Tiêu Lãng hỏi Ma Thanh Thanh một lúc rồi trở về thiên điệnm ình tu luyện, dặn dò không ai được quấy rầy. Khi Tiêu Lãng không xuất quan thì có chuyện lớn bằng trời cũng không được kinh động.
Đại điện rất lớn, Tiêu Lãng đóng cửa lớn xong lấy Tử Thánh Thạch to lớn ra khỏi Tu Di Giới.
Vù vù vù vù vù!
Tử Thánh Thạch rớt xuống đất khiến mặt đất rung rinh, hơn một nửa đại điện chật ních. Hơi thở đậm đặc tràn ngập đại điện, hơi thở khác với linh khí hỗn độn, cảm giác nó đậm hơn linh khí hỗn độn gấp trăm lần, càng đừng đề cập tới huyền thạch.
Giây phút Tử Thánh Thạch xuất hiện thì mọi người trong hậu điện ngây ra, bởi vì hơi thở đậm đặc này lập tức truyền khắp hậu điện. May mắn hậu điện được Tiêu Lãng tạo ra đại trận khốn linh nên linh khí đậm đặc này không tán trong thiên địa.
Đám người Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ, Lạc Diệp Thiên Đế Lạc Diệp Tùng đều ở hậu điện, trước tin báo tin cho đệ tử của gia tộc mình, quay về trong phòng tu luyện. Đám người Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ, Lạc Diệp Thiên Đế Lạc Diệp Tùng không hiểu linh khí này là cái gì nhưng nếu có thể hấp thu một chút thì chắc chắn sẽ giúp ích cho đệ tử trẻ.
Tiếp theo trong hậu điện xuất hiện tình cảnh buồn cười. Không khí náo nhiệt chợt tĩnh lặng, vô số người quay về phòng tu luyện, có người trực tiếp ngồi xếp bằng trên mặt đất bắt đầu tu luyện.
Tiêu Lãng không biết tình huống bên ngoài, giờ đây trong lòng hắn cực kỳ kích động. Bởi vì hấp thu hỗn độn ngọc tủy trong Tử Thánh Thạch là có thể ngưng tụ thần thể. Một khi ngưng tụ thần thể là thực lực của Tiêu Lãng sẽ tăng vọt, không nói đâu xa, chỉ dựa vào thần thể đứng im cho Bán Thần cảnh đập cũng sẽ không chết.
Vân Tử Sam là thần thể, đáng tiếc nàng quá hấp tấp, nếu ẩn núp tám hay mười năm sau thì trong Thiên Châu không ai là đối thủ của nàng.
Tiêu Lãng tập trung tinh thần, định dùng cách Ma Thanh Thanh dạy hấp thu hỗn độn ngọc tủy trong Tử Thánh Thạch ngưng tụ thần thể thì người hắn chợt lấp lánh ánh sáng lam, một gốc thảo đằng lén chui ra từ sau lưng hắn.
Một thanh âm nho nhỏ vang trong óc Tiêu Lãng:
- Chủ nhân, có thể cho Mị Nhi Tử Thánh Thạch này được không? Mị Nhi nuốt nó là lập tức biến hóa ngay.
Tiêu Lãng ngơ ngác.
Trong phút chốc Tiêu Lãng bị Tử Thánh Thạch hấp dẫn, trong đầu toàn nghĩ chuyện thần thể nhưng không ngờ Mị Nhi cũng khao khát nuốt Tử Thánh Thạch.
Có thể biến hóa ngay lập tức?
Biến hóa là đặc điểm riêng của Bán Thần cảnh. Nếu mãnh thú có thể biến hóa thì thảo mộc tinh linh mị linh loại thảo đằng cũng có thể biến hóa. Tiêu Lãng nghĩ đến thảo đằng thần hồn màu lam là nữ, nó biến hóa thì chính là đại mỹ nữ rồi.
Tiêu Lãng rối rắm.
Ma Thanh Thanh có thể lấy ra một Tử Thánh Thạch to như vậy là toàn bộ tài sản của nàng. Tử Thánh Thạch rất quý hiếm, thảo đằng thần hồn màu lam phá hủy mấy trăm Tử Thánh Thạch nhỏ trong Địa Ngục Hải liền chọc giận Thiên Ma Thần điên lên, chắc Ma Thanh Thanh không còn Tử Thánh Thạch.
Tiêu Lãng cần ngưng tụ thần thể, sau khi thân thể đại thành thì hắn chính là Đại Thần, cho nên Tử Thánh Thạch rất quan trọng với hắn. Chắc thảo đằng thần hồn màu lam cũng biết điều này nên không lỗ mãng nuốt ngay.
Tử Thánh Thạch rất quan trọng với Tiêu Lãng và Mị Nhi, biến hóa là chuyện mà mỗi con mãnh thú, mị linh mơ tưởng hão huyền.
Tiêu Lãng im lặng. Dường như thảo đằng thần hồn màu lam biết mình nêu yêu cầu này rất ích kỷ, nhanh chóng tuyền âm.
- Xin lỗi chủ nhân, là Mị Nhi đã quá ích kỷ. Tử Thánh Thạch này là chủ nhân dùng để ngưng tụ thần thể. Mị Nhi không cần, chờ sau này có cơ hội thì chủ nhân lại tìm cho Mị Nhi đi.
Thanh âm yếu ớt của thảo đằng thần hồn màu lam khiến Tiêu Lãng càng rối rắm hơn. Tiêu Lãng nghĩ nếu không nhờ thảo đằng thần hồn màu lam thì không biết bây giờ hắn sống trong thành trì nào tại Thần Hồn đại lục ăn nằm chờ chết. Nếu không nhờ thảo đằng thần hồn màu lam, có lẽ Tiêu Lãng đã chết rất nhiều lần. Cuối cùng Tiêu Lãng nghĩ đến lời Thiên Vũ Đại Thần đã nói.
Chỉ cần Tiêu Lãng cảm ngộ được Tình Sát, tu luyện thành công Bàn Nhược chưởng là có thể giúp hắn phá mở phong ấn trên bầu trời, nhưng Thiên Vũ Đại Thần không nói phải hắn đạt đến thực lực Đại Thần cảnh. Tiêu Lãng cắn răng, cuối cùng làm quyết định điên cuồng.
Mị Nhi, ngươi nuốt đi. Ta không vội ngưng tụ thần thể, sau này còn có hàng đống cơ hội! Ngươi biến hóa quan trọng hơn. Ta rất muốn xem Mị Nhi nhà ta sẽ biến thành đại mỹ nữ như thế nào.
Thảo đằng thần hồn màu lam vốn định rút vào trong người Tiêu Lãng, nghe hắn nói thì ngẩn ra.
Thảo đằng thần hồn màu lam cực kỳ cảm động truyền âm nói:
- Chủ nhân thật tốt với Mị Nhi. Thôi, ngươi ngưng tụ thần thể đi, Mị Nhi không vội.
Tiêu Lãng nói xong câu này người nhẹ nhõm hẳn ra, nghe Mị Nhi truyền âm thì bật cười.
Tiêu Lãng đã không xem trọng thực lực, chỉ cần có thể an nhàn sinh hoạt trong Thiên Châu là hắn thỏa mãn rồi. Trong lòng Tiêu Lãng đặt quyết định, tìm cách tu luyện thành công Bàn Nhược chưởng rồi lập tức đi Thần Vực một vòng xong quay về, xem như có điều ăn nói với Ma Thanh Thanh, tàn hồn Thiên Ma Đại Đế, Thiên Vũ Đại Thần.
Tiêu Lãng mỉm cười, xoay người lại, cực kỳ kiên quyết truyền âm:
- Đi đi, ta đã quyết định.
Giọng thảo đằng thần hồn màu lam nghẹn ngào:
- Chủ nhân...
Thảo đằng thần hồn màu lam biết một khi Tiêu Lãng đã quyết định thì sẽ không thay đổi, nó rít gào bay hướng Tử Thánh Thạch lớn.
- Không biết tiểu Mị Nhi nhà ta sẽ biến thành hình dạng gì?
Tiêu Lãng không ra ngoài, ngồi một bên chờ thảo đằng thần hồn màu lam cắn nuốt Tử Thánh Thạch rồi tiến hóa, lòng tràn ngập mong chờ.
Lách cách!
Tử Thánh Thạch nhanh chóng vỡ thành nhiều mảnh, hơi thở đậm đặc hơn tràn ngập nguyên hậu điện. Thảo đằng thần hồn màu lam nuốt sạch hỗn độn ngọc tủy, bản thế đứng giữa không trung lấp lánh ánh sáng lam, dần dần chuyển thành màu tím.
Tiêu Lãng nín thở, yên lặng chờ đợi, không dám nhúc nhích, sợ ảnh hưởng thảo đằng thần hồn màu lam tiến hóa.
Lần này thảo đằng thần hồn màu lam tiến hóa rất lâu, nửa canh giờ sau ánh sáng lam hoàn toàn biến thành tím. Bản thể thảo đằng thần hồn màu lam thành màu tím, giống y như lần đầu tiên Tiêu Lãng thấy nó. Thảo đằng thần hồn màu lam rất vui vẻ lắc lư, ánh sáng tím ngày càng rực rỡ, cuối cùng Tiêu Lãng không thấy được tình huống bên trong.
Tiêu Lãng không dùng linh thức tra xét, tập trung ngồi chờ.
Một ngày!
Hai ngày, ba ngày!
Ánh sáng tím vẫn lấp lánh, Tiêu Lãng nhìn nhức mắt. Lại chờ nửa canh giờ, ánh sáng tím yếu đi. Tiêu Lãng đứng dậy, chậm rãi đi tới trước.
Ánh sáng tím hoàn toàn biến mất, một bóng dáng nhỏ xinh xẹt qua, bay vào thiên điện bên cạnh.
Một thanh âm xấu hổ vang lên:
- Chủ nhân có y phục không?
- A?
Tiêu Lãng ngẩn ra, lập tức lấy hơn mười bộ đồ ra khỏi Tu Di Giới ném vào thiên điện. Tiêu Lãng đã quên Mị Nhi là nữ hài tử, lúc biến hóa thì người không mảnh vải.
Lại có thanh âm vang lên:
- Chủ nhân có y phục nhỏ hơn chút không? Cỡ năm, sáu tuổi.
Tiêu Lãng cười khổ, y phục trong Tu Di Giới toàn là đồ hắn mặc, làm gì có nữ trang?
Tiêu Lãng mau chóng chạy ra ngoài truyền lệnh, sai người chuẩn bị mấy bộ y phục nữ. Hạ nhân nhanh chóng mang đến mấy cái váy công chúa. Tiêu Lãng ném váy vào thiên điện, thầm lấy làm lạ. Không lẽ Mị Nhi chỉ to cỡ con nít năm, sáu tuổi sao?
Vù vù vù vù vù!
Một bóng người nhỏ xinh bay ra, vẻ mặt nhút nhát, mắt to nhìn Tiêu Lãng, ngọt ngào cười nói:
- Chủ nhân, Mị Nhi xin thỉnh an.
- A...
Tiêu Lãng trợn mắt há hốc mồm. Cái này rõ ràng là một tiểu tinh linh! Cao chưa đến một thước, giống con nít năm, sáu tuổi. Da dẻ mịn màng, ngũ quan tinh xảo, hai tai nhọn, mặt cũng nhọn. Quan trọng nhất là trong mái tóc tím có một cái sừng màu hồng nhọn, thật như tiểu tinh linh xinh đẹp bước ra từ rừng cây.
Vù vù vù vù vù!
Không gian dao động, tàn hồn thần hồn cường giả bí ẩn lại xuất hiện, vẻ mặt vui mừng và cưng chiều.
Tàn hồn thần hồn cường giả nhìn Mị Nhi, biểu tình hiền từ nói:
Mị Nhi, rốt cuộc ngươi đã biến hóa, ta có thể ăn nói với phụ hoàng của ngươi rồi. Ngươi chuẩn bị đi, ba ngày sau ta sẽ mang ngươi đi Yêu Vực!
Đại điện rất lớn, Tiêu Lãng đóng cửa lớn xong lấy Tử Thánh Thạch to lớn ra khỏi Tu Di Giới.
Vù vù vù vù vù!
Tử Thánh Thạch rớt xuống đất khiến mặt đất rung rinh, hơn một nửa đại điện chật ních. Hơi thở đậm đặc tràn ngập đại điện, hơi thở khác với linh khí hỗn độn, cảm giác nó đậm hơn linh khí hỗn độn gấp trăm lần, càng đừng đề cập tới huyền thạch.
Giây phút Tử Thánh Thạch xuất hiện thì mọi người trong hậu điện ngây ra, bởi vì hơi thở đậm đặc này lập tức truyền khắp hậu điện. May mắn hậu điện được Tiêu Lãng tạo ra đại trận khốn linh nên linh khí đậm đặc này không tán trong thiên địa.
Đám người Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ, Lạc Diệp Thiên Đế Lạc Diệp Tùng đều ở hậu điện, trước tin báo tin cho đệ tử của gia tộc mình, quay về trong phòng tu luyện. Đám người Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ, Lạc Diệp Thiên Đế Lạc Diệp Tùng không hiểu linh khí này là cái gì nhưng nếu có thể hấp thu một chút thì chắc chắn sẽ giúp ích cho đệ tử trẻ.
Tiếp theo trong hậu điện xuất hiện tình cảnh buồn cười. Không khí náo nhiệt chợt tĩnh lặng, vô số người quay về phòng tu luyện, có người trực tiếp ngồi xếp bằng trên mặt đất bắt đầu tu luyện.
Tiêu Lãng không biết tình huống bên ngoài, giờ đây trong lòng hắn cực kỳ kích động. Bởi vì hấp thu hỗn độn ngọc tủy trong Tử Thánh Thạch là có thể ngưng tụ thần thể. Một khi ngưng tụ thần thể là thực lực của Tiêu Lãng sẽ tăng vọt, không nói đâu xa, chỉ dựa vào thần thể đứng im cho Bán Thần cảnh đập cũng sẽ không chết.
Vân Tử Sam là thần thể, đáng tiếc nàng quá hấp tấp, nếu ẩn núp tám hay mười năm sau thì trong Thiên Châu không ai là đối thủ của nàng.
Tiêu Lãng tập trung tinh thần, định dùng cách Ma Thanh Thanh dạy hấp thu hỗn độn ngọc tủy trong Tử Thánh Thạch ngưng tụ thần thể thì người hắn chợt lấp lánh ánh sáng lam, một gốc thảo đằng lén chui ra từ sau lưng hắn.
Một thanh âm nho nhỏ vang trong óc Tiêu Lãng:
- Chủ nhân, có thể cho Mị Nhi Tử Thánh Thạch này được không? Mị Nhi nuốt nó là lập tức biến hóa ngay.
Tiêu Lãng ngơ ngác.
Trong phút chốc Tiêu Lãng bị Tử Thánh Thạch hấp dẫn, trong đầu toàn nghĩ chuyện thần thể nhưng không ngờ Mị Nhi cũng khao khát nuốt Tử Thánh Thạch.
Có thể biến hóa ngay lập tức?
Biến hóa là đặc điểm riêng của Bán Thần cảnh. Nếu mãnh thú có thể biến hóa thì thảo mộc tinh linh mị linh loại thảo đằng cũng có thể biến hóa. Tiêu Lãng nghĩ đến thảo đằng thần hồn màu lam là nữ, nó biến hóa thì chính là đại mỹ nữ rồi.
Tiêu Lãng rối rắm.
Ma Thanh Thanh có thể lấy ra một Tử Thánh Thạch to như vậy là toàn bộ tài sản của nàng. Tử Thánh Thạch rất quý hiếm, thảo đằng thần hồn màu lam phá hủy mấy trăm Tử Thánh Thạch nhỏ trong Địa Ngục Hải liền chọc giận Thiên Ma Thần điên lên, chắc Ma Thanh Thanh không còn Tử Thánh Thạch.
Tiêu Lãng cần ngưng tụ thần thể, sau khi thân thể đại thành thì hắn chính là Đại Thần, cho nên Tử Thánh Thạch rất quan trọng với hắn. Chắc thảo đằng thần hồn màu lam cũng biết điều này nên không lỗ mãng nuốt ngay.
Tử Thánh Thạch rất quan trọng với Tiêu Lãng và Mị Nhi, biến hóa là chuyện mà mỗi con mãnh thú, mị linh mơ tưởng hão huyền.
Tiêu Lãng im lặng. Dường như thảo đằng thần hồn màu lam biết mình nêu yêu cầu này rất ích kỷ, nhanh chóng tuyền âm.
- Xin lỗi chủ nhân, là Mị Nhi đã quá ích kỷ. Tử Thánh Thạch này là chủ nhân dùng để ngưng tụ thần thể. Mị Nhi không cần, chờ sau này có cơ hội thì chủ nhân lại tìm cho Mị Nhi đi.
Thanh âm yếu ớt của thảo đằng thần hồn màu lam khiến Tiêu Lãng càng rối rắm hơn. Tiêu Lãng nghĩ nếu không nhờ thảo đằng thần hồn màu lam thì không biết bây giờ hắn sống trong thành trì nào tại Thần Hồn đại lục ăn nằm chờ chết. Nếu không nhờ thảo đằng thần hồn màu lam, có lẽ Tiêu Lãng đã chết rất nhiều lần. Cuối cùng Tiêu Lãng nghĩ đến lời Thiên Vũ Đại Thần đã nói.
Chỉ cần Tiêu Lãng cảm ngộ được Tình Sát, tu luyện thành công Bàn Nhược chưởng là có thể giúp hắn phá mở phong ấn trên bầu trời, nhưng Thiên Vũ Đại Thần không nói phải hắn đạt đến thực lực Đại Thần cảnh. Tiêu Lãng cắn răng, cuối cùng làm quyết định điên cuồng.
Mị Nhi, ngươi nuốt đi. Ta không vội ngưng tụ thần thể, sau này còn có hàng đống cơ hội! Ngươi biến hóa quan trọng hơn. Ta rất muốn xem Mị Nhi nhà ta sẽ biến thành đại mỹ nữ như thế nào.
Thảo đằng thần hồn màu lam vốn định rút vào trong người Tiêu Lãng, nghe hắn nói thì ngẩn ra.
Thảo đằng thần hồn màu lam cực kỳ cảm động truyền âm nói:
- Chủ nhân thật tốt với Mị Nhi. Thôi, ngươi ngưng tụ thần thể đi, Mị Nhi không vội.
Tiêu Lãng nói xong câu này người nhẹ nhõm hẳn ra, nghe Mị Nhi truyền âm thì bật cười.
Tiêu Lãng đã không xem trọng thực lực, chỉ cần có thể an nhàn sinh hoạt trong Thiên Châu là hắn thỏa mãn rồi. Trong lòng Tiêu Lãng đặt quyết định, tìm cách tu luyện thành công Bàn Nhược chưởng rồi lập tức đi Thần Vực một vòng xong quay về, xem như có điều ăn nói với Ma Thanh Thanh, tàn hồn Thiên Ma Đại Đế, Thiên Vũ Đại Thần.
Tiêu Lãng mỉm cười, xoay người lại, cực kỳ kiên quyết truyền âm:
- Đi đi, ta đã quyết định.
Giọng thảo đằng thần hồn màu lam nghẹn ngào:
- Chủ nhân...
Thảo đằng thần hồn màu lam biết một khi Tiêu Lãng đã quyết định thì sẽ không thay đổi, nó rít gào bay hướng Tử Thánh Thạch lớn.
- Không biết tiểu Mị Nhi nhà ta sẽ biến thành hình dạng gì?
Tiêu Lãng không ra ngoài, ngồi một bên chờ thảo đằng thần hồn màu lam cắn nuốt Tử Thánh Thạch rồi tiến hóa, lòng tràn ngập mong chờ.
Lách cách!
Tử Thánh Thạch nhanh chóng vỡ thành nhiều mảnh, hơi thở đậm đặc hơn tràn ngập nguyên hậu điện. Thảo đằng thần hồn màu lam nuốt sạch hỗn độn ngọc tủy, bản thế đứng giữa không trung lấp lánh ánh sáng lam, dần dần chuyển thành màu tím.
Tiêu Lãng nín thở, yên lặng chờ đợi, không dám nhúc nhích, sợ ảnh hưởng thảo đằng thần hồn màu lam tiến hóa.
Lần này thảo đằng thần hồn màu lam tiến hóa rất lâu, nửa canh giờ sau ánh sáng lam hoàn toàn biến thành tím. Bản thể thảo đằng thần hồn màu lam thành màu tím, giống y như lần đầu tiên Tiêu Lãng thấy nó. Thảo đằng thần hồn màu lam rất vui vẻ lắc lư, ánh sáng tím ngày càng rực rỡ, cuối cùng Tiêu Lãng không thấy được tình huống bên trong.
Tiêu Lãng không dùng linh thức tra xét, tập trung ngồi chờ.
Một ngày!
Hai ngày, ba ngày!
Ánh sáng tím vẫn lấp lánh, Tiêu Lãng nhìn nhức mắt. Lại chờ nửa canh giờ, ánh sáng tím yếu đi. Tiêu Lãng đứng dậy, chậm rãi đi tới trước.
Ánh sáng tím hoàn toàn biến mất, một bóng dáng nhỏ xinh xẹt qua, bay vào thiên điện bên cạnh.
Một thanh âm xấu hổ vang lên:
- Chủ nhân có y phục không?
- A?
Tiêu Lãng ngẩn ra, lập tức lấy hơn mười bộ đồ ra khỏi Tu Di Giới ném vào thiên điện. Tiêu Lãng đã quên Mị Nhi là nữ hài tử, lúc biến hóa thì người không mảnh vải.
Lại có thanh âm vang lên:
- Chủ nhân có y phục nhỏ hơn chút không? Cỡ năm, sáu tuổi.
Tiêu Lãng cười khổ, y phục trong Tu Di Giới toàn là đồ hắn mặc, làm gì có nữ trang?
Tiêu Lãng mau chóng chạy ra ngoài truyền lệnh, sai người chuẩn bị mấy bộ y phục nữ. Hạ nhân nhanh chóng mang đến mấy cái váy công chúa. Tiêu Lãng ném váy vào thiên điện, thầm lấy làm lạ. Không lẽ Mị Nhi chỉ to cỡ con nít năm, sáu tuổi sao?
Vù vù vù vù vù!
Một bóng người nhỏ xinh bay ra, vẻ mặt nhút nhát, mắt to nhìn Tiêu Lãng, ngọt ngào cười nói:
- Chủ nhân, Mị Nhi xin thỉnh an.
- A...
Tiêu Lãng trợn mắt há hốc mồm. Cái này rõ ràng là một tiểu tinh linh! Cao chưa đến một thước, giống con nít năm, sáu tuổi. Da dẻ mịn màng, ngũ quan tinh xảo, hai tai nhọn, mặt cũng nhọn. Quan trọng nhất là trong mái tóc tím có một cái sừng màu hồng nhọn, thật như tiểu tinh linh xinh đẹp bước ra từ rừng cây.
Vù vù vù vù vù!
Không gian dao động, tàn hồn thần hồn cường giả bí ẩn lại xuất hiện, vẻ mặt vui mừng và cưng chiều.
Tàn hồn thần hồn cường giả nhìn Mị Nhi, biểu tình hiền từ nói:
Mị Nhi, rốt cuộc ngươi đã biến hóa, ta có thể ăn nói với phụ hoàng của ngươi rồi. Ngươi chuẩn bị đi, ba ngày sau ta sẽ mang ngươi đi Yêu Vực!