Khi Em Mỉm Cười

Chương 14

Chương 14: "Chậc"
Tiễn những fan hâm mộ kia đi, Đồng Dao có một loại cảm giác như mình vừa sống sót sau tai nạn, nhìn những bóng lưng fan hâm mộ hưng phấn trò chuyện đang đi xa dần kia, cô rướn cổ lên, bất an lại xen lẫn chút hâm mộ mà than thở: "Sau này tôi cũng sẽ có nhiều fan như vậy chứ? Thích tôi, khen tôi, chen lấn xô đẩy để được chụp chung với tôi——"

Lục Tư Thành nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: "Nếu nghiêm túc thi đấu thì sẽ có thôi."

Đồng Dao: "À, là vậy sao."

Chuyện gì đây, thật ra con người Thành ca cũng rất tốt mà, ít nhất lúc này còn biết nói mấy câu khích lệ ấm áp thế này——

"Còn nếu thi đấu không tốt, sẽ có gấp hơn một nghìn lần thế này tới chỉ trích cô, chửi rủa cô, hỏi thăm xem hôm nay cô uống nước có bị sặc chết không, leo lên đầu lên cổ cô khủng bố cô, treo sĩ diện của cô lên tường."

"............"

"Cái gì cũng có hai mặt của nó."

"Nhưng trước giờ chưa thấy ai mắng chửi gì anh hết."

Lục Tư Thành nhếch môi, giống như câu vừa rồi của Đồng Dao chỉ là nói nhảm: "Bởi vì tôi mạnh, thể thao điện tử, dùng thực lực nói chuyện."

Đồng Dao: "... Thật là một bài học quý giá, cảm ơn Thành ca đã dạy bảo."

Lục Tư Thành: "Không có gì."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện cuối cùng cũng bước vào khu bán đồ sinh hoạt thường ngày, Đồng Dao đẩy xe đẩy đi phía trước, thấy cái gì muốn mua đều nhét hết vào xe, Lục Tư Thành đi ở phía sau, nhìn có vẻ cũng khá hứng thú với những đồ dùng này, thỉnh thoảng cũng cầm vài thứ lên xem rồi lại nhanh chóng đặt xuống.

Đồng Dao đi đằng trước đột nhiên dừng lại, đứng trước chỗ bán giày dép đi trong nhà không nhúc nhích—— Nhìn đôi dép bông lông cừu hồi lâu, đế mềm, phía trên có hai cục bông tròn tròn, cầm lên rất mềm mại, Đồng Dao nghĩ nghĩ trụ sở ZGDX vừa hay lát gạch men sứ, mua về đi vào mùa thu với mùa đông chắc là sẽ rất hợp...

Đặt hàng mẫu trở lại kệ, Đồng Dao bắt đầu nghiêm túc lựa màu sắc——

Màu xanh dương hay màu hồng được hơn đây?

Thật ra màu trắng cũng rất dễ thương, nhưng dễ bẩn.

Cau mày chọn tới chọn lui nửa ngày, cuối cùng cô cầm một chiếc màu xanh một chiếc màu hồng xoay lại đưa cho Lục Tư Thành nhìn: "Thành ca, cái nào đẹp hơn?"

Lục Tư Thành ném cái mũ lông trở lại kệ hàng, nhìn qua rồi không để tâm nói: "Xanh."

Đồng Dao gật đầu, lẩm bẩm "gu thẩm mĩ của trai thẳng không đáng tin" rồi trả chiếc dép màu xanh lại, cầm theo chiếc dép hàng mẫu màu hồng bắt đầu đi tìm... Tìm nửa ngày cuối cùng cũng thấy ở hơi sâu bên trong góc hàng trên cùng có một đôi màu hồng bị hai đôi màu xanh và trắng che mất, cô không chút nghĩ ngợi liền kiễng chân lên lấy đôi dép mình muốn ——

Khi cô cố hết sức với với, dùng hai ngón tay rướn lên từng chút từng chút kéo đôi dép trong góc kia ra...

"Chậc."

Một bàn tay vươn ra từ phía sau Đồng Dao, dễ dàng lấy đôi dép kia xuống.

Đồng Dao ngẩn người, quay lại hơi ngẩng đầu lên, người đàn ông phía sau mặt không biểu cảm, bỏ đôi dép vào trong xe đẩy, trầm giọng nói: "Còn muốn mua gì nữa thì nói luôn đi, đừng có đứng ở đây diễn xiếc, người cũng sắp treo lên kệ hàng luôn rồi."

"Không trách tôi được, đây là đôi màu hồng cuối cùng rồi, chắc chắn là có ai đó cố tình giấu đi!"

"..."

"Há há há, kết quả bị tôi phát hiện rồi, cái cô đó nhất định rất tức——"

Lục Tư Thành nhìn vẻ mặt tự cho mình thông minh kia, đột nhiên nhớ đến điều gì, anh ta dừng một chút, lần này giọng nói còn mang theo chút kinh ngạc: "...Lần đó ở siêu thị cạnh khách sạn, cô có phải cũng làm như vậy? Ừm? Đem giấu bình nước ở sâu trong cùng kệ hàng cao nhất——"
"..............."

Nhìn nụ cười trong nháy mắt cứng lại trên khuôn mặt Đồng Dao, Lục Tư Thành với cảm xúc phức tạp thở dài nói: "Lại là cô."

"........ Anh nói vậy là có ý gì? Làm sao anh biết? A! Tên trộm nước đó chính là anh!"

"Trộm nước cái gì," Lục Tư Thành cầm lấy cái tay nắm xe đẩy trong tay Đồng Dao, đi về phía quầy thu ngân, trên đường tiện tay lấy một túi khoai tây chiên bỏ vào xe, không quay đầu lại, nói: "Trên bình nước có viết tên cô à?"

"Tôi đã giấu kĩ lắm rồi! Tôi nhìn thấy trước mà!" Đồng Dao nhanh chóng chạy theo.

Người đàn ông đi phía trước cười lạnh một tiếng: "Giấu vậy cũng giấu."

"Cái gì mà giấu vậy cũng giấu!"

"Giấu đồ trong siêu thị, cô là con nít à?"

"Tại tôi sợ có ai giành mua trước thôi!"

"... Hai ngày đó tôi còn tưởng mình bị một đám lùn ám, không ngờ thì ra đều là cùng một người."
"Cái gì mà một đám lùn ám, anh nói cho đàng hoàng nha!"

Đồng Dao nhìn chằm chằm nhân viên bán hàng đang quét mã vạch từng món đồ của cô, sau đó nói với cô bằng một tông giọng ngọt ngào "Chào chị, tổng cộng ba trăm bảy mươi tư tệ", Đồng Dao xoay người lấy ví tiền trong ba lô thì Lục Tư Thành đã nhanh chóng lấy một tấm thẻ từ trong túi ra đưa cho nhân viên bán hàng——

Đồng Dao hơi tròn mắt vội vàng nói: "Ây chờ một chút tôi tự..."

"Trong đó cũng có đồ của tôi." Lục Tư Thành lấy túi khoai tây chiên ra, còn những thứ khác cũng thuận tay xách lấy, lúc hai người ra khỏi khu mua sắm, Đồng Dao đi phía sau vẫn còn muốn nói gì đó, cuối cùng cũng chỉ có thể nói một câu: "Cảm ơn."

Lục Tư Thành nghiêng đầu nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cô gái phía sau, trong lòng thầm nghĩ sau bao nhiêu năm chờ đợi cuối cùng cũng chờ được một người không thuộc kiểu người không biết xấu hổ mà la hét "Thành ca có tiền Thành ca bao", con ngươi khẽ động, nhàn nhạt nói: "Vậy buổi tối cô mời mọi người ăn khuya đi."
Đồng Dao gật đầu như gà mổ thóc.

"Lẩu vườn, chính là cái nhà hàng lẩu một người một ngàn tệ đó."

Động Dao hơi biến sắc, không gật đầu nổi nữa.

"Lừa cô thôi." Lục Tư Thành nhét túi khoai tây chiên đã mở mà chưa ăn miếng nào vào tay cô nhóc lùn, "Lẩu cay là được rồi, thêm nhiều rau ngó xuân với khoai tây chiên."

"..."

Cuối cùng dưới sự uy hiếp "thử làm rơi mảnh vụn lên xe của tôi xem" Đồng Dao xử lý túi khoai tây chiên kia vô cùng gọn gàng sạch sẽ.

...

Hai người trở về trụ sở, vừa mở cửa đã nhìn thấy Tiểu Thụy tê liệt ngồi khoanh chân trên sofa, trong ngực là Bánh Nướng với vẻ mặt đầy thỏa mãn, cậu ta nghe thấy tiếng mở cửa thì ngẩng đầu lên nhìn một cái, thấy Đồng Dao và Lục Tư Thành một trước một sau đi vào.

"Đi mua đồ vui hem?" Tiểu Thụy hỏi, "Tiếp xúc với đồng đội mới vui lắm đúng hơm?"
Hỗ trợ Tiểu Bàn ngồi cách đó không xa phát ra một tiếng cười nhạo tỏ ý chất vấn cái suy đoán này của Tiểu Thụy.

"Vui." Lục Tư Thành mặt lạnh, "Giống như đi mua đồ ăn vặt bỏ đầy ba lô cho một đứa nhóc mẫu giáo ngày mai đi cắm trại xuân."

Đồng Dao đang ngồi xổm moi đôi dép mới mua từ trong đống đồ nghe vậy lập tức quay đầu lại trợn mắt nhìn anh ta một cái.

Tiểu Thụy nhìn Lục Tư Thành tiện tay ném chìa khóa xe lên bàn rồi đi đến chỗ máy tính, chưa ngồi xuống đã mở game gia nhập vào hàng chờ tìm đội—— Vẫn là một thanh niên nghiện game đúng chuẩn như cũ... Cậu ta nheo mắt lại, ôm mèo đi đến cạnh Lục Tư Thành: "Không hút thuốc chứ?"

"Không hiểu chú đang nói gì, anh đây không hút thuốc." Lục Tư Thành lười biếng mở mắt nói dối.

Lúc này Đồng Dao cũng đi tới, Tiểu Thụy vẫy tay gọi cô, sau đó chỉ chỉ vào chỗ trống bên cạnh Lục Tư Thành: "Đến đây, Đồng Dao, lúc hai người ra ngoài tôi đã cho người chuẩn bị máy cho cô rồi, sau này đây là chỗ của cô."
Đồng Dao nhìn một cái, là chỗ ở giữa Lục Tư Thành và lão K, từ màn hình đến chuột đều là đồ mới, bàn phím cũng là Cherry MX Red Switch mà cô thích nhất, chỉ có điều——

"Thứ gì đây?"

Lục Tư Thành mặt đầy nghi ngờ dùng hai ngón tay nhấc tấm rèm che màn hình lên.

Đồng Dao: "..."

Tiểu Thụy: "Đồ của con gái nhà người ta, bỏ cái móng heo của anh ra."

Lục Tư Thành: "Có cái thứ đồ chơi này xuất hiện trong tầm mắt thì anh sẽ rớt xuống Vàng mất."

Tiểu Thụy: "Hay lắm anh rớt thử em coi, để xem tháng này anh nhận nổi tiền lương không, bữa đó trong thẻ của anh mà có thêm được một hào em gọi anh bằng ông nội."

Lục Tư Thành: "Vứt cái này đi."

Tiểu Thụy: "Không vứt."

Đồng Dao chọc chọc tấm rèm, mặt ngập ngừng nói: "Thụy ca, cái này quả thật có hơi cản trở việc luyện tập đó..."
Cuối cùng vẫn là nhờ câu này của Đồng Dao mà cái đồ chơi đáng sợ kia mới được thuận lợi đem đi... Khi Đồng Dao ngồi vào máy thì Lục Tư Thành bên cạnh đã vào game rồi, cô nghiêng đầu nhìn một lúc sau đó cũng không kiềm chế được mà mở máy lên, lúc này mới phát hiện bộ cài đặt Liên Minh Huyền Thoại và VPN chuyên dùng đều đã được tải xuống, loại VPN này cô đã sớm nghe nói tới, bởi vì đại đa số tuyển thủ chuyên nghiệp đều chơi ở server Hàn Quốc, cho nên các đội đều sẽ mua cho họ phần mềm vượt tường lửa này——

Tốc độ so với của người dùng thông thường nhanh hơn nhiều, đồng thời cũng tương đối ổn định.

Đồng Dao sau bao nhiêu năm bị VPN cùi bắp làm ảnh hưởng để tốc độ truyền tải cuối cùng có chút hưng phấn, hơn nữa bên tai thỉnh thoảng còn vang lên tiếng click chuột và gõ phím của Lục Tư Thành, thế là với một người đã mấy ngày liền không đụng đến máy tính như Đồng Dao rốt cuộc không thể chịu nổi nữa, bắt đầu vào game——
Giao diện đăng nhập quen thuộc xuất hiện, cô hài lòng thở ra một hơi——

Nhanh chóng nhập mật khẩu, lúc này cô cảm giác ở phía sau có ánh mắt như muốn đục luôn hai lỗ trên lưng mình, quay đầu lại thì thấy Tiểu Bàn đang tròn mắt nhìn mình đầy tội nghiệp... Đồng Dao cười một tiếng: "Tiểu Bàn, đánh xếp hạng thôi."

Tiểu Bàn chờ đợi mòn mỏi cuối cùng hưng phấn đồng ý.

Mà Lục Tư Thành vốn đang chăm chú vào màn hình máy tính đột nhiên nói: "Lùn, cô có biết tại sao ngoại trừ lúc đấu tập, đường dưới của ZGDX chưa bao giờ cùng nhau đánh xếp hạng không?"

"Gọi ai là lùn... Không biết," Đồng Dao vẻ mặt mờ mịt, "Tại sao?"

"Cô sẽ nhanh chóng biết thôi." Lục Tư Thành nhàn nhạt nói.

Đồng Dao nhìn chằm chằm anh ta một hồi, vẫn không hiểu nên nhún nhún vai, sau đó nhấn chấp nhận lời mời của Tiểu Bàn, vào đội của cậu ta...
——Nói chính xác hơn, là vào đội tử thi của cậu ta.

Vài tiếng sau, Đồng Dao cuối cùng cũng hiểu câu nói lấp lửng kia của Lục Tư Thành rồi: tên Tiểu Bàn này thực sự là một kẻ chuyên gây chuyện, toàn bộ quá trình đánh xếp hạng cô phát hiện ra cậu ta chính là một kẻ chẳng hiểu gì về tướng hết, với cái tên đã ở cấp bậc Thách Đấu này, trong suy nghĩ của cậu ta chẳng có tướng nào cậu ta không thể đem vào đánh hỗ trợ cả.

Hậu quả chính là, Đồng Dao từ lúc chiều sau khi mua xong đồ trở về liền bắt đầu chơi đến quên ăn quên ngủ, đến tận mười giờ tối, thành công hoàn thành một màn thăng hạng ngược hướng, khiến bản thân từ "Thách Đấu" rơi xuống "Cao Thủ"——

Đánh xong ván cuối cùng, Tiểu Bàn ở phía sau khóc lóc "ông đây rơi xuống Kim Cương II rồi", Đồng Dao nhìn bản thân từ sáu trăm điểm rơi xuống còn khoảng hơn bốn trăm điểm cũng dở khóc dở cười, sờ sờ bụng nói: "Đói rồi, gọi đồ ăn nha?"
Câu này của cô được những đồng đội còn lại hưởng ứng nhiệt tình.

Mọi người rời máy tính, vui vẻ hòa thuận ngồi quanh bàn ăn, Đồng Dao theo yêu cầu của Lục Tư Thành mà mời mọi người ăn lẩu cay, thêm nhiều rau ngó xuân và khoai tây chiên—— Đợi một lúc thì người giao thức ăn tới, mọi người vừa ăn vừa tán gẫu.

Đồng Dao là người mới, cũng may nhờ cả buổi chiều vừa rồi chơi game chung nên hiện tại đối với mọi người cũng xem như là thân thiết, vì vậy nói chuyện với bọn họ cũng không câu nệ gì, nói một hồi thì vô tình nói tới lý do tại sao Đồng Dao lại lấy tên ID như vậy——

"Tại sao lại đặt là smiling?" jungler Lão K hỏi, "Vì đủ lạc quan sao? Thấy cô dù bị Tiểu Bàn làm hạ mất hơn hai trăm điểm cũng không mặc kệ cậu ta, thật đúng là vô cùng lạc quan."
"Cậu nói lại xem?!" Tiểu Bàn một miệng đầy cơm trừng mắt nhìn Lão K.

"Bởi vì lúc mới chơi tôi cực kì thích ADC Weixiao (微笑 /weixiao/: mỉm cười) của đội WE a a a a a, " nói đến đây Đồng Dao có chút hưng phấn đặt đũa xuống, ngước mặt nói, "Năm đó anh ấy mang theo nuối tiếc mà giải nghệ, tôi đau lòng rất lâu, thề nhất định phải mang cái ID "Weixiao" này trở lại sàn đấu, để cả thế giới đều biết đến, cho nên mới lấy cái ID này!"

"Hành động điển hình của fan hâm mộ." Lục Tư Thành đánh giá, "Cao cấp hơn so với fan não tàn."

"Anh mới là fan não tàn."

"Weixiao là ADC, còn cô là tuyển thủ đường giữa, có liên quan gì đến nhau đâu."

"Đường giữa không được thích ADC sao? Tôi cũng rất thích anh đó, chỉ cần lợi hại, thái độ thi đấu nghiêm túc, tôi đều thích." Đồng Dao thuận miệng đáp.
Lục Tư Thành hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn Đồng Dao một cái, không nói gì.

Bàn ăn trong chốc lát rơi vào yên lặng, anh ta đặt đũa xuống ném lại một câu "no rồi" sau đó đứng lên trở về chỗ máy tính của mình... Bốn người còn lại mắt lớn trừng mắt nhỏ, Đồng Dao thấp giọng nói: "Tôi nói sai cái gì rồi sao?"

Lão Miêu lắc đầu, tỏ ý không biết.

Tiểu Bàn lắc đầu, tỏ ý cũng không biết.

Lão K thở dài, đang muốn nói gì đó, lúc này giọng nói đạm mạc của Lục Tư Thành cách đó không xa vang lên——

"Lùn, ăn xong rồi thì qua đây cùng đánh xếp hạng."

Đồng Dao sững người, không kịp phản ứng cái này là con mẹ nó tình huống gì, mặt mờ mịt trợn mắt.

Chỉ thấy Lão K cuối cùng cũng có cơ hội lên tiếng, giơ ngón cái về phía cô, chậc chậc than thở: "Lúc nãy tôi định nói, chị hai à, chị nịnh quá giỏi, tại hạ bội phục."

back top