Chương 22: Mèo rất ngoan, tôi cũng vậy
Ngày hôm sau.
"Đồng Dao, cái đồ chơi ở trên mu bàn tay cô là gì vậy?" giám đốc đội vừa đi ngang qua cô liền lùi trở lại, nhìn chằm chằm vào đóa hoa xấu xí trên mu bàn tay thiếu nữ, "Cô ký khế ước với thứ kỳ quái gì đó để thành thiếu nữ ma pháp à?"
Cô gái đang ôm mèo ngồi trên sofa xem phim Mỹ hơi ngước mắt lên, đang muốn làm vẻ mặt buồn nôn thì một người đàn ông tay kéo va ly đi ngang qua giữa hai người, nhẹ nhàng ném lại một câu: "Bây giờ mới thành thiếu nữ ma pháp có phải là hơi già rồi không?"
Đồng Dao từ sofa đứng bật dậy: "Anh nói chuyện cho đàng hoàng nha, cũng sắp đi rồi, lưu lại cho nhau một cái ấn tượng tốt không được à?"
"Thứ sáu tuần sau tôi về rồi."
Lục Tư Thành đặt va ly xuống, bắt đầu quá trình lúc ẩn lúc hiện ở tầng trệt, nhìn khắp nơi xem có còn quên gì không——
Đồng Dao: "Ví tiền, chìa khóa, điện thoại."
Lục Tư Thành dừng một chút, sờ sờ túi: "Mang rồi."
Đồng Dao: "Vậy đi đi, Ngộ Không."
Lục Tư Thành chậm rãi xoay người lại, quan sát Đồng Dao đang ngồi tê liệt trên ghế sofa gần như sắp ngủ đến nơi, cuối cùng ánh mắt chuyển đến nhìn con mèo đang nằm trong ngực cô liếm chân...
Dừng một chút, anh ta trầm giọng nói: "Trông chừng cái con vật lông lá này của cô, sáng sớm hôm nay tôi thấy nó khuấy tới khuấy lui trong bể cá của tôi."
"Sao có thể." Đồng Dao xem thường, nói: "Mèo sợ nước mà."
"Chỉ sợ nước bên trong không có cá thôi, trong bể cá vẫn còn lông mèo," Lục Tư Thành bê bể cá đến trước mặt Đồng Dao, "Cô nhìn đi."
Bánh Nướng nhìn thấy bể cá ở khoảng cách gần như vậy, hưng phấn nâng cái mông lên—— Đồng Dao thuận tay ấn cái mông đang nhổm lên của nó xuống, nhìn mặt nước bên trong bể cá... Đúng là vẫn còn mấy cọng lông mèo.
"Bay vào đó."
"Con trai tôi là con lai Italy - Nga, cha mẹ đều là thuần chủng, có giấy chứng nhận đàng hoàng, một con ba chục, ba con chín chục, không như mấy hàng trôi nổi ngoài kia đâu, cô tự thu xếp cho ổn thỏa đi."
"..."
Một con cá vàng ba mươi nghìn, bà đây dễ bị lừa vậy à... Nhìn lũ cá lai từ giống cá của tám nước này với loại năm hào một con bán ở chợ ven đường của Trung Quốc có gì khác nhau đâu?
Nếu đổi lại là người khác nói thì Đồng Dao sẽ bảo tên đó ra kẹp đầu vào cửa cho tỉnh, nhưng đây lại là Lục Tư Thành, người đi ăn lẩu thôi cũng đã là năm con số, cô tin——
Con trai đắt hay là một bữa lẩu đắt?
Đương nhiên là con trai đắt.
Mặc dù không hiểu tại sao lại đưa ra sự so sánh thần kỳ như vậy, nhưng Đồng Dao vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, xốc nách Bánh Nướng ôm lên, xoa xoa, than thở: "Bánh Nướng à, nghe thấy chưa, cá này vừa đắt vừa bẩn, chúng ta nhất định không được ăn."
Lục Tư Thành: "Cô nói ai bẩn?"
Đồng Dao: "... Xin lỗi."
"Lùn, cách giáo dục của cô có vấn đề—— thứ không thể đụng vào thì nói không thể đụng vào là được rồi, " Lục Tư Thanh đặt bể cá về chỗ cũ, "Không thể đụng, chứ không phải là khinh thường không thèm đụng."
"..."
"Thật quan ngại không biết sau này con cô sẽ bị dạy thành cái dạng gì."
"Anh rành như vậy thì anh dạy là được rồi, " Đồng Dao ném mèo qua một bên thuận miệng nói, "Tôi chỉ phụ trách sinh, vậy chẳng phải là tốt rồi sao."
Nói xong cô vẫn không cảm thấy có chỗ nào không đúng, mãi đến vài giây sau mới phát hiện cả Lục Tư Thành lẫn mọi người trong trụ sở đều nghiêng đầu qua lặng lẽ nhìn cô... Cô sửng sốt một chút: "Sao vậy?"
"... Mối quan hệ của hai người nhanh như vậy đã phát triển tới giai đoạn quyết định sinh con rồi à?" Tiểu Thụy mặt gian manh, "Trước khi nói chúc mừng thì tôi cảm thấy mình vẫn nên nhắc nhở một câu: ZGDX cấm yêu đương giữa các thành viên với nhau."
Đồng Dao vừa tính hỏi các anh một đám đàn ông với nhau thì yêu đương thế quái nào được, nhưng lời vừa đến miệng thì cô giống như LeBlanc đột nhiên lên tới cấp sáu có được chiêu cuối "Mô Phỏng", lời vừa nói xong giống như một đoạn phim được tua lại trong đầu cô——
Đệch, cô vừa mới nói cái lồng gì thế này?!
Mặt Đồng Dao hết trắng lại đỏ, ngửa cổ nửa ngày vẫn không nói được gì... Lúc này Lục Tư Thành ngược lại vẻ mặt thản nhiên, nhìn đồng hồ trên tay, sắp đến giờ ra sân bay rồi, lên tiếng chào đồng đội rồi kéo va ly xoay người đi ra cửa.
Lục Tư Thành vừa đi, Bánh Nướng liền nhảy tới thứ ở trên bàn mà Lục Tư Thành đưa ra làm bằng chứng trước mặt Đồng Dao, hưng phấn một trận "Vuốt mèo khuấy bể cá" dùng thực lực chứng minh Lục Tư Thành không đổ oan cho nó——
Đồng Dao đen mặt bế nó xuống, vỗ một cái vào mông nó: "Ba mươi nghìn một con đấy! Tùy tiện gϊếŧ một con thì cưng chờ bị tống về quê đi!"
Bánh Nướng duỗi cái chân ngắn ngủn, liếm móng vuốt vẫn còn mùi cá.
"Vậy mà cô cũng tin á!" Tiểu Bàn đang chơi game, liếc mắt nhìn cô gái đang ôm mèo mặt đầy lo lắng, "Lũ cá vàng này tôi cùng với anh ấy mua bên vệ đường đó, hai đồng một con, ba con năm đồng..."
Đồng Dao: "..."
Ném mèo qua một bên gửi một tin đến WeChat của cái người nào đó có tên là [fhdjwhdb2333]——
[smiling: Nói láo! Tiểu Bàn vạch trần cái sự thật về lũ cá vàng ba con năm đồng của anh rồi!]
Ba giây sau, điện thoại rung một cái.
[fhdjwhdb2333: Cô tin là ba chục thật đấy à?]
[fhdjwhdb2333: Nhưng cá vàng có giá, sinh mạng vô giá.]
Đồng Dao trợn mắt nhìn trần nhà.
...
Tiễn Lục Tư Thành xong, trong trụ sở chỉ còn lại Đồng Dao, kết thúc chuỗi ngày gà bay chó sủa của hai người.
Mấy ngày đầu Đồng Dao cùng đồng đội đấu xếp hạng một chút, nghịch mèo xem phim rồi live stream an tĩnh làm thiếu nữ câm xinh đẹp, cuộc sống thật quá mỹ mãn...
[smiling: Đây mới là cuộc sống bình thường của game thủ chuyên nghiệp, không còn ngày nào cũng bị cười nhạo, không cần lo live stream bị người ta gọi hồn, cơm trưa là loại cơm bình dân hơn hai mươi tệ một hộp, hoa bé ngoan trên mu bàn tay cũng sắp mất rồi, nếu không cố ý nhìn kỹ thì căn bản sẽ không nhìn thấy nữa.]
[smiling: Thật sự quá tốt luôn.]
Đồng Dao ngồi trên giường, miệng ăn kẹo, chậm rãi gửi nội dung trên cho bạn tốt Kim Dương, bên kia hiển thị "đang nhập tin nhắn" hồi lâu, Đồng Dao nghĩ có lẽ là viết xong lại xóa...
Một phút sau.
Nhận được tin nhắn WeChat mới——
[Mẹ của A Mao: Cậu nhớ anh ấy rồi.]
Đồng Dao: "..."
Điện thoại trên tay bị ném ra ngoài, rớt xuống sàn nhà "cộp" một tiếng—— một màn này nhìn quen quen, người ngồi trên giường theo bản năng ngẩng đầu lên liếc nhìn phía cửa: đáng tiếc, không có ai đẩy cửa bước vào.
Đồng Dao ngồi trên giường ngu ngơ một hồi, cho đến khi kẹo trong miệng tan hết đọng lại một lớp đường trên răng hàm của mình mới dùng đầu lướt khới khới lên rồi cắn nát, giống như là muốn cắn nát cổ người nào đó vậy, nhảy xuống giường nhặt điện thoại lên, nhanh chóng trả lời——
[smiling: Đừng có nói bậy.]
[smiling: Mới đến có mấy ngày, giang sơn của trẫm còn chưa dựng xong, làm gì có thời gian cho chuyện nữ nhi tình trường.]
[Mẹ của A Mao: Đừng ngụy biện nữa, mong chờ hôn lễ của cậu và Thành ca.]
[Mẹ của A Mao: Nếu như người đàn ông không thể chạm tới trở thành người thân thiết bên cạnh ngày ngày đều có thể nhìn thấy thì cũng rất là happy đó nha.]
[smiling: Phii.]
Đặt điện thoại xuống, Đồng Dao có chút phiền não vò mái tóc ngắn của mình, từ trên giường bò dậy, xỏ dép xuống lầu, phát hiện đám người Tiểu Bàn ai nấy đều đang ngồi trước máy tính luyện game——
Rõ ràng đang là thời gian nghỉ ngơi, trụ sở cũng không khắt khe chuyện xếp hạng, nhưng mọi người đều có vẻ như chẳng có việc gì thú vị hơn để làm...
Giải trí là Liên Minh Huyền Thoại.
Công việc cũng là Liên Minh Huyền Thoại.
Đồng Dao cúi người mở máy tính lên, người mấy ngày nay đọc bình luận ép cô nghe không có ở đây, có lẽ đối với chuyện live stream cô cũng tương đối quen rồi, hơn nữa cũng không tùy tiện gia nhập hội tử thi với đồng đội...
Trước khi Lục Tư Thành rời đi vì đủ loại nguyên nhân khác nhau, cô từ bậc [Cao Thủ] sắp rơi xuống Kim Cương I, giờ lại từ từ thăng trở về hơn bốn trăm điểm, hôm nay lại thắng thêm vài trận, cô cuối cùng cũng có thể trở về làm một mỹ nữ bậc Thách Đấu rồi.
"Đồng Dao, lập team không?" lão K hỏi.
Đồng Dao vừa bắt đầu ván đấu mới: "Tôi vừa vào rồi, sao cậu không nói sớm, Miêu đâu?"
"Đường trên và jungler ân đoạn nghĩa tuyệt." Lão K nói, "Cái tên đó phá chuỗi thăng hạng của tôi, ván sinh tử lấy ngay Teemo cho tôi, sau này tôi không chơi chung với tên đấy nữa."
"..."
Teemo là vị tướng có địa vị chẳng khác gì Yasuo, nếu biết chơi thì sẽ rất lợi hại, còn nếu không thì——dù sao thì Lão Miêu chắc chắn không thuộc vế trước.
"Đợi tôi chơi xong ván này đã."
Đồng Dao vừa nói vừa quay đầu lại, phát hiện xếp cặp với cô là một người có ID là "sunflower", vị trí được chỉ định là jungler, hơn nữa khoảng ba giây trước, người đó nhắn vào chat tổ đội: yao?
Đồng Dao: "..."
Oan gia ngõ hẹp, lại ghép chung với tên khốn Giản Dương này sao.
Tưởng tượng một chút cảnh tượng jungler vạn năm không đến khu đường giữa gank, Đồng Dao nghĩ xem có nên thoát khỏi trận đấu hay không, kết quả vừa nghĩ tới đã không khả thi rồi, giờ mà thoát ra là công cốc hết (*Sau khi trò chơi bắt đầu mà tự ý thoát ra khỏi trận đấu thì sẽ xem như là thua cuộc, bị trừ ĐNG, những người khác không bị trừ), vì vậy cô bắt đầu cầu nguyện Giản Dương biết điều tự thoát đi——
Kết quả đến lượt Giản Dương chọn tướng, cậu ta không chút do dự khóa Lee Sin.
Đồng Dao bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn chọn tướng cho mình, năm người chọn tướng xong, bắt đầu trận đấu, đội đối thủ xuất hiện trên màn hình, nhìn thấy cái tên đỏ chót "ZGDX, chessman" ở đội đối diện, Đồng Dao bị sặc ngay lập tức: "Tôi gặp trúng Thành ca rồi, anh ấy là jungler của đội đối thủ..."
"Vậy có lẽ anh ấy sẽ đóng đô ở đường giữa của cô luôn rồi... nhưng mà bên cô vẫn còn có Dương thần mà, xoắn cái giề." Tiểu Bàn nhìn một cái, "Thành ca mà là jungler thì ai cũng sợ, nếu Dương thần có thể phút nào cũng hành được anh ấy, trận này phe cô xem như ổn."
Đồng Dao vừa nghe Lục Tư Thành sẽ đóng đô ở đường giữa thì hoảng loạn vô cùng, đến nỗi bên cô có Dương thần hay không cũng không quan trọng, bởi vì Đồng Dao cảm thấy cậu ta căn bản sẽ không tới đường giữa hỗ trợ—— Dẫu sao thì "thân ai nấy lo, nhà ai nấy ở" là quy luật sinh tồn cơ bản khi bạn trai cũ và bạn gái cũ gặp nhau trong game.
Vào trận, năm người "bịch bịch bịch bịch bịch" cùng lúc xuất hiện ở khu vực bệ đá cổ quen thuộc, Đồng Dao liền bắt đầu nhập chữ vào khung chat——
[ZGDX, smiling: chengge (Thành ca), yingyibahuiwangzhea (thắng nốt trận này là trở về Thách Đấu á)!!!]
[ZGDX, smiling: ballballni (cầu xin anh), biegaowo (đừng phá tôi)!!!]
[ZGDX, smiling: geiniguixiale (quỳ luôn rồi nè), kuangkuangkuang (cộp cộp cộp)...]
Nhưng người kia căn bản không thèm để ý đến cô.
Sau khi trận đấu bắt đầu, đạt đến cấp ba liền chạy đến đường giữa một lần, may là trước đó Đồng Dao có đề phòng, luôn để lính của mình ở khu vực trụ, Lục Tư Thành lấy tướng đi rừng máu giấy nên không băng trụ được, đành di chuyển lên đường trên...
Đồng Dao gửi một tín hiệu cho đồng chí ở đường trên, dọn sạch đống lính trong trụ, đang tính biến về thì lúc này đường giữa bên kia dùng hết các loại kỹ năng tầm xa để quấy rầy cô, Đồng Dao lầm bầm: "Đừng có quá đáng vậy chứ..."
Vừa dứt lời, đã nhìn thấy một con mắt được cắm ở phía sau, cách chỗ bọn họ không xa, Lee Sin của Giản Dương nhảy ra, Nộ Long Cước đá đường giữa đối phương bay vào khu vực trụ của đội mình, nửa đầu trận sát thương trụ gây ra cho tướng là khách quan, Đồng Dao nhanh chóng dùng kỹ năng khống chế không cho tên đó chạy, hai người phối hợp bóp chết đường giữa đội đối thủ——
Giản Dương nhường phần kết liễu cho Đồng Dao rồi xoay người xuống đường dưới.
Nhìn bóng lưng tiêu sái cùng với ba trăm vàng tiền thưởng mạng hạ gục, Đồng Dao nhất thời cảm thấy bạn trai cũ hôm nay thật ngầu.
Nhưng sau đó, cuộc sống của Đồng Dao liền không dễ chịu lắm... Hành động này của Giản Dương có lẽ đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ cái dây thần kinh nào đó của người nào đó rồi——
Lục Tư Thành giống như chuyển khẩu qua đường giữa vậy, vài phút lại chạy qua một lần, Đồng Dao bị anh ta liên tục gϊếŧ chết ba lần, đau đầu nhức óc, lại tiếp tục nhập vào khung chat——
[ZGDX, smiling: bielaile (đừng có tới nữa), nishibushirena (anh có phải là người không vậy)]
Đối phương không để ý đến cô.
Đồng Dao do dự một chút bắt đầu kế hoạch dụ dỗ——
[ZGDX, smiling: chengge (Thành ca), wohaoxiangnia (tôi nhớ anh lắm á), shashihoucaihuilai (khi nào anh mới về)?]
[ZGDX, smiling: maohenguai (mèo rất ngoan), woyeshi (tôi cũng vậy).]
[ZGDX, smiling: kanzaiwonamexiangnidefenshang (nể tình tôi nhớ anh dữ dội như vậy), bielaizhonglule (đừng đến đường giữa nữa), xialufengjingyehenhao (phong cảnh đường dưới cũng đẹp lắm đó).]
Khi cô đang hăng say nhập chữ, giữa jungler hai bên nổ ra một trận quyết đấu, Lục Tư Thành điên cuồng giúp đường giữa khiến Giản Dương cũng không đi đâu được, mọi người không bận tâm đến mọi thứ, ai nấy đều ngu người nhìn về khu đường giữa——
Đồng Dao có ảo giác đường giữa trong chớp mắt biến thành đường đôi.
Giản Dương là jungler thứ thiệt, quen thuộc với tướng đi rừng hơn Lục Tư Thành, nhưng khổ nỗi Lục Tư Thành lại là kiểu người thiên tài làm gì cũng giỏi, sau khi hai bên quyết đấu đủ kiểu, hai đường trên dưới ngoại trừ liều mạng gửi tín hiệu cùng với dấu hỏi trên khung chat ra, mọi người cơ bản đều không chiếm được chút lợi ích gì——
Hai người Hàn ở đường dưới nói gì Đồng Dao cũng đọc không hiểu, đường trên bên đội cô là người Trung Quốc, có lẽ cũng là chịu không nổi nữa, yên lặng gõ chữ: Hai người làm clgt?
Lúc này Đồng Dao vẫn còn thao thao bất tuyệt quấy rầy jungler bên kia——
[ZGDX, smiling: chenggea (Thành ca à) shanghaijintiantianqibucuo (Thượng Hải hôm nay thời tiết không tệ).]
[ZGDX, smiling: wozuowanyangwangxingkong (tối qua tôi ngắm sao), nashanshuodexingchenhaoxiangnideyanjing (bầu trời sáng sao thật giống đôi mắt của anh)...]
[ZGDX, smiling: mycatkillyourredfish.]
[ZGDX, smiling: blackoneisthenext.]
Mọi tuyệt chiêu đều mang ra hết rồi, nhưng đối phương vẫn như cũ, chẳng có chút phản ứng nào!
Khi cô đang nghi ngờ có khi nào là do Lục Tư Thành không biết mở chat... thì đột nhiên nhìn thấy Giản Dương lạnh lùng gửi ngay một hàng chữ: renjiadoubilini, shuonameduoyoushenmeyisi.
——Người ta đã không thèm để ý đến cậu, nói nhiều như vậy có ý nghĩa gì chứ.
"..."
Tay đang click chuột của Đồng Dao chợt ngừng lại...
——[Cậu nhớ anh ấy rồi].
Câu nói của đứa bạn thân có tâm nhất hệ mặt trời - Kim Dương đột nhiên vang lên trong đầu cô, nhìn chằm chằm tin nhắn kia của Giản Dương, Đồng Dao trầm mặc một chút, không hiểu sao có cảm giác như thể bị người ta nói trúng tim đen, đọc lại mấy dòng chat của mình, còn chẳng có lấy một dấu câu nào, cô cảm thấy bản thân có chút tự nhục.
Phải rồi, người ta cũng có để ý gì đến cô đâu.
Đồng Dao rũ mắt, nhất thời không còn hứng thú tiếp tục gõ nữa, trên thực tế thì ngay cả chơi cho xong trận này cô cũng không còn hứng thú nữa rồi——
Tùy tiện có lên thách đấu được hay không cũng không sao cả, cô chỉ muốn nhanh chóng kết thúc trận này rồi trở về giường nghịch mèo xem phim trấn an cái trái tim thiếu nữ này.
Còn tên quỷ đáng ghét Giản Dương kia vẫn còn tiếp tục chà đạp sĩ diện của cô——
Cậu nói với anh ta nhiều như vậy làm gì.
Muốn thắng thì tôi kéo cậu là được rồi.
Người ta đâu có để ý đến cậu.
Một mình tự nói tự nghe có gì hay chứ?
...
Trong game, ID đường giữa [ZGDX, smiling] sau ba mươi phút đột nhiên bùng nổ, không thèm nói gì trực tiếp chà đạp đường giữa bên kia không thương tiếc.
Bên ngoài, cô gái mặt không cảm xúc.
Lúc này, điện thoại của cô để trên bàn reo lên, Đồng Dao lúc chơi game bực nhất là có ai gọi điện cho cô, cau mày không thèm nhìn xem là ai gọi đã trực tiếp nghe máy, giọng nói bực bội "A lô", đang muốn nói hiện tại đang bận lát nữa sẽ gọi lại thì nghe thấy một giọng nam trầm thấp phía bên kia vang lên——
"Sao không gõ chữ tiếp?"
Đồng Dao: "...?"
Âm thanh click chuột đột nhiên dừng lại.
"Tôi xong việc rồi, lát nữa sẽ đổi vé máy bay, ngày mai về, cô và con mèo của cô ngoan ngoãn chút cho tôi."
"..."
"Cúp đây."
"..."
Cho đến khi truyền đến âm thanh máy bận, Đồng Dao vẫn còn duy trì tư thế nghe điện thoại, đầu trống rỗng, mặt ngu ngơ.
Trong game, đồng chí "sunflower" hoàn toàn không biết trước đó vài giây đã xảy ra chuyện gì vẫn còn tiếp tục gửi tin nhắn——
Lúc chơi game Lục Tư Thành không thích chat, mà ngoài đời anh ta cũng không thích nói chuyện.
Cậu nói nhiều như vậy anh ta cũng không quan tâm đâu.
Việc gì phải mặt nóng đi dán mông lạnh chứ.
Này, cậu đâu rồi! Rớt mạng rồi à? Treo máy hả?
Đến đây, tôi kéo cậu, tôi biết cậu muốn trở lại bậc thách đấu mà...
Ngày hôm sau.
"Đồng Dao, cái đồ chơi ở trên mu bàn tay cô là gì vậy?" giám đốc đội vừa đi ngang qua cô liền lùi trở lại, nhìn chằm chằm vào đóa hoa xấu xí trên mu bàn tay thiếu nữ, "Cô ký khế ước với thứ kỳ quái gì đó để thành thiếu nữ ma pháp à?"
Cô gái đang ôm mèo ngồi trên sofa xem phim Mỹ hơi ngước mắt lên, đang muốn làm vẻ mặt buồn nôn thì một người đàn ông tay kéo va ly đi ngang qua giữa hai người, nhẹ nhàng ném lại một câu: "Bây giờ mới thành thiếu nữ ma pháp có phải là hơi già rồi không?"
Đồng Dao từ sofa đứng bật dậy: "Anh nói chuyện cho đàng hoàng nha, cũng sắp đi rồi, lưu lại cho nhau một cái ấn tượng tốt không được à?"
"Thứ sáu tuần sau tôi về rồi."
Lục Tư Thành đặt va ly xuống, bắt đầu quá trình lúc ẩn lúc hiện ở tầng trệt, nhìn khắp nơi xem có còn quên gì không——
Đồng Dao: "Ví tiền, chìa khóa, điện thoại."
Lục Tư Thành dừng một chút, sờ sờ túi: "Mang rồi."
Đồng Dao: "Vậy đi đi, Ngộ Không."
Lục Tư Thành chậm rãi xoay người lại, quan sát Đồng Dao đang ngồi tê liệt trên ghế sofa gần như sắp ngủ đến nơi, cuối cùng ánh mắt chuyển đến nhìn con mèo đang nằm trong ngực cô liếm chân...
Dừng một chút, anh ta trầm giọng nói: "Trông chừng cái con vật lông lá này của cô, sáng sớm hôm nay tôi thấy nó khuấy tới khuấy lui trong bể cá của tôi."
"Sao có thể." Đồng Dao xem thường, nói: "Mèo sợ nước mà."
"Chỉ sợ nước bên trong không có cá thôi, trong bể cá vẫn còn lông mèo," Lục Tư Thành bê bể cá đến trước mặt Đồng Dao, "Cô nhìn đi."
Bánh Nướng nhìn thấy bể cá ở khoảng cách gần như vậy, hưng phấn nâng cái mông lên—— Đồng Dao thuận tay ấn cái mông đang nhổm lên của nó xuống, nhìn mặt nước bên trong bể cá... Đúng là vẫn còn mấy cọng lông mèo.
"Bay vào đó."
"Con trai tôi là con lai Italy - Nga, cha mẹ đều là thuần chủng, có giấy chứng nhận đàng hoàng, một con ba chục, ba con chín chục, không như mấy hàng trôi nổi ngoài kia đâu, cô tự thu xếp cho ổn thỏa đi."
"..."
Một con cá vàng ba mươi nghìn, bà đây dễ bị lừa vậy à... Nhìn lũ cá lai từ giống cá của tám nước này với loại năm hào một con bán ở chợ ven đường của Trung Quốc có gì khác nhau đâu?
Nếu đổi lại là người khác nói thì Đồng Dao sẽ bảo tên đó ra kẹp đầu vào cửa cho tỉnh, nhưng đây lại là Lục Tư Thành, người đi ăn lẩu thôi cũng đã là năm con số, cô tin——
Con trai đắt hay là một bữa lẩu đắt?
Đương nhiên là con trai đắt.
Mặc dù không hiểu tại sao lại đưa ra sự so sánh thần kỳ như vậy, nhưng Đồng Dao vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, xốc nách Bánh Nướng ôm lên, xoa xoa, than thở: "Bánh Nướng à, nghe thấy chưa, cá này vừa đắt vừa bẩn, chúng ta nhất định không được ăn."
Lục Tư Thành: "Cô nói ai bẩn?"
Đồng Dao: "... Xin lỗi."
"Lùn, cách giáo dục của cô có vấn đề—— thứ không thể đụng vào thì nói không thể đụng vào là được rồi, " Lục Tư Thanh đặt bể cá về chỗ cũ, "Không thể đụng, chứ không phải là khinh thường không thèm đụng."
"..."
"Thật quan ngại không biết sau này con cô sẽ bị dạy thành cái dạng gì."
"Anh rành như vậy thì anh dạy là được rồi, " Đồng Dao ném mèo qua một bên thuận miệng nói, "Tôi chỉ phụ trách sinh, vậy chẳng phải là tốt rồi sao."
Nói xong cô vẫn không cảm thấy có chỗ nào không đúng, mãi đến vài giây sau mới phát hiện cả Lục Tư Thành lẫn mọi người trong trụ sở đều nghiêng đầu qua lặng lẽ nhìn cô... Cô sửng sốt một chút: "Sao vậy?"
"... Mối quan hệ của hai người nhanh như vậy đã phát triển tới giai đoạn quyết định sinh con rồi à?" Tiểu Thụy mặt gian manh, "Trước khi nói chúc mừng thì tôi cảm thấy mình vẫn nên nhắc nhở một câu: ZGDX cấm yêu đương giữa các thành viên với nhau."
Đồng Dao vừa tính hỏi các anh một đám đàn ông với nhau thì yêu đương thế quái nào được, nhưng lời vừa đến miệng thì cô giống như LeBlanc đột nhiên lên tới cấp sáu có được chiêu cuối "Mô Phỏng", lời vừa nói xong giống như một đoạn phim được tua lại trong đầu cô——
Đệch, cô vừa mới nói cái lồng gì thế này?!
Mặt Đồng Dao hết trắng lại đỏ, ngửa cổ nửa ngày vẫn không nói được gì... Lúc này Lục Tư Thành ngược lại vẻ mặt thản nhiên, nhìn đồng hồ trên tay, sắp đến giờ ra sân bay rồi, lên tiếng chào đồng đội rồi kéo va ly xoay người đi ra cửa.
Lục Tư Thành vừa đi, Bánh Nướng liền nhảy tới thứ ở trên bàn mà Lục Tư Thành đưa ra làm bằng chứng trước mặt Đồng Dao, hưng phấn một trận "Vuốt mèo khuấy bể cá" dùng thực lực chứng minh Lục Tư Thành không đổ oan cho nó——
Đồng Dao đen mặt bế nó xuống, vỗ một cái vào mông nó: "Ba mươi nghìn một con đấy! Tùy tiện gϊếŧ một con thì cưng chờ bị tống về quê đi!"
Bánh Nướng duỗi cái chân ngắn ngủn, liếm móng vuốt vẫn còn mùi cá.
"Vậy mà cô cũng tin á!" Tiểu Bàn đang chơi game, liếc mắt nhìn cô gái đang ôm mèo mặt đầy lo lắng, "Lũ cá vàng này tôi cùng với anh ấy mua bên vệ đường đó, hai đồng một con, ba con năm đồng..."
Đồng Dao: "..."
Ném mèo qua một bên gửi một tin đến WeChat của cái người nào đó có tên là [fhdjwhdb2333]——
[smiling: Nói láo! Tiểu Bàn vạch trần cái sự thật về lũ cá vàng ba con năm đồng của anh rồi!]
Ba giây sau, điện thoại rung một cái.
[fhdjwhdb2333: Cô tin là ba chục thật đấy à?]
[fhdjwhdb2333: Nhưng cá vàng có giá, sinh mạng vô giá.]
Đồng Dao trợn mắt nhìn trần nhà.
...
Tiễn Lục Tư Thành xong, trong trụ sở chỉ còn lại Đồng Dao, kết thúc chuỗi ngày gà bay chó sủa của hai người.
Mấy ngày đầu Đồng Dao cùng đồng đội đấu xếp hạng một chút, nghịch mèo xem phim rồi live stream an tĩnh làm thiếu nữ câm xinh đẹp, cuộc sống thật quá mỹ mãn...
[smiling: Đây mới là cuộc sống bình thường của game thủ chuyên nghiệp, không còn ngày nào cũng bị cười nhạo, không cần lo live stream bị người ta gọi hồn, cơm trưa là loại cơm bình dân hơn hai mươi tệ một hộp, hoa bé ngoan trên mu bàn tay cũng sắp mất rồi, nếu không cố ý nhìn kỹ thì căn bản sẽ không nhìn thấy nữa.]
[smiling: Thật sự quá tốt luôn.]
Đồng Dao ngồi trên giường, miệng ăn kẹo, chậm rãi gửi nội dung trên cho bạn tốt Kim Dương, bên kia hiển thị "đang nhập tin nhắn" hồi lâu, Đồng Dao nghĩ có lẽ là viết xong lại xóa...
Một phút sau.
Nhận được tin nhắn WeChat mới——
[Mẹ của A Mao: Cậu nhớ anh ấy rồi.]
Đồng Dao: "..."
Điện thoại trên tay bị ném ra ngoài, rớt xuống sàn nhà "cộp" một tiếng—— một màn này nhìn quen quen, người ngồi trên giường theo bản năng ngẩng đầu lên liếc nhìn phía cửa: đáng tiếc, không có ai đẩy cửa bước vào.
Đồng Dao ngồi trên giường ngu ngơ một hồi, cho đến khi kẹo trong miệng tan hết đọng lại một lớp đường trên răng hàm của mình mới dùng đầu lướt khới khới lên rồi cắn nát, giống như là muốn cắn nát cổ người nào đó vậy, nhảy xuống giường nhặt điện thoại lên, nhanh chóng trả lời——
[smiling: Đừng có nói bậy.]
[smiling: Mới đến có mấy ngày, giang sơn của trẫm còn chưa dựng xong, làm gì có thời gian cho chuyện nữ nhi tình trường.]
[Mẹ của A Mao: Đừng ngụy biện nữa, mong chờ hôn lễ của cậu và Thành ca.]
[Mẹ của A Mao: Nếu như người đàn ông không thể chạm tới trở thành người thân thiết bên cạnh ngày ngày đều có thể nhìn thấy thì cũng rất là happy đó nha.]
[smiling: Phii.]
Đặt điện thoại xuống, Đồng Dao có chút phiền não vò mái tóc ngắn của mình, từ trên giường bò dậy, xỏ dép xuống lầu, phát hiện đám người Tiểu Bàn ai nấy đều đang ngồi trước máy tính luyện game——
Rõ ràng đang là thời gian nghỉ ngơi, trụ sở cũng không khắt khe chuyện xếp hạng, nhưng mọi người đều có vẻ như chẳng có việc gì thú vị hơn để làm...
Giải trí là Liên Minh Huyền Thoại.
Công việc cũng là Liên Minh Huyền Thoại.
Đồng Dao cúi người mở máy tính lên, người mấy ngày nay đọc bình luận ép cô nghe không có ở đây, có lẽ đối với chuyện live stream cô cũng tương đối quen rồi, hơn nữa cũng không tùy tiện gia nhập hội tử thi với đồng đội...
Trước khi Lục Tư Thành rời đi vì đủ loại nguyên nhân khác nhau, cô từ bậc [Cao Thủ] sắp rơi xuống Kim Cương I, giờ lại từ từ thăng trở về hơn bốn trăm điểm, hôm nay lại thắng thêm vài trận, cô cuối cùng cũng có thể trở về làm một mỹ nữ bậc Thách Đấu rồi.
"Đồng Dao, lập team không?" lão K hỏi.
Đồng Dao vừa bắt đầu ván đấu mới: "Tôi vừa vào rồi, sao cậu không nói sớm, Miêu đâu?"
"Đường trên và jungler ân đoạn nghĩa tuyệt." Lão K nói, "Cái tên đó phá chuỗi thăng hạng của tôi, ván sinh tử lấy ngay Teemo cho tôi, sau này tôi không chơi chung với tên đấy nữa."
"..."
Teemo là vị tướng có địa vị chẳng khác gì Yasuo, nếu biết chơi thì sẽ rất lợi hại, còn nếu không thì——dù sao thì Lão Miêu chắc chắn không thuộc vế trước.
"Đợi tôi chơi xong ván này đã."
Đồng Dao vừa nói vừa quay đầu lại, phát hiện xếp cặp với cô là một người có ID là "sunflower", vị trí được chỉ định là jungler, hơn nữa khoảng ba giây trước, người đó nhắn vào chat tổ đội: yao?
Đồng Dao: "..."
Oan gia ngõ hẹp, lại ghép chung với tên khốn Giản Dương này sao.
Tưởng tượng một chút cảnh tượng jungler vạn năm không đến khu đường giữa gank, Đồng Dao nghĩ xem có nên thoát khỏi trận đấu hay không, kết quả vừa nghĩ tới đã không khả thi rồi, giờ mà thoát ra là công cốc hết (*Sau khi trò chơi bắt đầu mà tự ý thoát ra khỏi trận đấu thì sẽ xem như là thua cuộc, bị trừ ĐNG, những người khác không bị trừ), vì vậy cô bắt đầu cầu nguyện Giản Dương biết điều tự thoát đi——
Kết quả đến lượt Giản Dương chọn tướng, cậu ta không chút do dự khóa Lee Sin.
Đồng Dao bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn chọn tướng cho mình, năm người chọn tướng xong, bắt đầu trận đấu, đội đối thủ xuất hiện trên màn hình, nhìn thấy cái tên đỏ chót "ZGDX, chessman" ở đội đối diện, Đồng Dao bị sặc ngay lập tức: "Tôi gặp trúng Thành ca rồi, anh ấy là jungler của đội đối thủ..."
"Vậy có lẽ anh ấy sẽ đóng đô ở đường giữa của cô luôn rồi... nhưng mà bên cô vẫn còn có Dương thần mà, xoắn cái giề." Tiểu Bàn nhìn một cái, "Thành ca mà là jungler thì ai cũng sợ, nếu Dương thần có thể phút nào cũng hành được anh ấy, trận này phe cô xem như ổn."
Đồng Dao vừa nghe Lục Tư Thành sẽ đóng đô ở đường giữa thì hoảng loạn vô cùng, đến nỗi bên cô có Dương thần hay không cũng không quan trọng, bởi vì Đồng Dao cảm thấy cậu ta căn bản sẽ không tới đường giữa hỗ trợ—— Dẫu sao thì "thân ai nấy lo, nhà ai nấy ở" là quy luật sinh tồn cơ bản khi bạn trai cũ và bạn gái cũ gặp nhau trong game.
Vào trận, năm người "bịch bịch bịch bịch bịch" cùng lúc xuất hiện ở khu vực bệ đá cổ quen thuộc, Đồng Dao liền bắt đầu nhập chữ vào khung chat——
[ZGDX, smiling: chengge (Thành ca), yingyibahuiwangzhea (thắng nốt trận này là trở về Thách Đấu á)!!!]
[ZGDX, smiling: ballballni (cầu xin anh), biegaowo (đừng phá tôi)!!!]
[ZGDX, smiling: geiniguixiale (quỳ luôn rồi nè), kuangkuangkuang (cộp cộp cộp)...]
Nhưng người kia căn bản không thèm để ý đến cô.
Sau khi trận đấu bắt đầu, đạt đến cấp ba liền chạy đến đường giữa một lần, may là trước đó Đồng Dao có đề phòng, luôn để lính của mình ở khu vực trụ, Lục Tư Thành lấy tướng đi rừng máu giấy nên không băng trụ được, đành di chuyển lên đường trên...
Đồng Dao gửi một tín hiệu cho đồng chí ở đường trên, dọn sạch đống lính trong trụ, đang tính biến về thì lúc này đường giữa bên kia dùng hết các loại kỹ năng tầm xa để quấy rầy cô, Đồng Dao lầm bầm: "Đừng có quá đáng vậy chứ..."
Vừa dứt lời, đã nhìn thấy một con mắt được cắm ở phía sau, cách chỗ bọn họ không xa, Lee Sin của Giản Dương nhảy ra, Nộ Long Cước đá đường giữa đối phương bay vào khu vực trụ của đội mình, nửa đầu trận sát thương trụ gây ra cho tướng là khách quan, Đồng Dao nhanh chóng dùng kỹ năng khống chế không cho tên đó chạy, hai người phối hợp bóp chết đường giữa đội đối thủ——
Giản Dương nhường phần kết liễu cho Đồng Dao rồi xoay người xuống đường dưới.
Nhìn bóng lưng tiêu sái cùng với ba trăm vàng tiền thưởng mạng hạ gục, Đồng Dao nhất thời cảm thấy bạn trai cũ hôm nay thật ngầu.
Nhưng sau đó, cuộc sống của Đồng Dao liền không dễ chịu lắm... Hành động này của Giản Dương có lẽ đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ cái dây thần kinh nào đó của người nào đó rồi——
Lục Tư Thành giống như chuyển khẩu qua đường giữa vậy, vài phút lại chạy qua một lần, Đồng Dao bị anh ta liên tục gϊếŧ chết ba lần, đau đầu nhức óc, lại tiếp tục nhập vào khung chat——
[ZGDX, smiling: bielaile (đừng có tới nữa), nishibushirena (anh có phải là người không vậy)]
Đối phương không để ý đến cô.
Đồng Dao do dự một chút bắt đầu kế hoạch dụ dỗ——
[ZGDX, smiling: chengge (Thành ca), wohaoxiangnia (tôi nhớ anh lắm á), shashihoucaihuilai (khi nào anh mới về)?]
[ZGDX, smiling: maohenguai (mèo rất ngoan), woyeshi (tôi cũng vậy).]
[ZGDX, smiling: kanzaiwonamexiangnidefenshang (nể tình tôi nhớ anh dữ dội như vậy), bielaizhonglule (đừng đến đường giữa nữa), xialufengjingyehenhao (phong cảnh đường dưới cũng đẹp lắm đó).]
Khi cô đang hăng say nhập chữ, giữa jungler hai bên nổ ra một trận quyết đấu, Lục Tư Thành điên cuồng giúp đường giữa khiến Giản Dương cũng không đi đâu được, mọi người không bận tâm đến mọi thứ, ai nấy đều ngu người nhìn về khu đường giữa——
Đồng Dao có ảo giác đường giữa trong chớp mắt biến thành đường đôi.
Giản Dương là jungler thứ thiệt, quen thuộc với tướng đi rừng hơn Lục Tư Thành, nhưng khổ nỗi Lục Tư Thành lại là kiểu người thiên tài làm gì cũng giỏi, sau khi hai bên quyết đấu đủ kiểu, hai đường trên dưới ngoại trừ liều mạng gửi tín hiệu cùng với dấu hỏi trên khung chat ra, mọi người cơ bản đều không chiếm được chút lợi ích gì——
Hai người Hàn ở đường dưới nói gì Đồng Dao cũng đọc không hiểu, đường trên bên đội cô là người Trung Quốc, có lẽ cũng là chịu không nổi nữa, yên lặng gõ chữ: Hai người làm clgt?
Lúc này Đồng Dao vẫn còn thao thao bất tuyệt quấy rầy jungler bên kia——
[ZGDX, smiling: chenggea (Thành ca à) shanghaijintiantianqibucuo (Thượng Hải hôm nay thời tiết không tệ).]
[ZGDX, smiling: wozuowanyangwangxingkong (tối qua tôi ngắm sao), nashanshuodexingchenhaoxiangnideyanjing (bầu trời sáng sao thật giống đôi mắt của anh)...]
[ZGDX, smiling: mycatkillyourredfish.]
[ZGDX, smiling: blackoneisthenext.]
Mọi tuyệt chiêu đều mang ra hết rồi, nhưng đối phương vẫn như cũ, chẳng có chút phản ứng nào!
Khi cô đang nghi ngờ có khi nào là do Lục Tư Thành không biết mở chat... thì đột nhiên nhìn thấy Giản Dương lạnh lùng gửi ngay một hàng chữ: renjiadoubilini, shuonameduoyoushenmeyisi.
——Người ta đã không thèm để ý đến cậu, nói nhiều như vậy có ý nghĩa gì chứ.
"..."
Tay đang click chuột của Đồng Dao chợt ngừng lại...
——[Cậu nhớ anh ấy rồi].
Câu nói của đứa bạn thân có tâm nhất hệ mặt trời - Kim Dương đột nhiên vang lên trong đầu cô, nhìn chằm chằm tin nhắn kia của Giản Dương, Đồng Dao trầm mặc một chút, không hiểu sao có cảm giác như thể bị người ta nói trúng tim đen, đọc lại mấy dòng chat của mình, còn chẳng có lấy một dấu câu nào, cô cảm thấy bản thân có chút tự nhục.
Phải rồi, người ta cũng có để ý gì đến cô đâu.
Đồng Dao rũ mắt, nhất thời không còn hứng thú tiếp tục gõ nữa, trên thực tế thì ngay cả chơi cho xong trận này cô cũng không còn hứng thú nữa rồi——
Tùy tiện có lên thách đấu được hay không cũng không sao cả, cô chỉ muốn nhanh chóng kết thúc trận này rồi trở về giường nghịch mèo xem phim trấn an cái trái tim thiếu nữ này.
Còn tên quỷ đáng ghét Giản Dương kia vẫn còn tiếp tục chà đạp sĩ diện của cô——
Cậu nói với anh ta nhiều như vậy làm gì.
Muốn thắng thì tôi kéo cậu là được rồi.
Người ta đâu có để ý đến cậu.
Một mình tự nói tự nghe có gì hay chứ?
...
Trong game, ID đường giữa [ZGDX, smiling] sau ba mươi phút đột nhiên bùng nổ, không thèm nói gì trực tiếp chà đạp đường giữa bên kia không thương tiếc.
Bên ngoài, cô gái mặt không cảm xúc.
Lúc này, điện thoại của cô để trên bàn reo lên, Đồng Dao lúc chơi game bực nhất là có ai gọi điện cho cô, cau mày không thèm nhìn xem là ai gọi đã trực tiếp nghe máy, giọng nói bực bội "A lô", đang muốn nói hiện tại đang bận lát nữa sẽ gọi lại thì nghe thấy một giọng nam trầm thấp phía bên kia vang lên——
"Sao không gõ chữ tiếp?"
Đồng Dao: "...?"
Âm thanh click chuột đột nhiên dừng lại.
"Tôi xong việc rồi, lát nữa sẽ đổi vé máy bay, ngày mai về, cô và con mèo của cô ngoan ngoãn chút cho tôi."
"..."
"Cúp đây."
"..."
Cho đến khi truyền đến âm thanh máy bận, Đồng Dao vẫn còn duy trì tư thế nghe điện thoại, đầu trống rỗng, mặt ngu ngơ.
Trong game, đồng chí "sunflower" hoàn toàn không biết trước đó vài giây đã xảy ra chuyện gì vẫn còn tiếp tục gửi tin nhắn——
Lúc chơi game Lục Tư Thành không thích chat, mà ngoài đời anh ta cũng không thích nói chuyện.
Cậu nói nhiều như vậy anh ta cũng không quan tâm đâu.
Việc gì phải mặt nóng đi dán mông lạnh chứ.
Này, cậu đâu rồi! Rớt mạng rồi à? Treo máy hả?
Đến đây, tôi kéo cậu, tôi biết cậu muốn trở lại bậc thách đấu mà...