Khi Em Mỉm Cười

Chương 27

Chương 27: Thấy ma
Lục Tư Thành cõng người nào đó trên lưng bước từng bước về phía trụ sở, thấy người trên lưng mình bỗng nhiên không nói gì nữa, bèn ngoái đầu lại nhìn, phát hiện mắt ai đó đã nhắm lại, hô hấp nhẹ nhàng, ngủ một cách... an nhiên.

Giống như heo chết vậy.

"... Này."

Lục Tư Thành gọi thử một tiếng, người nào đó chẳng có chút phản ứng nào, anh dừng bước chân, đưa mặt mình kề sát lại như muốn dò xét —— khi mũi của anh sắp chạm vào mũi cô, anh dừng lại, đôi con ngươi trầm tĩnh nhìn chằm chằm vào gương mặt đang tựa trên bả vai mình hồi lâu, người nào đó không những chẳng có chút phản ứng gì, khóe miệng còn chảy nước miếng...

Lục Tư Thành: "..."

Chỉ muốn vác cái người này về trụ sở, tìm đại một cái thùng rác rồi ném vào đó, nhưng khi anh chuẩn bị nhấc chân bước đi, lại vô tình nghĩ tới cảnh tượng lúc anh vào quán bar nhìn thấy: người nào đó treo mình lủng lẳng sống chết không buông trên người người ta hệt như một con gấu túi ——

Ngày mai ZGDX phải dậy sớm chọn lựa đồng phục mới cho giải mùa hè, tối nay mọi người ai nấy đều ngủ sớm, nếu như đánh răng rửa mặt xong chuẩn bị đi ngủ mà bất thình lình bị cái thứ bốc mùi này dính lên người thì sẽ ức chế như thế nào chứ?

Nghĩ vậy, Lục Tư Thành thu cái chân đang nhấc lên chuẩn bị đi tiếp của mình, đi đến một chỗ nghỉ chân của tiểu khu, cúi người thả cô xuống, vỗ vỗ mặt cô: "Tỉnh, tỉnh."

Đồng Dao mơ mơ màng màng mở mắt.

"Bộ dạng này làm sao về trụ sở? Không khí sẽ bị cô làm ô nhiễm mất, tôi đi mua thuốc giải rượu cho cô, chờ ở đây, đừng có chạy lung tung."

Đồng Dao vừa tựa vào cây cột đã lập tức giơ hai tay ra ôm lấy cột, "Ừm" một tiếng, gật đầu mạnh một cái, Lục Tư Thành xoa đầu cô, chỉ còn thiếu điều cho cô một viên kẹo nữa thôi, xoay người chuẩn bị đi, vạt áo đột nhiên bị người ở phía sau níu lấy ——

Lục Tư Thành quay đầu lại nhìn, người nào đó ngửa mặt lên nhìn anh, cười tươi: "Trừng cái gì mà trừng, anh cũng từng kéo tôi, suýt nữa làm tôi ngã chổng vó, tôi muốn trả đũa lâu lắm rồi..."

Đồng Dao chậm rãi mở to mắt đầy mong đợi: "Anh sắp ngã chưa?"

Lục Tư Thành mặt không biểu cảm kéo vạt áo bị nắm ra, lười tính toán với một đứa điên say rượu, không yên tâm lại nhấn mạnh thêm một câu: "Năm phút nữa tôi trở lại."

"Chân dài thật có lợi nha, tôi đi đến cửa tiểu khu phải mất mười phút lận đó!" Đồng Dao cười khanh khách, "Vậy lỡ như có biếи ŧɦái thì phải làm sao?"

Cái tiểu khu này nếu không có giấy ra vào thì đến một con muỗi cũng không lọt, biếи ŧɦái ở đâu ra? Hơn nữa đã mấy giờ rồi chứ... Lục Tư Thành nhìn đồng hồ đeo tay, kim giờ đã chuẩn bị chỉ đến số "1"...

"Biếи ŧɦái không nhìn trúng cô đâu." Lục Tư Thành đáp.

Đồng Dao "ừm" một tiếng, ngẩn người lẩm bẩm "nói cũng đúng", vừa nói vừa ôm chặt cây cột: "Yên tâm đi, tôi không chạy lung tung đâu, bây giờ tôi sẽ giống như Vĩ Sinh (*cổ nhân, cùng một cô gái hẹn nhau ở dưới dạ cầu, cô gái không đến, mưa rơi có nặng hạt cũng không đi, ôm lấy cột cầu mà chết do bị nước cuốn trôi)..."

Lục Tư Thành nhếch môi, trong lòng nghĩ cô còn rất có văn hóa, say như vậy mà vẫn có thể nhớ ra điển cố, ném lại một câu "Vậy ôm cho chặt nha Vĩ Sinh" sau đó xoay người đi về phía cổng tiểu khu ——

Bước chân của anh rất nhanh.

Giống như thật sự chỉ cần năm phút là đã có thể trở lại rồi.

Nhưng Lục Tư Thành lại không biết, lúc này dù anh có bay đi cũng chẳng có nhiều tác dụng, vì ngay khi anh vừa đi, cái người tự gọi mình là "Vĩ Sinh" kia đã buông cây cột ra, mơ mơ màng mang vừa đứng dậy vừa tự nói tự nghe "Tôi đâu có say, uống thuốc giải rượu cái qq gì chứ" "Vừa nãy còn nói về lý tưởng với anh đó" "Muốn bao nhiêu tỉnh táo có bấy nhiêu tỉnh táo", nhắm phương hướng có lẽ là dẫn đến trụ sở, lảo đảo bước đi ——
Logo của ZGDX rất bắt mắt.

Cho dù là trong tiểu khu biệt thự cao cấp khắp nơi đều na ná nhau này, Đồng Dao vẫn rất dễ dàng tìm thấy... Vừa cảm khái bản thân mình thật cơ trí vừa moi chìa khóa ra mở cửa, đang định hét lớn một tiếng "Đồng Hán Tam* đã về rồi đây", kết quả mở cửa nhìn bên trong một lượt, phát hiện tầng trệt của trụ sở vô cùng yên tĩnh, không có tiếng người nói chuyện, cũng không có âm thanh gõ phím click chuột quen thuộc.

Đồng Dao: "?"

Đồng Dao đứng dựa cửa, mặt ngu và vẫn đang giữ nguyên tư thế đẩy cửa, cúi đầu nhìn chìa khóa trong tay, bắt đầu suy nghĩ có phải mình mở nhầm cửa nhà người ta rồi hay không...

Đúng lúc này, cô bất ngờ nhìn thấy màn hình của cái máy tính sát tường kia đột nhiên sáng lên——

Là máy của Lục Tư Thành.

Ánh sáng từ màn hình giúp cô nhìn rõ người đang ngồi trước máy tính —— Tóc đen, phần tóc mai bên phải nhuộm màu xanh lục, tai phải đeo đầy khuyên tai tròn màu bạc; người đó đang rũ mắt chăm chú nhìn vào màn hình, tay trái click chuột; nghe thấy tiếng bước chân, anh ta quay qua nhìn, mặt không cảm xúc nhìn cô gái đang ngu người đứng ở cửa...
Ngay khi nhìn rõ khuôn mặt anh ta, lưng Đồng Dao toát mồ hôi lạnh —— Cô hoa mắt chóng mặt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang nghiêng qua nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của mình kia, lắp bắp nói: "Thành, Thành ca, không phải anh đi mua đồ à, sao mà còn về sớm hơn tôi thế..."

Về đến trụ sở rồi?

Không đúng không đúng, rõ ràng cô thấy hướng anh ta đi là ra bên ngoài tiểu khu mà, làm sao có thể lượn một vòng lớn rồi đột nhiên lượn về trụ sở, ngồi trước máy tính được?

Khi Đồng Dao còn đang rối rắm mơ hồ, cái người đang nghiêng đầu nhìn kia bỗng nhiên cười, anh ta không click chuột nữa, nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng hếu...

Keng ——

Chìa khóa trong tay Đồng Dao rớt xuống đất.

Khuôn mặt vốn dĩ vì say rượu mà ửng đỏ thì giờ đây trở nên tái nhợt, cô lùi liên tiếp hai bước, sau đó tông cửa chạy ra ngoài!
...

Lục Tư Thành mua thuốc giải rượu về, từ xa xa đã nhìn thấy một bóng dáng giống như một con thỏ, hai bàn tay duỗi thẳng, các ngón tay dính sát nhau, y như một lưỡi dao, đang dùng tốc độ trong cuộc thi một trăm mét chạy như bay về phía mình...

Dưới ánh đèn đường, mặt cô trắng bệch như tờ giấy.

Lục Tư Thành ngẩn người, trong lòng có chút lo lắng, vội vàng nói lớn: "Sao cô lại đến đây, không phải thực sự gặp trúng biến ——"

Còn chưa kịp nói nốt chữ "thái", cô đã chạy đến chỗ anh, vững vàng nhảy lên người anh ——

Lục Tư Thành bị đẩy, liên tiếp lùi vài bước, thuốc giải rượu trong tay cũng bị rơi xuống đất, hai tay của anh đỡ lấy cái mông của người đột nhiên nhảy lên người mình, mặt ngu: "Cô làm trò gì vậy?"

Người đang treo trên người anh thở hồng hộc như trâu, cô rùng mình một cái, ôm chặt lấy cổ anh, rồi sau đó ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh, nói: "Thành ca."
Lục Tư Thành: "?"

Đồng Dao: "Tôi thấy ma rồi."

Lục Tư Thành: "..."

Đồng Dao: "Tôi thấy một con ma ở trụ sở, vẻ ngoài của nó giống y chang anh."

Đồng Dao: "Sợ vl."

Lục Tư Thành: "..."

Lục Tư Thành: "Lăn ra khỏi người tôi, đồ thần kinh say rượu."

(*): Hồ Hán Tam là nhân vật phản diện chính trong bộ phim cách mạng kinh điển của Trung Quốc có tên "Ngôi sao đỏ lấp lánh", là một địa chủ ác bá, kẻ cầm đầu nhóm hồi hương. Chỉ cần nhắc đến Hồ Hán Tam, người ta sẽ ngay lập tức nhớ đến câu thoại siêu kinh điển của nhân vật này "Tôi, Hồ Hán Tam đã về rồi đây." Ở đây Đồng Dao đã thay họ của mình vào và cho ra cái tên Đồng Hán Tam -.-

Nhóm hồi hương là tổ chức phản động có vũ trang theo sau các cuộc tấn công của quân đội Quốc Dân Đảng vào các khu vực giải phóng, các phần tử trong nhóm này gồm những địa chủ, ác bá đào tẩu khỏi khu vực giải phóng và cả những địa chủ thuộc khu vực cai trị của Quốc Dân Đảng.

back top