Trở về nhà cũng đã gần tối Vương Nguyên đến giờ vẫn chưa tỉnh dậy bác sĩ vừa khám qua cho cậu lần nữa rồi ra ngoài bẩm báo với anh.
Bác sĩ Thạc cung kính mở lời "Cậu chủ không bị thương tích gì cả thai nhi chỉ bị động một chút không sao. Nhưng mà... chủ tịch ông phải chuẩn bị tâm lí vì theo như tôi biết cậu chủ vừa mới bị đả kích và khủng hoảng tinh thần rất lớn . Khi cậu ấy tỉnh dậy có lẽ là sẽ bị khủng hoảng tinh thần một thời gian. Ngài phải giữ bình cho cậu ấy nếu không thai nhi cũng sẽ bị kích động mà xảy thai. Tôi xin phép ở lại đây để theo dõi tình hình của cậu chủ ạ."
Vương Tuấn Khải nghe xong cả người như kiệt sức làm sao anh có thể chịu được khi nhìn thấy cậu đau khổ như vậy. Quả thật cậu còn quá non nớt để chịu sự đả kích như vậy trầm mặc một hồi anh gật đầu phẩy phẩy tay ra hiệu cho ông lui xuống.
Cánh cửa trắng mở rộng ra trên chiếc giường êm ái màu tím nhạt Vương Nguyên đang say ngủ nhìn khuôn mặt vẫn còn vương vài giọt nước mắt của cậu Vương Tuấn Khải hận không thể giết tên khốn Vương Chính ngay lúc này nếu anh ra khỏi nhà chỉ sợ lúc cậu tỉnh dậy không thấy anh sẽ lại càng thêm sợ.
"Đừng xin đừng làm hại đến con tôi ĐỪNG MÀ...TUẤN KHẢI CỨU EMMM." Vương Nguyên hét lên cậu vội bật dậy ánh mắt vô hồn nhìn xung quanh.
Vương Tuấn Khải ôm chặt lấy cậu, anh đau lòng nói "Là anh không sao hết. Em đừng sợ Nguyên Nhi đừng sợ. "
"Buông tôi ra buông ra Tuấn Khải cứu em...huhuhhhh...Cứu em....bảo bảo bảo bảo !" Cậu òa khóc vùng vẫy đẩy anh ra cậu đưa tay lên sờ bụng vừa chạm vào vừa thét lên.
Anh nhìn cậu. Ánh mắt cậu lúc này thực rất vô hồn anh sợ hãi chạy lại giữ lấy tay cậu mà nói "Nguyên Nhi là anh Tuấn Khải đây ! Bảo bảo vẫn còn em đừng lo. Không ai có thể làm hại em và con. Bình tĩnh lại."
"Không thả ra đừng làm hại con tôi tránh raaaaaaaa. Thả ra biến đi tại sao lại đối xử với tôi như vậy ? Tuấn Khải...Tuấn Khảimmm ....huhhhuhh..." Cậu không ngừng gào thét. Cậu không nhận ra anh. Chỉ biết dùng sức đánh anh tránh xa anh. Đến khi không còn sức thì lại ngất đi.
Vương Tuấn Khải đau đớn ôm cậu vào lòng. Ngay cả nước mắt cũng chảy dài. Anh thật là đáng chết tại sao lại để cậu ở nhà một mình ? Tại sao lại không dặn người chông chừng cậu thật kỹ nhìn cậu sợ hãi lại hoảng loạn đến ngay cả anh cũng không nhận ra khiến cho anh vô cùng đau khổ. Rốt cuộc thì anh phải làm sao !???
Đặt cậu nằm xuống giường đắp chăn cẩn thận anh bước ra ngoài dặn dò quản gia chuẩn bị ít cháo cho cậu anh đi đến phòng khách anh hung hăng đạp mạnh cánh cửa khiến cánh cửa màu trắng nằm gọn xuống đất anh bước đến thanh âm như khiến cả căn phòng này rơi xuống hầm băng "Nói đi các ngươi đã làm gì khiến cho cậu ấy đến nỗi phải hoảng loạn ?"
Ông bác sĩ lúc nãy hoảng sợ khuôn mặt tái xanh run run nói "Chúng...chúng tôi chưa làm gì cả...Chỉ có...Chỉ có Vương Tổng (Vương Chính) nói chuyện với cậu ấy thôi..."
"Hắn đã nói những gì ?"
"Ngài ấy...ngài ấy nói..." Ông kể lại toàn bộ những gì mà Vương Chính đã làm và đã nói với cậu.
Vương Tuấn Khải xiếc chặt tay lại cả người nổi đầy gân xanh Dịch Dương Thiên Tỉ vội ngăn anh lại "Tuấn Khải ông ta cũng chỉ bị ép bình tĩnh lại. Cái cậu cần làm bây giờ là giúp cho Tiểu Nguyên bình thường lại."
Bác sĩ Thạc cung kính mở lời "Cậu chủ không bị thương tích gì cả thai nhi chỉ bị động một chút không sao. Nhưng mà... chủ tịch ông phải chuẩn bị tâm lí vì theo như tôi biết cậu chủ vừa mới bị đả kích và khủng hoảng tinh thần rất lớn . Khi cậu ấy tỉnh dậy có lẽ là sẽ bị khủng hoảng tinh thần một thời gian. Ngài phải giữ bình cho cậu ấy nếu không thai nhi cũng sẽ bị kích động mà xảy thai. Tôi xin phép ở lại đây để theo dõi tình hình của cậu chủ ạ."
Vương Tuấn Khải nghe xong cả người như kiệt sức làm sao anh có thể chịu được khi nhìn thấy cậu đau khổ như vậy. Quả thật cậu còn quá non nớt để chịu sự đả kích như vậy trầm mặc một hồi anh gật đầu phẩy phẩy tay ra hiệu cho ông lui xuống.
Cánh cửa trắng mở rộng ra trên chiếc giường êm ái màu tím nhạt Vương Nguyên đang say ngủ nhìn khuôn mặt vẫn còn vương vài giọt nước mắt của cậu Vương Tuấn Khải hận không thể giết tên khốn Vương Chính ngay lúc này nếu anh ra khỏi nhà chỉ sợ lúc cậu tỉnh dậy không thấy anh sẽ lại càng thêm sợ.
"Đừng xin đừng làm hại đến con tôi ĐỪNG MÀ...TUẤN KHẢI CỨU EMMM." Vương Nguyên hét lên cậu vội bật dậy ánh mắt vô hồn nhìn xung quanh.
Vương Tuấn Khải ôm chặt lấy cậu, anh đau lòng nói "Là anh không sao hết. Em đừng sợ Nguyên Nhi đừng sợ. "
"Buông tôi ra buông ra Tuấn Khải cứu em...huhuhhhh...Cứu em....bảo bảo bảo bảo !" Cậu òa khóc vùng vẫy đẩy anh ra cậu đưa tay lên sờ bụng vừa chạm vào vừa thét lên.
Anh nhìn cậu. Ánh mắt cậu lúc này thực rất vô hồn anh sợ hãi chạy lại giữ lấy tay cậu mà nói "Nguyên Nhi là anh Tuấn Khải đây ! Bảo bảo vẫn còn em đừng lo. Không ai có thể làm hại em và con. Bình tĩnh lại."
"Không thả ra đừng làm hại con tôi tránh raaaaaaaa. Thả ra biến đi tại sao lại đối xử với tôi như vậy ? Tuấn Khải...Tuấn Khảimmm ....huhhhuhh..." Cậu không ngừng gào thét. Cậu không nhận ra anh. Chỉ biết dùng sức đánh anh tránh xa anh. Đến khi không còn sức thì lại ngất đi.
Vương Tuấn Khải đau đớn ôm cậu vào lòng. Ngay cả nước mắt cũng chảy dài. Anh thật là đáng chết tại sao lại để cậu ở nhà một mình ? Tại sao lại không dặn người chông chừng cậu thật kỹ nhìn cậu sợ hãi lại hoảng loạn đến ngay cả anh cũng không nhận ra khiến cho anh vô cùng đau khổ. Rốt cuộc thì anh phải làm sao !???
Đặt cậu nằm xuống giường đắp chăn cẩn thận anh bước ra ngoài dặn dò quản gia chuẩn bị ít cháo cho cậu anh đi đến phòng khách anh hung hăng đạp mạnh cánh cửa khiến cánh cửa màu trắng nằm gọn xuống đất anh bước đến thanh âm như khiến cả căn phòng này rơi xuống hầm băng "Nói đi các ngươi đã làm gì khiến cho cậu ấy đến nỗi phải hoảng loạn ?"
Ông bác sĩ lúc nãy hoảng sợ khuôn mặt tái xanh run run nói "Chúng...chúng tôi chưa làm gì cả...Chỉ có...Chỉ có Vương Tổng (Vương Chính) nói chuyện với cậu ấy thôi..."
"Hắn đã nói những gì ?"
"Ngài ấy...ngài ấy nói..." Ông kể lại toàn bộ những gì mà Vương Chính đã làm và đã nói với cậu.
Vương Tuấn Khải xiếc chặt tay lại cả người nổi đầy gân xanh Dịch Dương Thiên Tỉ vội ngăn anh lại "Tuấn Khải ông ta cũng chỉ bị ép bình tĩnh lại. Cái cậu cần làm bây giờ là giúp cho Tiểu Nguyên bình thường lại."