Bắt Cóc Em Đem Về làm Vợ

Chương 114

* Loảng xoảng....Rầm... - Tiếng đổ vỡ vang lên tiếng đó phát ra từ phòng cậu lão quản gia già hối hả chạy đến "Ông chủ...cậu chủ cậu ấy..." Không cần nghe hết câu anh liền tức tốc chạy sang phòng cậu Dịch Dương Thiên Tỉ cũng chạy theo.
Anh chạy vào phòng chỉ thấy Vương Nguyên ngồi dưới đất co người sợ hãi cả người như phát run xung quanh là đống đổ vỡ của miễng chai , thủy tinh và cả chén cháo cũng đổ đầy sàn những người hầu đứng gần đó cũng không ngừng run rẩy anh đau lòng bước đến giữ chặt lấy người cậu khi bị chạm vào Vương Nguyên liền giật mạnh người cậu định hét lên nhưng bị anh ôm chặt lại anh ôm chặt lấy cậu thật chặt Vương Nguyên òa khóc như một đứa trẻ cậu đánh tới tấp vào người anh không ngừng van xin buông cậu ra anh hít một hơi thật mạnh ngăn không cho nước mắt tuôn ra "Nguyên Nhi là anh em đừng như vậy...cầu xin em...Nguyên Nhi...em hãy bình tĩnh lại. Bảo bảo vẫn còn anh thì ở đây không ai sẽ không ai làm hại em và bảo bảo nữa. Anh xin em...Nguyên Nhi... hãy bình tĩnh lại. Nhìn anh...em nhận ra anh mà...phải không ??"
Vương Nguyên chợt im lặng...cậu lại nức nở nhưng bàn tay nhỏ bé siết chặt áo anh những tiếng nấc ngày một vang rõ hơn "Tuấn Khải...bảo bảo...sắp bị hắn...sắp bị Vương Chính giết chết. Rất đáng sợ... huhu... cứu em..em sợ lắm....huhuhhhhh"
"Không cần phải sợ. Có anh ở đây. Không cần sợ ngoan...đừng khóc...."
"Anh không phải là người xấu...anh không hại chết cha mẹ em...Hắn ta chỉ toàn nói dối...rất đáng sợ...hắn ta còn hôn em nữa...huhhh." Nói đến đó cả người cậu lại phát run lên cậu ôm chặt đầu sợ hãi đến mức ngay cả nói cũng không thể.
Thấy hành động lạ thường của cậu, anh vội nói " Nguyên Nhi em sao vậy !??? Đừng làm anh sợ...Nguyên Nhi." Lúc anh gọi tên cậu, Vương Nguyên đã ngất đi.
Anh ôm chặt vợ trong lòng. Anh phải làm sao ?? Nhìn thấy cảnh tượng đó ngay cả Dịch Dương Thiên Tỉ còn thấy đau lòng huống chi là anh. Cậu ra nông nỗi đó cũng do Vương Chính gây ra. Vương Tuấn Khải bế cậu đi ra khỏi phòng đưa cậu sang phòng khác. Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn theo bóng lưng Vương Tuấn Khải anh thấy đây là lần đầu tiên tên máu lạnh ấy lo đến phát run như vậy. Vương Tuấn Khải lo cho cậu đến mức khóc thì quả thật tim gan đã trao cho cậu rồi....
-------
"Nói đi cậu ấy bị gì ?" Vương Tuấn Khải lạnh nhạt cất tiếng.
Bác sĩ Thạc đứng kế bên nhìn Vương Nguyên co ro ngồi trên giường không ngừng phát run kia ông lắc đầu nói "Chủ tịch. Xem ra cậu chủ bị kích động rất lớn. Ngài phải cố gắng làm cho cậu ấy bình thường lại. Vì chỉ có ngài mới làm được."
Vương Tuấn Khải thở dài anh phẩy tay bước lại bên giường nắm tay cậu kéo lại cưng chiều nói "Nguyên Nhi em đừng nhơ vậy em còn có bảo bảo còn có anh có mọi người em phải vui vẻ lên biết không !? Đừng sợ Vương Chính sẽ không thể làm hại em nữa đâu."
Vương Nguyên ngây người nhìn anh một dòng nước nóng lại lăn dài trên gò má cậu, cậu không gáo thét như lúc nãy nữa mà im lặng có lẽ cậu đã không còn sức thấy cậu như vậy anh đau lòng thực rất đau cả tim như bị ngàn mũi dao đâm vào. Anh ôm lấy cậu, bao bọc cả thân thể nhỏ bé ấy Vương Nguyên cũng không động tĩnh gì chỉ im lặng để mặc cho anh ôm....
Anh đút cho cậu vài muỗng cháo nhỏ rồi lại thôi vì cậu không muốn ăn tiếp đặt cậu nằm xuống.
Nhìn khuôn mặt say ngủ của cậu thật bình yên...anh hôn nhẹ lên cánh môi cậu. Đôi mắt chùn xúng "Anh xin thề sẽ không để ai động vào em một lần nữa." Rồi đứng dậy mở cửa huýt sáo một cái con bạch hổ to lớn chợt xuất hiện đi vào trong phòng cuộn mình nằm dưới giường "Trông chừng cậu ấy."
Anh đi ra khỏi cửa thật nhanh chóng lái xe ra khỏi cổng. Anh phải đi giải quyết việc cần làm thật nhanh trước khi cậu tỉnh dậy. Anh phải ở bên cậu...

back top