Khi Em Mỉm Cười

Chương 2

Chương 2: Có câu: Game không có tình yêu
Tục ngữ nói đúng: thể thao điện tử không có chuyện yêu đương.

Ngay từ khi vừa mới tiếp xúc với nó bản thân Đồng Dao đã sớm nhận thức rõ điều này.

Đồng Dao còn nhớ mang máng lúc mình mới chơi Liên Minh Huyền Thoại, lý do vô cùng đơn giản —— thậm chí giống với phần lớn những nữ game thủ khác —— cũng đều là bởi vì ai đó mê trò này, còn cô thì thích người đó.

Kì nghỉ hè đó, dù hai đứa gần nhà nhau, chỉ cách nhau một lối đi nhỏ, gần như vậy, ấy thế mà khi kì nghỉ đã qua được một nửa, Đồng Dao mới giật mình nhận ra từ khi nghỉ hè đến giờ hình như vẫn chưa kịp nói mấy câu với người đó...

Vì thế ngày hôm đó, cô gõ cửa nhà hàng xóm, nhìn thấy cái người cô thích kia đang ngồi trước máy tính điên cuồng chơi game.

Đồng Dao bắt chuyện với cậu ta nhưng cậu ta hoàn toàn phớt lờ không để ý gì đến cô, thế là cô đi đến cạnh máy tính của cậu ta, nhân lúc cậu ta không chú ý, thò tay nhấn " "D" ——

Cậu ta "Á á á á á á" mấy tiếng.

Trên màn hình, nhân vật của cậu ta "bang" một phát nhảy ra một đoạn, cuối cùng lọt vào trong một đám có tên màu đỏ, sau đó màn hình thành màu đen trắng.

Đồng Dao hắc hắc cười nhìn vào cặp mắt giận dữ đang trừng mình, xoay người lấy ghế ngồi xuống bên cạnh cậu ta, đúng lúc nhìn thấy cậu ta nhập vào khung chat——

[Xin lỗi, bạn gái phá.]

Đồng Dao cười híp mắt thành một đường chỉ, lấy tay chọt chọt vào khuôn mặt đầy bất mãn nhưng không dám phát tác của cậu ta, chậm rãi nói: "Bạn học Giản Dương, trò này chơi vui như vậy, hay là cậu dạy tớ đi, tớ cùng chơi với cậu."

"Hả?" Giản Dương quay đầu sang, "Cậu?"

"Đúng vậy, tớ." Đồng Dao ngồi thẳng người, mỉm cười nói.

Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ của Giản Dương khi phải thoát trò chơi, sau đó dùng QQ của cô lập tài khoản mới, rồi không tình không nguyện nhường chỗ của mình cho cô, còn bản thân thì đứng phía sau kiên nhẫn giải thích từng chút một——

"Đây là dạng trò chơi phá trụ, trên bản đồ chia làm ba con đường, cậu chỉ cần nhớ, phá sạch trụ ở cả ba con đường này, rồi đẩy vào nhà chính đối phương, phá được nhà chính của đối phương thì xem như thắng."

Tiếp theo là phần chọn vai trò——

"Tớ chọn cái nào đây? Cái nào đẹp thì chọn cái đó được không?"

"Đừng đừng đừng cậu đừng chọn bừa, ai ya, cậu chọn hỗ trợ đi, nhìn thấy tên to con mặc giáp màu xanh kia không, chọn nó đi."

"Xấu quá vậy."

"Cậu đẹp là được rồi."

"... Tên nhóc này thật biết nói chuyện, vậy hỗ trợ phải làm những gì?"

"Trò chơi này không phải chia làm ba đường sao, năm người chơi không đi cùng đường với nhau, một người ở trong rừng dọn quái rừng chạy tới chạy lui, gọi là "jungler/người đi rừng"; một người đi đường trên gọi là "đường trên"; một người đi đường giữa gọi là "đường giữa"; còn con đường phía dưới kia——"

"Là đường dưới sao?"

"Gọi là "ADC". "

Trong LMHT bản Việt thì ADC được gọi là xạ thủ.

"..."

"Bình thường đường dưới có hai người chơi đi cùng nhau, bởi vì ADC là nguồn sát thương chính cho toàn đội nên việc tích kinh nghiệm tích tiền thăng cấp đầu game rất quan trọng, cần có người hộ giá hộ tống, ừ, chính là hỗ trợ đó."

"Nghe có vẻ vai trò của tớ không quá quan trọng, có phải là chọn vị trí hỗ trợ thì sẽ có thể vừa chơi vừa lướt weibo không?"
"Lướt cái đầu cậu ấy, không nhìn thấy bản đồ tối thui sao? Hỗ trợ có nhiệm vụ làm đôi mắt cho cả đội, sử dụng vật phẩm cắm mắt để tạo tầm nhìn——"

"Phiền phức như vậy, có vị trí nào mà không cần phải chạy tới chạy lui, có sát thương khủng, có cảm giác tồn tại rất mạnh, lại vừa không cần đi chung đường với người khác tránh việc bị chửi là gà không?"

"Có chứ!" Giản Dương chép miệng, chỉ vào chính giữa màn hình, "Đường giữa".

Vì thế, Đồng Dao trở thành một người chơi đường giữa.

Giản Dương là người chơi ở vị trí jungler, mỗi khi hai người chơi chung thì Giản Dương lại giống như sống tại đường giữa luôn vậy, mặc kệ những người từ hai đường còn lại điên cuồng phát tín hiệu cầu cứu ra sao, cậu ta cũng rất kiên nhẫn thoắt ẩn thoắt hiện ở đường giữa, quấy rối đối phương, tạo lợi thế cho Đồng Dao——
Giản Dương gọi đây là "Rừng - giữa kết hợp."

Sau này Đồng Dao hiểu hơn một chút, biết được cái này không phải là "rừng - giữa kết hợp" mà là "Biểu hiện khi mang theo em gái".

Lúc mới chơi, Đồng Dao luôn cần Giản Dương giúp, Giản Dương chỉ cần vừa rời đi thôi, cô sẽ ngay lập tức chết dưới ma trảo của địch, sẽ kêu la om sòm "Tớ chết rồi!", "Tớ lại chết rồi!", "Tớ con mẹ nó sao lại chết nữa rồi?", "Giản Dương cậu mà còn ăn quái rừng không qua đường giữa nữa là cậu không còn bạn gái nữa đâu", sau vô số lần gia nhập hội tử thi, cuối cùng Đồng Dao cũng đã dần dần thành thạo——

Trò chơi này bắt đầu từ cấp 30 sẽ có thể đánh xếp hạng.

Hệ thống xếp hạng chính là hệ thống phân định trình độ cao thấp cơ bản nhất, có các bậc từ thấp tới cao là Đồng, Bạc, Vàng, Bạch Kim, Kim Cương, mỗi bậc lại gồm năm đoàn... Quy tắc rất đơn giản, thắng một trận xếp hạng, hệ thống sẽ tăng từ mười đến ba mươi điểm vào ĐNG (điểm nhóm giải), còn nếu thua cũng sẽ bị trừ ĐNG. Khi tích đủ 100 điểm sẽ tiến hành đấu chuỗi thăng hạng theo thể thức năm ván thắng ba, đấu chuỗi thăng hạng thành công sẽ có thể lên một đoàn.
Có điều sau khi hoàn thành chuỗi thăng hạng của Kim Cương I, thì sẽ không còn phân ra thành đoàn nữa, mà sẽ lên bậc "Cao Thủ", mà mỗi một server cũng sẽ chỉ có hai trăm người có số ĐNG cao nhất mới được thăng lên bậc cao nhất "Thách Đấu".

—— Giản Dương tại server Ionia cao thủ nhiều như mây kia đạt đến bậc Thách Đấu, khi hắn đến tiệm Internet chơi thì sẽ có kiểu thông báo rất có cảm giác "hiếm có khó tìm" như thế này "Bậc Thách Đấu server Ionia đang ngồi ở máy số 17 của tiệm net này."

Chính vì thế nên cậu ta có thể mang theo một người chơi mới ngốc nghếch gà mờ như Đồng Dao tung hoành ở đường giữa.

Từng ngày cứ thế trôi qua.

Ngày Đồng Dao đạt cấp ba mươi, tối hôm đó cô vui đến không ngủ được, sáng sớm hôm sau leo xuống giường việc đầu tiên làm chính là chạy sang gõ cửa nhà Giản Dương ầm ĩ đòi cậu ta dẫn đi đánh xếp hạng——
Nhìn thấy Giản Dương mở cửa với khuôn mặt mờ mịt, Đồng Dao trong khoảnh khắc cũng ngu ngơ theo. Sau đó cô hoảng hốt phát hiện ra, cô đã trở thành một đứa con gái nghiện game rồi...

Vậy là cô và Giản Dương đã trải qua toàn bộ thời gian còn lại của kì nghỉ hè bằng việc hẹn hò tại Summoner"s Rift (tên bản đồ game)

Vài ngày trước khi kì nghỉ kết thúc, Đồng Dao ngậm túi sữa chua chạy sang gõ cửa nhà hàng xóm, câu đầu tiên cô nói khi thấy Giản Dương mở cửa là: "Hôm nay không chơi game nữa, chúng ta làm bài tập hè đi."

Sau đó cô ôm một chồng sách bài tập, gạt Giản Dương sang rồi đi vào, vào đến phòng Giản Dương, còn chưa kịp đặt đống sách xuống thì cô đã nhìn thấy hành lý đang soạn dở trên giường, bên trong mới chỉ bỏ vào vài bộ quần áo——

"?" Đồng Dao khó hiểu quay qua hỏi Giản Dương, "Cậu đi ra ngoài? Sắp vào học rồi mà cậu còn chạy đi lung tung? Không làm bài tập à, đến hôm nhập học cậu đừng có khóc lóc cầu xin tớ làm giúp cậu——"
"Đồng Dao."

"?"

Giản Dương ngưng lại, sắp xếp lại câu từ, rồi giống như là hạ một quyết tâm gì đó nói: "Tớ không trở lại trường nữa."

"Cái gì?" Đồng Dao sửng sốt, còn tưởng là mình nghe nhầm.

"Có giám đốc của một đội chuyên nghiệp đã nhìn trúng tớ, muốn tớ đến Thượng Hải tham gia tuyển chọn, nếu thuận lợi thì sẽ ở lại đội đó luôn, bố mẹ tớ cũng đã đồng ý rồi." Giản Dương hơi cau mày gãi đầu, "Cậu cũng biết tớ học hành chẳng ra sao, cho dù có thi vào một trường đại học hạng ba thì ra trường cũng cũng chẳng biết làm gì, tớ thích game này, tớ nghĩ tớ có thể tiến xa hơn——"

"......"

Ừ.

Đây chính là lần đầu tiên Đồng Dao nghe đến chuyện thi đấu chuyên nghiệp của Liên Minh Huyền Thoại, nhưng cái "lần đầu tiên" này hoàn toàn không để lại chút ấn tượng vui vẻ nào với cô.
Cảm giác bị một trò chơi cướp mất người mình thích, thật là excuse me.

Khoảng mấy ngày sau, Đồng Dao tựu trường, Giản Dương cũng đã đi Thượng Hải, mấy ngày sau, Giản Dương nói với cô rằng cậu ta đã thuận lợi vượt qua đợt tuyển chọn, trước tiên là làm thành viên dự bị cho cái đội top đầu trong nước đó——

Rồi vào một hôm nào đó, cậu ta cuối cùng cũng có cơ hội được ra thi đấu.

Trận đấu lần đó đội của Giản Dương không những thắng mà còn thắng rất vẻ vang, phong độ của jungler chính lúc đó không tốt, vì thế Giản Dương gần như là đã ngồi vững trong đội hình chính.

Tối đó cậu ta hưng phấn huyên thuyên cả một buổi tối với Đồng Dao, Đồng Dao vừa nghe cậu ta lảm nhảm vừa lên mạng tìm đọc những bình luận, bài đăng trên Tieba, Weibo, ứng dụng game có liên quan đến Giản Dương, ai ai cũng đều rất thán phục: YANG này từ đâu tới vậy, mạnh thật chứ.
Đồng Dao nghĩ thầm, ai chà, bạn trai mình thành minh tinh rồi.

Sau đó bạn trai cô thực sự trở thành minh tinh——

Mỗi ngày nếu như không phải là có trận thi đấu thì cũng là có trận đấu tập, tám giờ sáng gửi tin nhắn WeChat thì tám giờ tối mới trả lời, câu đầu tiên luôn là "Xin lỗi vừa rồi đang đấu tập nên không nhìn thấy";

Thời gian trò chuyện của hai người ngày một ít đi, ban ngày Đồng Dao đi học, Giản Dương đi ngủ;

Lúc Đồng Dao tan học thì Giản Dương vừa thức dậy, hai người trò chuyện dăm ba câu, rồi Giản Dương phải đi đấu tập hoặc live stream;

Khi Đồng Dao chuẩn bị đi ngủ, Giản Dương đang gọi điện thoại đặt thức ăn...

—— Khi Giản Dương trở thành người mà mọi người đều gọi là "Dương thần", thì tình cảm giữa Giản Dương và Đồng Dao đã trở nên xa cách.
Cuối cùng thì ai là người không chịu nổi người kia trước, Đồng Dao cũng không còn nhớ nữa, tóm lại là hai người cãi nhau một trận, rồi chia tay.

Khoảng thời gian đó, Đồng Dao căn bản không buồn quan tâm đến giải đấu chuyên nghiệp, chỉ lo đánh xếp hạng, từ bậc Bạc từ từ leo lên Vàng, đến Bạch Kim, rồi đến Kim Cương——

Sau đó Đồng Dao lên đại học, quen một vài người bạn, cũng đổi ID, rồi vào một hôm nào đó, cô thành người đứng đầu trong số những người chơi đủ điểm lên Thách Đấu tại server 1...

Đến đây, cô gái gà mờ kêu la âm ĩ với chàng trai kia rằng "Cậu mà còn ăn quái rừng không qua đường giữa nữa thì cậu không còn bạn gái nữa đâu" của mùa hè năm đó dường như đã thành chuyện rất lâu rồi...

Cho đến bây giờ——

...

"Đồng Dao!"

"..."

"Đồng Dao! Này! Hồi hồn đi! Nghĩ gì vậy?"
Giám đốc đội ZGDX huơ huơ tay, gọi tâm trí đã trôi về một nơi rất xa của Đồng Dao trở lại, Đồng Dao thoát ra khỏi đoạn kí ức đó, đã thấy đối phương cười híp mắt chìa tay về phía mình: "Hoan nghênh cô gia nhập ZGDX!"

"..."

Đồng Dao vẻ mặt mờ mịt đưa tay ra bắt tay với đối phương.

Minh thần, đường giữa hiện tại của ZGDX là một tay lão luyện, vài năm gần đây càng ngày càng lực bất tòng tâm nên tính toán đánh xong giải mùa xuân năm nay sẽ nghỉ—— nghe nói thông báo giải nghệ cũng đã soạn xong rồi, chỉ chờ hết giải mùa xuân sẽ tuyên bố.

Vì vậy ZGDX mới gấp gáp muốn tìm người thay thế, rồi tìm được Đồng Dao—— nghe nói, trước khi chính thức tìm đến cô, người phân tích số liệu của ZGDX đã theo dõi các trận đánh của cô được mấy ngày rồi, người phân tích rất hài lòng về cô, thậm chí cảm thấy ngay cả sát hạch đầu vào cũng có thể bỏ qua...
Về phần người phụ trách ZGDX đích thân từ Thượng Hải bay đến chỗ của Đồng Dao, hẹn gia đình cô đến gặp mặt, cuối cùng kí kết hợp đồng tiền lương một năm tám trăm ngàn cộng thêm bảo đảm vị trí thi đấu chính thức trong giải mùa hè, toàn bộ quá trình này hoàn toàn không công khai với bên ngoài.

Thậm chí bản thân Đồng Dao khi đặt bút kí tên vào hợp đồng, cả người còn đang mông lung không hiểu——

Quả thật cô không nghĩ đến một ngày cô cũng có thể đứng trên sàn đấu đã từng vô cùng vô cùng xa vời đối với mình.

Mà giờ phút này.

Bắt tay xong, giám đốc đội ngồi về lại chỗ của mình, nhìn Đồng Dao cười nói: "Mặc dù trước tiên không vội nhập đội, cơ mà thứ tư tuần tới chính là trận chung kết giải mùa xuân giữa đội chúng ta với đội CK, cô có muốn đến xem một chút không? Đến gặp trước đồng đội sau này của mình cũng tốt mà, bao vé máy bay và vé hàng đầu tiên của trận chung kết..."
"Đấu với đội nào cơ?"

"Đội CK."

"Oh," Đồng Dao nghiêm mặt chậm rãi gật đầu, "Được, tôi đi."

——Đội CK, chính là đội Giản Dương đang thi đấu.

Trước đây trận đấu của đội này Đồng Dao chẳng bao giờ thèm bận tâm đến, hôm nay, cô chỉ muốn đến ngồi tại hiện trường, sau đó nhìn các đồng đội tương lai của cô nghiền nát bọn họ.

Nghĩ đến khuôn mặt chán nản kia...

Ồ.

Nghĩ thôi cũng đã thấy vui rồi.

****Thông tin thêm:Khi Em Mỉm Cười - Chương 2: Có câu: Game không có tình yêu
Bản đồ Summoner"s Rift. Mũi tên màu xanh và đỏ đại diện cho hai đội xanh và đỏ, hướng mũi tên là hướng tuyển thủ của hai đội đi từ bệ đá cổ trong nhà mình ra đường: Từ trái qua phải: đường trên, đường giữa, đường dưới, khu vực được bao quanh bởi ba đường này gọi là rừng.

Trên bản đồ mỗi đội có 11 trụ bảo vệ, 3 nhà lính và 1 nhà chính. Tại ba đường, mỗi đường đều có 2 trụ bảo vệ, 3 nhà lính có 3 trụ bảo vệ, nhà chính có 2 trụ bảo vệ.

Muốn thắng thì phải phá được nhà chính, muốn phá được nhà chính thì phải phá được hai trụ bảo vệ nhà chính, trụ bảo vệ nhà chính có thể tấn công kẻ xâm nhập còn nhà chính thì không.

Nhà chính và 2 trụ bảo vệ nhà chính của đội xanh.
Hình ảnh bệ đá cổ, có tên khác là bể máu hoặc hồ máu, khi nhắc đến "biến về" "về nhà" nghĩa là về bệ đá cổ, tại đây người chơi sẽ được hồi máu hồi năng lượng và mua trang bị, ngoài ra nếu đối thủ "lỡ" bước vào đây thì xem như tự sát, chắc chắn sẽ phải gục.

Ở chính giữa bản đồ là một con sông, đường giữa chia con sông này thành hai nửa, nửa sông bên trái có một cái hang, đầu trận thì đây là hang Sứ Giả Khe Nứt, giữa và cuối thì đây là hang Baron, cả ván đấu chỉ có 2 Sứ Giả Khe Nứt xuất hiện lúc đầu trận; nửa sông bên trái cũng có một cái hang, đó là hang rồng, trước phút 35 thì hang rồng chỉ có rồng nguyên tố (Lửa, Nước, Đất, Gió), nhưng kể từ sau phút 35 trở đi thì sẽ có rồng Ngàn Tuổi. Bùa lợi rồng Ngàn Tuổi và Baron được xem là hai bùa lợi mạnh nhất trên bản đồ.


Hình ảnh Baron và hang Baron. Những hình con mắt màu xanh và tím là những vị trí nên cắm mắt.
Game không có tình yêu đội xanh.
Lấy ví dụ bạn thuộc đội xanh, bạn lên tấn công người chơi của đội đỏ, nếu bạn tấn công người của đội đỏ trong phạm vi công kích của trụ thì trụ sẽ tấn công bạn. Đã có rất rất nhiều trường hợp sau khi hạ được đối thủ thì bản thân cũng phải nằm xuống do tấn công đến từ trụ và cả từ lính gần đó (nếu có). Nếu không có trụ thì đối phương sẽ dễ tấn công bạn và nhà chính của bạn hơn, do đó bạn cần phải bảo vệ trụ của đội mình trong thời gian lâu nhất có thể.

back top