Phi Dương, lại có thế lực lớn ở sau lưng làm chỗ dựa cho bọn họ, Tiêu Lãng và người thân của hắn bị chơi chết, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi!
Tiêu Lãng nhắm mắt lại, cảm giác dường như có một con hung thú viễn cổ đang chậm rãi đi về phía hắn. Hắn có cảm giác bị đè ép tới mức không kịp thở. Kẻ địch không biết mới là kẻ đáng sợ nhất!
Bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa, đánh thức Tiêu Lãng. Tiêu Lãng mở cửa. Âu Dương Ấu Trĩ sôi nổi đi vào. Nhìn thấy trên mặt Tiêu Lãng lộ vẻ nặng nề, nàng nhất thời nghi hoặc nói:
- Đại ca ca, đại ca ca làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Có cần Ấu Trĩ hỗ trợ hay không?
Tiêu Lãng miễn cưỡng mỉm cười. Việc này tất nhiên không thể nào nói với Âu Dương Ấu Trĩ được. Hắn tùy ý nói:
- Không có chuyện gì lớn. Chỉ có chút chuyện nhỏ khiến ta phiền lòng thôi! Đi thôi, Ấu Trĩ, chúng ta đi ăn cơm!
Xe tới trước núi tất có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Cuộc sống không phải là Lâm Đại Ngọc, sẽ không bởi vì ưu thương mà suy sụp tới chết. Tháng ngày vẫn trôi qua. Chung quy vẫn phải nghĩ biện pháp đi giải quyết chuyện này. Hiện tại suy nghĩ nhiều cũng vô dụng. Hắn chỉ có thể chờ đợi tin tức từ núi chôn sống!
Cơm nước xong, Tiêu Lãng cũng không có lòng dạ nào dẫn Ấu Trĩ đi chơi. Hai người trở về phòng, Tiêu Lãng bế quan tu luyện. Ấu Trĩ rất khôn khéo tránh sang một bên tự mình vui đùa, cuối cùng ngả đầu sang một bên trực tiếp ngủ. Nàng ngủ cực kỳ an nhàn thoải mái, cũng giống như thời điểm năm đó khi còn ở núi Mê Tung.
Ngày hôm sau vẫn có không ít công tử tiểu thư ngưỡng mộ danh tiếng tới gặp. Tiêu Lãng đều không tiếp khách. Tối đến, hắn xuất quan dẫn theo Ấu Trĩ trực tiếp đi tới sàn đấu giá.
Tối nay buổi đấu giá không phải là hội giao dịch dị bảo, nhưng vẫn vô cùng náo nhiệt. Rất nhiều công tử thành danh tới đây, bởi vì ngày hôm nay có ba trọng bảo được mang ra bán đấu giá.
Hoạt tham trăm vạn năm, đây là vật đại bổ cho linh hồn. Linh hồn là gốc rễ căn bản của võ giả. Bất kỳ một võ giả nào có linh hồn cường đại, tốc độ cảm ngộ thiên đạo cũng sẽ nhanh hơn một chút. Cho nên loại linh dược linh hồn vẫn là vô giá. Một khi xuất hiện loại bảo vật này, nhất định sẽ lập tức bị mọi gia tộc tranh mua. Võ giả bình thường căn bản không có tư cách chia sẻ.
Trọng bảo thứ hai là một bảo vật có năm trăm đạo ấn, bảo vật nhiều đạo ấn như vậy này cí uy lực gần như thần binh chí tôn.
Trọng bảo thứ ba lại là một thứ chơi rất tốt. Đó là một thứ thuộc về tổ tiên của một gia tộc Đại Đế. Bởi vì chán nản, gia chủ thế hệ này trở thành một phá gia chi tử. Giờ phút này, hắn cầm một bức tranh do Đại Đế từng vẽ, bán thành tiền.
Bức tranh do Đại Đế vẽ khẳng định đáng giá. Hơn nữa bức tranh này còn bao hàm một chút thiên đạo do Đại Đế kia cảm ngộ, vậy càng trân quý hơn. Bởi vì có ba chí bảo này, cho nên Nhàn Đế đã cố ý tổ chức một buổi đấu giá cỡ lớn, sớm truyền bá ra ngoài. Cho nên hiện tại mới tập trung nhiều nhân vật lớn như vậy.
Tiêu Lãng và Âu Dương Ấu Trĩ lên nhà các do sàn đấu giá cố ý chuẩn bị cho hắn. Lấy thực lực Tiêu Lãng và thân phận phủ chủ Thần Hồn Phủ, hiển nhiên không đủ tư cách ngồi trong nhã các. Chỉ có điều giờ phút này để Tiêu Lãng ở bên ngoài, Nhàn Đế cũng sợ hắn gây sự...
Buổi đấu giá còn chưa bắt đầu, phía dưới đã có không ít người ngồi. Trong vô số nhã các cũng có người ngồi kín. Ở cửa lớn còn có vô số người đang nhanh chóng tiến vào. Trong nhã các quả nhiên có cấm chế. Nơi này có thể dễ dàng nhìn thấy phía dưới. Tiêu Lãng vừa nói chuyện phiếm với Ấu Trĩ, vừa tùy ý nhìn mọi người phía dưới.
Đột nhiên con ngươi hắn co lại, sắc mặt không tự nhiên. Hắn nói thầm một tiếng xúi quẩy! Ở chỗ cửa lớn có một người quen đi vào. Đó là một nữ tử tuyệt mỹ, đệ nhất mỹ nữ Thiên Châu, Lãnh Tinh Nhi!
Lãnh Tinh Nhi được mấy công tử làm bạn, giống như một con khổng tước kiêu ngạo đi đến. Trong đám công tử kia không ngờ có mặt của Âu Dương Tà. Phía sau vẫn theo một đoàn hộ vệ, khí thế vô cùng cường đại.
Hôm nay Lãnh Tinh Nhi mặc một bộ y phục toàn thân màu tím. Thân thể nàng thon dài hoàn mỹ, ngũ quan xinh xắn khí chất ung dung, được mấy công tử tôn lên, giống như một nữ vương cao cao tại thượng. Nếu luận về tư sắc, nàng tuyệt đối là đỉnh cấp, chỉ có Mộc Tiểu Yêu mới có thể so sánh được. Đệ nhất mỹ nhân Thiên Châu đúng là danh xứng với thực.
Tiêu Lãng không quan tâm tới tư sắc của nàng. Hắn lưu ý chính là bản thân nàng!
Hắn và Lãnh Tinh Nhi từng quen biết. Tại Hỏa Long đảo, Lãnh Tinh Nhi thiếu chút nữa bị hắn giết chết. Lãnh Tinh Nhi khẳng định hận hắn thấu xương. Xem ra buổi đấu giá hôm nay rõ ràng sẽ không thuận lợi. Trước khi hắn đến Nhàn Đế Thành, người của Ma Đế truyền tin nói huyền thạch đang trên đường vận chuyển tới, giờ phút này chắc hẳn đã đến Thần Hồn Phủ. Chỉ có điều trong tay của hắn cũng không nhiều huyền thạch!
Bản thân Lãnh Tinh Nhi đã là con gái Lãnh Đế, vừa giàu vừa đẹp. Sợ là thật sẽ muốn cùng hắn tranh đoạt Hoạt Tham trăm vạn niên. Nhất định sẽ có rất nhiều công tử nguyện ý cho nàng mượn huyền thạch? Hoặc là Lãnh Tinh Nhi muốn, rất nhiều người cũng sẽ biếu tặng miễn phí cho nàng mấy trăm ngàn vạn huyền thạch...
Lãnh Tinh Nhi sẽ tranh cướp với hắn sao?
Điểm ấy không cần Tiêu Lãng cũng không cần phán đoán. Chỉ cần hắn dám gọi giá, Lãnh Tinh Nhi biết được, tuyệt đối sẽ tăng giá.
Ấu Trĩ ở bên cạnh thấy Tiêu Lãng dường như mất hồn phách, có chút bất mãn, hơi trề môi nói nhỏ:
- Đại ca ca! Đại ca ca nhìn chằm chằm vào Lãnh Tinh Nhi kia, lẽ nào đại ca ca thích nàng sao? Nàng thật sự đẹp như thế sao?
Tiêu Lãng ngẩn ra, vội vàng cười khổ nói:
- Làm sao có thể như vậy được? Tiểu Ấu Trĩ trong đầu muội nghĩ cái gì vậy? Lãnh Tinh Nhi và ta có thù oán. Ta sợ đợi lát nữa nàng sẽ cướp hoạt tham trăm vạn năm với ta! Trên người ta không có nhiều huyền thạch, chỉ có hơn một ngàn vạn. Hoạt tham trăm vạn năm đối với ta rất quan trọng!
- Ồ! Thì ra là việc này!
Âu Dương Ấu Trĩ vừa nghe liền nở nụ cười, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ, mắt nàng xoay chuyển một cái nói:
- Cái này dễ thôi. Chờ lát nữa, đại ca ca cứ làm theo ý của ta, ta sẽ giúp đại ca ca mua Hoạt Tham! Nếu thực sự không được, ta sẽ lấy thần binh chí tôn và bảo giáp Nghê Thường đặt cọc cho đại ca ca!
- A...
Tiêu Lãng liếc mắt khinh thường. Cho dù đặt cọc cũng phải chuộc đồ. Nếu như Hoạt tham trăm vạn năm này khoảng ngàn vạn huyền thạch trở xuống là có thể mua thì tốt. Nếu quá đắt cũng không có lời. Hắn lại đang rất thiếu huyền thạch!
Âu Dương Ấu Trĩ ghé sát lại gần, nhỏ giọng nói với Tiêu Lãng vài câu. Nhất thời mắt Tiêu Lãng sáng rực lên. Hắn nở nụ cười giơ ngón tay cái lên, thật lòng nói:
- Vẫn là đầu Tiểu Ấu Trĩ thông minh. Cứ làm như thế đi!
Âu Dương Ấu Trĩ vô cùng hài lòng, không ngừng cười khanh khách nói:
- Khà khà, đúng vậy! Đại ca ca còn không nhìn xem ta là ai sao? Thủ đoạn chỉnh người của Ấu Trĩ có thể nói là nổi danh ở Hồng Đế Thành. Ngay cả Lãnh thúc thúc thấy ta cũng phải sợ!
Trong mắt Tiêu Lãng phát ra tinh quang sáng rực nhìn về phía nhã các của Lãnh Tinh Nhi, âm thầm cười một tiếng nói:
- Khà khà, Lãnh Tinh Nhi! Ngày hôm nay ngươi tốt nhất đừng quấy rối. Bằng không ta sẽ khiến ngươi chịu không nổi!