Khi Em Mỉm Cười

Chương 3

Chương 3: Lục Tư Thành, ID: Chessman
Chủ nhật của tuần kí hợp đồng với ZGDX, Đồng Dao lên máy bay đi Thượng Hải, khi ở phòng chờ trước lúc lên máy bay cô chỉ làm đúng hai việc ——

Việc thứ nhất là gửi một tin nhắn WeChat cho Kim Dương, nói với bạn ấy rằng mình đi Thượng Hải tham gia giải đấu chuyên nghiệp, rằng Đồng Dao cô muốn trở thành Hoa Mộc Lan của ngành thể thao điện tử.

Việc thứ hai là thông báo cho người hâm mộ trên Weibo chuyện cô chuẩn bị đến Thượng Hải xem trận chung kết giải mùa xuân năm nay, cũng nói vô cùng rõ ràng: ZGDX cố lên!

Thông báo của Đồng Dao vừa đăng lên, trang Weibo chính thức của ZGDX lập tức chia sẻ, cùng với dòng caption [Cảm lời chúc bự bự của smiling "bắn tym" chờ mong được gặp cô], sự tương tác bất ngờ này khiến fan của Đồng Dao vô cùng hưng phấn, rối rít để lại bình luận——

[Ôi vãi vợ à em có quan hệ bất chính với đội đó từ khi nào vậy hả a a a!]

[Thật sao, cô sẽ đi xem trận đấu đó hả? Tôi cũng đi! Tôi muốn đến đó tia xem người nào là cô!]

[Thật là hạnh phúc mà smiling thích cùng một đội với tôi! Giúp tôi xin chữ ký của Thành ca được không?]

[Đội Viễn Thông bao vé máy bay hả dù sao cũng lắm tiền mà nhớ bảo họ mua cho cô vé khoang hạng nhất nha...]

Bình thường khi không có giờ học hoặc được nghỉ nhàn rỗi không có gì làm Đồng Dao sẽ ngồi live stream, không stream game thì cũng là ngồi nói nhảm, kiếm chút tiền tiêu vặt —— dù không bật camera như những nữ streamer khác nhưng nhờ cô là nữ, trình độ lại thuộc hàng Thách Đấu server Hàn nên cũng có cho riêng mình một lượng fan nhất định——

Fan không nhiều, cũng chỉ ba mấy nghìn người, bình thường đăng weibo được mấy chục lượt tương tác cũng đã là nhiều rồi, hiện tại có lẽ là nhờ ZGDX chia sẻ, bài đăng nói sẽ đến xem trận chung kết giải mùa xuân của Đồng Dao chưa tới mười phút đã có hơn ba trăm lượt bình luận...

[Đi xem một trận đấu cũng phải cố ý đăng lên Weibo, nhảm nhí hết sức! Có ngon thì cô cũng đi tham gia thi đấu đi? Live stream còn không dám bật camera, sợ hình tượng đổ vỡ à!]

Đồng Dao: "..."

Quả nhiên cũng là liên quan đến việc không bật camera, từ scandal hồi đầu năm của một nữ streamer khác cũng là bậc Thách Đấu bị lộ ra chuyện có người cày game hộ chứ không phải là bản lĩnh thực, luôn có không ngừng người bu lấy cô tra hỏi vấn đề này... Ví dụ như bây giờ, trên weibo cũng có người bình luận mỉa mai ác ý...

Nói thật sướng miệng mà.

Đồng Dao bĩu môi, nhìn chằm chằm Weibo một lúc lâu, lúc này bên tai vang lên thông báo đã đến giờ lên máy bay, Đồng Dao cười một cái, thuận tay gửi một cái mặt cười trả lời bình luận của người kia [Ừ đó! Chú em không biết con gái dù chuyện chỉ to bằng cái rắm cũng thích đăng lên Weibo à? Đáng yêu như vầy cơ mà.], sau đó lạnh lùng thoát Weibo.

Điện thoại rung lên, đổ chuông ——

Nhìn tên hiển thị trên màn hình, là Kim Dương.

Đồng Dao gần như có thể đoán được đối phương sẽ nói gì, vốn định giả vờ là bản thân đang chuẩn bị lên máy bay nên không nhìn thấy, kết quả điện thoại đổ hai hồi chuông thì im bặt, cô còn chưa kịp thở phào thì bên kia đã gửi một tin nhắn đến——

[Mau nghe điện thoại cho bà! Còn giả vờ cái gì chứ, thấy bài đăng Weibo của cậu rồi! Ba mươi lăm giây trước vẫn còn đang cà khịa người khác!]

Đồng Dao: "..."

E sợ khi nghĩ đến việc vừa xuống máy bay đã không còn bạn nữa, Đồng Dao chủ động gọi điện thoại, cũng ráng nhẫn nhịn nghe bạn tốt gào thét——

"Đi cái em gái cậu làm Hoa Mộc Lan của thể thao điện tử!!"

"Đm bạn trai đi thi đấu bạn tốt cũng đi thi đấu, sau này khi tớ xem mấy trận đấu đó mà có ai hỏi tớ đang nhìn gì, nếu tớ mà trả lời là nhìn chồng với bạn tốt thì người ta có xem tớ là đồ thần kinh không!!"
"Cậu đang ở đâu? Không lẽ thực sự đã lên máy bay rồi! Cậu xuống ngay cho tớ! Tớ muốn cướp máy bay!!"

Đồng Dao phải mất rất nhiều thời gian an ủi cô bạn gần đây mỗi khi nghe bốn chữ "Tuyển Thủ Điện Tử" đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, cho đến khi tiếp viên hàng không nhẹ nhàng đến nhắc cô máy bay sắp cất cánh, cô mới chuẩn bị cúp máy, có điều trước khi cúp điện thoại, cái vị đang nóng như lửa bên kia đột nhiên trầm mặc——

Đồng Dao biết có lẽ là sắp nói gì đó gợi đòn.

Quả không ngoài dự đoán, giây tiếp theo cô liền nghe bạn tốt nói: "Cậu không phải là vì Giản Dương mới đồng ý tham gia thi đấu chuyên nghiệp đấy chứ?"

"... Không phải," Đồng Dao nói, "Tớ vì tiền lương tám trăm ngàn một năm mới đồng ý."

"Đồng Dao!"

"Ai ya, thật sự không phải mà! Tớ với cậu ta đã lâu không liên lạc rồi... Gần đây trên Tieba đều nói Dương thần đã có bạn gái mới rồi, là một streamer xinh đẹp ——"
"Hả? Cậu không phải là một nữ streamer à?"

"Nữ streamer, xinh đẹp."

"Có khi nào là nhầm lẫn không, mặc dù tớ không ưa cái tên cặn bã Giản Dương đó nhưng tớ không nghe Ngải Giai nhắc gì đến chuyện bạn gái mới cả mà, đều nói CK không cho yêu đương chỉ cho đồng tính mà..."

"Tóm lại là tớ không phải vì đi tìm cậu ya."

"Vậy thì tốt," đầu dây bên kia hừ một tiếng, giống như không yên tâm mà nói, "Con người không thể tắm hai lần trên một dòng sông, còn nhớ hai ngày trước cậu mới nói, nếu cho cậu thêm một cơ hội cậu chắc chắn sẽ không yêu game thủ."

"Biết rồi biết rồi."

"Nếu như nhất định yêu, thì chỉ có yêu kiểu người như Thành ca tớ mới tham gia hôn lễ của cậu."

"......... Vậy hôn lễ của tớ cậu không cần tới đâu," trong đầu nhanh chóng tưởng tượng ra khuôn mặt "Thành ca" kia, Đồng Dao thuận miệng đáp, "Nhìn mặt Thành ca rõ ràng là kiểu sẽ không yêu đương gì với con người."
Bên kia điện thoại Kim Dương ha ha cười lớn.

Lúc này, tiếp viên hàng không lần thứ hai đến nhắc nhở cô phải tắt điện thoại.

Đồng Dao không thể làm gì khác hơn là vội vàng tạm biệt bạn tốt rồi tắt máy, cất điện thoại xong nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay, máy bay đang dần dần tăng tốc rồi cất cánh, phía bên ngoài là trời xanh mây trắng, Đồng Dao nhìn thấy một khuôn mặt xinh xẻo tràn đầy khao khát đối với giải đấu Liên Minh Huyền Thoại chuyên nghiệp...

"Phải thận trọng." Cô lẩm bẩm vỗ vỗ mặt mình, "Phải tỉnh táo."

...

Từ thành phố chỗ Đồng Dao ở đến Thượng Hải mất khoảng một tiếng.

Xuống máy bay, câu lạc bộ ZGDX cử người tới sân bay đón Đồng Dao, không nói hai lời đã đưa cô đến khách sạn của những tuyển thủ sẽ tham gia thi đấu trận chung kết vào ngày mốt——
Đồng Dao còn tưởng rằng đây là muốn giới thiệu cô làm quen với mọi người, vì thế mà căng thẳng một lúc lâu, kết quả khi sắp đến khách sạn mới biết là không phải vậy, chẳng qua là giám đốc ZGDX sợ cô một thân một mình đến Thượng Hải sẽ chịu thiệt thòi nên muốn tạo điều kiện cho cô ăn ngon ở tốt.

Còn việc gặp mặt đồng đội mới, thì phải chờ khi công bố tin Minh thần đường giữa hiện tại chính thức giải nghệ đã rồi mới sắp xếp.

"Tốt lắm tốt lắm." Đồng Dao gật đầu như giã tỏi, "Em cũng cảm thấy hôm nay gặp thật quá gấp rồi."

Chị gái đến đón Đồng Dao nhìn thấy bộ dạng cô như vậy cũng bật cười: "Chị còn tưởng rằng em không chờ được muốn mau mau gặp mặt đám người Thành ca kia chứ, những thực tập sinh trước đến trụ sở chúng ta đều như vậy cả."
"Em cũng muốn gặp bọn họ lắm chứ", Đồng Dao nghiêm túc nói, "Nhưng mà hôm nay em chưa có gội đầu."

"..."

"Hôm qua cũng không gội."

"..."

Đồng Dao mặt lúng túng hắc hắc cười, đúng lúc này thì tới khách sạn, xa xa đã nhìn thấy một đám phóng viên cùng một đống máy chụp ảnh tiêu cự dài ngồi chờ, nhìn rất náo nhiệt, không thua gì tin tức xuất hiện của bất kì ngôi sao lớn nào——

Chị gái đến đón người kia lắc đầu một cái: "Không biết đám phóng viên này từ đâu nghe được tin Minh thần sau giải mùa xuân này sẽ giải nghệ, bây giờ ai cũng như kẻ điên muốn tạo ra tin thật giật gân..."

Đồng Dao: "Oh."

Chị nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn vẻ mặt mờ mịt của Đồng Dao một cái, nhướng mày đắc ý nói: "Đám người ngu ngốc này sao có thể ngờ được tin tức giật gân nhất đang ngồi trong xe chị chứ."
"Đừng đừng đừng." Đồng Dao cười hì hì khoát tay nói, "Tin giật gân chưa có gội đầu đâu."

Lúc hai người đang nói chuyện thì có một chiếc xe đưa đón chuyên dụng in logo Viễn Thông Trung Quốc đi ngang qua, chạy sượt qua xe của họ, chiếc xe đó dừng ngay trước cửa khách sạn, đợi khi xe của Đồng Dao dừng lại, cửa của chiếc xe chuyên dụng kia đã mở ra, mấy người mặc áo công nhân viên của đội xuống xe trước, bọn họ đuổi phóng viên dạt sang hai bên đường, mở ra một con đường ở giữa, ngay sau đó, có mấy người từ trong xe bước ra ——

Bọn họ ai nấy đều còn rất trẻ, người lớn tuổi nhất tuyệt đối không quá hai mươi lăm, bước xuống đầu tiên là một người có thân hình to béo, mặc áo tay ngắn màu đỏ đen in logo "ZGDX", quần thể thao màu đen rộng thùng thình... Cậu ta xuống xe tâm trạng tốt cười với phóng viên một cái, còn vẫy vẫy tay.
Phía sau cậu ta còn mấy người nữa đang lục tục xuống xe, chỉ là khi người cuối cùng bước xuống, Đồng Dao chú ý thấy ống kính của các phóng viên không hẹn mà cũng hướng về phía người đó——

Nếu gọi những người xuống trước là mấy "thiếu niên" thì người kia chính là "đàn ông trẻ tuổi"—— So với những người khác thì anh ta gần như cao hơn cả một cái đầu, ngoài bộ đồng phục màu đỏ đen giống với của đồng đội, anh ta còn mặc thêm một cái áo khoác... Hai tay đút túi, đeo tai nghe, sống mũi cao, mắt một mí, môi mỏng, khuôn mặt không có biểu cảm gì nhìn có vẻ khó gần.

Nhưng anh ta rất đẹp trai.

Khi đồng đội đi đằng trước ngoái đầu lại nói chuyện với anh ta, anh ta khẽ nghiêng đầu tháo một bên tai nghe, sau đó rũ mắt có vẻ là đang nghiêm túc nghe đối phương nói chuyện... Lúc này, không biết người kia nói gì, anh ta đột nhiên nhếch môi nở một nụ cười nhàn nhạt—— trên khuôn mặt không có biểu cảm gì hình như xuất hiện một biểu cảm ngắn ngủi không biết có nên gọi là "nụ cười" hay không.
Đồng Dao: "..."

Cô đã từng thấy hình anh ta quảng bá cho đội được chia sẻ hàng chục nghìn lần trên Weibo, mọi người đều cảm thán "Rõ ràng có thể làm minh tinh nhưng lại nhất quyết muốn chọn làm game thủ", mà hôm nay gặp trực tiếp người thật, chỉ có thể nói so với ảnh trên quảng cáo hoàn toàn không hề kém cạnh chút nào——

Người này có phải nhân lúc sang Hàn Quốc tập huấn sẵn tiện đi trùng tu nhan sắc không thế? Hình tượng thanh niên nghiện game sao có thể bị lật đổ như vậy chứ? Nhìn Đồng Dao mà xem, ngay cả cô cũng biết một đứa con gái nghiện game thì không gội đầu mới phù hợp với hình tượng của mình——

"Wa, nhìn khuôn mặt lạnh lùng cười mà như không cười của Thành ca xem, chắc là trận đấu tập hôm nay lại thua đội Hàn Quốc rồi."

Chị gái đón Đồng Dao vừa mới dừng xe lại, lắc đầu thở dài một hơi... Đồng Dao không nói gì, vì lúc này tầm mắt cô hoàn toàn dán vào bóng lưng của người đang lười biếng đi phía sau cùng kia——
Trước mắt cô là ADC của ZGDX "Chessman", cũng chính là người được cô bạn chí cốt của cô gọi là mẫu người khiến cho ngay cả phụ nữ đã có chồng cũng thương nhớ, "Thành ca".

Tên thật của "Chessman" là Lục Tư Thành, "Chessman" trong tiếng trung có nghĩa là "Quân cờ", nhưng vị trí của Lục Tư Thành trong đội tuyệt đối không tầm thường như ID của anh ta, ít nhất thì từ khi anh ta bắt đầu chơi chuyên nghiệp đến nay những màn thể hiện hay nhất của mỗi mùa giải hơn một nửa có sự tồn tại của ID này, vô số lần anh ta giúp đội vượt qua khó khăn đi đến thắng lợi——

Người này đã liên tục hai năm liền đại diện cho ADC Trung Quốc tham dự giải đấu All-Star, có hàng chục triệu fan, nghe nói tiền lương một năm so với "tám trăm ngàn" của Đồng Dao nhiều hơn ít nhất một con số không, dáng người cao, mặt đủ soái, ít nói nhưng không phải kiểu người khô khan, khả năng lãnh đạo vô cùng tốt, là sự tồn tại mạnh mẽ làm yên lòng đồng đội...
Thi đấu chuyên nghiệp nhiều năm như vậy, khi những tuyển thủ khác luôn bị soi mói khuyết điểm thì Chessman vẫn luôn được xem là một hình mẫu không nhiễm bụi trần, được nhà nhà người người yêu.

Mặc dù nghe nói tính tình người này chẳng ra sao, nhưng vì đẹp trai nên "tính tình chẳng ra sao" đó nghiễm nhiên trở thành "có cá tính" ——

Sự tồn tại của Lục Tư Thành tuyệt đối chính là linh hồn đối với đội ZGDX.

Ừ, nói một cách chính xác thì "đối với đội ZGDX" thật ra có thể phóng đại thành "đối với thể thao điện tử Trung Quốc".

Trước khi tới đây, Đồng Dao đã từng hàng vạn lần tưởng tượng lần đầu tiên nhìn thấy nhân vật phong vân này sẽ là cảnh tượng như thế nào, mà khi thành sự thật, cô chỉ có thể nói ——

Cô hy vọng trong tương lai sắp tới của cuộc sống thi đấu chuyên nghiệp mình sẽ thể hiện thật tốt, không để khuôn mặt đẹp trai kia phải nhíu mày dù chỉ là một chút, bởi vì cô quả thực không tưởng tượng nổi khuôn mặt bình thường vốn đã khó gần thì khi thực sự khó chịu sẽ còn đáng sợ như thế nào nữa.
Đồng Dao: "Là em cảm giác sai sao? Thành ca nhìn có vẻ hơi hung dữ."

Chị gái đến đón người: "... Đính chính lại một chút, không phải là "nhìn có vẻ"."

Đồng Dao: "..."

Thật là đáng sợ.

Trong lúc Đồng Dao còn chưa phục hồi tinh thần thì đồng đội tương lai của cô đã một đoàn đi vào khách sạn.

"Chúng ta cũng vào thôi."

Chị gái kia mặt đầy cảm khái vỗ vỗ vai Đồng Dao, cùng cô đi vào khách sạn, đi đến trước quầy lễ tân nhận lấy chìa khóa phòng đã chuẩn bị sẵn, Đồng Dao về phòng cất hành lý, rồi đi chào hỏi giám đốc của đội, sau đó là thời gian tự do của cô.

Đồng Dao đi một vòng quanh phòng, đoán chừng nước uống khách sạn chuẩn bị sẵn không đủ dùng, liền dứt khoát cầm ví tiền chuẩn bị xuống lầu đi mua——

Trước khi vào khách sạn cô đã chú ý có một siêu thị ở gần đây, đi xuống lầu Đồng Dao dễ dàng tìm được siêu thị đó, may mắn là còn đúng một bình nước cuối cùng, Đồng Dao ôm lấy bình nước, nghiêng nghiêng ngả ngả cảm thấy có hơi nặng, nhìn xung quanh lại không thấy có cái xe đẩy nào...
Giờ cô lại còn muốn ăn kem với trái cây.

Dù sao tiền lương một năm tám trăm ngàn mà, không cần phải để chính mình chịu thiệt thòi, cô quyết định trước tiên đi lấy đồ mình muốn ăn trước đã, sau đó mới quay trở lại vác cái bình nước này...

Quyết định xong cô lại nhìn mọi người đang đi tới đi lui xung quanh, sợ có ai đó mang cái nguồn sống cuối cùng này của mình đi mất, nghĩ tới nghĩ lui, cô đã làm một hành động rất có tính sáng tạo——

Kiễng chân lên, đem giấu bình nước ở tít bên trong cùng của giá cao nhất.

Như vậy thì không có ai nhìn thấy nữa rồi.

Hài lòng phủi phủi tay, đứng tại chỗ nhìn chỗ mình giấu bình nước, Đồng Dao đắc ý hất tóc xoay người rời đi.

Nhưng cô ngàn vạn lần không nghĩ tới là——

Cô vừa rời đi chưa được bao lâu thì một người cao ráo đi ra từ đằng sau kệ hàng, người mới đến này một tay đút túi quần, khóa kéo của chiếc áo khoác mở rộng loáng thoáng nhìn thấy logo "ZGDX" màu đỏ, anh ta đi tới ngay chỗ cô giấu bình nước, một tay vẫn nhét trong túi, tay còn lại dễ dàng lấy bình nước cô đã giấu kĩ kia xuống.
Xoay người, tính tiền, rời đi.

...

Khi Lục Tư Thành dùng thẻ mở cửa phòng, người đồng đội có mái tóc nhuộm đỏ đang chơi game trên điện thoại trong phòng lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Tư Thành xách theo bình nước thì hoan hô một tiếng rồi sáp lại gần——

"Lần sau tự đi." Lục Tư Thành đặt bình nước xuống nhàn nhạt nói.

"Biết rồi mà biết rồi mà, đội trưởng đại nhân vạn vạn tuế!" người đó giống như con khỉ mở nắp bình nước tu ừng ực——

Sau đó cảm thấy người bên cạnh đang trầm mặc nhìn mình.

Cái nhìn đó khiến cậu ta nổi da gà, ngụm nước trong miệng "ực" một cái, cực kì vô tội nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, hỏi: "Sao thế?"

"Bình nước này là bình cuối cùng trong siêu thị."

"Hả?"

"Anh tận mắt nhìn thấy một nhóc lùn kiễng chân giấu nó sâu vào trong kệ hàng trên cùng—— Cái chỗ đó với những đứa có chiều cao khiêm tốn thì có lẽ sẽ là chỗ giấu cực kỳ tốt, nhưng với anh thì chỉ cần dùng cằm là đã có thể nhìn thấy được."
"..."

Anh ta dừng một chút, sau đó nhẹ nhàng nói: "Ngu ngốc đến nỗi anh còn muốn ngại dùm."

back top