Khi Em Mỉm Cười

Chương 28

Chương 28: Lần cuối tặng quà cho anh với thân phận đường giữa chính thức
Người đang được Lục Tư Thành đỡ mông lắc đầu như trống bỏi: "Không xuống! Trụ sở có ma!"

Lục Tư Thành lại lặp lại lần nữa: "Lăn xuống."

Đồng Dao: "Không!"

Lục Tư Thành nghiến răng nghiến lợi, nói: "Tôi thả tay ra đó, ngực thì phẳng người thì lùn, thế méo nào mà nặng thế, có khác gì một con heo không... một, hai ——"

Cô nhóc hét lên một tiếng ôm cứng lấy cổ anh: "Anh dám!"

Lục Tư Thành: "..."

Bế cái người nào đó đang run lẩy bẩy như đang bế trẻ sơ sinh đi về trụ sở, đội trưởng của ZGDX yên lặng thề với lòng: "Sau này cái người gọi là "Lục phu nhân" phải là mỹ nữ không rượu chè bê tha; còn không thì Lục Tư Thành anh đây sẽ cùng với khuôn mặt bình tĩnh không biểu cảm lại đẹp trai này ở giá suốt đời ——

Nếu như là vế sau, thì đầu sỏ mọi chuyện chính là cái người mở miệng ra là lại "bảo bảo gặp ma, bảo bảo sợ" đang treo lủng lẳng ở cổ anh.

"Đồng Dao."

"Hử?"

Người trước ngực quay đầu qua, ánh mắt đó lướt qua cổ anh khiến anh có chút nhộn nhạo —— Hình tượng đậm chất thiếu nữ như vậy, nếu như không phải hiện tại bây giờ cái người đang đu cổ anh không cố mở to đôi mắt say khướt kia tập trung tìm kiếm thì... Lục Tư Thành không kiên nhẫn, mở miệng: "Hứa với tôi, ngày mai sau khi tỉnh rượu, nhất định không được không thừa nhận tất cả những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay."

"Thừa nhận thì làm sao?"

"Tôi có thể có một tháng yên tĩnh." Lục Tư Thành nhìn thoáng qua cánh cổng trụ sở đã mở một nửa, vẫn còn nguyên xi như lúc cô nhóc này ba chân bốn cẳng hoảng hốt bỏ chạy, anh giơ chân đạp cổng, "Vì cái lý do này nên lúc nãy tôi mới nhẫn nhịn không quẳng cô vào cái đài phun nước trên đường về đấy."

Lục Tư Thành vừa nói, vừa vươn một tay ra nhấn công tắc đèn tầng trệt của trụ sở ——

Đèn bật sáng, người đang khom người mở tủ lạnh trong cái phòng bếp đối diện cửa ra vào ngừng động tác, xoay người, nhìn thẳng vào người đang đứng ở ngay cửa, hai người này cứ như là cùng một khuôn đúc ra.

"Ái chà."

Người đứng trong phòng bếp nhếch môi, lộ ra nụ cười bất cần đời, anh ta lấy một chai sữa chua trong tủ lạnh, dùng cổ tay đóng cửa tủ ——

"Em còn tưởng phải như nào chứ, cô ngốc hihihaha này là bạn gái anh à?"

Lục Tư Thành: "..."

...

Mười phút sau.

Đồng Dao chớp chớp mắt nhìn đoàn người còn đang ngái ngủ từ trong phòng đi ra, vẻ mặt đầy oán trách dụi dụi mắt, sau đó khi khom người nhìn rõ người dưới lầu xong, đều có cùng một loại biểu cảm: chính là không có biểu cảm gì hết.

Tiểu Bàn, Lão K, Lão Miêu, sau đó là Minh thần, Tiểu Thụy, thành viên, lãnh đạo và huấn luyện viên của đội, bọn họ từng người từng người đi đến chỗ sofa, phòng khách vỗn dĩ vắng như chùa bà đanh trong chốc lát đã trở nên đông đúc.

Nhưng chính là trong tình cảnh chen chúc như thế này, xung quanh lại yên tĩnh đến đáng sợ, không có ai nói chuyện, chỉ có Tiểu Thụy cúi người ghé sát vào Đồng Dao khịt khịt mũi: "Cô đã uống bao nhiêu rồi vậy?"

Đồng Dao mặt không cảm xúc: "Uống hồng trà đá có được không hả? Không say."

Đồng Dao vừa nói vừa ngước mắt lên nhìn hai người ngồi đối diện —— người ngồi bên trái, tóc đen, trên người trừ cái đồng hồ nghe đồn rất đắt ra thì không còn đồ trang sức nào khác, lúc này một tay anh ta chống đầu, rủ mắt, tay còn lại nghịch điện thoại; còn người ngồi bên phải, mái tóc đen, chẳng qua từ chỗ mọi người nhìn sang thì phần tóc nhuộm màu xanh lục kia không quá rõ ràng, tai đeo khuyên bạc, anh ta đi chân trần, mặt nghiêm túc "ừng ực" uống sữa chua.
Nhìn nghiêng thì hai người gần như là giống nhau như đúc.

Đồng Dao: "..."

Đồng Dao: "... Vậy là, không phải ma."

Người đàn ông tóc xanh tai xỏ khuyên đang uống sữa chua ngẩng đầu lên: "Cô có thấy con ma nào đẹp trai như tôi chưa?"

Đồng Dao: "..."

Lục Tư Thành: "Lục Nhạc."

Chỉ đơn giản là gọi một cái tên, nhưng giọng điệu lại bao hàm ý cảnh cáo —— Thông thường khi Lục Tư Thành dùng giọng điệu như thế để nói chuyện, mọi người đều sẽ cụp đuôi ngoan ngoãn—— Nhưng cái người tên là "Lục Nhạc" trước mặt lại không như vậy, anh ta chỉ là hơi thu liễm lại một chút mà thôi.

Đồng Dao: "... Hai người các anh, giống nhau thật ha?"

Lục Tư Thành nâng mí mắt lên, dùng cái ánh mắt "không có gì hay ho để nói thì im miệng lại" liếc nhìn Đồng Dao, nhưng Lục Nhạc thì lại cười: "Cùng một cha mẹ sinh ra, tất nhiên là giống."
Người này lúc không cười thì rất giống Lục Tư Thành, nhưng chỉ cần cười lên thì lại có vẻ rất không đàng hoàng, lập tức không còn giống Lục Tư Thành chút nào...

Không sai, người đang nghiêm túc uống sữa chua trước mặt là em trai ruột của Lục Tư Thành, Lục Nhạc, bằng tuổi với Đồng Dao, điều đáng nói nhất chính là trước đây anh ta cũng giống như người anh sáng chói của mình, cũng là tuyển thủ thể thao điện tử chuyên nghiệp, ID: ZGDX, Lv.

Chữ "律" (Luật) có phiên âm là "Lǜ", vì trên bàn phím máy tính không có chữ "ü" nên khi gõ sẽ gõ chữ "v" để biểu thị cho âm "ü". Do đó gõ chữ "律" trên máy tính, ta sẽ gõ là "lv".

Vị Trí: Đường giữa.

—— Cũng chính là "Luật" mà mọi người đã không nhắc tới thì thôi, cứ hễ nhắc đến thì đều là vẻ mặt ghét bỏ.
"Tôi còn tưởng tất cả mọi người đều biết Thành ca còn có một đứa em trai chẳng ra gì, " Tiểu Bàn sờ cằm, "Không phải trước đây cô cũng đã tra trên Baidu về cái ID này rồi sao? Tra đại trên Baidu Baike đều sẽ biết mối quan hệ giữa cậu ta và Thành ca mà..."

Đồng Dao còn đang tính nói gì đó, Lục Tư Thành vừa nghe vậy đã liếc cô một cái, đứng dậy đi đến chỗ máy tính của cô, khom người xuống điều khiển chuột xem lịch sử tìm kiếm của cô, sau đó phát hiện cô thật sự có tra Baidu về cái người tên "Luật" này, có điều từ khóa đều là ——

[ZGDX, Luật là ai?]

[ZGDX, Luật có giỏi không?]

[ZGDX, Luật đã từng thi đấu những trận nào?]

[ZGDX, Luật biết chơi những tướng nào?]

Lục Tư Thành: "..."

Lục Tư Thành: "Lùn, cô xuyên từ thời đại nào đến đây vậy? Vì lý do gì lại muốn giả mạo làm người hiện đại đi chơi game?"
Đồng Dao: "Sao? Sao? Anh lại có ý kiến?"

Lục Tư Thành: "Baidu được dùng như vậy à? Cô tra những tướng nó biết chơi làm gì?"

Cô gái vốn dĩ đang ngồi thẳng người chất vấn nghe vậy liền đỏ mặt, giống như bị người ta nói trúng tim đen vậy, liếc nhìn "Luật" ngồi trước mặt, nhỏ giọng lầm bầm: "Chịu thôi, bệnh nghề nghiệp mà."

Lục Tư Thành trở lại chỗ sofa, ngồi xuống —— Lần này là ngồi bên cạnh Đồng Dao, đối diện với Lục Nhạc, anh khoanh tay, mặt lãnh đạm nhìn em trai ruột ngồi đối diện: "Đến lượt mày."

Lục Nhạc nâng mí mắt, vẻ mặt lười biếng nhìn Lục Tư Thành: "Sao?"

Lục Tư Thành: "Đừng có giả ngu, mày tới đây làm gì?"

Lục Nhạc ném chai sữa rỗng qua một bên, vươn vai ngáp một cái: "Lên mạng vô tình biết được tin về trận đấu giữa đường giữa mới của các anh với A Tae của TAT, nghe nói bị người Hàn hành đến thảm, ây ya! Lúc đó trong đầu bỗng vang lên một giọng nói, Lục Nhạc đại ca, đã đến lúc anh trở về thi đấu rồi —— Thế nên em quay về thôi."
Anh ta vừa nói vừa thả lỏng tay ——

Nói xong, nhìn chằm chằm Đồng Dao: "Hóa ra cô chính là đường giữa mới bị người Hàn hành đến thảm đó."

Đồng Dao nhíu mày, còn chưa kịp trả lời, thì người ngồi bên cạnh đã giơ chân đạp đứa ngồi đối diện một cái ——

Lục Tư Thành: "Đến lượt mày hỏi à?"

"Hỏi tí thôi làm gì căng," Lục Nhạc nhún vai, vẻ mặt như thể chịu không nổi sự càm ràm của người lớn, "Còn tưởng là bạn gái của anh, suýt nữa là gửi tin nhắn báo tin vui cho mẹ rồi, con trai lớn của mẹ không phải đồng tính, ai đó của đội hàng xóm cũng không phải là "ngàn dặm truy thê" mà đến Trung Quốc như trên mạng nói, mẹ có thể an ổn ngủ một giấc thật ngon rồi —— Suýt chút nữa."

Lục Tư Thành xoa xoa thái dương. Bộ dạng hết sức nhức đầu: "Mày câm miệng."

Cùng lúc đó Tiểu Thụy mở miệng: "Cậu về muộn mất rồi, đội đã có đường giữa chính thức rồi."
Lục Nhạc cười khinh bỉ: "Cái gì mà muộn với không muộn, không phải tôi bị cấm thi đấu một mùa giải sao? Có về sớm hơn nữa cũng có gì thay đổi đâu... Hơn nữa, tôi cũng không có ý định giành lấy suất đấu chính, cho dù tiếp tục làm dự bị, tôi cũng không có ý kiến."

Anh ta vừa nói vừa quay sang nhìn Hầu - huấn luyện viên của đội: "Theo như tôi được biết, danh sách dự bị giải mùa hè của đội vẫn chưa được công bố đúng không? —— Huấn luyện viên, tôi muốn thi đấu."

Huấn luyện viên: "..."

Tiểu Thụy: "..."

Lục Tư Thành: "Không được."

Lục Nhạc: "Ớ!"

Lục Tư Thành: " "Ớ" cũng không được."

Lục Nhạc lôi điện thoại ra, vừa gõ tin nhắn vừa nói: "Gửi tin nhắn cho mẹ: Trời trở lạnh rồi, ghé qua trụ sở đưa cho anh hai vài bộ đồ giữ ấm, ai ngờ đâu lại vô tình chứng kiến anh hai và cái người Hàn Quốc đó đang... ừm?"
Lục Nhạc dừng một chút, sau đó cúi đầu tiếp tục gõ: "Ôm hôn."

Đồng Dao: "..."

Lục Tư Thành: "Mày gửi đi thử xem."

Lục Nhạc cất điện thoại, thu lại vẻ cà chớn trên mặt: "Các anh cũng biết sau này kiểu gì cũng phải gặp lại cái đội TAT đó mà —— Tôi nói nghiêm túc đó, thay vì ký thác hy vọng vào việc đường giữa hiện tại —— cũng chính là chị gái nhỏ này —— có thể lấy lại sự tự tin đánh bại kẻ từng khiến cô ấy tuyệt vọng... Không bằng thức thời một chút, trước tiên chuẩn bị một phương án dự phòng có thể khiến cái người tên A Tae đó không lường trước được —— cũng chính là tôi đây."

"Không sai, ước mơ rất quan trọng, tinh thần đứng dậy sau vấp ngã cũng khiến người ta cảm động muốn khóc."

Nụ cười trên mặt Lục Nhạc trở nên rõ ràng hơn một chút ——
"Nhưng mà có lúc điều đáng quý là ở chỗ đối mặt với hiện thực, dù sao thì có vừa hô khẩu hiệu vừa tiếp tục tiến lên, cúp S6 cũng không thể từ trên trời rơi xuống được."

Nhất thời không có ai nói chuyện.

Lục Tư Thành cau mày, vẻ mặt không phải là hoàn toàn đồng ý với lời nói nhảm của người trước mặt —— Nhưng anh lại không biết rằng, sự im lặng của anh lại bị người nào đó cho rằng anh đang ngầm thừa nhận, thế là, cái người từ đầu tới cuối đều cố gắng giả bộ bình tĩnh liền thút thít khóc.

Lục Tư Thành ngồi bên cạnh nghe thấy tiếng động có gì đó sai sai liền quay sang nhìn, sau đó bị dọa đến độ bật dậy.

"Tôi cần phải có dự bị rồi sao? Tôi bị thay thế rồi sao? Tôi có phải sẽ là người duy nhất trong giới chuyên nghiệp mặc dù là chính thức nhưng vĩnh viễn đều chỉ ngồi dự bị không? Tôi có phải mãi mãi sẽ không còn cơ hội ra sân thi đấu không? Thật sự, chỉ là thua có một trận thôi mà, tại sao mới đó đã quẳng tôi qua dự bị? Tôi không muốn ngồi trông cây nước nóng lạnh (tiếng Anh là water dispenser)... hức——" Vừa nấc vừa khóc giống như thím Tường Lâm*, nước mắt tuôn xối xả, "Tôi muốn thi đấu, tôi muốn báo thù, tôi rất mạnh, các anh không thể đẩy tôi đi trông cây nước nóng lạnh được."
"..." Tiểu Thụy đơ người, "Cô ấy đã uống bao nhiêu vậy?"

Lục Tư Thành nhíu mày, rút hai tờ khăn giấy, dùng lực như thể muốn bịt chết cái người đang khóc thương tâm này, lau nước mắt cho cô: "Không biết, ngày mai đi tố cáo cái quán bar đó đi, nói bọn họ bán đồ uống có cồn cho trẻ vị thành niên, có thể trích xuất camera lấy bằng chứng ——"

Hít hà ——

Người bên cạnh khụt khịt mũi cắt ngang câu nói của anh.

Bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo giơ ra, hất tay anh, sau đó đem một đống giấy lau nước mũi nhét vào lòng bàn tay anh ——

"Tặng anh, Thành ca." Đồng Dao cúi đầu nhỏ giọng nói: "Đây là lần cuối cùng tặng quà cho anh với thân phần đường giữa chính thức."

Mọi người: "..."

Lục Tư Thành: "..."

"Nhìn rõ chưa?" Lục Tư Thành ngẩng đầu, mặt không cảm xúc nhìn em trai mình, "Một đội chỉ cần một đứa điên thôi là đủ rồi, danh sách thành viên của đội đã đủ rồi, mày có thể sang đội hàng xóm bên kia hỏi xem bọn họ có cần mày không."
Chú thích:

(*): Thím Tường Lâm (tiếng Trung: 祥林嫂 (Tường Lâm tẩu) ), nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết "Chúc Phúc" của Lỗ Tấn, là kiểu phụ nữ nông thôn lao động điển hình của Trung Quốc thời xưa.

Trước Cách mạng năm 1911, Tường Lâm - một góa phụ trẻ, biết được mẹ chồng sắp bán mình đi, cả đêm chạy trốn đến Lỗ Trấn, đến làm người giúp việc cho ông cụ Tư nhà họ Lỗ, nhờ tháo vát mà được vợ của ông cụ Tư yêu quý. Không ngờ lại bị mẹ chồng bắt đi và gả cho ông Sáu nhà họ Hạ làm vợ. Ông Sáu hiền lành chất phác, vì nợ nần mà sinh bệnh chết, con trai cũng bị sói ăn mất, vì thế thím Tường Lâm quay trở lại nhà ông cụ Tư.

Vì sợ sau khi chết sẽ bị Diêm Vương phanh thây, thím Tường Lâm đã dùng toàn bộ tiền công một năm của mình đi quyên một cái ngạch cửa ở miếu thổ địa. Vào đêm chúc phúc, khi thím vui vẻ bưng đồ cúng lên, đãi ngộ bất công của nhà họ Lỗ đã khiến cho thím chịu một cú sốc, từ đó thần trí mơ hồ, không chú tâm làm việc, bị đuổi đi, thím chỉ còn có thể đi xin ăn mà sống. Vào một đêm chúc phúc, thím đã chết dưới trời đầy gió và tuyết.
Note: đêm chúc phúc là đêm giao thừa.

back top