Chương 25: ...Nhóc con lừa đảo
Mà vào giờ phút này.
Ngoài sân, người đàn ông vốn đang ngồi bó gối bên dưới hiên nhà nghe được chất vấn của giám đốc đội mình, một lát sau mới lộ ra vẻ mặt cười như không cười, trực tiếp dập tắt điếu thuốc châm mà chưa hề hút trong tay, nhàn nhạt nói: "Anh không trả lời câu hỏi của chú đâu, tự chú suy nghĩ lại xem lời vừa rồi của chú có nực cười hay không."
Tiểu Thụy lúng túng, có vẻ như cũng cảm thấy lời của chính mình ban nãy quả thực có chút hoang đường, cậu ta gãi đầu, tự ngẫm lại có lẽ Lục Tư Thành thật sự có lý do khác ——
Do đó, lửa giận tích tụ từ sáng cũng đã giảm đi nhiều, điều này giúp cậu ta bình tĩnh ôn hòa đi hỏi nguyên do chính xác: "Vậy lý do anh bảo vệ cô ấy đến mức này là gì? Là bởi vì cô ấy chỉ là một cô gái? Cảm thông? Thương hại? Cảm thấy cô ấy đi được đến ngày hôm nay đã là không dễ dàng gì?"
"Tiểu Thụy, lời này của chú là không công bằng với cô ấy."
"..."
"Nếu nhóc lùn đó mà nghe được, nói không chừng sẽ nhảy dựng lên gõ đầu chú đấy."
"???? Em đã nói gì?"
"Anh không xem cô ấy là con gái, cho nên không có cảm thông, không có thương hại, cũng không cảm thấy cô ấy thực chẳng dễ dàng gì mới đi được đến ngày hôm nay." Lục Tư Thành đứng dậy, ném điếu thuốc đã tắt vào thùng rác, ngưng lại giây lát, nói: "Anh xem cô ấy là một người mới trong tương lai sẽ hữu dụng với đội, kỹ năng ổn, ý thức không tệ, hòa nhập rất tốt với mọi người —— Hiện nay trong giới chuyên nghiệp vàng thau lẫn lộn, loại người gì cũng có, vậy nên muốn tìm người chơi luôn một lòng hướng tới mục tiêu thi đấu có thành tích thì dù đốt đuốc đi tìm cũng chưa chắc đã thấy... Cho nên anh không muốn trước khi cô ấy được mài giũa thành một viên ngọc quý, lại vì một vài chuyện vốn dĩ có thể tránh mà chết yểu..."
"Em có chút không hiểu rõ."
"Đường giữa A Tae của đội TAT."
"?"
"Lúc anh còn thuộc đội TAT, cậu ta chính là một ma vương ở đường giữa, có lẽ là chú không biết, toàn đội, tất cả bọn anh —— bao gồm cả Giáo Hoàng còn có anh làm dự bị, nhưng chỉ duy nhất đường giữa, không có ai tranh vị trí với cậu ta, dự bị đến một người cũng không có."
Nói đến người có tên A Tae này, Lục Tư Thành lộ ra một chút biểu cảm chán ghét hiếm hoi, "Gọi cậu ta là ma vương, không phải nói về sức mạnh hay kinh nghiệm của cậu ta, mà là vì cậu ta giống như một khối u ác tính ở đường giữa vậy, lấy việc hành hạ người khác làm thú vui... TAT cũng từng có vài người dự bị đường giữa, nhưng trước khi được trọng dụng thì hoặc đã bị cậu ta hành đến mức mất hết niềm tin trực tiếp từ bỏ thi đấu, hoặc phải chuyển sang đội khác."
Tiểu Thụy kinh ngạc: "Sao có thể?"
"Đến nay vẫn có rất nhiều đội Hàn Quốc vì nguyên nhân này mà từ chối đấu giao hữu với TAT —— Cậu ta chỉ nhắm vào đường giữa của đối thủ, trong mắt cậu ta cái gọi là đấu giao hữu hay thi đấu không phải là để trau dồi kỹ năng, cậu ta chỉ vì muốn đánh bại đối phương nên mới tham gia..."
Lục Tư Thành nghĩ nghĩ rồi lại bổ sung thêm một câu ——
"Có lúc cảm thấy tên này nếu không phải là game thủ chuyên nghiệp, thì ở lĩnh vực khác cũng sẽ là một tên đại gian đại ác thôi ——Chú biết đội Viễn Thông Hàn Quốc - quán quân S3 (Chung kết thế giới mùa thứ ba) chứ? Lúc đó đường giữa của họ thật sự rất mạnh, sau khi vô địch, Riot Games (*Công ty phát hành Liên Minh Huyền Thoại) còn đặc biệt tạo cho cậu ta một bộ skin quán quân của Azir, phần thưởng cho việc Azir của cậu ta biểu diễn một màn bất khả chiến bại trong trận chung kết."
Skin ở đây được hiểu là trang phục.
"... Em biết, chẳng phải là Ngưu thần sao, nhưng anh ta đã giải nghệ rồi mà?"
"Trận chung kết mùa xuân của mùa giải thứ tư, Tae đã dùng chính Azir, còn cố ý sử dụng skin quán quân vốn là thương hiệu của Ngưu thần, đi tàn phá khu đường giữa của đối thủ, tiễn đội Viễn Thông sang Tây Thiên." Lục Tư Thành nói, "Sau đó Ngưu thần mới tuyên bố giải nghệ, đả kích quá lớn, cách làm này của Tae đối với cậu ta mà nói giống như một sự sỉ nhục không cách nào chấp nhận nổi..."
"..."
Tiểu Thụy há to miệng —— Hoàn toàn không thể nào tưởng tượng nổi vẫn còn có một người đáng giận như thế tồn tại trên đời...
"Đây chính là phong cách của A Tae."
"Sao có thể ——"
"Ý đồ lần này của đối phương rất rõ ràng, Đồng Dao là người mới, vừa bắt đầu đấu giao hữu thành tích tốt, nhanh nhẹn có kỹ năng, lối đánh vừa tự tin vừa bùng nổ, đã sớm bị người bên ngoài tâng lên chín tầng mây rồi," Lục Tư Thành nói, "Mấy đứa nhóc như này nếu bị vỡ mộng, không có năng lực ứng phó, có lẽ sẽ nhanh chóng tan vỡ đúng không?"
"Ý anh là, nếu cậu ta đấu với chúng ta, chắc chắn sẽ cố tình gây ra một vài chuyện với Đồng Dao?"
"Đúng, có khả năng cậu ta sẽ lấy LeBlanc để đánh bại Đồng Dao," Lục Tư Thành lạnh lùng nhếch môi, "Đây chính là trò cậu ta giỏi nhất: dùng tướng sở trường của đối thủ mạnh mẽ đả bại họ."
"Vậy nếu mình cấm luôn LeBlanc đi thì sao?"
"LeBlanc không phải là tướng có mạnh trong phiên bản này," Lục Tư Thành nhẹ nhàng cho Tiểu Thụy một cái liếc, "chú định sẽ nói thế nào với Đồng Dao về nguyên nhân không cấm hàng tá tướng mạnh của phiên bản hiện tại, lại đi cấm tướng đã thành thương hiệu của cô ấy?"
"..."
Ờ ha?
"Vậy cướp lấy LeBlanc trước thì sao?"
"Không phải tướng mạnh của phiên bản, lại còn ở vị trí đường giữa, lý do giành chọn trước là?"
"..."
Tiểu Thụy bị Lục Tư Thành làm cho nói không nên lời, cuối cùng giống như sắp bị bức điên mà vò đầu bứt tai, trong chốc lát cái đầu đã thành tổ quạ, mặt đầy chán nản: "Thành ca, em sai rồi, em không nên chấp nhận lời mời của TAT, để cho bọn họ dụ dỗ..."
Lục Tư Thành nhìn chằm chằm vào giám đốc nhà mình, sau đó cười nhẹ: "Anh đã nói rồi chú sẽ phải xin lỗi mà."
"... Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này đâu?" Tiểu Thụy phát hoảng, "Sao giờ? Em đi từ chối đấu tập? Đi tiêm phòng cho Đồng Dao?"
Tiêm phòng là một cách phòng tránh bệnh tật hữu hiệu, ý ở đây là giúp Đồng Dao tránh đi mối nguy này đồng thời giúp cô chuẩn bị tâm lý.
Lục Tư Thành nhún vai, tỏ vẻ lực bất tòng tâm: Ông đây mà biết phải làm sao thì lúc sáng đã không ngăn chú rồi.
Tiểu Thụy sắp vỡ vụn luôn rồi!
Tiểu Thụy còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lúc này Lục Tư Thành ra hiệu cậu ta đừng nói chuyện, giống như có linh cảm mà xoay người đi đến bên cạnh cửa sổ ——
Nhìn thấy rèm cửa sổ phòng khách bị nắm chặt, có một bóng người mờ mờ đứng sát rèm cửa...
Lục Tư Thành mặt không cảm xúc kéo cửa sổ ra.
Bên trong, cái người vốn đang đứng tựa vào cửa kính "Ai da" một tiếng, chới với sau tấm rèm —— vừa thấy người nào đó sắp ngã lộn cổ ra ngoài, Lục Tư Thành nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cả người lẫn mèo, giúp cô không bị ngã xuống đất.
Đồng Dao vẫn duy trì tư thế nghe lén nãy giờ mà dựa vào khuôn ngực vững chắc của Lục Tư Thành, cô ngây người, mấy giây sau mới kịp phản ứng, ném mèo trong tay đi, luống cuống bò dậy——
"Chơi vui không?"
Lục Tư Thành mặt lạnh nhìn cô gái dùng cả tay lẫn chân để lật người bò dậy, giờ đang đứng thẳng, ngay ngắn vô cùng.
"Sao cơ, " Đồng Dao cố gắng bình tĩnh, vén tóc ra sau tai, "Tôi chơi game mệt rồi nên ra đây tựa cửa sổ nghịch điện thoại, tự nhiên anh mở cửa sổ làm gì, hại tôi suýt nữa ngã chổng vó!"
"Có sofa cô không tựa lại đi tựa cửa sổ?" Lục Tư Thành rõ ràng là lười phải nói nhảm với cô, "Nghe lén được những gì rồi?"
"Đâu có nghe lén... chỉ nghe được một chút xíu xiu thôi à, " Đồng Dao giơ hai ngón tay làm động tác khép dần lại thể hiện mình thực sự chỉ nghe được tí ti thôi, "Anh nói tôi kỹ thuật tốt, hiểu chuyện, khiến mọi người lạc quan vui vẻ, đốt đuốc cũng khó mà tìm thấy..."
Đồng Dao nói một hồi khóe miệng đã không nhịn được mà cong lên: "Còn nói tôi là viên ngọc quý."
Lục Tư Thành: "..."
Đồng Dao hắng giọng, thu hồi vẻ mặt cười ngu: "Vậy là thật à?"
"Cái gì?"
Lục Tư Thành tưởng cô đang hỏi chuyện liên quan đến đường giữa của TAT... Ai ngờ cô lại giơ tay chỉ chỉ vào chóp mũi của chính mình, mắt còn lấp la lấp lánh: "Anh nói tôi, ngọc quý, đại loại vậy."
"..."
Giọng Đồng Dao hơi lớn, vì thế mọi người trong trụ sở đều nghe thấy, bao gồm cả Minh thần đang xem video thi đấu cũng đã bấm tạm ngưng —— tất cả mọi người đồng loạt quay đầu, ngu người nhìn cô gái đứng trước cửa sổ và anh chàng ở bên ngoài.
Tiểu Bàn: "Chuyện gì đây, sao trước thì phủ nhận tin đồn yêu nhau, sau lại tán tỉnh nhau là đá quý ánh sao các kiểu rồi?"
Minh thần: "... Hai người đứa trong đứa ngoài làm cái trò con bò gì vậy? Romeo và Juliet?"
Lão Miêu: "Em làm đồng đội của anh bao nhiêu năm, Thành ca, anh chưa bao giờ khen em như vậy đâu."
Lão K: "Miêu, vai người qua đường cậu cũng có phần đó, tỉnh tỉnh... Còn nữa, Thành ca, sến quá nha, thật sự luôn."
Lục Tư Thành trầm mặc, sau đó định giải thích: "Không phải vậy."
Nhưng mà tất cả mọi người trong trụ sở lại chẳng hề thay đổi ánh mắt như thể đang nhìn thấy một con người khác của anh. Thế nên sau ba giây, Lục Tư Thành liền mặc kệ: "Tùy các chú, một đám ngu ngốc."
Nói xong anh ta xoay người rời đi, vừa đi được hai bước thì nghe thấy đồng chí hỗ trợ Tiểu Bàn nhà mình ở phía sau bồi thêm một đao: "Ối giồi ôi, lại còn ngại ngùng cơ? Băng giá tan chảy? Vạn tuế ra hoa? Nắng hạn gặp mưa rào... chậc chậc chậc, cái sự sến súa này, thật là muốn chết luôn mòa!"
...
Đồng Dao quả thực không nghe thấy rốt cuộc là hôm đó Lục Tư Thành và Tiểu Thụy đã nói với nhau những gì, chỉ là về sau Tiểu Thụy rồi Lục Tư Thành lần lượt tìm cô nói sơ qua, nói là đường giữa của TAT rất có thể sẽ làm một vài chuyện cực kỳ quá đáng để đập tan tự tin của cô.
Cách nói của Tiểu Thụy là đầu tiên dẫn dắt chuyện của Ngưu thần, rồi nhắc nhở cô lần đấu tập tiếp theo, đối phương có thể sẽ dùng chiêu cũ, dùng vị tướng đã giúp cô thành danh để đả bại chính cô——
Còn Lục Tư Thành thì lại trực tiếp nói thẳng: "Nếu muốn từ chối thì bây giờ vẫn kịp, sẽ không ai cười nhạo cô, trốn tránh quả thực có chút xấu hổ nhưng lại hữu dụng."
Đối diện với lời đề nghị của Lục Tư Thành, Đồng Dao khẽ lắc đầu, từ chối việc trốn chạy.
Lúc này cô còn cảm thấy mình có thể làm một mỹ thiếu nữ thay trời hành đạo, suy nghĩ cực kỳ lạc quan: nếu một ngày nào đó cô nhất định phải đối mặt với loại người này, vậy thì bây giờ trốn tránh chẳng có ích gì, hiện tại bị đánh bại vẫn còn tốt hơn so với việc sau này gặp nhau ở trận đấu quan trọng bị đánh bại đến mức không gượng dậy nổi.
Hơn nữa...
Lỡ như thắng thì sao?
Mang theo tâm lý lạc quan này, Đồng Dao chờ đến ngày hẹn đấu giao hữu với đội Hàn Quốc đó——
Một ngày này.
Tất cả mọi người đúng hẹn vào phòng đấu mà đối phương đã tạo trước, Đồng Dao nhìn thấy vị trí đối diện có ID là "TAT, tei". Có chút khẩn trương nuốt nước miếng...
Gần như hoàn toàn nằm trong dự đoán của Lục Tư Thành, đối phương vừa chọn đã ngay lập tức lấy LeBlanc.
Đến lượt chọn của Đồng Dao, cô do dự một chút, cuối cùng đưa chuột đến Azir - vị tướng được nhắc tới trong câu chuyện giữa A Tae và Ngưu thần ——
Trước cấp sáu, LeBlanc và Azir có thực lực ngang nhau; sau cấp sáu, do cơ chế của tướng, Azir sẽ bị thất thế, qua một khoảng thời gian dài bị chà đạp, về cuối trận, sát thương của LeBlanc dần dần giảm xuống, vào lúc này Azir có thể tiếp quản trận đấu.
Chính vì chơi tốt, Đồng Dao biết tất cả ưu khuyết điểm của LeBlanc, cái gọi là biết người biết ta, là lúc này cô không tin có ai có thể dùng tướng quen thuộc của cô đánh bại được cô ——
Mãi cho đến khi trận đấu bắt đầu.
Cô phát hiện thực tế và tưởng tượng của cô chẳng hề ăn nhập gì với nhau cả.
Cùng là game thủ điều khiển tốt LeBlanc, Đồng Dao biết rất rõ những chiêu thức tấn công của vị tướng này, nhưng lại chẳng thể làm gì được vì tốc độ tay và năng lực phản ứng của đối phương quá nhanh, bây giờ đã không còn là vấn đề chỉ cần lý luận rõ ràng là đã đủ để giải quyết nữa...
Đồng Dao rất giỏi sử dụng những vị tướng tấn công nên khi sử dụng Azir cũng chẳng thể muốn gì được nấy, sau mỗi lần so chiêu và cấu máu với đối phương, lính không gϊếŧ được là mấy...
Sau vài lần cấu máu, Đồng Dao dần dần rơi vào thế bất lợi.
Nhìn số lượng lính đối phương hạ được, đoán chừng anh ta cũng sắp lên cấp sáu, có được chiêu cuối, rất có thể một chiêu trực tiếp xử xong cô, Đồng Dao bắt đầu ý thức được phải lui về sau, thử bỏ lối đánh tấn công, chuyển sang tập trung tăng cấp chờ đến cuối trận ——
Nhưng đối thủ lại không cho cô cơ hội này, giống như biết trong lòng cô đang nghĩ gì, khi cô bắt đầu quay về khu vực sân nhà khống chế đường lính, jungler của bên kia xuất hiện!
Đồng Dao trong lòng sợ hãi, nhìn thoáng qua lượng máu của mình, tuy vẫn còn một nửa, nhưng cũng cứ sinh ra nỗi lo mình sẽ là người đầu tiên bị hạ, cô quả quyết sử dụng nội tại, nới rộng khoảng cách với đối thủ, liền thấy đường giữa bên đó sử dụng kỹ năng W(Biến Ảnh) đuổi tới, dùng xiềng xích trấn trụ cô, còn liên tiếp bồi thêm vài nhát chém và các loại kỹ năng, lượng máu vốn dĩ còn ở mức an toàn của cô liền nhanh chóng giảm xuống ——
Nội tại là một dạng kĩ năng ẩn đặc trưng cho mỗi tướng trong Liên Minh Huyền Thoại.
Đồng Dao rút lui.
Đối thủ không buông tha cứ tiếp tục đuổi theo, tỏ ra cực kì bình tĩnh đuổi ngay sát mông cô mà tung ra vài chiêu, màn hình máy tính của Đồng Dao biến thành đen trắng, cuối cùng vẫn phải dâng lên first blood của trận này.
"Không đánh lại thì farm tăng cấp." Lục Tư Thành nhàn nhạt nói một câu.
Đồng Dao gật đầu, mở bảng thống kê ra nhìn một chút, trận đấu lần này mới chỉ bắt đầu được bảy phút, cô đã bị đường giữa bên kia dẫn trước gần hai mươi lăm lính, cộng thêm vừa rồi bị anh ta hạ gục, giúp anh ta nhận được 400 vàng cho first blood, lại còn thêm việc tướng địch ở đầu trận rất mạnh, cô hiểu rõ, hiện tại bản thân chỉ có thể bình tĩnh, tăng cấp là một con đường có thể đi...
Nhưng có những khi bạn không thể không nói đấu game chính là quái lạ như vậy —— Sau khi chết lần đầu tiên, dù bạn có quyết định "Nghiêm túc nào" "Còn nhây nữa thì tự xử cuộc đời luôn đi" "Thăng cấp chờ giao tranh tổng" "Tôi vẫn có thể chịu được áp lực này" —— thì đợi đến lúc hồi sinh, bạn vẫn sẽ lại bị đối phương điên cuồng chém gϊếŧ.
Trận này, Đồng Dao bị đối phương gϊếŧ năm lần.
Đến lúc tổng giao tranh, cô giống như người giấy vậy, ai cũng có thể bóp chết cô dễ dàng —— Cô trở thành hố đen của cả đội, trở thành nguyên do khiến cả đội không thể chuyển bại thành thắng —— Trận đấu này đối với cô mà nói bỗng nhiên trở thành một loại dày vò, cô không ngừng xem thời gian trận đấu ở góc trên bên phải, cầu khẩn trận đấu này nhanh chóng kết thúc...
Tất nhiên trận này thua là không thể nghi ngờ.
Bởi vì vào phút thứ hai mươi, đường giữa bị người ta dẫn hai mươi lăm lính, số lính đối phương gϊếŧ được gần như gấp đôi Đồng Dao, khoảng cách cấp bậc giữa cô và anh ta luôn là hai hoặc ba cấp——
Nhìn nhà chính của mình từng chút từng chút bị phá vỡ, Đồng Dao bưng cốc nước trước mặt lên uống một ngụm —— dòng nước lạnh chảy xuống cổ họng, đầu óc cô vẫn có chút đình trệ...
Cúi đầu nhìn cốc nước, trên mặt nước có những gợn lăn tăn khó thấy.
Tay cô đang run.
Đặt cốc xuống, Đồng Dao trầm mặc một lát, khi những đồng đội xung quanh an ủi cô, cô đưa tay vuốt tóc ra sau tai, cười cười, nói: "Xin lỗi, tôi ở đường giữa nuôi ra một ông bố, rõ ràng các anh ở những đường khác vẫn có thể xem là cân bằng."
"Chỉ là một trận đấu tập mà thôi, xin lỗi cái gì chứ, thắng thua là chuyện thường tình —— hơn nữa đối thủ ở đường giữa thật sự rất mạnh, sau này sẽ ổn thôi." Tiểu Bàn an ủi, Lão Miêu và Lão K cũng lên tiếng phụ họa.
Lục Tư Thành nhíu mày, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Đúng lúc này, Đồng Dao quay đầu qua cười với anh ta: "Tôi không sao, anh xem, tôi đã nói là tôi không sao mà —— Lần này thua lần sau thắng lại là được rồi, tôi không yếu đuối như các anh nghĩ đâu, thật đó..."
Nói đến vế sau, cô có cảm giác hình như mình hơi nhiều lời rồi, vì thế liền ngậm miệng lại.
Sau trận đấu, một cuộc họp được tiến hành như thường lệ, phân tích số liệu, sau đó giải tán, mọi người hoặc là nghỉ ngơi hoặc là đấu xếp hạng, live stream,...
Đồng Dao trở về chỗ ngồi của mình, bắt đầu luyện game như bình thường, tất cả đều y như thường nhật.
Mãi cho đến thời gian ăn cơm tối.
Mãi cho đến thời gian ăn bữa khuya.
Mãi cho đến rạng sáng, Tiểu Bàn đứng dậy ngáp, ồn ào nói: "Đi ngủ thôi, đi ngủ thôi."...
Lục Tư Thành dùng máy tính của mình mở xem kết quả thi đấu của Đồng Dao, cô đấu xếp hạng từ chiều tới tận bây giờ, đã hơn ba giờ sáng, trong khoảng thời gian này ngoại trừ đứng lên pha cà phê thì không ăn uống gì cả, chơi game cả một buổi tối, mất cả buổi tối, lại từ Thách đấu rơi xuống Cao thủ, ĐNG hơn 200.
"Này, mỹ thiếu nữ, cô không đi ngủ à?" Lục Tư Thành cong ngón tay gõ gõ bàn cô, "Sắp bốn giờ rồi."
"Đánh xong ván này, " Đồng Dao không ngẩng đầu lên, nói: "lập tức đi ngủ."
Lục Tư Thành dừng một chốc, muốn nói gì đó, nhìn gò má của cái người có vẻ như thật sự không có chuyện gì kia, lại không biết nói gì mới tốt, chỉ đành "ừm" rồi trở về phòng, tắm rửa đi ngủ.
...
Ngày hôm sau, bảy giờ sáng Lục Tư Thành thức dậy.
Đánh răng rửa mặt xong, mở cửa định xuống lầu tìm chút gì ăn, kết quả vừa mở cửa đã nghe thấy âm thanh click chuột ở dưới lầu —— Lục Tư Thành khựng lại, nhướng mày, khi đi xuống lầu không ngoài dự đoán liền thấy cái người nói câu "đánh xong trận này lập tức đi ngủ" kia vẫn đang ngồi trước máy tính...
Lục Tư Thành: "..."
Lục Tư Thành đi đến phía sau Đồng Dao, lúc này trên màn hình của cô là phòng luyện tập, tướng đang sử dụng là Azir thảm bại ngày hôm qua —— cũng chính là kiểu phòng chơi không có đối thủ —— game thủ thông thường sẽ sử dụng phòng luyện tập này để luyện gϊếŧ (=farm) lính cho thuần thục.
Lúc Lục Tư Thành đi xuống lầu, người ngồi trên ghế hơi cử động một chút, nói "chào", sau đó có lẽ là vì bị phân tâm nên cô bị lỡ mất một con lính, cô "hừm" một tiếng, quả quyết thoát ra khỏi trận, rồi lại tạo một phòng luyện tập khác, tiếp tục luyện farm lính——
Lỡ một con là lại thoát ra.
Lại tạo mới.
Lại lỡ, lại thoát.
Giống như một người bị bệnh rồi loạn ám ảnh cưỡng chế vậy.
"Một đêm không ngủ?"
"Một lát sẽ ngủ."
"Luyện Azir cả một đêm?"
"Hử? Ừm."
Lục Tư Thành bưng ly cà phê đứng sau lưng cô nhìn một hồi, rủ mắt xuống, liếc nhìn người đang ngồi trên ghế, hai mắt đỏ lên, đầy tia máu, đôi con ngươi như chết lặng nhìn chằm chằm vào màn hình...
Anh ta cau mày, khi đối phương lại để lỡ một con lính rồi lẩm bẩm "đm, Thành ca, anh đừng nói chuyện với tôi, tôi lại để hụt lính rồi", đột nhiên đưa một tay ra, từ phía sau che mắt cô lại ——
Bàn tay đang điều khiển chuột thoát khỏi trận ngừng lại.
Lục Tư Thành không nói chuyện, mặt lạnh đẩy đầu cô ngả ra sau, đầu cô chạm vào phần lưng ghế phát ra một tiếng "bộp", người bị anh che mắt bắt đầu giãy dụa, nhưng rất nhanh liền giống như đã bỏ cuộc mà xụi lơ người... Tầng trệt rộng lớn của trụ sở, chỉ có hai người đang trầm mặc, bọn họ thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng đối phương hít thở ——
Tay của Lục Tư Thành sạch sẽ khô ráo, lại ấm áp, mang theo mùi sữa tắm lẫn với mùi hạt cà phê.
Vài giây sau, Lục Tư Thành cảm nhận được có một dòng chất lỏng nóng bỏng chậm rãi làm ướt lòng bàn tay mình.
Anh ta ngẩn người, nhưng không rút tay lại, rất nhanh liền nhìn thấy từ bên dưới lòng bàn tay mình có những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống...
Khóe mắt bình thường vốn luôn lạnh nhạt giờ lại mềm mại hẳn ra, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng phá tan sự trầm mặc ngắn ngủi ——
"Không phải cô nói mình không sao à?"
Anh ta rút tay lại, nhìn cô gái đầu tóc rối loạn, hai mắt đỏ bừng đầy nước mắt đang trừng mắt với mình, nước mắt giống như không cách nào ngăn được mà chảy xuống, Lục Tư Thành kinh ngạc, một người sao có thể chảy ra nhiều nước mắt như thế ——
"Lừa anh thôi, tôi không ổn, không ổn tí nào hết." Cô khàn giọng, "Tôi không biết dùng Azir, là một LeBlanc top 1 chẳng biết gì."
Lục Tư Thành: "..."
Cô sụt sùi, nói: "Trái tim thủy tinh đổ vỡ tan nát đầy đất."
Lục Tư Thành: "Ừm, nhìn ra rồi."
Đồng Dao: "..."
Lục Tư Thành: "Nhóc con lừa đảo."
Đồng Dao: "..."
Mà vào giờ phút này.
Ngoài sân, người đàn ông vốn đang ngồi bó gối bên dưới hiên nhà nghe được chất vấn của giám đốc đội mình, một lát sau mới lộ ra vẻ mặt cười như không cười, trực tiếp dập tắt điếu thuốc châm mà chưa hề hút trong tay, nhàn nhạt nói: "Anh không trả lời câu hỏi của chú đâu, tự chú suy nghĩ lại xem lời vừa rồi của chú có nực cười hay không."
Tiểu Thụy lúng túng, có vẻ như cũng cảm thấy lời của chính mình ban nãy quả thực có chút hoang đường, cậu ta gãi đầu, tự ngẫm lại có lẽ Lục Tư Thành thật sự có lý do khác ——
Do đó, lửa giận tích tụ từ sáng cũng đã giảm đi nhiều, điều này giúp cậu ta bình tĩnh ôn hòa đi hỏi nguyên do chính xác: "Vậy lý do anh bảo vệ cô ấy đến mức này là gì? Là bởi vì cô ấy chỉ là một cô gái? Cảm thông? Thương hại? Cảm thấy cô ấy đi được đến ngày hôm nay đã là không dễ dàng gì?"
"Tiểu Thụy, lời này của chú là không công bằng với cô ấy."
"..."
"Nếu nhóc lùn đó mà nghe được, nói không chừng sẽ nhảy dựng lên gõ đầu chú đấy."
"???? Em đã nói gì?"
"Anh không xem cô ấy là con gái, cho nên không có cảm thông, không có thương hại, cũng không cảm thấy cô ấy thực chẳng dễ dàng gì mới đi được đến ngày hôm nay." Lục Tư Thành đứng dậy, ném điếu thuốc đã tắt vào thùng rác, ngưng lại giây lát, nói: "Anh xem cô ấy là một người mới trong tương lai sẽ hữu dụng với đội, kỹ năng ổn, ý thức không tệ, hòa nhập rất tốt với mọi người —— Hiện nay trong giới chuyên nghiệp vàng thau lẫn lộn, loại người gì cũng có, vậy nên muốn tìm người chơi luôn một lòng hướng tới mục tiêu thi đấu có thành tích thì dù đốt đuốc đi tìm cũng chưa chắc đã thấy... Cho nên anh không muốn trước khi cô ấy được mài giũa thành một viên ngọc quý, lại vì một vài chuyện vốn dĩ có thể tránh mà chết yểu..."
"Em có chút không hiểu rõ."
"Đường giữa A Tae của đội TAT."
"?"
"Lúc anh còn thuộc đội TAT, cậu ta chính là một ma vương ở đường giữa, có lẽ là chú không biết, toàn đội, tất cả bọn anh —— bao gồm cả Giáo Hoàng còn có anh làm dự bị, nhưng chỉ duy nhất đường giữa, không có ai tranh vị trí với cậu ta, dự bị đến một người cũng không có."
Nói đến người có tên A Tae này, Lục Tư Thành lộ ra một chút biểu cảm chán ghét hiếm hoi, "Gọi cậu ta là ma vương, không phải nói về sức mạnh hay kinh nghiệm của cậu ta, mà là vì cậu ta giống như một khối u ác tính ở đường giữa vậy, lấy việc hành hạ người khác làm thú vui... TAT cũng từng có vài người dự bị đường giữa, nhưng trước khi được trọng dụng thì hoặc đã bị cậu ta hành đến mức mất hết niềm tin trực tiếp từ bỏ thi đấu, hoặc phải chuyển sang đội khác."
Tiểu Thụy kinh ngạc: "Sao có thể?"
"Đến nay vẫn có rất nhiều đội Hàn Quốc vì nguyên nhân này mà từ chối đấu giao hữu với TAT —— Cậu ta chỉ nhắm vào đường giữa của đối thủ, trong mắt cậu ta cái gọi là đấu giao hữu hay thi đấu không phải là để trau dồi kỹ năng, cậu ta chỉ vì muốn đánh bại đối phương nên mới tham gia..."
Lục Tư Thành nghĩ nghĩ rồi lại bổ sung thêm một câu ——
"Có lúc cảm thấy tên này nếu không phải là game thủ chuyên nghiệp, thì ở lĩnh vực khác cũng sẽ là một tên đại gian đại ác thôi ——Chú biết đội Viễn Thông Hàn Quốc - quán quân S3 (Chung kết thế giới mùa thứ ba) chứ? Lúc đó đường giữa của họ thật sự rất mạnh, sau khi vô địch, Riot Games (*Công ty phát hành Liên Minh Huyền Thoại) còn đặc biệt tạo cho cậu ta một bộ skin quán quân của Azir, phần thưởng cho việc Azir của cậu ta biểu diễn một màn bất khả chiến bại trong trận chung kết."
Skin ở đây được hiểu là trang phục.
"... Em biết, chẳng phải là Ngưu thần sao, nhưng anh ta đã giải nghệ rồi mà?"
"Trận chung kết mùa xuân của mùa giải thứ tư, Tae đã dùng chính Azir, còn cố ý sử dụng skin quán quân vốn là thương hiệu của Ngưu thần, đi tàn phá khu đường giữa của đối thủ, tiễn đội Viễn Thông sang Tây Thiên." Lục Tư Thành nói, "Sau đó Ngưu thần mới tuyên bố giải nghệ, đả kích quá lớn, cách làm này của Tae đối với cậu ta mà nói giống như một sự sỉ nhục không cách nào chấp nhận nổi..."
"..."
Tiểu Thụy há to miệng —— Hoàn toàn không thể nào tưởng tượng nổi vẫn còn có một người đáng giận như thế tồn tại trên đời...
"Đây chính là phong cách của A Tae."
"Sao có thể ——"
"Ý đồ lần này của đối phương rất rõ ràng, Đồng Dao là người mới, vừa bắt đầu đấu giao hữu thành tích tốt, nhanh nhẹn có kỹ năng, lối đánh vừa tự tin vừa bùng nổ, đã sớm bị người bên ngoài tâng lên chín tầng mây rồi," Lục Tư Thành nói, "Mấy đứa nhóc như này nếu bị vỡ mộng, không có năng lực ứng phó, có lẽ sẽ nhanh chóng tan vỡ đúng không?"
"Ý anh là, nếu cậu ta đấu với chúng ta, chắc chắn sẽ cố tình gây ra một vài chuyện với Đồng Dao?"
"Đúng, có khả năng cậu ta sẽ lấy LeBlanc để đánh bại Đồng Dao," Lục Tư Thành lạnh lùng nhếch môi, "Đây chính là trò cậu ta giỏi nhất: dùng tướng sở trường của đối thủ mạnh mẽ đả bại họ."
"Vậy nếu mình cấm luôn LeBlanc đi thì sao?"
"LeBlanc không phải là tướng có mạnh trong phiên bản này," Lục Tư Thành nhẹ nhàng cho Tiểu Thụy một cái liếc, "chú định sẽ nói thế nào với Đồng Dao về nguyên nhân không cấm hàng tá tướng mạnh của phiên bản hiện tại, lại đi cấm tướng đã thành thương hiệu của cô ấy?"
"..."
Ờ ha?
"Vậy cướp lấy LeBlanc trước thì sao?"
"Không phải tướng mạnh của phiên bản, lại còn ở vị trí đường giữa, lý do giành chọn trước là?"
"..."
Tiểu Thụy bị Lục Tư Thành làm cho nói không nên lời, cuối cùng giống như sắp bị bức điên mà vò đầu bứt tai, trong chốc lát cái đầu đã thành tổ quạ, mặt đầy chán nản: "Thành ca, em sai rồi, em không nên chấp nhận lời mời của TAT, để cho bọn họ dụ dỗ..."
Lục Tư Thành nhìn chằm chằm vào giám đốc nhà mình, sau đó cười nhẹ: "Anh đã nói rồi chú sẽ phải xin lỗi mà."
"... Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này đâu?" Tiểu Thụy phát hoảng, "Sao giờ? Em đi từ chối đấu tập? Đi tiêm phòng cho Đồng Dao?"
Tiêm phòng là một cách phòng tránh bệnh tật hữu hiệu, ý ở đây là giúp Đồng Dao tránh đi mối nguy này đồng thời giúp cô chuẩn bị tâm lý.
Lục Tư Thành nhún vai, tỏ vẻ lực bất tòng tâm: Ông đây mà biết phải làm sao thì lúc sáng đã không ngăn chú rồi.
Tiểu Thụy sắp vỡ vụn luôn rồi!
Tiểu Thụy còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lúc này Lục Tư Thành ra hiệu cậu ta đừng nói chuyện, giống như có linh cảm mà xoay người đi đến bên cạnh cửa sổ ——
Nhìn thấy rèm cửa sổ phòng khách bị nắm chặt, có một bóng người mờ mờ đứng sát rèm cửa...
Lục Tư Thành mặt không cảm xúc kéo cửa sổ ra.
Bên trong, cái người vốn đang đứng tựa vào cửa kính "Ai da" một tiếng, chới với sau tấm rèm —— vừa thấy người nào đó sắp ngã lộn cổ ra ngoài, Lục Tư Thành nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cả người lẫn mèo, giúp cô không bị ngã xuống đất.
Đồng Dao vẫn duy trì tư thế nghe lén nãy giờ mà dựa vào khuôn ngực vững chắc của Lục Tư Thành, cô ngây người, mấy giây sau mới kịp phản ứng, ném mèo trong tay đi, luống cuống bò dậy——
"Chơi vui không?"
Lục Tư Thành mặt lạnh nhìn cô gái dùng cả tay lẫn chân để lật người bò dậy, giờ đang đứng thẳng, ngay ngắn vô cùng.
"Sao cơ, " Đồng Dao cố gắng bình tĩnh, vén tóc ra sau tai, "Tôi chơi game mệt rồi nên ra đây tựa cửa sổ nghịch điện thoại, tự nhiên anh mở cửa sổ làm gì, hại tôi suýt nữa ngã chổng vó!"
"Có sofa cô không tựa lại đi tựa cửa sổ?" Lục Tư Thành rõ ràng là lười phải nói nhảm với cô, "Nghe lén được những gì rồi?"
"Đâu có nghe lén... chỉ nghe được một chút xíu xiu thôi à, " Đồng Dao giơ hai ngón tay làm động tác khép dần lại thể hiện mình thực sự chỉ nghe được tí ti thôi, "Anh nói tôi kỹ thuật tốt, hiểu chuyện, khiến mọi người lạc quan vui vẻ, đốt đuốc cũng khó mà tìm thấy..."
Đồng Dao nói một hồi khóe miệng đã không nhịn được mà cong lên: "Còn nói tôi là viên ngọc quý."
Lục Tư Thành: "..."
Đồng Dao hắng giọng, thu hồi vẻ mặt cười ngu: "Vậy là thật à?"
"Cái gì?"
Lục Tư Thành tưởng cô đang hỏi chuyện liên quan đến đường giữa của TAT... Ai ngờ cô lại giơ tay chỉ chỉ vào chóp mũi của chính mình, mắt còn lấp la lấp lánh: "Anh nói tôi, ngọc quý, đại loại vậy."
"..."
Giọng Đồng Dao hơi lớn, vì thế mọi người trong trụ sở đều nghe thấy, bao gồm cả Minh thần đang xem video thi đấu cũng đã bấm tạm ngưng —— tất cả mọi người đồng loạt quay đầu, ngu người nhìn cô gái đứng trước cửa sổ và anh chàng ở bên ngoài.
Tiểu Bàn: "Chuyện gì đây, sao trước thì phủ nhận tin đồn yêu nhau, sau lại tán tỉnh nhau là đá quý ánh sao các kiểu rồi?"
Minh thần: "... Hai người đứa trong đứa ngoài làm cái trò con bò gì vậy? Romeo và Juliet?"
Lão Miêu: "Em làm đồng đội của anh bao nhiêu năm, Thành ca, anh chưa bao giờ khen em như vậy đâu."
Lão K: "Miêu, vai người qua đường cậu cũng có phần đó, tỉnh tỉnh... Còn nữa, Thành ca, sến quá nha, thật sự luôn."
Lục Tư Thành trầm mặc, sau đó định giải thích: "Không phải vậy."
Nhưng mà tất cả mọi người trong trụ sở lại chẳng hề thay đổi ánh mắt như thể đang nhìn thấy một con người khác của anh. Thế nên sau ba giây, Lục Tư Thành liền mặc kệ: "Tùy các chú, một đám ngu ngốc."
Nói xong anh ta xoay người rời đi, vừa đi được hai bước thì nghe thấy đồng chí hỗ trợ Tiểu Bàn nhà mình ở phía sau bồi thêm một đao: "Ối giồi ôi, lại còn ngại ngùng cơ? Băng giá tan chảy? Vạn tuế ra hoa? Nắng hạn gặp mưa rào... chậc chậc chậc, cái sự sến súa này, thật là muốn chết luôn mòa!"
...
Đồng Dao quả thực không nghe thấy rốt cuộc là hôm đó Lục Tư Thành và Tiểu Thụy đã nói với nhau những gì, chỉ là về sau Tiểu Thụy rồi Lục Tư Thành lần lượt tìm cô nói sơ qua, nói là đường giữa của TAT rất có thể sẽ làm một vài chuyện cực kỳ quá đáng để đập tan tự tin của cô.
Cách nói của Tiểu Thụy là đầu tiên dẫn dắt chuyện của Ngưu thần, rồi nhắc nhở cô lần đấu tập tiếp theo, đối phương có thể sẽ dùng chiêu cũ, dùng vị tướng đã giúp cô thành danh để đả bại chính cô——
Còn Lục Tư Thành thì lại trực tiếp nói thẳng: "Nếu muốn từ chối thì bây giờ vẫn kịp, sẽ không ai cười nhạo cô, trốn tránh quả thực có chút xấu hổ nhưng lại hữu dụng."
Đối diện với lời đề nghị của Lục Tư Thành, Đồng Dao khẽ lắc đầu, từ chối việc trốn chạy.
Lúc này cô còn cảm thấy mình có thể làm một mỹ thiếu nữ thay trời hành đạo, suy nghĩ cực kỳ lạc quan: nếu một ngày nào đó cô nhất định phải đối mặt với loại người này, vậy thì bây giờ trốn tránh chẳng có ích gì, hiện tại bị đánh bại vẫn còn tốt hơn so với việc sau này gặp nhau ở trận đấu quan trọng bị đánh bại đến mức không gượng dậy nổi.
Hơn nữa...
Lỡ như thắng thì sao?
Mang theo tâm lý lạc quan này, Đồng Dao chờ đến ngày hẹn đấu giao hữu với đội Hàn Quốc đó——
Một ngày này.
Tất cả mọi người đúng hẹn vào phòng đấu mà đối phương đã tạo trước, Đồng Dao nhìn thấy vị trí đối diện có ID là "TAT, tei". Có chút khẩn trương nuốt nước miếng...
Gần như hoàn toàn nằm trong dự đoán của Lục Tư Thành, đối phương vừa chọn đã ngay lập tức lấy LeBlanc.
Đến lượt chọn của Đồng Dao, cô do dự một chút, cuối cùng đưa chuột đến Azir - vị tướng được nhắc tới trong câu chuyện giữa A Tae và Ngưu thần ——
Trước cấp sáu, LeBlanc và Azir có thực lực ngang nhau; sau cấp sáu, do cơ chế của tướng, Azir sẽ bị thất thế, qua một khoảng thời gian dài bị chà đạp, về cuối trận, sát thương của LeBlanc dần dần giảm xuống, vào lúc này Azir có thể tiếp quản trận đấu.
Chính vì chơi tốt, Đồng Dao biết tất cả ưu khuyết điểm của LeBlanc, cái gọi là biết người biết ta, là lúc này cô không tin có ai có thể dùng tướng quen thuộc của cô đánh bại được cô ——
Mãi cho đến khi trận đấu bắt đầu.
Cô phát hiện thực tế và tưởng tượng của cô chẳng hề ăn nhập gì với nhau cả.
Cùng là game thủ điều khiển tốt LeBlanc, Đồng Dao biết rất rõ những chiêu thức tấn công của vị tướng này, nhưng lại chẳng thể làm gì được vì tốc độ tay và năng lực phản ứng của đối phương quá nhanh, bây giờ đã không còn là vấn đề chỉ cần lý luận rõ ràng là đã đủ để giải quyết nữa...
Đồng Dao rất giỏi sử dụng những vị tướng tấn công nên khi sử dụng Azir cũng chẳng thể muốn gì được nấy, sau mỗi lần so chiêu và cấu máu với đối phương, lính không gϊếŧ được là mấy...
Sau vài lần cấu máu, Đồng Dao dần dần rơi vào thế bất lợi.
Nhìn số lượng lính đối phương hạ được, đoán chừng anh ta cũng sắp lên cấp sáu, có được chiêu cuối, rất có thể một chiêu trực tiếp xử xong cô, Đồng Dao bắt đầu ý thức được phải lui về sau, thử bỏ lối đánh tấn công, chuyển sang tập trung tăng cấp chờ đến cuối trận ——
Nhưng đối thủ lại không cho cô cơ hội này, giống như biết trong lòng cô đang nghĩ gì, khi cô bắt đầu quay về khu vực sân nhà khống chế đường lính, jungler của bên kia xuất hiện!
Đồng Dao trong lòng sợ hãi, nhìn thoáng qua lượng máu của mình, tuy vẫn còn một nửa, nhưng cũng cứ sinh ra nỗi lo mình sẽ là người đầu tiên bị hạ, cô quả quyết sử dụng nội tại, nới rộng khoảng cách với đối thủ, liền thấy đường giữa bên đó sử dụng kỹ năng W(Biến Ảnh) đuổi tới, dùng xiềng xích trấn trụ cô, còn liên tiếp bồi thêm vài nhát chém và các loại kỹ năng, lượng máu vốn dĩ còn ở mức an toàn của cô liền nhanh chóng giảm xuống ——
Nội tại là một dạng kĩ năng ẩn đặc trưng cho mỗi tướng trong Liên Minh Huyền Thoại.
Đồng Dao rút lui.
Đối thủ không buông tha cứ tiếp tục đuổi theo, tỏ ra cực kì bình tĩnh đuổi ngay sát mông cô mà tung ra vài chiêu, màn hình máy tính của Đồng Dao biến thành đen trắng, cuối cùng vẫn phải dâng lên first blood của trận này.
"Không đánh lại thì farm tăng cấp." Lục Tư Thành nhàn nhạt nói một câu.
Đồng Dao gật đầu, mở bảng thống kê ra nhìn một chút, trận đấu lần này mới chỉ bắt đầu được bảy phút, cô đã bị đường giữa bên kia dẫn trước gần hai mươi lăm lính, cộng thêm vừa rồi bị anh ta hạ gục, giúp anh ta nhận được 400 vàng cho first blood, lại còn thêm việc tướng địch ở đầu trận rất mạnh, cô hiểu rõ, hiện tại bản thân chỉ có thể bình tĩnh, tăng cấp là một con đường có thể đi...
Nhưng có những khi bạn không thể không nói đấu game chính là quái lạ như vậy —— Sau khi chết lần đầu tiên, dù bạn có quyết định "Nghiêm túc nào" "Còn nhây nữa thì tự xử cuộc đời luôn đi" "Thăng cấp chờ giao tranh tổng" "Tôi vẫn có thể chịu được áp lực này" —— thì đợi đến lúc hồi sinh, bạn vẫn sẽ lại bị đối phương điên cuồng chém gϊếŧ.
Trận này, Đồng Dao bị đối phương gϊếŧ năm lần.
Đến lúc tổng giao tranh, cô giống như người giấy vậy, ai cũng có thể bóp chết cô dễ dàng —— Cô trở thành hố đen của cả đội, trở thành nguyên do khiến cả đội không thể chuyển bại thành thắng —— Trận đấu này đối với cô mà nói bỗng nhiên trở thành một loại dày vò, cô không ngừng xem thời gian trận đấu ở góc trên bên phải, cầu khẩn trận đấu này nhanh chóng kết thúc...
Tất nhiên trận này thua là không thể nghi ngờ.
Bởi vì vào phút thứ hai mươi, đường giữa bị người ta dẫn hai mươi lăm lính, số lính đối phương gϊếŧ được gần như gấp đôi Đồng Dao, khoảng cách cấp bậc giữa cô và anh ta luôn là hai hoặc ba cấp——
Nhìn nhà chính của mình từng chút từng chút bị phá vỡ, Đồng Dao bưng cốc nước trước mặt lên uống một ngụm —— dòng nước lạnh chảy xuống cổ họng, đầu óc cô vẫn có chút đình trệ...
Cúi đầu nhìn cốc nước, trên mặt nước có những gợn lăn tăn khó thấy.
Tay cô đang run.
Đặt cốc xuống, Đồng Dao trầm mặc một lát, khi những đồng đội xung quanh an ủi cô, cô đưa tay vuốt tóc ra sau tai, cười cười, nói: "Xin lỗi, tôi ở đường giữa nuôi ra một ông bố, rõ ràng các anh ở những đường khác vẫn có thể xem là cân bằng."
"Chỉ là một trận đấu tập mà thôi, xin lỗi cái gì chứ, thắng thua là chuyện thường tình —— hơn nữa đối thủ ở đường giữa thật sự rất mạnh, sau này sẽ ổn thôi." Tiểu Bàn an ủi, Lão Miêu và Lão K cũng lên tiếng phụ họa.
Lục Tư Thành nhíu mày, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Đúng lúc này, Đồng Dao quay đầu qua cười với anh ta: "Tôi không sao, anh xem, tôi đã nói là tôi không sao mà —— Lần này thua lần sau thắng lại là được rồi, tôi không yếu đuối như các anh nghĩ đâu, thật đó..."
Nói đến vế sau, cô có cảm giác hình như mình hơi nhiều lời rồi, vì thế liền ngậm miệng lại.
Sau trận đấu, một cuộc họp được tiến hành như thường lệ, phân tích số liệu, sau đó giải tán, mọi người hoặc là nghỉ ngơi hoặc là đấu xếp hạng, live stream,...
Đồng Dao trở về chỗ ngồi của mình, bắt đầu luyện game như bình thường, tất cả đều y như thường nhật.
Mãi cho đến thời gian ăn cơm tối.
Mãi cho đến thời gian ăn bữa khuya.
Mãi cho đến rạng sáng, Tiểu Bàn đứng dậy ngáp, ồn ào nói: "Đi ngủ thôi, đi ngủ thôi."...
Lục Tư Thành dùng máy tính của mình mở xem kết quả thi đấu của Đồng Dao, cô đấu xếp hạng từ chiều tới tận bây giờ, đã hơn ba giờ sáng, trong khoảng thời gian này ngoại trừ đứng lên pha cà phê thì không ăn uống gì cả, chơi game cả một buổi tối, mất cả buổi tối, lại từ Thách đấu rơi xuống Cao thủ, ĐNG hơn 200.
"Này, mỹ thiếu nữ, cô không đi ngủ à?" Lục Tư Thành cong ngón tay gõ gõ bàn cô, "Sắp bốn giờ rồi."
"Đánh xong ván này, " Đồng Dao không ngẩng đầu lên, nói: "lập tức đi ngủ."
Lục Tư Thành dừng một chốc, muốn nói gì đó, nhìn gò má của cái người có vẻ như thật sự không có chuyện gì kia, lại không biết nói gì mới tốt, chỉ đành "ừm" rồi trở về phòng, tắm rửa đi ngủ.
...
Ngày hôm sau, bảy giờ sáng Lục Tư Thành thức dậy.
Đánh răng rửa mặt xong, mở cửa định xuống lầu tìm chút gì ăn, kết quả vừa mở cửa đã nghe thấy âm thanh click chuột ở dưới lầu —— Lục Tư Thành khựng lại, nhướng mày, khi đi xuống lầu không ngoài dự đoán liền thấy cái người nói câu "đánh xong trận này lập tức đi ngủ" kia vẫn đang ngồi trước máy tính...
Lục Tư Thành: "..."
Lục Tư Thành đi đến phía sau Đồng Dao, lúc này trên màn hình của cô là phòng luyện tập, tướng đang sử dụng là Azir thảm bại ngày hôm qua —— cũng chính là kiểu phòng chơi không có đối thủ —— game thủ thông thường sẽ sử dụng phòng luyện tập này để luyện gϊếŧ (=farm) lính cho thuần thục.
Lúc Lục Tư Thành đi xuống lầu, người ngồi trên ghế hơi cử động một chút, nói "chào", sau đó có lẽ là vì bị phân tâm nên cô bị lỡ mất một con lính, cô "hừm" một tiếng, quả quyết thoát ra khỏi trận, rồi lại tạo một phòng luyện tập khác, tiếp tục luyện farm lính——
Lỡ một con là lại thoát ra.
Lại tạo mới.
Lại lỡ, lại thoát.
Giống như một người bị bệnh rồi loạn ám ảnh cưỡng chế vậy.
"Một đêm không ngủ?"
"Một lát sẽ ngủ."
"Luyện Azir cả một đêm?"
"Hử? Ừm."
Lục Tư Thành bưng ly cà phê đứng sau lưng cô nhìn một hồi, rủ mắt xuống, liếc nhìn người đang ngồi trên ghế, hai mắt đỏ lên, đầy tia máu, đôi con ngươi như chết lặng nhìn chằm chằm vào màn hình...
Anh ta cau mày, khi đối phương lại để lỡ một con lính rồi lẩm bẩm "đm, Thành ca, anh đừng nói chuyện với tôi, tôi lại để hụt lính rồi", đột nhiên đưa một tay ra, từ phía sau che mắt cô lại ——
Bàn tay đang điều khiển chuột thoát khỏi trận ngừng lại.
Lục Tư Thành không nói chuyện, mặt lạnh đẩy đầu cô ngả ra sau, đầu cô chạm vào phần lưng ghế phát ra một tiếng "bộp", người bị anh che mắt bắt đầu giãy dụa, nhưng rất nhanh liền giống như đã bỏ cuộc mà xụi lơ người... Tầng trệt rộng lớn của trụ sở, chỉ có hai người đang trầm mặc, bọn họ thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng đối phương hít thở ——
Tay của Lục Tư Thành sạch sẽ khô ráo, lại ấm áp, mang theo mùi sữa tắm lẫn với mùi hạt cà phê.
Vài giây sau, Lục Tư Thành cảm nhận được có một dòng chất lỏng nóng bỏng chậm rãi làm ướt lòng bàn tay mình.
Anh ta ngẩn người, nhưng không rút tay lại, rất nhanh liền nhìn thấy từ bên dưới lòng bàn tay mình có những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống...
Khóe mắt bình thường vốn luôn lạnh nhạt giờ lại mềm mại hẳn ra, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng phá tan sự trầm mặc ngắn ngủi ——
"Không phải cô nói mình không sao à?"
Anh ta rút tay lại, nhìn cô gái đầu tóc rối loạn, hai mắt đỏ bừng đầy nước mắt đang trừng mắt với mình, nước mắt giống như không cách nào ngăn được mà chảy xuống, Lục Tư Thành kinh ngạc, một người sao có thể chảy ra nhiều nước mắt như thế ——
"Lừa anh thôi, tôi không ổn, không ổn tí nào hết." Cô khàn giọng, "Tôi không biết dùng Azir, là một LeBlanc top 1 chẳng biết gì."
Lục Tư Thành: "..."
Cô sụt sùi, nói: "Trái tim thủy tinh đổ vỡ tan nát đầy đất."
Lục Tư Thành: "Ừm, nhìn ra rồi."
Đồng Dao: "..."
Lục Tư Thành: "Nhóc con lừa đảo."
Đồng Dao: "..."