Chương 23: Chưa gì mà bà đây đã có chút hâm mộ bà Lục tương lai rồi
"Đồng Dao, cô nói chuyện điện thoại với ai vậy, sao lại có cái vẻ mặt như giẫm phải mìn thế kia?" Tiểu Bàn ngồi cạnh hiếu kỳ rướn cổ qua hỏi.
"..." Nghi vấn của Tiểu Bàn thành công đưa Đồng Dao từ trạng thái ngu người trở lại hiện thực, cô bỏ điện thoại xuống, dùng cái ngữ khí như đang mộng du, nói: "Là điện thoại của Thành ca, nói mọi chuyện đã xử lý xong rồi, đổi vé máy bay, ngày mai lập tức trở lại..."
Thành ca? Gọi điện thoại? Tiểu Bàn chớp chớp mắt, thấy ván đấu của Đồng Dao rõ ràng còn chưa kết thúc, càng ngu người: "Ván đấu hai người cùng chơi chẳng phải còn chưa kết thúc sao, có chuyện gì đen tối không thể nói trong game mà phải gọi điện thoại à... Vừa gặp nhau trong game vừa gọi điện thoại, hai người không phải có bệnh chứ?"
"Tôi nói chuyện với anh ta trong game rồi, anh ta không thèm để ý đến tôi, tôi giống như một đứa bị bệnh thần kinh nhảy tới nhảy lui..." Đồng Dao ghét bỏ nói, "Rõ ràng là anh ta có bệnh."
"... Vậy là ngày mai Thành ca về rồi? Trở lại à, trở lại cũng tốt —— Giải đấu giữa mùa kết thúc, không bao lâu sau chính là giải mùa hè rồi, đội chúng ta còn chưa chụp ảnh quảng bá cho giải mùa hè nữa, nghe nói đồng phục mới của giải mùa hè sắp đưa qua đây rồi... Sau đó tranh thủ lúc chưa tới thời gian thi đấu, chúng ta còn phải đấu tập thêm vài trận nữa, cô vẫn còn cần phải cọ sát nhiều hơn."
Trong khi Tiểu Bàn lầm bầm lầu bầu, Đồng Dao đã nhanh chóng phá xong nhà chính của đối phương, âm thanh đổ vỡ vang lên, nhấn chọn thoát khỏi trò chơi, Đồng Dao hài lòng nhìn thành quả ăn được điểm một ván của Lục Tư Thành, vinh quang trở lại rank Thách Đấu!
Đang lúc phân vân không biết có nên làm thêm trận nữa hay không, thì góc dưới bên phải màn hình nhảy ra một ô nhỏ, bên trong toàn là tiếng Hàn chèn thêm một cái tên "sunflower", ý là người này muốn thêm bạn, đồng ý hay không——
Nhớ tới vừa rồi lúc gank đường giữa cậu ta có hai giây bộc phát hình tượng đại thần, hơn nữa bị cho vào danh sách đen bấy nhiêu năm cũng xem như đã lấy lại cả vốn lẫn lãi rồi, sau này trên sàn đấu cúi đầu mà không thấy thì ngẩng đầu cũng thấy, cái khác không nói chứ chỉ riêng mỗi lần đánh xong một trận là còn phải lịch sự bắt tay nữa đó, nếu cạch mặt nhau đến già thì đến lúc đó sẽ lúng túng lắm...
Nghĩ đến đây, Đồng Dao do dự một chút, chấp nhận lời mời kết bạn của Giản Dương.
Không ngờ đối phương ngay câu đầu tiên nói ra thiếu chút nữa đã dọa cô ngã từ trên ghế xuống đất:
[yaoyao (Đồng Dao) womenhehaoxingbuxing (chúng ta quay lại có được không)?]
Đồng Dao không chút do dự trả lời một câu [buxing (không được)], thoát game.
Giản Dương quả nhiên lèo nhèo lằng nhằng đuổi theo sang QQ nói lý với cô ——
[Nơi mặt trời chiếu rọi: Đồng Dao, trước đây cậu vì lý do khoảng cách địa lý cộng thêm thời gian sinh hoạt khác biệt, yêu đương chỉ phí thời gian chẳng thà đừng yêu, cho nên mới tìm một vài chuyện nhỏ nhặt cãi nhau với tôi một trận rồi chia tay... Bây giờ cậu cũng đã là tuyển thủ chuyên nghiệp rồi, nên cũng hiểu được cuộc sống thường nhật của tuyển thủ, lúc đó tôi thật sự không phải cố ý lạnh nhạt với cậu, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện chia tay cậu.]
Đồng Dao: "..."
Có một số người nên nằm trong danh sách đen thì hơn.
Nằm ở trong đó một vạn năm.
[Là mỉm cười không phải đứa ngốc: Năm đó tôi chẳng hề nhìn thấy một chút động thái gì của cái cậu gọi là "chưa từng nghĩ đến chuyện chia tay"—— bà đây ban ngày đi học len lén gửi tin nhắn cho cậu, cậu chẳng thèm trả lời, buổi tối cậu nói với tôi cậu phải huấn luyện, lướt Tieba thì đập vào mắt là đám người củađội cậu đi hát cái quỷ gì karaoke, tất chân của tiếp viên karaoke gần như trùm luôn lên đầu cậu, bây giờ cậu nói với tôi cậu không muốn chia tay, ý là muốn nói hy vọng tôi tuổi già đãng trí hay là bản thân cậu có bệnh?]
[Nơi mặt trời chiếu rọi: Đó đều đã là quá khứ rồi, tôi cũng đã xin lỗi cậu rồi mà! Không nên nói dối cậu.]
[Là mỉm cười không phải đứa ngốc: Ồ, nhưng mà tôi không hề chấp nhận lời xin lỗi của cậu.]
[Nơi mặt trời chiếu rọi: ... Cậu có phải thực sự đang quen Lục Tư Thành không?]
[Là mỉm cười không phải đứa ngốc: ????????]
[Là mỉm cười không phải đứa ngốc: Liên quan gì đến anh ta.]
[Nơi mặt trời chiếu rọi: Tôi để ý lâu rồi, dù là anh ta live stream hay là cậu live stream, cậu và anh ta đều ở cùng với nhau mà, từ Tieba đến fan page của game đều nói hai người đang quen nhau, một người như Lục Tư Thành mà lại ngồi đọc bình luận cho cậu... còn có fan nói từng nhìn thấy hai người tay trong tay đi dạo phố.]
[Nơi mặt trời chiếu rọi: Trần Kim Dương nói cậu đã thề sẽ không yêu tuyển thủ chuyên nghiệp.]
[Nơi mặt trời chiếu rọi: Cậu có còn nhớ lời mình từng nói hay không? Nếu không nhớ tôi sẽ nhắc lại cho cậu nhớ... Nếu cậu nhất định yêu một game thủ, thì người đó chỉ có thể là tôi.]
Đồng Dao: "..."
Ớ
Tổng tài bá đạo yêu mình kìa.
[Là mỉm cười không phải đứa ngốc: này anh bạn, cậu nên đi uống thuốc rồi đấy.]
[Nơi mặt trời chiếu rọi: Lục Tư Thành sẽ không thích kiểu trẻ con như cậu đâu.]
[Là mỉm cười không phải đứa ngốc: ...]
[Nơi mặt trời chiếu rọi: Đồng Dao, anh nhớ em, thật đó.]
Đồng Dao suy tư ba mươi giây, gõ chữ——
[Là mỉm cười không phải đứa ngốc: xui quá hôm qua lúc Tiểu Bàn đang xem live stream, tôi vô tình nghe thấy một nữ streamer nũng nịu nói "Cảm ơn thanh đại bảo kiếm (*là món quà nhỏ khi live stream, loại đắt nhất) của Dương thần" —— cậu nhớ tôi bằng chân à?]
[Nơi mặt trời chiếu rọi: cái gì mà nữ streamer! Đó là thành viên của đội Liên Minh Huyền Thoại dành cho nữ của câu lạc bộ bọn tôi, bên đội bảo tôi tương tác với cô ta một chút, thu hút sự chú ý, cậu cũng biết đội nữ vốn dĩ không phải dùng để thi đấu mà——]
[Là mỉm cười không phải đứa ngốc: hai năm trước cậu cũng nói vậy, bị ép buộc không biết phải làm sao bla bla bla...]
[Là mỉm cười không phải đứa ngốc: chó dù sao cũng không bỏ được thói ăn phân.]
[Là mỉm cười không phải đứa ngốc: cái gì mà đội nữ không phải dùng để thi đấu, xem thường con gái như vậy thì cậu cũng là đồ không có giáo dục, không phải cậu có quan hệ tốt với Ngải Giai của YQCB sao, mau đi hỏi xem lần trước đấu tập cậu ta bị tôi hành thế nào?]
[Nơi mặt trời chiếu rọi: Cậu chẳng qua cũng chỉ thắng được Ngả Giai, không nói đến khu vực Hàn Quốc, chỉ mỗi ở Trung Quốc thôi cũng đã có hơn mười đội—— Cậu rất giỏi, nhưng cũng đừng tự tin quá, ZGDX có một đường giữa dự bị, không phải cái người thi đấu ở giải mùa xuân vừa rồi, nếu như người đó trở về, cậu chỉ cần hơi sa sút chút thôi sẽ lập tức bị thay ra.]
Đồng Dao hơi cau mày, nhớ mang máng năm ngoái hình như ZGDX quả thực có một đường giữa dự bị, nhưng cụ thể là ai thì cô không nhớ ra, bởi vì lúc đó cô đang bận chuẩn bị thủ tục xuất cảnh, cũng đang bận tiêu hóa chuyện bạn trai nói dối là tập luyện nhưng thực chất là đi karaoke uống rượu với chị gái tiếp viên karaoke...
Đồng Dao suy tư trong chốc lát, cuối cùng lại một lần nữa ném Giản Dương vào nơi thuộc về cậu ta, chỗ đó có tên gọi: Danh sách đen.
Cô hoàn toàn không phải tức giận vì Giản Dương nói Lục Tư Thành sẽ không thích cô, nói thật thì ngay cả cô cũng cho là như vậy, hơn nữa bản thân cô cũng —— được rồi được rồi đều là Kim Dương vớ va vớ vẩn làm cô cũng ngốc theo mà lo được lo mất——
Mới đến ZGDX vài ngày, tập luyện còn chưa được bao nhiêu, cô cũng là người có chí lớn, làm gì còn tâm trí cho chuyện yêu đương chứ?
Không nghĩ đến chuyện của Thành ca nữa.
... Tới chuyện Giản Dương nhắc đến cái người đường giữa dự bị thần bí đó——
"Tiểu Bàn êi."
"Cái giề."
"Đội chúng ta mùa giải trước còn có một đường giữa thần bí khác phải không?"
"..."
Tay Tiểu Bàn đang click chuột ngừng một lát, giống như không nghĩ tới Đồng Dao sẽ hỏi chuyện này, khuôn mặt mập mạp lần đầu tiên lộ ra một biểu tình thiếu lạc quan như vậy, cậu ta hơi cau mày, hồi lâu mới nhàn nhạt nói: "Có một người, nhưng cô yên tâm đi, cậu ta sẽ không trở lại đâu."
Đồng Dao sửng sốt một chút: "Tại sao vậy?"
Tiểu Bàn rủ mắt: "Bởi vì cậu ta bị đuổi đi rồi... bị tất cả chúng tôi đuổi, không ai muốn cùng đội với cậu ta."
Tiểu Bàn nói xong, vẻ mặt tỏ ý không muốn nhắc tới người này nữa... Vậy nên cho dù Đồng Dao một bụng hiếu kỳ, cũng không thể tiếp tục hỏi xem rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra, chạy lên mạng tra cứu, cũng chỉ tra ra được ID của người này là "Luật", sau khi chung kết thế giới năm ngoái kết thúc thì rời khỏi đội ZGDX, từ đó hoàn toàn biến mất trong thế giới Liên Minh Huyền Thoại.
... Ồ, người này hình như là có ẩn khuất gì đó?
... Đồng Dao nhịn xuống nghi ngờ của mình, nhịn đến ngày hôm sau, vốn dĩ muốn tìm cơ hội hỏi Tiểu Thụy xem rốt cuộc là chuyện gì, kết quả nhịn một hồi thì quên mất luôn...
Bởi vì Lục Tư Thành trở lại rồi.
Buổi sáng Đồng Dao ôm Bánh Nướng đi từ trong phòng ra, vừa đóng cửa thì Bánh Nướng từ trong ngực cô nhảy xuống, bốn cái chân mềm mại ngắn ngủn chạy một mạch xuống lầu, chui vào ngực người nào đó ——
Đồng Dao nhoài người trên lan can lầu một nhìn xuống, nhìn thấy Bánh Nướng y như một chú chó, dùng đầu cọ cọ vào tay của người đang ngồi trên sofa, muốn chui xuống dưới tay anh ta...
Cặp mắt tròn vo kia cũng sắp thành mắt phượng hoàng rồi.
Trên người Lục Tư Thành có mùi của mấy con cá nhỏ nên mày mới mê như vậy à?
Lúc này người ngồi trên sofa có lẽ cũng cảm giác được ánh mắt ở phía sau, quay đầu nhìn Đồng Dao một cái, hỏi: "Nhìn cái gì?"
Đồng Dao cũng đã gần như quen với cái kiểu nói chuyện này rồi, lầm bầm "Thành ca anh về rồi à", chậm rãi đi xuống lầu, kết quả mới đi được một nửa, đột nhiên Lục Tư Thành hỏi: "Lùn, cô và cái người tên Dương thần bên CK xảy ra chuyện gì vậy?"
Đồng Dao trượt chân một cái, tí nữa thì dập mông, vịn lấy tay vịn cầu thang để ổn định lại, ngẩng đầu lên vẻ mặt đầy mờ mịt: "Cái gì mà xảy ra chuyện gì?"
"Hôm qua chuyện ba người chúng ta đấu rank bị người ta đưa lên Tieba rồi, toàn bộ ảnh chụp màn hình đều bị đưa lên, bên đội cô có phải còn người chơi khác là người Trung Quốc không?"
"... Đường trên là người Trung Quốc, không phải, anh còn đọc Tieba?"
"Vậy thì đúng rồi," Lục Tư Thành không để ý đến câu hỏi của cô, "Những lời cô nói với tôi, rồi những lời Dương thần nói với cô, tất cả đều bị chụp lại không sót một chữ đưa lên Tieba —— Bình luận cũng đã vài nghìn lượt rồi, quan hệ rắc rối giữa ba người chúng ta đủ để làm hẳn một bộ phim dài tập, nội dung cụ thể là: Nữ chính, nhân vật nam phụ khổ sở theo đuổi cũng không có được, nhân vật nam chính lãnh khốc vô tình."
Lục Tư Thành mặt không đổi sắc nói ra những lời này, bỗng có cảm giác lạnh lùng hài hước.
"..."
Đồng Dao đi đến phía sau Lục Tư Thành, hai tay chống vào ghế sofa nhìn di động trong tay anh ta, phát hiện quả nhiên có một bài đăng có biểu tượng ngọn lửa đỏ nằm ngay trang đầu, tiêu đề là [Nghi vấn đường giữa và đường dưới của ZGDX yêu nhau, Dương thần của CK nhảy một chân vào, phiên bản thể thao điện tử của Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ]——
Đồng Dao khom người trợn tròn mắt, hừ một tiếng bên tai Lục Tư Thành, kéo theo một trận nhồn nhột, người đàn ông ngửi thấy mùi dầu gội đầu nhàn nhạt... Anh ta tỉnh bơ cau mày, hơi dịch sang bên cạnh một chút, nhàn nhạt nói: "Cô không có điện thoại?"
Đồng Dao "Ồ" một tiếng, như mới sực nhớ ra, mò lấy điện thoại của mình, vào bài đăng kia đọc, phát hiện đúng như dự đoán, những lời linh tinh có khả năng gây ô nhiễm tinh thần ngày hôm qua của cô toàn bộ đều bị chụp lại, còn có cả mấy lời kia của Giản Dương nữa...
Bình luận bên dưới lại tiếp tục tăng chóng mặt——
[Cái người nghĩ ra tựa đề này, ngày mai đến Bộ Thông Tin làm việc đi.]
[Luôn muốn làm mấy tin giật gân.]
[Dương thần là Thanh Xà sao hhhhhhh chủ thớt có từng gặp Hứa Tiên nào giống như Lục Tư Thành chưa?]
[Má ơi Dương thần ăn dấm chua hhhhhhh không ngờ cậu ta lại có thể nói ra những lời này, cái gì mà "Đến đây, tôi kéo cậu thắng" con mẹ nó ngưng chém gió đi được không? Lần trước cái người nói với tôi câu này đã rơi từ Kim Cương xuống Vàng rồi, thổn thức.]
[Đây chính là nguyên nhân tại sao thông thường các đội chuyên nghiệp không có thành viên nữ, quá dễ phát sinh tình yêu công sở, không phải tôi phản đối, lúc ở bên nhau thì tốt, nhưng nếu lỡ cãi nhau này chia tay này thì về sau làm sao cùng nhau thi đấu?]
[Đợi đã, tình tiết phát triển có chút nhanh rồi, Dương thần lại có phốt gì vậy?]
[Trận chung kết giải mùa xuân hôm đó không phải có fan nói nhìn thấy Dương thần nói chuyện với một cô gái nào đó sao, không lẽ chính là smiling? Hai người bọn họ đã biết nhau từ trước rồi?]
[Cái cô này mới đến có mấy ngày đã dây dưa với Thành ca rồi? Mấy ngày trước có người nói nhìn thấy hai người họ tay trong tay đi dạo phố tôi còn không tin đâu! Má nó thật tức chứ, có biết xấu hổ hay không vậy?!]
[Yêu đương có ảnh hưởng tới thực lực của tuyển thủ không thế, Thành ca của tôi năm nay phải giành quán quân, đừng để bị cản trở.]
Đồng Dao: "..."
Ngón tay lướt nhanh qua mấy cái bình luận, lại nhìn thấy một cái như thế này——
[Mấy lầu trên đừng có lo bò trắng răng nữa, lúc mấy người học cấp ba, yêu đương cũng đâu có cản trở mấy người thi đại học, nói nhảm nhiều như vậy làm gì... Chua đến hỏng cmn răng luôn rồi, tôi thấy Lục Tư Thành và Đồng Dao rất xứng đôi, nếu không phải Đồng Dao thì cũng không đến lượt mấy người đâu.]
Trả lời của bình luận này toàn bộ đều là "1" "2" "3" cứ như vậy đến hơn một trăm cái.
Đồng Dao cất điện thoại.
"Giản Dương là bạn trai cũ của tôi, lúc đó cậu ta vẫn còn chưa thi đấu chuyên nghiệp, tôi cũng chưa chơi Liên Minh Huyền Thoại—— Sau này cậu ta làm tuyển thủ chuyên nghiệp thì chúng tôi chia tay." Dừng một chút, cô lại tiếp tục nói, "Thành ca, xin lỗi, tôi không ngờ chuyện hôm qua sẽ ảnh hưởng đến anh."
Đồng Dao đến chỗ đối diện Lục Tư Thành, ngồi xuống, ôm lấy con mèo trong ngực anh ta, sờ sờ đầu mèo, mày cau lại, nhìn một góc phòng khách ngẩn người——
Từ lúc cô đến trụ sở, Lục Tư Thành chưa từng thấy dáng vẻ yên tĩnh này của cô.
Vì thế anh ta cau mày, nhưng rất nhanh liền thả lỏng, giọng điệu hiếm lắm mới được một lần không còn lạnh lùng: "Tôi cũng đâu có trách cô, làm gì mà bày ra cái biểu tình này hả?"
Đồng Dao ngẩn người, ôm chặt con mèo trong ngực, ngưng một chút rồi nói: "Tôi không có cùng anh tay trong tay đi dạo phố."
Giọng nghe có chút khàn khàn rối rắm, đầy tủi thân——
"Rõ ràng là đến tay của anh tôi còn chưa từng chạm vào."
Lục Tư Thành: "..."
Đồng Dao: "..."
Trong chốc lát, bầu không khí yên lặng có chút quỷ dị, khi Đồng Dao bĩu môi nghiêng đầu qua một bên như thế đang cố kìm nén sự uất ức sắp bùng nổ, người đàn ông ngồi đối diện đột nhiên đứng dậy, sau đó trong tình huống cô còn chưa kịp phản ứng lại, anh ta đưa tay ra, nắm lấy cổ tay cô, kéo tay cô lại, cọ nhẹ vào lòng bàn tay của mình——
Đồng Dao: "?"
"Bây giờ chạm vào rồi đó." Lục Tư Thành mặt không cảm xúc, nói, "Còn tủi thân nữa không?"
Đồng Dao: "..."
Lòng bàn tay của anh ta khô ráo ấm áp, còn có một chút vết chai do sử dụng chuột lâu năm, đường chỉ tay rõ ràng, ngón tay sạch sẽ thon dài, móng tay cắt gọn gàng, còn có mùi nước rửa tay...
"Anh lại vừa mới hút thuốc à?" Đồng Dao nói một câu.
Lục Tư Thành không biểu hiện gì, quay đầu lại nhìn xung quanh xem cái người sẽ trừ tiền lương của anh ta - Tiểu Thụy, có ở gần đây không, rút tay của mình trở về: "Không phải chuyện của cô."
Nghĩ nghĩ rồi lại nói: "Con mèo của cô sắp bị cô siết chết rồi."
Đồng Dao "Ớ" một cái, thả Bánh Nướng ra... Bánh Nướng "mao" một tiếng liền hung hăng duỗi chân nhảy từ bụng của cô ra ngoài, Lục Tư Thành giơ tay vỗ vỗ đầu của người đang ngồi trên ghế sofa: "Chỉ là chút chuyện thôi, nhìn dáng vẻ yếu ớt không chịu nổi một trận gió của cô kìa."
"Nghe nói từ trước tới giờ anh luôn không có scandal, lần đầu tiên bị bêu rếu lại là vì loại chuyện này, tôi thực sự cảm thấy rất có lỗi với anh." Đồng Dao buồn bực nói, "Thật xin lỗi."
Lục Tư Thành đứng thẳng người. Từ trên cao nhìn xuống cái người đang ủ rũ trước mặt: "Một cô gái như cô chạy đến thi đấu chuyên nghiệp, xung quanh toàn là đàn ông con trai, khi so sánh sẽ đặc biệt bị soi mói ở điểm này, đây là điều bình thường, tôi còn tưởng rằng cô sớm đã lường trước..."
"Lờ mờ cảm giác được sẽ xảy ra chuyện như vậy," Đồng Dao nhíu mày vò tóc, "Nhưng không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như thế."
"Qua một thời gian, đợi khi cảm giác mới lạ của đám người đó qua đi, bọn họ sẽ chỉ còn chú ý tới thành tích thi đấu và thực lực của cô thôi —— Đến lúc đó chuyện cô là con gái sẽ dần dần bị lãng quên... Nhanh nhất có lẽ là giải mùa hè."
"Ồ."
Lục Tư Thành nói xong, khom người nhét con mèo đang liếm chân trên sofa trở lại trong ngực cô gái đang lo được lo mất: "Đã hẹn xong một trận đấu giao hữu với đội Huawei vào chiều nay, có gì không vui thì xả hết lên đường giữa đối phương là được rồi."
Nói xong, anh ta quay người sắp xếp lại mấy món đồ mình mang về——
Mở máy tính lên.
Cho cá vàng ăn.
Sắp xếp lại cái bàn của mình bị Tiểu Bàn làm loạn hết cả lên.
Người đàn ông đi tới đi lui trước mặt Đồng Dao ba bốn lần, cô vẫn cứ cúi đầu nhìn điện thoại không biết đang bận làm gì...
Có lẽ là đến lần thứ năm, anh ta dừng bước chân, nhìn cái người ngồi trên sofa đang gõ chữ với tốc độ chóng mặt kia, nhướng mày: "Cô đang làm gì vậy? Không phải chạy lên Tieba cãi nhau với người ta chứ?"
"..." Đồng Dao đặt điện thoại xuống, "Tôi có nhàm chán như vậy sao?"
"Nhìn có vẻ là có."
Lục Tư Thành vừa nói vừa định lấy điện thoại của Đồng Dao, ai ngờ cô nhanh chóng cầm điện thoại nhét xuống dưới mông, Lục Tư Thành không thể làm gì khác ngoài bỏ cuộc, ngước mắt nhìn cô gái đang bày ra vẻ mặt "có ngon thì lấy thử coi": "Cô có ấu trĩ quá không vậy?"
Đồng Dao ngừng một chút, vững vàng ngồi lên điện thoại của mình: "Tôi đang viết bài để đăng Weibo, muốn giải thích chuyện này."
"Giải thích cái gì?"
"Tôi, Giản Dương và anh, không phải phiên bản thể thao điện tử của Bạch Xà Truyện."
"Không cần thiết."
"Cần, tôi không thể làm ô uế thanh danh của anh."
"..."
Lục Tư Thành trầm mặc, nhìn vào cặp mắt đen láy cực kì kiên định khi nói câu "Không thể làm ô uế thanh danh của anh" của cô nhóc, hồi lâu, búng lên trán cô: "Tự lên Tieba xem đi."
Đồng Dao ngớ người, lấy điện thoại ở dưới mông, vào Tieba một lần nữa, vừa mở ra đã thấy số lượng bình luận của bài viết đó từ hơn ba nghìn đã lên đến hơn năm nghìn —— Mới chỉ qua có hơn mười phút thôi mà —— Đồng Dao kéo xuống dưới, vậy mà lại phát hiện lầu hai có người nói: nhắc nhở trước, nhân vật chính xuất hiện ở lầu 3758.
Đồng Dao chớp chớp mắt, đổi hiển thị bình luận sang chế độ những bình luận mới nhất, tra tra, sau đó ở lầu 3758 nhìn thấy một cái ID "Tao là bố của mày" trả lời như này——
[Bịa đặt, không có chuyện này, đừng đoán mò.]
Bên dưới là một loạt quần chúng ăn dưa bay vào oanh tạc trả lời, ai cũng cứ "Thành ca" mà gọi, còn có người xin lỗi, Thành ca nói đúng Thành ca luôn đúng, có người còn đề nghị trừng phạt đặc biệt.
Đồng Dao: "????"
Lục Tư Thành: "Mấy chuyện đứng ra giải thích này nên để đàn ông làm."
Đồng Dao: "...Thành ca."
Lục Tư Thành: "Sao?... Cái ánh mắt này của cô, thật khiến người khác ghét bỏ."
Đồng Dao: "Mặc dù không biết tương lai ai sẽ có cái vinh hạnh được làm Lục phu nhân của anh, nhưng hiện tại bà đây đã bắt đầu có chút hâm mộ cô ấy rồi."
Cô ấy nhất định sẽ được anh bảo vệ thật tốt.
Không chút thương tổn.
Mưa gió bất xâm.
Đồng Dao vừa dứt lời, một bàn tay lại đặt trên đầu cô, lần này đối phương dùng lực có chút lớn, xoa rối tóc cô... Giọng nói bất đắc dĩ của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu cô, anh ta khịt mũi coi thường: "Lục phu nhân cái gì chứ, cô có phải là đồ ngốc không thế?"
"Đồng Dao, cô nói chuyện điện thoại với ai vậy, sao lại có cái vẻ mặt như giẫm phải mìn thế kia?" Tiểu Bàn ngồi cạnh hiếu kỳ rướn cổ qua hỏi.
"..." Nghi vấn của Tiểu Bàn thành công đưa Đồng Dao từ trạng thái ngu người trở lại hiện thực, cô bỏ điện thoại xuống, dùng cái ngữ khí như đang mộng du, nói: "Là điện thoại của Thành ca, nói mọi chuyện đã xử lý xong rồi, đổi vé máy bay, ngày mai lập tức trở lại..."
Thành ca? Gọi điện thoại? Tiểu Bàn chớp chớp mắt, thấy ván đấu của Đồng Dao rõ ràng còn chưa kết thúc, càng ngu người: "Ván đấu hai người cùng chơi chẳng phải còn chưa kết thúc sao, có chuyện gì đen tối không thể nói trong game mà phải gọi điện thoại à... Vừa gặp nhau trong game vừa gọi điện thoại, hai người không phải có bệnh chứ?"
"Tôi nói chuyện với anh ta trong game rồi, anh ta không thèm để ý đến tôi, tôi giống như một đứa bị bệnh thần kinh nhảy tới nhảy lui..." Đồng Dao ghét bỏ nói, "Rõ ràng là anh ta có bệnh."
"... Vậy là ngày mai Thành ca về rồi? Trở lại à, trở lại cũng tốt —— Giải đấu giữa mùa kết thúc, không bao lâu sau chính là giải mùa hè rồi, đội chúng ta còn chưa chụp ảnh quảng bá cho giải mùa hè nữa, nghe nói đồng phục mới của giải mùa hè sắp đưa qua đây rồi... Sau đó tranh thủ lúc chưa tới thời gian thi đấu, chúng ta còn phải đấu tập thêm vài trận nữa, cô vẫn còn cần phải cọ sát nhiều hơn."
Trong khi Tiểu Bàn lầm bầm lầu bầu, Đồng Dao đã nhanh chóng phá xong nhà chính của đối phương, âm thanh đổ vỡ vang lên, nhấn chọn thoát khỏi trò chơi, Đồng Dao hài lòng nhìn thành quả ăn được điểm một ván của Lục Tư Thành, vinh quang trở lại rank Thách Đấu!
Đang lúc phân vân không biết có nên làm thêm trận nữa hay không, thì góc dưới bên phải màn hình nhảy ra một ô nhỏ, bên trong toàn là tiếng Hàn chèn thêm một cái tên "sunflower", ý là người này muốn thêm bạn, đồng ý hay không——
Nhớ tới vừa rồi lúc gank đường giữa cậu ta có hai giây bộc phát hình tượng đại thần, hơn nữa bị cho vào danh sách đen bấy nhiêu năm cũng xem như đã lấy lại cả vốn lẫn lãi rồi, sau này trên sàn đấu cúi đầu mà không thấy thì ngẩng đầu cũng thấy, cái khác không nói chứ chỉ riêng mỗi lần đánh xong một trận là còn phải lịch sự bắt tay nữa đó, nếu cạch mặt nhau đến già thì đến lúc đó sẽ lúng túng lắm...
Nghĩ đến đây, Đồng Dao do dự một chút, chấp nhận lời mời kết bạn của Giản Dương.
Không ngờ đối phương ngay câu đầu tiên nói ra thiếu chút nữa đã dọa cô ngã từ trên ghế xuống đất:
[yaoyao (Đồng Dao) womenhehaoxingbuxing (chúng ta quay lại có được không)?]
Đồng Dao không chút do dự trả lời một câu [buxing (không được)], thoát game.
Giản Dương quả nhiên lèo nhèo lằng nhằng đuổi theo sang QQ nói lý với cô ——
[Nơi mặt trời chiếu rọi: Đồng Dao, trước đây cậu vì lý do khoảng cách địa lý cộng thêm thời gian sinh hoạt khác biệt, yêu đương chỉ phí thời gian chẳng thà đừng yêu, cho nên mới tìm một vài chuyện nhỏ nhặt cãi nhau với tôi một trận rồi chia tay... Bây giờ cậu cũng đã là tuyển thủ chuyên nghiệp rồi, nên cũng hiểu được cuộc sống thường nhật của tuyển thủ, lúc đó tôi thật sự không phải cố ý lạnh nhạt với cậu, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện chia tay cậu.]
Đồng Dao: "..."
Có một số người nên nằm trong danh sách đen thì hơn.
Nằm ở trong đó một vạn năm.
[Là mỉm cười không phải đứa ngốc: Năm đó tôi chẳng hề nhìn thấy một chút động thái gì của cái cậu gọi là "chưa từng nghĩ đến chuyện chia tay"—— bà đây ban ngày đi học len lén gửi tin nhắn cho cậu, cậu chẳng thèm trả lời, buổi tối cậu nói với tôi cậu phải huấn luyện, lướt Tieba thì đập vào mắt là đám người củađội cậu đi hát cái quỷ gì karaoke, tất chân của tiếp viên karaoke gần như trùm luôn lên đầu cậu, bây giờ cậu nói với tôi cậu không muốn chia tay, ý là muốn nói hy vọng tôi tuổi già đãng trí hay là bản thân cậu có bệnh?]
[Nơi mặt trời chiếu rọi: Đó đều đã là quá khứ rồi, tôi cũng đã xin lỗi cậu rồi mà! Không nên nói dối cậu.]
[Là mỉm cười không phải đứa ngốc: Ồ, nhưng mà tôi không hề chấp nhận lời xin lỗi của cậu.]
[Nơi mặt trời chiếu rọi: ... Cậu có phải thực sự đang quen Lục Tư Thành không?]
[Là mỉm cười không phải đứa ngốc: ????????]
[Là mỉm cười không phải đứa ngốc: Liên quan gì đến anh ta.]
[Nơi mặt trời chiếu rọi: Tôi để ý lâu rồi, dù là anh ta live stream hay là cậu live stream, cậu và anh ta đều ở cùng với nhau mà, từ Tieba đến fan page của game đều nói hai người đang quen nhau, một người như Lục Tư Thành mà lại ngồi đọc bình luận cho cậu... còn có fan nói từng nhìn thấy hai người tay trong tay đi dạo phố.]
[Nơi mặt trời chiếu rọi: Trần Kim Dương nói cậu đã thề sẽ không yêu tuyển thủ chuyên nghiệp.]
[Nơi mặt trời chiếu rọi: Cậu có còn nhớ lời mình từng nói hay không? Nếu không nhớ tôi sẽ nhắc lại cho cậu nhớ... Nếu cậu nhất định yêu một game thủ, thì người đó chỉ có thể là tôi.]
Đồng Dao: "..."
Ớ
Tổng tài bá đạo yêu mình kìa.
[Là mỉm cười không phải đứa ngốc: này anh bạn, cậu nên đi uống thuốc rồi đấy.]
[Nơi mặt trời chiếu rọi: Lục Tư Thành sẽ không thích kiểu trẻ con như cậu đâu.]
[Là mỉm cười không phải đứa ngốc: ...]
[Nơi mặt trời chiếu rọi: Đồng Dao, anh nhớ em, thật đó.]
Đồng Dao suy tư ba mươi giây, gõ chữ——
[Là mỉm cười không phải đứa ngốc: xui quá hôm qua lúc Tiểu Bàn đang xem live stream, tôi vô tình nghe thấy một nữ streamer nũng nịu nói "Cảm ơn thanh đại bảo kiếm (*là món quà nhỏ khi live stream, loại đắt nhất) của Dương thần" —— cậu nhớ tôi bằng chân à?]
[Nơi mặt trời chiếu rọi: cái gì mà nữ streamer! Đó là thành viên của đội Liên Minh Huyền Thoại dành cho nữ của câu lạc bộ bọn tôi, bên đội bảo tôi tương tác với cô ta một chút, thu hút sự chú ý, cậu cũng biết đội nữ vốn dĩ không phải dùng để thi đấu mà——]
[Là mỉm cười không phải đứa ngốc: hai năm trước cậu cũng nói vậy, bị ép buộc không biết phải làm sao bla bla bla...]
[Là mỉm cười không phải đứa ngốc: chó dù sao cũng không bỏ được thói ăn phân.]
[Là mỉm cười không phải đứa ngốc: cái gì mà đội nữ không phải dùng để thi đấu, xem thường con gái như vậy thì cậu cũng là đồ không có giáo dục, không phải cậu có quan hệ tốt với Ngải Giai của YQCB sao, mau đi hỏi xem lần trước đấu tập cậu ta bị tôi hành thế nào?]
[Nơi mặt trời chiếu rọi: Cậu chẳng qua cũng chỉ thắng được Ngả Giai, không nói đến khu vực Hàn Quốc, chỉ mỗi ở Trung Quốc thôi cũng đã có hơn mười đội—— Cậu rất giỏi, nhưng cũng đừng tự tin quá, ZGDX có một đường giữa dự bị, không phải cái người thi đấu ở giải mùa xuân vừa rồi, nếu như người đó trở về, cậu chỉ cần hơi sa sút chút thôi sẽ lập tức bị thay ra.]
Đồng Dao hơi cau mày, nhớ mang máng năm ngoái hình như ZGDX quả thực có một đường giữa dự bị, nhưng cụ thể là ai thì cô không nhớ ra, bởi vì lúc đó cô đang bận chuẩn bị thủ tục xuất cảnh, cũng đang bận tiêu hóa chuyện bạn trai nói dối là tập luyện nhưng thực chất là đi karaoke uống rượu với chị gái tiếp viên karaoke...
Đồng Dao suy tư trong chốc lát, cuối cùng lại một lần nữa ném Giản Dương vào nơi thuộc về cậu ta, chỗ đó có tên gọi: Danh sách đen.
Cô hoàn toàn không phải tức giận vì Giản Dương nói Lục Tư Thành sẽ không thích cô, nói thật thì ngay cả cô cũng cho là như vậy, hơn nữa bản thân cô cũng —— được rồi được rồi đều là Kim Dương vớ va vớ vẩn làm cô cũng ngốc theo mà lo được lo mất——
Mới đến ZGDX vài ngày, tập luyện còn chưa được bao nhiêu, cô cũng là người có chí lớn, làm gì còn tâm trí cho chuyện yêu đương chứ?
Không nghĩ đến chuyện của Thành ca nữa.
... Tới chuyện Giản Dương nhắc đến cái người đường giữa dự bị thần bí đó——
"Tiểu Bàn êi."
"Cái giề."
"Đội chúng ta mùa giải trước còn có một đường giữa thần bí khác phải không?"
"..."
Tay Tiểu Bàn đang click chuột ngừng một lát, giống như không nghĩ tới Đồng Dao sẽ hỏi chuyện này, khuôn mặt mập mạp lần đầu tiên lộ ra một biểu tình thiếu lạc quan như vậy, cậu ta hơi cau mày, hồi lâu mới nhàn nhạt nói: "Có một người, nhưng cô yên tâm đi, cậu ta sẽ không trở lại đâu."
Đồng Dao sửng sốt một chút: "Tại sao vậy?"
Tiểu Bàn rủ mắt: "Bởi vì cậu ta bị đuổi đi rồi... bị tất cả chúng tôi đuổi, không ai muốn cùng đội với cậu ta."
Tiểu Bàn nói xong, vẻ mặt tỏ ý không muốn nhắc tới người này nữa... Vậy nên cho dù Đồng Dao một bụng hiếu kỳ, cũng không thể tiếp tục hỏi xem rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra, chạy lên mạng tra cứu, cũng chỉ tra ra được ID của người này là "Luật", sau khi chung kết thế giới năm ngoái kết thúc thì rời khỏi đội ZGDX, từ đó hoàn toàn biến mất trong thế giới Liên Minh Huyền Thoại.
... Ồ, người này hình như là có ẩn khuất gì đó?
... Đồng Dao nhịn xuống nghi ngờ của mình, nhịn đến ngày hôm sau, vốn dĩ muốn tìm cơ hội hỏi Tiểu Thụy xem rốt cuộc là chuyện gì, kết quả nhịn một hồi thì quên mất luôn...
Bởi vì Lục Tư Thành trở lại rồi.
Buổi sáng Đồng Dao ôm Bánh Nướng đi từ trong phòng ra, vừa đóng cửa thì Bánh Nướng từ trong ngực cô nhảy xuống, bốn cái chân mềm mại ngắn ngủn chạy một mạch xuống lầu, chui vào ngực người nào đó ——
Đồng Dao nhoài người trên lan can lầu một nhìn xuống, nhìn thấy Bánh Nướng y như một chú chó, dùng đầu cọ cọ vào tay của người đang ngồi trên sofa, muốn chui xuống dưới tay anh ta...
Cặp mắt tròn vo kia cũng sắp thành mắt phượng hoàng rồi.
Trên người Lục Tư Thành có mùi của mấy con cá nhỏ nên mày mới mê như vậy à?
Lúc này người ngồi trên sofa có lẽ cũng cảm giác được ánh mắt ở phía sau, quay đầu nhìn Đồng Dao một cái, hỏi: "Nhìn cái gì?"
Đồng Dao cũng đã gần như quen với cái kiểu nói chuyện này rồi, lầm bầm "Thành ca anh về rồi à", chậm rãi đi xuống lầu, kết quả mới đi được một nửa, đột nhiên Lục Tư Thành hỏi: "Lùn, cô và cái người tên Dương thần bên CK xảy ra chuyện gì vậy?"
Đồng Dao trượt chân một cái, tí nữa thì dập mông, vịn lấy tay vịn cầu thang để ổn định lại, ngẩng đầu lên vẻ mặt đầy mờ mịt: "Cái gì mà xảy ra chuyện gì?"
"Hôm qua chuyện ba người chúng ta đấu rank bị người ta đưa lên Tieba rồi, toàn bộ ảnh chụp màn hình đều bị đưa lên, bên đội cô có phải còn người chơi khác là người Trung Quốc không?"
"... Đường trên là người Trung Quốc, không phải, anh còn đọc Tieba?"
"Vậy thì đúng rồi," Lục Tư Thành không để ý đến câu hỏi của cô, "Những lời cô nói với tôi, rồi những lời Dương thần nói với cô, tất cả đều bị chụp lại không sót một chữ đưa lên Tieba —— Bình luận cũng đã vài nghìn lượt rồi, quan hệ rắc rối giữa ba người chúng ta đủ để làm hẳn một bộ phim dài tập, nội dung cụ thể là: Nữ chính, nhân vật nam phụ khổ sở theo đuổi cũng không có được, nhân vật nam chính lãnh khốc vô tình."
Lục Tư Thành mặt không đổi sắc nói ra những lời này, bỗng có cảm giác lạnh lùng hài hước.
"..."
Đồng Dao đi đến phía sau Lục Tư Thành, hai tay chống vào ghế sofa nhìn di động trong tay anh ta, phát hiện quả nhiên có một bài đăng có biểu tượng ngọn lửa đỏ nằm ngay trang đầu, tiêu đề là [Nghi vấn đường giữa và đường dưới của ZGDX yêu nhau, Dương thần của CK nhảy một chân vào, phiên bản thể thao điện tử của Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ]——
Đồng Dao khom người trợn tròn mắt, hừ một tiếng bên tai Lục Tư Thành, kéo theo một trận nhồn nhột, người đàn ông ngửi thấy mùi dầu gội đầu nhàn nhạt... Anh ta tỉnh bơ cau mày, hơi dịch sang bên cạnh một chút, nhàn nhạt nói: "Cô không có điện thoại?"
Đồng Dao "Ồ" một tiếng, như mới sực nhớ ra, mò lấy điện thoại của mình, vào bài đăng kia đọc, phát hiện đúng như dự đoán, những lời linh tinh có khả năng gây ô nhiễm tinh thần ngày hôm qua của cô toàn bộ đều bị chụp lại, còn có cả mấy lời kia của Giản Dương nữa...
Bình luận bên dưới lại tiếp tục tăng chóng mặt——
[Cái người nghĩ ra tựa đề này, ngày mai đến Bộ Thông Tin làm việc đi.]
[Luôn muốn làm mấy tin giật gân.]
[Dương thần là Thanh Xà sao hhhhhhh chủ thớt có từng gặp Hứa Tiên nào giống như Lục Tư Thành chưa?]
[Má ơi Dương thần ăn dấm chua hhhhhhh không ngờ cậu ta lại có thể nói ra những lời này, cái gì mà "Đến đây, tôi kéo cậu thắng" con mẹ nó ngưng chém gió đi được không? Lần trước cái người nói với tôi câu này đã rơi từ Kim Cương xuống Vàng rồi, thổn thức.]
[Đây chính là nguyên nhân tại sao thông thường các đội chuyên nghiệp không có thành viên nữ, quá dễ phát sinh tình yêu công sở, không phải tôi phản đối, lúc ở bên nhau thì tốt, nhưng nếu lỡ cãi nhau này chia tay này thì về sau làm sao cùng nhau thi đấu?]
[Đợi đã, tình tiết phát triển có chút nhanh rồi, Dương thần lại có phốt gì vậy?]
[Trận chung kết giải mùa xuân hôm đó không phải có fan nói nhìn thấy Dương thần nói chuyện với một cô gái nào đó sao, không lẽ chính là smiling? Hai người bọn họ đã biết nhau từ trước rồi?]
[Cái cô này mới đến có mấy ngày đã dây dưa với Thành ca rồi? Mấy ngày trước có người nói nhìn thấy hai người họ tay trong tay đi dạo phố tôi còn không tin đâu! Má nó thật tức chứ, có biết xấu hổ hay không vậy?!]
[Yêu đương có ảnh hưởng tới thực lực của tuyển thủ không thế, Thành ca của tôi năm nay phải giành quán quân, đừng để bị cản trở.]
Đồng Dao: "..."
Ngón tay lướt nhanh qua mấy cái bình luận, lại nhìn thấy một cái như thế này——
[Mấy lầu trên đừng có lo bò trắng răng nữa, lúc mấy người học cấp ba, yêu đương cũng đâu có cản trở mấy người thi đại học, nói nhảm nhiều như vậy làm gì... Chua đến hỏng cmn răng luôn rồi, tôi thấy Lục Tư Thành và Đồng Dao rất xứng đôi, nếu không phải Đồng Dao thì cũng không đến lượt mấy người đâu.]
Trả lời của bình luận này toàn bộ đều là "1" "2" "3" cứ như vậy đến hơn một trăm cái.
Đồng Dao cất điện thoại.
"Giản Dương là bạn trai cũ của tôi, lúc đó cậu ta vẫn còn chưa thi đấu chuyên nghiệp, tôi cũng chưa chơi Liên Minh Huyền Thoại—— Sau này cậu ta làm tuyển thủ chuyên nghiệp thì chúng tôi chia tay." Dừng một chút, cô lại tiếp tục nói, "Thành ca, xin lỗi, tôi không ngờ chuyện hôm qua sẽ ảnh hưởng đến anh."
Đồng Dao đến chỗ đối diện Lục Tư Thành, ngồi xuống, ôm lấy con mèo trong ngực anh ta, sờ sờ đầu mèo, mày cau lại, nhìn một góc phòng khách ngẩn người——
Từ lúc cô đến trụ sở, Lục Tư Thành chưa từng thấy dáng vẻ yên tĩnh này của cô.
Vì thế anh ta cau mày, nhưng rất nhanh liền thả lỏng, giọng điệu hiếm lắm mới được một lần không còn lạnh lùng: "Tôi cũng đâu có trách cô, làm gì mà bày ra cái biểu tình này hả?"
Đồng Dao ngẩn người, ôm chặt con mèo trong ngực, ngưng một chút rồi nói: "Tôi không có cùng anh tay trong tay đi dạo phố."
Giọng nghe có chút khàn khàn rối rắm, đầy tủi thân——
"Rõ ràng là đến tay của anh tôi còn chưa từng chạm vào."
Lục Tư Thành: "..."
Đồng Dao: "..."
Trong chốc lát, bầu không khí yên lặng có chút quỷ dị, khi Đồng Dao bĩu môi nghiêng đầu qua một bên như thế đang cố kìm nén sự uất ức sắp bùng nổ, người đàn ông ngồi đối diện đột nhiên đứng dậy, sau đó trong tình huống cô còn chưa kịp phản ứng lại, anh ta đưa tay ra, nắm lấy cổ tay cô, kéo tay cô lại, cọ nhẹ vào lòng bàn tay của mình——
Đồng Dao: "?"
"Bây giờ chạm vào rồi đó." Lục Tư Thành mặt không cảm xúc, nói, "Còn tủi thân nữa không?"
Đồng Dao: "..."
Lòng bàn tay của anh ta khô ráo ấm áp, còn có một chút vết chai do sử dụng chuột lâu năm, đường chỉ tay rõ ràng, ngón tay sạch sẽ thon dài, móng tay cắt gọn gàng, còn có mùi nước rửa tay...
"Anh lại vừa mới hút thuốc à?" Đồng Dao nói một câu.
Lục Tư Thành không biểu hiện gì, quay đầu lại nhìn xung quanh xem cái người sẽ trừ tiền lương của anh ta - Tiểu Thụy, có ở gần đây không, rút tay của mình trở về: "Không phải chuyện của cô."
Nghĩ nghĩ rồi lại nói: "Con mèo của cô sắp bị cô siết chết rồi."
Đồng Dao "Ớ" một cái, thả Bánh Nướng ra... Bánh Nướng "mao" một tiếng liền hung hăng duỗi chân nhảy từ bụng của cô ra ngoài, Lục Tư Thành giơ tay vỗ vỗ đầu của người đang ngồi trên ghế sofa: "Chỉ là chút chuyện thôi, nhìn dáng vẻ yếu ớt không chịu nổi một trận gió của cô kìa."
"Nghe nói từ trước tới giờ anh luôn không có scandal, lần đầu tiên bị bêu rếu lại là vì loại chuyện này, tôi thực sự cảm thấy rất có lỗi với anh." Đồng Dao buồn bực nói, "Thật xin lỗi."
Lục Tư Thành đứng thẳng người. Từ trên cao nhìn xuống cái người đang ủ rũ trước mặt: "Một cô gái như cô chạy đến thi đấu chuyên nghiệp, xung quanh toàn là đàn ông con trai, khi so sánh sẽ đặc biệt bị soi mói ở điểm này, đây là điều bình thường, tôi còn tưởng rằng cô sớm đã lường trước..."
"Lờ mờ cảm giác được sẽ xảy ra chuyện như vậy," Đồng Dao nhíu mày vò tóc, "Nhưng không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như thế."
"Qua một thời gian, đợi khi cảm giác mới lạ của đám người đó qua đi, bọn họ sẽ chỉ còn chú ý tới thành tích thi đấu và thực lực của cô thôi —— Đến lúc đó chuyện cô là con gái sẽ dần dần bị lãng quên... Nhanh nhất có lẽ là giải mùa hè."
"Ồ."
Lục Tư Thành nói xong, khom người nhét con mèo đang liếm chân trên sofa trở lại trong ngực cô gái đang lo được lo mất: "Đã hẹn xong một trận đấu giao hữu với đội Huawei vào chiều nay, có gì không vui thì xả hết lên đường giữa đối phương là được rồi."
Nói xong, anh ta quay người sắp xếp lại mấy món đồ mình mang về——
Mở máy tính lên.
Cho cá vàng ăn.
Sắp xếp lại cái bàn của mình bị Tiểu Bàn làm loạn hết cả lên.
Người đàn ông đi tới đi lui trước mặt Đồng Dao ba bốn lần, cô vẫn cứ cúi đầu nhìn điện thoại không biết đang bận làm gì...
Có lẽ là đến lần thứ năm, anh ta dừng bước chân, nhìn cái người ngồi trên sofa đang gõ chữ với tốc độ chóng mặt kia, nhướng mày: "Cô đang làm gì vậy? Không phải chạy lên Tieba cãi nhau với người ta chứ?"
"..." Đồng Dao đặt điện thoại xuống, "Tôi có nhàm chán như vậy sao?"
"Nhìn có vẻ là có."
Lục Tư Thành vừa nói vừa định lấy điện thoại của Đồng Dao, ai ngờ cô nhanh chóng cầm điện thoại nhét xuống dưới mông, Lục Tư Thành không thể làm gì khác ngoài bỏ cuộc, ngước mắt nhìn cô gái đang bày ra vẻ mặt "có ngon thì lấy thử coi": "Cô có ấu trĩ quá không vậy?"
Đồng Dao ngừng một chút, vững vàng ngồi lên điện thoại của mình: "Tôi đang viết bài để đăng Weibo, muốn giải thích chuyện này."
"Giải thích cái gì?"
"Tôi, Giản Dương và anh, không phải phiên bản thể thao điện tử của Bạch Xà Truyện."
"Không cần thiết."
"Cần, tôi không thể làm ô uế thanh danh của anh."
"..."
Lục Tư Thành trầm mặc, nhìn vào cặp mắt đen láy cực kì kiên định khi nói câu "Không thể làm ô uế thanh danh của anh" của cô nhóc, hồi lâu, búng lên trán cô: "Tự lên Tieba xem đi."
Đồng Dao ngớ người, lấy điện thoại ở dưới mông, vào Tieba một lần nữa, vừa mở ra đã thấy số lượng bình luận của bài viết đó từ hơn ba nghìn đã lên đến hơn năm nghìn —— Mới chỉ qua có hơn mười phút thôi mà —— Đồng Dao kéo xuống dưới, vậy mà lại phát hiện lầu hai có người nói: nhắc nhở trước, nhân vật chính xuất hiện ở lầu 3758.
Đồng Dao chớp chớp mắt, đổi hiển thị bình luận sang chế độ những bình luận mới nhất, tra tra, sau đó ở lầu 3758 nhìn thấy một cái ID "Tao là bố của mày" trả lời như này——
[Bịa đặt, không có chuyện này, đừng đoán mò.]
Bên dưới là một loạt quần chúng ăn dưa bay vào oanh tạc trả lời, ai cũng cứ "Thành ca" mà gọi, còn có người xin lỗi, Thành ca nói đúng Thành ca luôn đúng, có người còn đề nghị trừng phạt đặc biệt.
Đồng Dao: "????"
Lục Tư Thành: "Mấy chuyện đứng ra giải thích này nên để đàn ông làm."
Đồng Dao: "...Thành ca."
Lục Tư Thành: "Sao?... Cái ánh mắt này của cô, thật khiến người khác ghét bỏ."
Đồng Dao: "Mặc dù không biết tương lai ai sẽ có cái vinh hạnh được làm Lục phu nhân của anh, nhưng hiện tại bà đây đã bắt đầu có chút hâm mộ cô ấy rồi."
Cô ấy nhất định sẽ được anh bảo vệ thật tốt.
Không chút thương tổn.
Mưa gió bất xâm.
Đồng Dao vừa dứt lời, một bàn tay lại đặt trên đầu cô, lần này đối phương dùng lực có chút lớn, xoa rối tóc cô... Giọng nói bất đắc dĩ của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu cô, anh ta khịt mũi coi thường: "Lục phu nhân cái gì chứ, cô có phải là đồ ngốc không thế?"