Khi Em Mỉm Cười

Chương 26

Chương 26: LeBlanc là một loại...tín ngưỡng
[Chủ đề] [Kể cho bạn nghe một chuyện cười, LeBlanc số một server quốc nội]

Lầu 1

"Chủ topic":

Vô tình OB (còn gọi là obsevered mode hay spectator mode: chế độ dành cho khán giả theo dõi) vào đúng trận đấu giữa ZGDX và đội TAT của Hàn Quốc —— Chúng ta ai cũng biết đấu giao hữu thì không thể OB được, lần này có lẽ là cố ý để người khác theo dõi... Lúc tôi vào xem thì đã bắt đầu được vài phút rồi, đội đối thủ giành được first blood, không có sự giúp đỡ của người khác, smiling bị một mình đường giữa bên kia hạ.

Tóm lại là thua thê thảm rồi, A Tae của đội kia dùng LeBlanc đánh smiling tơi bời hoa lá, đường giữa bị đối phương khống chế toàn bộ...

Có thể thấy những người còn lại đều cố gắng để lật ngược tình thế.

Nhưng vấn đề ở đây là Azir ở đường giữa quá phế, số lần bị gϊếŧ nhiều nhất đội, số lính gϊếŧ được chỉ bằng một nửa người ta thôi! Vậy chơi kiểu gì giờ... Nhìn lại xem "niềm hy vọng đường giữa" mà mấy người ca tụng bữa giờ rốt cuộc là cái thể loại gì.

Lầu 2

"A Văn":

Thắng thì tung hô, thua thì dìm chết, bộ hết chuyện để làm rồi hay gì.

Lầu 3:

"Một đấm tiễn ngươi về với tổ tiên":

Một trận giao hữu thì nói lên được cái gì chứ, hơn nữa lại có chuyện trùng hợp như vậy, có thể xem đúng ngay trận bị thua? Đội để lộ tin thực ra cũng chẳng tốt đẹp gì đâu, nếu không thì tại sao vô địch nhiều như thế nhưng lại chẳng có mấy người thích, giờ là lúc nên nghĩ rộng ra đi...

Giáo Hoàng và Thành ca rời TAT thật sự là quyết định sáng suốt, có lẽ fan của hai người họ cũng thở phào nhẹ nhõm nhỉ? Thích một game thủ nhưng lại ghét đội của game thủ đó là một chuyện cực kỳ mâu thuẫn.

Lầu 4:

"Cá moa moa":

Lầu trên bênh cái mẹ gì mà bênh? Lúc trước tung hô lên chín tầng mây không phải cũng là mấy người à? Thắng được vài đội yếu hơn ở trong nước đã gáy hết phần thiên hạ rồi, nực cười, bây giờ tự vả có đau không?

Kể cho nghe cái chuyện cười này nè, LeBlanc số 1 trong nước bị người ta dùng chính LeBlanc vả đôm đốp vào mặt.

Lại kể tiếp một chuyện cười khác nè, toàn người Trung.

Vĩnh viễn không thể đấu lại đội của Hàn Quốc, S6 năm nay vẫn sẽ là thiên hạ của người Hàn.

Lầu 5

"Lúc đó tôi đã cười":

Kiểu bị người Hàn làm cho mờ mắt như lầu 4 thì tôi đây cũng đến "ạ" mất thôi, việc toàn người Trung Quốc mà cũng đem ra đùa cho được, tự nhục từ trong xương tủy mà còn muốn người ta tôn trọng cơ đấy? Tôn nghiêm không phải do người khác tặng cho, mà là tự bản thân phải tìm lấy.

...

Lầu 678

"I AM YOUR GRANDFATHER":

Mấy người hả hê ở lầu trên mới thật sự là ngu ngốc —— chú ý: đây là câu trần thuật.

Những người khen ngợi kia ít ra thắng liên tiếp mấy trận rồi người ta mới bắt đầu khen, lũ đáng khinh các người thấy người ta thua một trận liền nhịn không được mà nhảy cẫng lên, nhịn lâu lắm rồi phải không? Nhịn đến nghẹn rồi chứ gì?

Lấy việc dìm người khác làm lẽ sống.

Lấy việc bôi đen người khác làm thú vui.

S6 vẫn sẽ là thiên hạ của người Hàn? Lúc nói câu này đã chuẩn bị sẵn sàng nếu Trung Quốc vô địch, mấy người có phải nên đi live stream cảnh vào nhà vệ sinh ăn chút gì đó đó không? Sau đó chặt cái gì đó đó nữa? :)

...

Hai tay Lục Tư Thành rời khỏi bàn phím, nhìn cái ghế trống không bên cạnh, ngập ngừng một chút rồi hỏi Tiểu Thụy đúng lúc đi ngang qua: "Cô nhóc lùn kia vẫn còn đang ngủ trên lầu à?"

"Không có, dậy rồi, sau đó đi ra ngoài với Ngải Giai!"

"Ngải Giai?"

"Có cả bạn gái cậu ta nữa, nghe nói là đi ra ngoài ăn tối xả stress —— Ai ya, ra ngoài một lát cũng tốt, khỏi phải nhìn thấy mấy thứ trên mạng... Anh cũng đọc rồi đúng không?" Tiểu Thụy chỉ vào màn hình máy tính của Lục Tư Thành, "Vậy mà vẫn có người tuồn tin tức về trận đấu ra ngoài, sau này ai còn dám đấu với bọn họ nữa chứ..."
"Vậy nên bọn họ đâu có hẹn đấu được với đội nào đâu, cho dù là trong nước, bình thường tập luyện đều là đội một đấu với đội hai thôi."

"Hừ, một lũ chó má... Đồng Dao ra ngoài giải sầu chút cũng tốt, dù biểu hiện là mình không sao, nhưng trong lòng vẫn là rất khó chịu, đến đây lâu như vậy nhưng chưa từng thấy cô ấy luyện game thâu đêm như thế, sáng nay chẳng biết mấy giờ mới chịu đi ngủ nữa."

Chín rưỡi.

Sau khi ngồi ở đó khóc huhu một trận.

Lục Tư Thành vừa nghĩ vừa ngước lên nhìn đồng hồ treo tường, kim giờ gần điểm đến số "12" rồi, kim phút cũng đã đi được một nửa, sắp mười hai giờ đêm rồi.

... Cô nhóc này sẽ không nhảy xuống sông Hoàng Phố đó chứ?

Lục Tư Thành chống cằm, trong lòng không yên, mà lúc này Tiểu Thụy vẫn đứng đằng sau lảm nhảm ——
"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, em vẫn không hiểu được cái kiểu "dùng tướng mày giỏi để đập chết mày" của A Tae đối với game thủ chuyên nghiệp bọn anh mà nói lại có ảnh hưởng lớn như vậy à?... Ngày đó Ngưu thần giải nghệ cũng vậy, bộ dạng của Đồng Dao hôm nay cũng thế, theo lẽ thường thì chuyện dùng tướng sở trường mà vẫn bị đánh bại mới càng khiến người ta nhụt chí chứ?"

"Khó hiểu lắm à?"

Lục Tư Thành di chuyển chuột ——

"Bởi vì cái gọi là "thuần thục một vị tướng" không chỉ bao gồm mỗi việc phân tích kỹ năng, kỹ thuật sử dụng tướng đó, mà hơn thế còn bao hàm cả việc hiểu biết đối với Liên Minh Huyền Thoại, vì thế nếu bị đánh bại..."

"Thì sao?"

"Nói như vầy đi, giả sử chú từ bé đến lớn đều rất giỏi tiếng Anh, ăn đứt tất cả mọi người xung quanh, hơn nữa còn có thể trò chuyện tự nhiên thoải mái với giáo viên Anh ngữ, các hoạt động của trường, các cuộc thi hùng biện đều không thiếu bóng dáng của chú, chú thậm chí còn trở thành một nhân vật truyền kỳ về Anh ngữ của cả thành phố —— Mãi cho đến khi chú tham gia vào cái trại hè tiếng Anh toàn quốc quỷ quái gì đó, chú phát hiện ở đó ai cũng hơn hẳn chú, thậm chí, có một số người, chú còn chẳng thể nghe hiểu được họ đang nói cái lồng gì nữa, chính vào lúc chú mơ hồ bất an, những người này quay lại cười nhạo chú: cái trình này của cậu mà cũng có tư cách tham gia trại hè này sao?"
"..."

"Chú phải làm sao?"

"..."

"Nếu so sánh chuyện đó với việc một nhóm người không cùng chung ngôn ngữ cùng nhau tụ tập, trong đó có một người rất giỏi tiếng Đức, có thể dùng tiếng Đức giỏi hơn chú, do đó dễ giao lưu với người khác hơn, chú sẽ nghĩ gì? Đơn giản chính là: tiếng Đức của người này thật lợi hại, nhưng liên quan del gì đến mình, có lẽ nguyên nhân là vì tiếng Đức ở đây phổ biến hơn tiếng Anh thôi."

"Ồ, lời này của anh..."

"Cho nên LeBlanc đối với nhóc lùn đó mà nói, có lẽ là một loại ——"

Lục Tư Thành còn chưa nói hết câu thì điện thoại của Tiểu Thụy reo, Lục Tư Thành làm động tác xua đuổi cậu ta mau cút ra ngoài nghe, tiểu Thụy lôi điện thoại ra "a lô" rồi đi ra ngoài ——

Năm phút sau trở lại.

Giám đốc đội đá nhẹ vào cái ghế của Lục Tư Thành: "Anh rảnh không?"
Lục Tư Thành mặt không biểu cảm nói: "Bận lắm, phải lên Tieba đại chiến ba trăm hiệp..."

Tiểu Thụy: "Sao lại đổi ID rồi?"

Lục Tư Thành: "Cái lúc trước bị khóa rồi."

Tiểu Thụy: "... Anh đã nói cái giống gì mà để bị khóa vậy, a a bỏ đi bỏ đi, đồng chí đội trưởng, giám đốc em đây vừa mới nhận được điện thoại của đường giữa bên YQCB, cậu ta nói đường giữa nhà chúng ta say quắc cần câu rồi, cậu ta và bạn gái không đủ sức để vác cô ấy về nhà —— thậm chí còn không có cách nào kéo cô ấy ra khỏi bàn rượu —— bây giờ bọn họ cần một người tới giúp..."

"Say quắc cần câu là cái gì."

"Là say rượu đó, tiếng Trung của anh không tốt lắm nha!"

"Bọn họ ở quán bar?"

"Đúng vậy."

"Quán bar đó không muốn hoạt động nữa à?" Lục Tư Thành đứng dậy cầm lấy áo khoác, "lại dám bán rượu cho trẻ vị thành niên."
Tiểu Thụy nhún vai, nhanh chóng nói tên quán bar, là quán bar cách trụ sở không xa, không tính là nơi tɦác ɭoạи, bình thường những câu lạc bộ thể thao điện tử có tụ họp hay tiệc tùng các kiểu đều sẽ đến đó, từ trụ sở của ZGDX và YQCB thì chỉ cần đi bộ là tới ——

Vì vậy Lục Tư Thành không lái xe, đi bộ qua đó.

...Đương nhiên nguyên nhân chính vẫn là anh có chút lo sợ xe mình sẽ bị người nào đó ói vào, mà mình lại chẳng thể nói phải trái đúng sai gì với một người say rượu, lại càng không thể trực tiếp ném người đó xuống sông Hoàng Phố —— Lục Tư Thành không muốn vì loại chuyện tức không có chỗ xả này mà nổi điên.

...

Mà trong khi Lục Tư Thành trên đường tới.

Phía bên này.

Trong quán bar.

Chị gái đường giữa không hề hay biết diêm vương của đội đang trên đường đến lấy mạng mình, giờ vẫn vui vẻ ngồi trong quán bar, một tay cầm ly rượu bên trong là chất lỏng màu hổ phách, tay còn lại nghịch điện thoại——
Ánh sáng từ màn hình điện thoại ánh lên khuôn mặt vì rượu mà trở nên đỏ bừng, cô hơi nheo mắt lại, vừa lướt đọc những lời mắng cô, cười nhạo cô ở trên mạng, vừa "ực ực ực" uống thứ dung dịch trong ly...

Khi ly rượu lại một lần nữa bị uống cạn, cô đặt cái ly xuống bên cạnh bốn năm cái khác cũng đã sớm sạch bách ở trên bàn, giơ tay lên, rướn cổ: "Phục vụ, cho tôi thêm một ly hồng trà!"

"Hồng trà cái em gái cậu! Là long island iced tea, đồ ngốc!" Cô gái ngồi bên cạnh Đồng Dao, dáng người cao ráo, khuôn mặt xinh đẹp, lúc này đang khẩn trương đè cánh tay đang giơ lên của Đồng Dao, tay còn lại bịt miệng cô, "Muốn uống hồng trà bà đây đi siêu thị mua cho cậu, cùng một hãng, mua một thùng! Một thùng không đủ thì thêm thùng nữa, bây giờ cậu ngậm miệng lại cho tớ!"
Long island iced tea không phải trà và cũng chẳng liên quan gì đến trà, đây là một loại cocktail thường thấy ở các quán bar, nhưng vì trong tên gọi có từ "tea" nên nhiều người bị nhầm lẫn.

"Không im."

"Cậu say rồi."

"Tớ không say, uống hồng trà làm sao mà say được," Đồng Dao cười hihi, quay sang ôm mặt cô bạn thân, ợ một hơi toàn mùi rượu, "Hồng trà là lẽ sống của đời tớ, hồng trà là thú vui của tớ."

"... Cậu mẹ nó lại đọc được cái xàm xí gì trên Tieba rồi."

"Lời của ông nội tớ nói."

"???" Kim Dương ngu người, giật lấy điện thoại của Đồng Dao xem một lát, sau đó vừa lầm bầm nói "Ai lại đi lấy cái ID này chứ" vừa trực tiếp nhét điện thoại Đồng Dao xuống dưới mông, một tay còn phải đỡ lấy cô bạn lùn đang sắp nằm đè lên người mình, "Không phải đã bảo cậu đừng có lên mạng đọc mấy thứ tào lao bí đao này rồi sao? Sao cậu lại không nghe? Hả? Đồng Dao, mở mắt ra cho bà, tức chết mất thôi, cái đám nhóc mê game các cậu ——"
"...Anh không phải." Ngải Giai ở sau lưng bạn gái nhỏ giọng cãi lại.

"Sao mà yếu đuối quá vậy hả?" Kim Dương chẳng buồn để ý đến người đằng sau, "Không phải chỉ là thua một trận đấu tập thôi sao, nghĩ bằng đầu gối cũng biết không có chuyện thắng mãi được! Mới thua có một trận đấu tập mà đã thế này, có nghĩa là cậu quá yếu đuối, yếu đuối nên mới cảm thấy tủi thân như thế..."

"Tớ không thèm quan tâm mấy người đó nói gì, trước nay tớ đều không bị đánh bại bởi lời nói của lũ anti đó!" Đồng Dao ngẩng đầu, đôi mắt cô sáng ngời, nhưng rất nhanh đã...

Đồng Dao nhếch miệng: "Thứ mà tớ quan tâm là, LeBlanc đối với tớ mà nói, là một loại —— ahihihihi."

Kim Dương: "..."

"Thứ cô ấy quan tâm là việc bị đánh bại bởi chính tướng sở trường của mình! Nhiêu đây chẳng lẽ còn chưa đủ để hoài nghi chính mình sao?" Ngải Giai nói, "Anh hiểu cái cảm giác này!"
"Anh hiểu cái rắm gì." Kim Dương quay người lại, trừng mắt, "Không phải ngày nào anh cũng bị đánh bại sao, hay là bởi vì anh vốn dĩ chẳng có tướng sở trường nào? Anh nhìn Đồng Dao đáng thương nhà chúng ta đi ——"

Lúc này Đồng Dao đã chuyển hộ khẩu từ trên ghế sang đùi của Kim Dương, cô ôm lấy cổ bạn thân, cọ cọ làm nũng: "Mẹ ơi, con thay răng rồi..."

"..."

Kim Dương sắp điên rồi.

Đúng lúc này, có người đẩy cửa bước vào quán bar, một bóng người cao to đứng ngay cửa, chào hỏi chủ quán sau đó đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, dừng lại ở một bàn trong góc ——

Anh ta nhìn thấy đường giữa nhà mình đang ngồi với tư thế bế công chúa trong lòng một cô gái xinh đẹp lạ mặt, so sánh với khuôn mặt trang điểm tinh xảo của người đó, đường giữa nhà anh chẳng khác gì một cô học sinh tiểu học.
Lục Tư Thành tiến lại gần, hai người còn tỉnh táo ngồi bên đó liền bị dọa, Ngải Giai đứng bật dậy: "Thành ca, sao anh lại tới?"

Kim Dương cũng muốn đứng dậy lịch sự bắt tay với Lục Tư Thành, nhưng chẳng thể làm gì được vì bị nguyên ngọn núi Thái Sơn đè lên người, vì thế cô chỉ đành gật đầu chào hỏi với thần tượng gần ngay trước mắt lại không thể chạm vào, sau đó cúi xuống vỗ vỗ cái mặt của người đang nằm trong ngực mình: "Này, ngủ rồi hả? Có người đến đón cậu kìa?"

Đồng Dao đang lim dim ngủ.

Lúc này mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, cố căng mắt nhìn kỹ người đứng trước mặt, ngước đầu nói với cô bạn thân: "Tớ say cmnr."

Kim Dương: "?"

Đồng Dao: "Tớ bị ảo giác luôn rồi nè, tớ nhìn thấy đội trưởng nhà tớ, ahihi, đang đen mặt nhìn tớ, bộ dáng hung thần ác sát muốn đem tớ quẳng xuống sông Hoàng Phố."
Kim Dương: "Vậy hả? Vậy ngày mai tớ sẽ xuống vớt xác cho cậu."

Đồng Dao nhếch môi cười hết sức vui vẻ.

Lục Tư Thành ngồi xuống cạnh hai người, nghiêm mặt nhìn cái cô đang cười toe toét kia, hỏi Ngải Giai ở phía sau: "Sao lại say thành cái dạng này?"

"Tâm trạng không tốt, Kim Dương sợ cô ấy buồn bực, rảnh rỗi không có gì làm lại chạy đi đọc mấy cái chỉ trích trên mạng, nên quyết định dẫn cô ấy ra ngoài." Ngải Giai lo lắng gãi đầu, "Ăn cơm xong vốn chỉ định đi uống vài ly tâm sự, kết quả cái người này uống nhiều quá..."

"Tôi uống hồng trà mà." Đồng Dao không cười, mặt nghiêm túc phản bác.

"Cô im miệng." Lục Tư Thành nhàn nhạt nói.

Đồng Dao ngẩn ra.

Ngoan ngoãn ngậm miệng.

Chỉ có điều vài giây sau, cô đột nhiên buông tay khỏi cổ Kim Dương, nghiêng người qua chỗ Lục Tư Thành... Thấy cô sắp ngã, người nào đó liền đưa tay ra đỡ, còn cô nào đó thì thò tay qua nhéo mặt anh ——
Ngải Giai và Kim Dương bất giác nín thở.

Đồng Dao nhéo khuôn mặt lạnh như băng đó, trên gương mặt ngập tràn ý cười: "Tại sao đến ở trong mơ mà anh mẹ nó vẫn còn dữ như thế?"

Lục Tư Thành gạt cái tay đang nhéo mình ra, nhìn Ngải Giai đang hoảng hồn ở phía sau, nói: "Tôi đưa cái người điên này về trước", khi Ngải Giai mang vẻ mặt cảm kích vì được cứu rỗi, anh ta bảo Ngải Giai và Kim Dương đỡ Đồng Dao lên lưng mình ——

"Cẩn thận kẻo ngã." Kim Dương nhìn bạn tốt nằm trên lưng của Lục Tư Thành, vỗ vỗ cái mông cô, dặn cô không được lộn xộn.

"Thành ca cõng cô ấy nhìn giống như đeo một cái ba lô nhỏ vậy, sao có thể ngã được chứ..." Ngải Giai đen mặt, quay đầu nhìn cô bạn gái đang định đi theo kia, kéo cô lại, "Em lại tính làm gì?"

"Đưa Đồng Dao về." Kim Dương khó hiểu, nói.
"Không phải đã có Thành ca rồi sao?"

"Để hai người bọn họ cô nam quả nữ ở bên nhau à?"

"Với nhân phẩm của Thành ca mà em còn lo lắng à."

"Em lo là lo nhân phẩm của Đồng Dao kìa."

"..."

Khi hai người nói chuyện, Lục Tư Thành đã cõng cái người trên lưng kia vững vàng đi ra khỏi quán bar —— Anh ta đi rất nhanh, hơn nữa giống như thể dù nhiều thêm năm ký nữa cũng chẳng ảnh hưởng gì...

Hai người nhanh chóng đi đến đường lớn, trên đường, soái ca lạnh lùng cõng một cô gái vùi đầu không biết đang làm gì, cảnh tượng khó gặp này khiến người xung quanh phải chú ý, cho đến khi ——

Chẹp.

"Dép. Dép." Người ở sau lưng đột nhiên tỉnh dậy, cánh tay mảnh khảnh lắc lắc cổ anh, "Nè! Nè! Dép của tôi rơi rồi rơi rồi rơi rồi!"

Cổ của Lục Tư Thành bị người ta siết chặt tí nữa thì chết ngộp, dừng lại, nhìn ven đường —— Không thể không thừa nhận trong một giây này anh rất muốn trực tiếp quẳng người nào đó xuống, nhưng vài giây sau, vẫn là đen mặt cúi người xuống, nhặt cái dép bị rơi của ai đó, cầm trong tay.
Tiếp tục bước đi ——

"Dép đâu?" Người đang treo ở sau lưng nghển cổ, hỏi.

"Tôi cầm."

"Tôi muốn đi dép."

"Cô cũng đâu có tự mình đi, cần dép làm cái gì... Đừng có quấy nữa, ném cô xuống bây giờ."

Lại tiếp tục bước đi ——

"Lục Tư Thành."

"..."

"Ngực tôi mềm không?"

"..."

"Lừa anh thôi, tôi làm gì có ngực, đang mặc đồ độn đó, ahihihihi."

"..."

Đi qua đường lớn, gần đến tiểu khu, ánh sáng thắng lợi ở ngay trước mắt, cho nên không dừng lại nữa mà tiếp tục bước đi ——

"Lùn."

"Ừ?" Cô gái tóc ngắn tựa cằm lên bả vai Lục Tư Thành, nghiêng đầu nhìn gò má anh.

"Cô hẳn phải biết, thể thao điện tử, có thua có thắng, là chuyện hết sức bình thường chứ?"

"... Tôi biết mà," Đồng Dao nheo mắt cười cười, "Đây không phải là những lời tôi nói với anh lúc trước sao?"

"Vậy thì cô cũng biết, dù trên mạng có phỉ nhổ thế nào, cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc cô trở thành một game thủ ưu tú chứ?"
"Ừm." Đồng Dao tiếp tục tựa cằm lên bả vai Lục Tư Thành, hít một hơi, ngáp một cái, "Tôi biết, cho nên không sợ bọn họ phỉ nhổ."

Lục Tư Thành không nói gì.

Lúc này hai người đã vào đến khu vực biệt thự cao cấp nơi đặt trụ sở, trừ đèn đường cứ cách một đoạn mới có một cái ra, xung quanh mờ tối... Thỉnh thoảng lại có ánh sáng hắt ra từ một biệt thự nào đó, có cả tiếng TV truyền đến —— Đồng Dao an tĩnh lắng nghe từng tiếng từng tiếng côn trùng kêu vang trong bụi cỏ, cô nhắm hai mắt, một bên tai nghe được tiếng hít thở của Lục Tư Thành.

Hồi lâu.

Cô đột nhiên mở miệng, nói ——

"Thành ca, tôi không phải vì chuyện thắng thua, hay vì bị người ta bàn tán, càng không phải vì tự ái mà khóc."

"..."

"Tôi chỉ là ghét việc mình trở thành gánh nặng cho đồng đội."

"..."
"Lo âu bất an, tự ti tự trách, tôi thật sự hiểu trò chơi này sao? Tôi thật sự có tư cách thi đấu chuyên nghiệp sao? Tôi thật sự biết rõ tướng LeBlanc này sao?"

Lục Tư Thành cảm giác được người trên lưng nặng nề ngả đầu tựa vào vai mình, cô im lặng một chút, đột nhiên dùng một giọng vô cùng, vô cùng nhẹ nhàng mà nói: "Đối với tôi, LeBlanc là một loại tín ngưỡng."

"..."

"Mà tín ngưỡng của tôi hôm nay bị sụp đổ, tôi phải làm sao mới tốt đây?"

Có thể là vì hai người bọn họ đúng lúc đi ngang qua bụi cỏ kia, cũng có thể là hô hấp của Lục Tư Thành trở nên nhẹ nhàng, tiếng côn trùng kêu vang xung quanh càng rõ ràng hơn, gần như át đi giọng nói của Đồng Dao... Lục Tư Thành dừng lại dưới một ngọn đèn đường, im lặng không nói gì.

Hai cánh tay lạnh như băng của cô gái quấn quanh cổ chàng trai, giống như người sắp chết đuối vớ được một khúc gỗ nổi ——
Hồi lâu.

"Dùng quyết tâm muốn thắng, tạo nên một tín ngưỡng mới thì sao?"

"..." Cô ngẩn người, ngay sau đó liền giễu cợt, "Làm gì có chuyện dễ như vậy?"

Chàng trai đi ra khỏi phạm vi chiếu sáng của đèn đường, vì thế người trên lưng anh đã bỏ lỡ mất khóe môi mỉm cười bị bóng tối che khuất của anh ——

"Không thử thì sao biết được?"

"Không cần thử cũng biết."

"Dễ lắm, tôi dạy cô."

"...Lừa người, anh giỏi như vậy, chưa từng phải chịu loại nhục nhã này, chuyện này anh không dạy được đâu."

"..."

"Sao không nói gì?"

"Bởi vì cảm thấy cô nói vậy hình như cũng đúng."

"..."

back top