Chương 29: Sau khi tỉnh lại từ trong cơn ác mộng
Đồng Dao mơ thấy một cơn ác mộng.
Trong mơ, cô ở trong quán bar đầu đường uống say đến bất tỉnh nhân sự, nhảy nhót lung tung y như khỉ, về đến trụ sở nhìn thấy đường giữa sắp thay thế mình... Cô khóc, hơn nữa khóc rất thương tâm, nấc nghẹn nói "tôi rất mạnh, tôi không muốn làm một thằng nhóc dự bị đi trông cây nước nóng lạnh," cuối cùng ôm lấy Lục Tư Thành, mặt thành thật nói: Thành ca, tôi hát cho anh nghe, anh cho tôi tiếp tục giữ vị trí chính thức nha.
Sau đó nghiêm túc hát bài "Côn Trùng Bay".
Mới hát được một nửa đã bị chính mình làm cho cảm động đến hát không nên lời, ôm Lục Tư Thành như ôm lấy người cha ruột đã thất lạc nhiều năm, lại bắt đầu khóc khóc khóc ——
Cái cảm giác như bị cả thế giới vứt bỏ ở trong mơ kia cực kỳ chân thực.
Sau đó đã xảy ra chuyện gì thì Đồng Dao không biết, bởi vì mới mơ đến đây cô đã bị dọa cho tỉnh rồi. Trong giấc mơ, khi Lục Tư Thành nghe cô dùng cái giọng nức nở run rẩy hát "côn trùng bay, côn trùng bay", cái vẻ mặt vừa tê liệt cảm xúc lại vừa có cảm giác hung ác đó vô cùng rõ ràng chân thực, y hệt mặt mấy tên tội phạm gϊếŧ người trên lệnh truy nã.
"..."
Đồng Dao mở mắt, nhìn đồng hồ treo tường, đã mười một giờ trưa, cảm giác như trần nhà của phòng ngủ đang xoay vòng vòng —— cô trợn mắt vén chăn đang đắp trên chân qua một bên, phát hiện dưới chăn không có cái cục bông xù xù như thường ngày: Bánh Nướng nhà cô không có ở đây.
Mười một giờ, đã quá thời gian ăn sáng đi vệ sinh của mèo, với tư cách là một con sen, Đồng Dao bắt đầu sợ con mèo nhà mình vì đói bụng tâm tình bất mãn sẽ có khuynh hướng lật cái chậu chứa đầy phân mèo, cô bật dậy, mặc kệ cái cảm giác trần nhà đang xoay mòng mòng, xuống giường...
Sau đó cô phát hiện cả thế giới này đều đang xoay mòng mòng cmnr.
Đầu cô đau như búa bổ, toàn thân đau nhức cứ như thể tối qua cô đã quay tám mươi cái quảng cáo thể thao cộng thêm liên tiếp đụng đầu vào tường. Khi từ trên giường đặt chân xuống đất, đầu gối lung lay... Bằng cách nửa đi nửa bò đi vào trong phòng tắm, tắm rửa cho tỉnh ngủ, lúc bước ra đã tỉnh táo hơn một chút, vừa lau tóc vừa định mở cửa đi tìm mèo nhà mình, kết quả cô mới mở cửa, vô tình đá trúng một cái túi ni lông đặt ngay cửa phòng ——
"... Cái gì đây?"
Đồng Dao cúi người cầm túi lên, nhìn thấy bên trong là một hộp thuốc giải rượu.
Cầm hộp thuốc giải rượu đứng ở cửa phòng ngu người khoảng ba mươi giây, Đồng Dao lùi vào trong phòng, đóng cửa lại.
...
Một tiếng sau.
Đúng mười hai giờ trưa.
Cửa phòng Lục Tư Thành mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi nửa thân trên để trần vừa ngáp vừa đi từ trong phòng ra, mái tóc đen xẹp xuống do bị nước làm ướt, giọt nước rơi xuống cơ bụng rắn chắc, cuối cùng biến mất ở vùng thắt lưng...
Con mèo vốn dĩ đang mất tích của Đồng Dao cũng theo sau anh ta đi ra, đứng cạnh chân anh ta, ngước đầu lên tò mò nhìn, sau đó duỗi cẳng chân ngắn ngủn ra, đi xuống lầu ——
Đứng trên lầu một, người đàn ông quét mắt nhìn xuống dưới, phát hiện ngồi trước cái máy tính ở bên phải là một người không rõ danh tính đang đeo mặt nạ Tôn Ngộ Không.
Cô co người ngồi trên ghế, vẫn còn đang mặc bộ đồ ngủ màu trắng từ đầu đến chân, con mèo mập đi đến cạnh cô "meo meo" hai tiếng, nhảy lên người cô, cọ tới cọ lui.
—— Lúc này tầng trệt trụ sở không một bóng người, sau chuyện ồn ào tối qua, ai nấy đều mệt mỏi, nếu không phải một rưỡi phải tập hợp lại để chọn đồng phục mới, bọn họ có lẽ sẽ không dậy đâu.
Lục Tư Thành bước xuống lầu, đi đến chỗ tủ lạnh, mở tủ ra, thấy tủ trống không, lại nhìn cái thùng rác bên cạnh chất đầy vỏ chai sữa chua, anh nhíu mày, đóng cửa tủ, đi đến phía sau cái người duy nhất ở tầng trệt, đưa tay kéo mặt nạ của cô ra một chút: "Ngộ Không, sữa chua của thầy đâu? Tối qua trước khi đi ngủ vẫn còn năm sáu chai."
"..."
Người ngồi trên ghế đang chơi Super Mario.
Mario trên màn hình bận rộn nhảy lên ăn vàng, nấm, đạp đầu rùa; người đang điều khiển Mario cũng rất bận rộn, cô khẽ nghiêng người về phía sau né tránh tay của Lục Tư Thành, mặt nạ "bịch" một cái bị bắn trở lại mặt cô.
Cô "á" một tiếng, ôm cái mặt bị đau.
Lục Tư Thành: "Cô đang làm trò gì vậy?"
Đồng Dao: "Tự ngẫm nghĩ về cuộc đời."
Lục Tư Thành: "Bắt đầu từ giây phút nào? Là từ giây phút cô ra đời, hay là khoảng mười lăm tiếng trước cô nốc ly Long Island Iced Tea đầu tiên?"
Đồng Dao: "..."
"Khuyên cô nên chọn cái thứ hai." Lục Tư Thành nhàn nhạt nói. "Bởi vì nội dung khi đó đủ phong phú cho cô tự ngẫm nghĩ một lượt."
Mario không nhảy lên nữa, người điều khiển Mario quay đầu lại —— gỡ cái mặt nạ Tôn Ngộ Không trên mặt xuống, đôi mắt đầy mơ hồ bất an, Đồng Dao đẩy bàn phím vào trong, đứng trên ghế, dùng tư thế cao hơn Lục Tư Thành một chút, nhìn thẳng vào anh: "Đội trưởng, tối qua có phải tôi đã làm rất nhiều chuyện khác người không?"
"Khác người?" Lục Tư Thành chăm chú nhìn Tôn Ngộ Không đang cười toe toét trước mặt: "Ý cô là chuyện nào? Đi trên đường lớn la hét mình không có ngực, tất cả chỉ là đồ độn?"
"..."
"Nhìn thấy em trai tôi thì lại cho rằng thấy một con ma có vẻ ngoài giống tôi?"
"..."
"Hay là khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem nói mình rất mạnh, không thể làm dự bị, dự bị nghĩa là mất đi cả thế giới, nói một hồi thì hát côn trùng bay —— Góp ý chân thành, hát nhạc thiếu nhi mà có thể hát như bản hòa âm của quỷ, tốt nhất là sau này cô đừng có hát nữa."
"..."
"Hay là chuyện ép từng người trong đội nhận giấy lau mũi của cô làm quà chia tay, ai không nhận thì cô ôm lấy người đó khóc khóc khóc không chịu buông tay?"
"..."
"Hay là chuyện cô ôm con mèo mập này rồi liếm lông cho nó? Cuối cùng ngậm tai nó không chịu nhả ra, ba bốn người chạy lại kéo cô ra cô còn định cắn người?" Lục Tư Thành giơ ngón trỏ tay phải của mình ra, trên đó quả thực có vết răng cắn chảy máu, "Không giấu gì, Ngộ Không, thầy dậy sớm là vì muốn đi tiêm phòng dại."
"........"
Ném con mèo đang ôm trong ngực ra, cô nhóc đang đứng trên ghế "soạt" một tiếng ngồi xổm xuống, rùng mình... Lục Tư Thành cười lạnh, xoay người đi sang phòng bếp, rót cho mình một cốc nước lạnh, bất thình lình hỏi một câu: "Uống thuốc chưa?"
Cô nhóc ngồi chồm hổm trên ghế ngẩng đầu lên: "Thuốc gì?"
"Thuốc giải rượu, để ở ngay cửa phòng cô rồi mà?" Lục Tư Thành đặt bình nước xuống, "Có lẽ uống xong thuốc thì bệnh điên của cô sẽ được trị khỏi đó ——"
"Đừng nói! Đừng nói nữa! Tôi sai rồi! Sai rồi! Sai rồi!" Giọng nói phát ra từ sau chiếc mặt nạ Tôn Ngộ Không cực kỳ đáng thương, "Tôi làm sao biết được cái đồ uống đó có chứa cồn chứ! Đồ uống có cồn mà lại có cái tên như l, Long Island Iced Tea!"
"Bởi vì trong bánh phu thê không có đôi vợ chồng nào cả; trong bánh bò cũng không có con bò; trong mì tôm cũng làm gì có con tôm nào," Lục Tư Thành lười biếng nhìn người đang làm ổ trên ghế, thò ra nửa cái đầu cẩn thận dè dặt nhìn mình cách đó không xa, "Vì vậy, trong Long island iced tea không có trà cũng là bình thường, đồ ngốc."
Nửa cái đầu thò ra kia "soạt" một tiếng rụt trở về.
Lục Tư Thành uống một hơi hết cốc nước lạnh trong tay, đi đến chỗ máy tính, mở giao diện đăng nhập game, trong khoảng thời gian này cũng tiện thể liếc nhìn cái người nào đó đang ngồi co ro trên ghế, vô cùng yên lặng: cái ghế nếu so với tiểu Bàn thì có vẻ quá nhỏ đó lại đủ để cô co nguyên người lại, cô đi đôi dép đợt trước mua ở siêu thị, tông xuyệt tông với bộ đồ ngủ màu trắng, khiến từ đầu đến tận mắt cá chân đều là một màu trắng tinh... ngoại trừ hai cánh tay lộ ra ngoài, cô ngồi bó gối, nhìn lướt qua cũng có thể thấy vết sẹo có lẽ là do ngày nhỏ nghịch ngu để lại trên cùi chỏ.
Mái tóc mới khô được một nửa cũng thuận theo tư thế ngồi của cô mà rủ xuống cánh tay trắng trẻo, gió từ bên ngoài thổi vào làm xù mái tóc đen, đen và trắng, hai màu tương phản lúc này cực kỳ nổi bật.
Lục Tư Thành: "..."
"Này." Đội trưởng đại nhân hơi nhíu mày, giơ chân lên đá vào cái ghế bên cạnh, "Cô còn chưa tỉnh rượu à? Sao lại mặc đồ ngủ xuống đây, lát nữa người bên cung cấp trang phục tới đưa mẫu đồng phục cho giải mùa hè, cô tính ăn mặc như vầy à?"
Người ngồi trên ghế run rẩy bò dậy, nhảy xuống ghế, xốc váy, giống như mới nghĩ tới chuyện gì, hỏi: "Mặt nạ có thể không tháo xuống được không?"
"Đeo làm gì?"
"Không còn mặt mũi gặp người."
"Cô còn biết xấu hổ cơ à, tối qua lúc cô khóc lóc bắt người khác phải giữ gìn mấy tờ giấy lau mũi của cô, cô không có nói như vậy ——"
"Aaaaaaaaaaa!" Đồng Dao giơ hai tay lên bịt tai lại, "Không nghe không nghe không nghe!"
Lục Tư Thành ngồi trên ghế, một tay chống đầu, ở góc độ người đứng đằng sau không thấy, nhếch môi cười, nhưng trong giọng nói lại nghe không ra bao nhiêu cảm xúc: "Lăn đi thay đồ đi, tụi nhóc kia cũng sắp dậy rồi đấy."
Khẽ liếc thấy người nào đó xoay người một vòng, chân dậm dậm vài cái, cuối cùng giống như vừa giận lại không biết phải làm sao, cô nhóc ồn ào xoay người lên lầu, đóng cửa phòng cái rầm.
...
Lại một tiếng sau.
Tất cả mọi người đều đã dậy, tập trung ngồi ở tầng trệt, mỗi người đều đang vừa thổi vừa ăn cháo dì giúp việc mới nấu xong... Lúc này, cửa phòng cuối cùng trên tầng một được người nào đó dè dặt mở ra, từ sau cửa lộ ra cái mặt nạ Tôn Ngộ Không trông chả khác gì kẻ trộm, cô mặc quần short jeans cùng áo sơ mi rộng, lúc đi ra khỏi phòng lưng cúi thấp xuống ——
"Dậy rồi à?"
Giám đốc đội bất thình lình hỏi thăm một câu khiến cô dừng bước chân, ngước đầu lên nhìn, tất cả mọi người đều đang ở đây, bao gồm cả Lục Nhạc... Đồng Dao nhẹ nhàng đi tới chỗ mọi người, lại dịu dàng ngồi xuống, sau đó cúi đầu, giả chết.
Tiểu Thụy sờ sờ cái mặt nạ của cô: "sì-mai-linh bự bự, cô lại có trò mới à?"
Người đeo mặt nạ càng cúi thấp đầu, Lục Tư Thành ngồi bên giúp cô giải thích: "Không còn mặt mũi gặp người."
Cô nhóc đeo mặt nạ ngẩng phắt đầu, cái mặt nạ chỉ có một biểu cảm xoay qua nhìn Lục Tư Thành một cái, sau đó quay sang nhìn người tóc xanh khuyên bạc đang ngồi ở chỗ cô: "Sao cậu vẫn còn ở đây?"
Giọng của cô nghe có vẻ buồn buồn.
"Bởi vì cô cần một người dự bị."
Cái người đó đang nghịch máy tính, nghịch con chuột của cô.
Đồng Dao hít một hơi thật sâu ——
"Tôi không cần."
"Cô cần."
"Không cần."
"Cần."
"Tôi không cần, " Đồng Dao đứng phắt dậy, "Đó là chỗ của tôi."
"Vậy à? Cô gọi tên nó xem nó có đáp lại không."
Đồng Dao đi ba bước thành hai đến chỗ ngồi của mình, giơ tay muốn kéo cậu ta ra, nhưng mà mặc dù cậu ta nhỏ tuổi hơn Lục Tư Thành, về mặt chiều cao lại thừa hưởng hoàn toàn gen tốt của nhà họ Lục, Đồng Dao đứng cạnh cậu ta trông chả khác gì một đứa con nít...
Bây giờ đứa con nít này đang vừa đá vừa hét, nhất quyết đuổi cái tên tu hú chiếm tổ này ra.
"Cậu đứng lên!"
"Không đứng."
"Cậu đứng lên!"
"Không đứng!"
"A! Thành ca! Tại sao anh lại liếm tai con mèo của tôi!"
Người ngồi trên ghế nghe vậy lập tức đứng bật dậy, lôi điện thoại mở camera ra hướng thẳng về phía cô nhóc kia đang kinh hoàng nhìn sang, ngay lúc cậu ta mặt đối mặt với người ánh mắt lạnh nhạt cùng vẻ mặt không cảm xúc đang húp cháo của anh trai mình —— cô nhóc đứng sau lưng liền đẩy cậu ta ra, nhanh chóng ngồi xuống chỗ của mình, hai tay ôm chặt lấy lưng ghế...
Con mèo bị Lục Tư Thành liếm tai trong truyền thuyết ưu nhã đi ngang qua chân bạn nam nào đó mới bị lừa.
"Mười chín tuổi, to đầu hết rồi, " Lục Tư Thành chậm rãi nói, "Sao hai người hết lần này tới lần khác đều giống như lũ ngu vậy?"
"Cô ta mới là đồ ngu, chỉ vì giữ cái ghế quèn mà rêu rao mấy lời đồn ngu ngốc."
"Dù có ngu ngốc thì cậu cũng tin đó thôi, nói vậy chẳng phải cậu còn ngu hơn à, " người đang ôm ghế vẻ mặt kiên định, "Dù sao bây giờ ghế là của tôi, nói gì kệ cậu."
"Hai người im lặng chút đi." Lục Tư Thành nâng mí mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, "Người giao mẫu đồng phục tới rồi."
Vừa dứt lời, tiếng gõ cửa vang lên, Lục Nhạc đứng dậy đi ra mở cửa, trước khi đi còn tiện tay kéo mặt nạ của Đồng Dao lên đầu, cô "a" một tiếng che mặt lại, khuôn mặt cả buổi giấu sau mặt nạ có chút ửng đỏ vì nóng, cô quay đầu trừng mắt nhìn Lục Nhạc, cậu ta đáp lại cô bằng một nụ cười cợt nhả.
Năm nay bên cung cấp trang phục đưa cho ZGDX ba mẫu đồng phục —— một mẫu màu đỏ đen giống như của giải mùa xuân, thân màu đen, đằng sau lưng là màu đỏ tươi, logo giống như là lấy bút vẽ lên vậy, rất xấu; một mẫu màu vàng kim xấu đến nỗi chẳng muốn miêu tả; mẫu còn lại hoàn toàn mới, màu xanh lam và trắng kết hợp, thân màu xanh lam, bên trên có logo ZGDX nho nhỏ, trên tay áo và ngực in tên các nhà tài trợ với màu chữ là màu xanh đậm...
Đồng Dao ngồi xổm trên ghế lấy mẫu màu đỏ đen lên xem, đặt xuống; lại lấy mẫu màu xanh trắng lên xem, rồi lại đặt xuống, rõ ràng là triệu chứng của bệnh phân vân ——
Người đến đưa mẫu đồng phục nhìn Đồng Dao đang ngổi chồm hổn trên ghế, trên đầu vẫn còn đeo cái mặt nạ Tôn Ngộ Không, dè dặt hỏi: "Cô chính là smiling?"
Đồng Dao tạm ngưng việc xem đồng phục, ngẩng đầu lên nhìn, đang định nói "đúng a", thì tiểu Thụy bất thình lình chen miệng nói: "Là một đứa điên tối qua chạy vào trụ sở chúng tôi thôi, đuổi không đi, khi nào cậu về thì làm phiền cậu đem cô này quẳng vào sọt rác trên đường dùm cái."
Đồng Dao: "..."
Đồng Dao nghĩ tới nghĩ lui, có chút không nỡ mà đặt mẫu màu xanh trắng xuống: "Tôi bỏ phiếu cho mẫu đỏ đen."
Tiểu Bàn: "Đồng ý."
Tiểu Thụy: "Logo của đội là màu xanh trắng, đồng phục lại màu đỏ đen cứ kỳ kỳ sao đó —— Đợt giải mùa xuân tôi đã lấn cấn cái vụ này rồi, giải mùa hè nên dùng màu xanh trắng thì tốt hơn, xanh trắng, vừa nhìn đã biết hợp với cúp S6 rồi."
Lão Miêu: "Em cảm thấy màu xanh trắng ổn hơn."
Lão K: "Mùa hè thì nên lấy màu nhẹ nhàng mát mẻ."
Đồng Dao: "Đỏ đen đỡ bẩn."
Tiểu Bàn: "Đúng đúng, đàn ông con trai mặc màu trắng nhìn cứ dị dị sao á..."
Đồng Dao: "Đúng đúng đúng."
Đường giữa và hỗ trợ hai miệng một lời, khiến tiểu Thụy nghi hoặc quay qua, nhìn hai người cầm mẫu màu đỏ đen không chịu buông tay: "Hai người bị gì vậy?"
Đồng Dao và tiểu Bàn nhìn nhau, lúc này Lục Tư Thành ở cạnh đó bất thình lình nói: "Bởi vì mặc màu trắng nhìn mập."
Đồng Dao: "..."
Tiểu Bàn: "..."
Cuối cùng màu trắng xanh được chọn, bởi vì ai thấy mình mập thì có thể giảm béo, hơn nữa một đứa đã mập hết thuốc chữa thì mặc gì cũng mập thôi.
Sau khi chọn xong đồng phục, Đồng Dao đeo mặt nạ lên, lại còn thêm một trò khác: đi đâu cũng kéo ghế theo, đi vào toilet cũng phải kéo cả ghế vào trong.
Buổi tối, mọi người quây quần ăn cơm, Lục Tư Thành nhìn cô nhóc đang ngồi xếp bằng trên ghế, cuối cùng không nhịn được nữa, hỏi: "Cô còn tính điên tới lúc nào nữa?"
Cái người chỉ kéo mặt nạ lên vừa đủ để há miệng nhai cơm, nghe vậy liền quay qua nhìn bạn nam nào đó cũng đang ngồi ăn cơm: "Cậu tính chừng nào đi?"
"Khi già đến mức không cầm nổi chuột." Lục Nhạc đáp.
Đồng Dao quay đầu lại, từ hai khe hở bé xíu của mặt nạ nhìn đội trưởng đại nhân một cái: "Khi cậu ta già đến mức không cầm nổi chuột , không nhăm nhe làm dự bị của tôi nữa."
Lục Tư Thành: "..."
Đồng Dao: "Tôi không cần dự bị."
Lục Nhạc: "Đợi đến khi cô có thể đánh bại A Tae rồi nói."
Tôn Ngộ Không ngồi trước bàn ăn buông đũa xuống, cúi đầu.
"..." Lục Tư Thành gõ bát, liếc mắt nhìn em trai ruột của mình, nói với cậu ta, "Lúc ăn cơm đừng có nói chuyện, không ăn thì biến."
Đồng Dao mơ thấy một cơn ác mộng.
Trong mơ, cô ở trong quán bar đầu đường uống say đến bất tỉnh nhân sự, nhảy nhót lung tung y như khỉ, về đến trụ sở nhìn thấy đường giữa sắp thay thế mình... Cô khóc, hơn nữa khóc rất thương tâm, nấc nghẹn nói "tôi rất mạnh, tôi không muốn làm một thằng nhóc dự bị đi trông cây nước nóng lạnh," cuối cùng ôm lấy Lục Tư Thành, mặt thành thật nói: Thành ca, tôi hát cho anh nghe, anh cho tôi tiếp tục giữ vị trí chính thức nha.
Sau đó nghiêm túc hát bài "Côn Trùng Bay".
Mới hát được một nửa đã bị chính mình làm cho cảm động đến hát không nên lời, ôm Lục Tư Thành như ôm lấy người cha ruột đã thất lạc nhiều năm, lại bắt đầu khóc khóc khóc ——
Cái cảm giác như bị cả thế giới vứt bỏ ở trong mơ kia cực kỳ chân thực.
Sau đó đã xảy ra chuyện gì thì Đồng Dao không biết, bởi vì mới mơ đến đây cô đã bị dọa cho tỉnh rồi. Trong giấc mơ, khi Lục Tư Thành nghe cô dùng cái giọng nức nở run rẩy hát "côn trùng bay, côn trùng bay", cái vẻ mặt vừa tê liệt cảm xúc lại vừa có cảm giác hung ác đó vô cùng rõ ràng chân thực, y hệt mặt mấy tên tội phạm gϊếŧ người trên lệnh truy nã.
"..."
Đồng Dao mở mắt, nhìn đồng hồ treo tường, đã mười một giờ trưa, cảm giác như trần nhà của phòng ngủ đang xoay vòng vòng —— cô trợn mắt vén chăn đang đắp trên chân qua một bên, phát hiện dưới chăn không có cái cục bông xù xù như thường ngày: Bánh Nướng nhà cô không có ở đây.
Mười một giờ, đã quá thời gian ăn sáng đi vệ sinh của mèo, với tư cách là một con sen, Đồng Dao bắt đầu sợ con mèo nhà mình vì đói bụng tâm tình bất mãn sẽ có khuynh hướng lật cái chậu chứa đầy phân mèo, cô bật dậy, mặc kệ cái cảm giác trần nhà đang xoay mòng mòng, xuống giường...
Sau đó cô phát hiện cả thế giới này đều đang xoay mòng mòng cmnr.
Đầu cô đau như búa bổ, toàn thân đau nhức cứ như thể tối qua cô đã quay tám mươi cái quảng cáo thể thao cộng thêm liên tiếp đụng đầu vào tường. Khi từ trên giường đặt chân xuống đất, đầu gối lung lay... Bằng cách nửa đi nửa bò đi vào trong phòng tắm, tắm rửa cho tỉnh ngủ, lúc bước ra đã tỉnh táo hơn một chút, vừa lau tóc vừa định mở cửa đi tìm mèo nhà mình, kết quả cô mới mở cửa, vô tình đá trúng một cái túi ni lông đặt ngay cửa phòng ——
"... Cái gì đây?"
Đồng Dao cúi người cầm túi lên, nhìn thấy bên trong là một hộp thuốc giải rượu.
Cầm hộp thuốc giải rượu đứng ở cửa phòng ngu người khoảng ba mươi giây, Đồng Dao lùi vào trong phòng, đóng cửa lại.
...
Một tiếng sau.
Đúng mười hai giờ trưa.
Cửa phòng Lục Tư Thành mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi nửa thân trên để trần vừa ngáp vừa đi từ trong phòng ra, mái tóc đen xẹp xuống do bị nước làm ướt, giọt nước rơi xuống cơ bụng rắn chắc, cuối cùng biến mất ở vùng thắt lưng...
Con mèo vốn dĩ đang mất tích của Đồng Dao cũng theo sau anh ta đi ra, đứng cạnh chân anh ta, ngước đầu lên tò mò nhìn, sau đó duỗi cẳng chân ngắn ngủn ra, đi xuống lầu ——
Đứng trên lầu một, người đàn ông quét mắt nhìn xuống dưới, phát hiện ngồi trước cái máy tính ở bên phải là một người không rõ danh tính đang đeo mặt nạ Tôn Ngộ Không.
Cô co người ngồi trên ghế, vẫn còn đang mặc bộ đồ ngủ màu trắng từ đầu đến chân, con mèo mập đi đến cạnh cô "meo meo" hai tiếng, nhảy lên người cô, cọ tới cọ lui.
—— Lúc này tầng trệt trụ sở không một bóng người, sau chuyện ồn ào tối qua, ai nấy đều mệt mỏi, nếu không phải một rưỡi phải tập hợp lại để chọn đồng phục mới, bọn họ có lẽ sẽ không dậy đâu.
Lục Tư Thành bước xuống lầu, đi đến chỗ tủ lạnh, mở tủ ra, thấy tủ trống không, lại nhìn cái thùng rác bên cạnh chất đầy vỏ chai sữa chua, anh nhíu mày, đóng cửa tủ, đi đến phía sau cái người duy nhất ở tầng trệt, đưa tay kéo mặt nạ của cô ra một chút: "Ngộ Không, sữa chua của thầy đâu? Tối qua trước khi đi ngủ vẫn còn năm sáu chai."
"..."
Người ngồi trên ghế đang chơi Super Mario.
Mario trên màn hình bận rộn nhảy lên ăn vàng, nấm, đạp đầu rùa; người đang điều khiển Mario cũng rất bận rộn, cô khẽ nghiêng người về phía sau né tránh tay của Lục Tư Thành, mặt nạ "bịch" một cái bị bắn trở lại mặt cô.
Cô "á" một tiếng, ôm cái mặt bị đau.
Lục Tư Thành: "Cô đang làm trò gì vậy?"
Đồng Dao: "Tự ngẫm nghĩ về cuộc đời."
Lục Tư Thành: "Bắt đầu từ giây phút nào? Là từ giây phút cô ra đời, hay là khoảng mười lăm tiếng trước cô nốc ly Long Island Iced Tea đầu tiên?"
Đồng Dao: "..."
"Khuyên cô nên chọn cái thứ hai." Lục Tư Thành nhàn nhạt nói. "Bởi vì nội dung khi đó đủ phong phú cho cô tự ngẫm nghĩ một lượt."
Mario không nhảy lên nữa, người điều khiển Mario quay đầu lại —— gỡ cái mặt nạ Tôn Ngộ Không trên mặt xuống, đôi mắt đầy mơ hồ bất an, Đồng Dao đẩy bàn phím vào trong, đứng trên ghế, dùng tư thế cao hơn Lục Tư Thành một chút, nhìn thẳng vào anh: "Đội trưởng, tối qua có phải tôi đã làm rất nhiều chuyện khác người không?"
"Khác người?" Lục Tư Thành chăm chú nhìn Tôn Ngộ Không đang cười toe toét trước mặt: "Ý cô là chuyện nào? Đi trên đường lớn la hét mình không có ngực, tất cả chỉ là đồ độn?"
"..."
"Nhìn thấy em trai tôi thì lại cho rằng thấy một con ma có vẻ ngoài giống tôi?"
"..."
"Hay là khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem nói mình rất mạnh, không thể làm dự bị, dự bị nghĩa là mất đi cả thế giới, nói một hồi thì hát côn trùng bay —— Góp ý chân thành, hát nhạc thiếu nhi mà có thể hát như bản hòa âm của quỷ, tốt nhất là sau này cô đừng có hát nữa."
"..."
"Hay là chuyện ép từng người trong đội nhận giấy lau mũi của cô làm quà chia tay, ai không nhận thì cô ôm lấy người đó khóc khóc khóc không chịu buông tay?"
"..."
"Hay là chuyện cô ôm con mèo mập này rồi liếm lông cho nó? Cuối cùng ngậm tai nó không chịu nhả ra, ba bốn người chạy lại kéo cô ra cô còn định cắn người?" Lục Tư Thành giơ ngón trỏ tay phải của mình ra, trên đó quả thực có vết răng cắn chảy máu, "Không giấu gì, Ngộ Không, thầy dậy sớm là vì muốn đi tiêm phòng dại."
"........"
Ném con mèo đang ôm trong ngực ra, cô nhóc đang đứng trên ghế "soạt" một tiếng ngồi xổm xuống, rùng mình... Lục Tư Thành cười lạnh, xoay người đi sang phòng bếp, rót cho mình một cốc nước lạnh, bất thình lình hỏi một câu: "Uống thuốc chưa?"
Cô nhóc ngồi chồm hổm trên ghế ngẩng đầu lên: "Thuốc gì?"
"Thuốc giải rượu, để ở ngay cửa phòng cô rồi mà?" Lục Tư Thành đặt bình nước xuống, "Có lẽ uống xong thuốc thì bệnh điên của cô sẽ được trị khỏi đó ——"
"Đừng nói! Đừng nói nữa! Tôi sai rồi! Sai rồi! Sai rồi!" Giọng nói phát ra từ sau chiếc mặt nạ Tôn Ngộ Không cực kỳ đáng thương, "Tôi làm sao biết được cái đồ uống đó có chứa cồn chứ! Đồ uống có cồn mà lại có cái tên như l, Long Island Iced Tea!"
"Bởi vì trong bánh phu thê không có đôi vợ chồng nào cả; trong bánh bò cũng không có con bò; trong mì tôm cũng làm gì có con tôm nào," Lục Tư Thành lười biếng nhìn người đang làm ổ trên ghế, thò ra nửa cái đầu cẩn thận dè dặt nhìn mình cách đó không xa, "Vì vậy, trong Long island iced tea không có trà cũng là bình thường, đồ ngốc."
Nửa cái đầu thò ra kia "soạt" một tiếng rụt trở về.
Lục Tư Thành uống một hơi hết cốc nước lạnh trong tay, đi đến chỗ máy tính, mở giao diện đăng nhập game, trong khoảng thời gian này cũng tiện thể liếc nhìn cái người nào đó đang ngồi co ro trên ghế, vô cùng yên lặng: cái ghế nếu so với tiểu Bàn thì có vẻ quá nhỏ đó lại đủ để cô co nguyên người lại, cô đi đôi dép đợt trước mua ở siêu thị, tông xuyệt tông với bộ đồ ngủ màu trắng, khiến từ đầu đến tận mắt cá chân đều là một màu trắng tinh... ngoại trừ hai cánh tay lộ ra ngoài, cô ngồi bó gối, nhìn lướt qua cũng có thể thấy vết sẹo có lẽ là do ngày nhỏ nghịch ngu để lại trên cùi chỏ.
Mái tóc mới khô được một nửa cũng thuận theo tư thế ngồi của cô mà rủ xuống cánh tay trắng trẻo, gió từ bên ngoài thổi vào làm xù mái tóc đen, đen và trắng, hai màu tương phản lúc này cực kỳ nổi bật.
Lục Tư Thành: "..."
"Này." Đội trưởng đại nhân hơi nhíu mày, giơ chân lên đá vào cái ghế bên cạnh, "Cô còn chưa tỉnh rượu à? Sao lại mặc đồ ngủ xuống đây, lát nữa người bên cung cấp trang phục tới đưa mẫu đồng phục cho giải mùa hè, cô tính ăn mặc như vầy à?"
Người ngồi trên ghế run rẩy bò dậy, nhảy xuống ghế, xốc váy, giống như mới nghĩ tới chuyện gì, hỏi: "Mặt nạ có thể không tháo xuống được không?"
"Đeo làm gì?"
"Không còn mặt mũi gặp người."
"Cô còn biết xấu hổ cơ à, tối qua lúc cô khóc lóc bắt người khác phải giữ gìn mấy tờ giấy lau mũi của cô, cô không có nói như vậy ——"
"Aaaaaaaaaaa!" Đồng Dao giơ hai tay lên bịt tai lại, "Không nghe không nghe không nghe!"
Lục Tư Thành ngồi trên ghế, một tay chống đầu, ở góc độ người đứng đằng sau không thấy, nhếch môi cười, nhưng trong giọng nói lại nghe không ra bao nhiêu cảm xúc: "Lăn đi thay đồ đi, tụi nhóc kia cũng sắp dậy rồi đấy."
Khẽ liếc thấy người nào đó xoay người một vòng, chân dậm dậm vài cái, cuối cùng giống như vừa giận lại không biết phải làm sao, cô nhóc ồn ào xoay người lên lầu, đóng cửa phòng cái rầm.
...
Lại một tiếng sau.
Tất cả mọi người đều đã dậy, tập trung ngồi ở tầng trệt, mỗi người đều đang vừa thổi vừa ăn cháo dì giúp việc mới nấu xong... Lúc này, cửa phòng cuối cùng trên tầng một được người nào đó dè dặt mở ra, từ sau cửa lộ ra cái mặt nạ Tôn Ngộ Không trông chả khác gì kẻ trộm, cô mặc quần short jeans cùng áo sơ mi rộng, lúc đi ra khỏi phòng lưng cúi thấp xuống ——
"Dậy rồi à?"
Giám đốc đội bất thình lình hỏi thăm một câu khiến cô dừng bước chân, ngước đầu lên nhìn, tất cả mọi người đều đang ở đây, bao gồm cả Lục Nhạc... Đồng Dao nhẹ nhàng đi tới chỗ mọi người, lại dịu dàng ngồi xuống, sau đó cúi đầu, giả chết.
Tiểu Thụy sờ sờ cái mặt nạ của cô: "sì-mai-linh bự bự, cô lại có trò mới à?"
Người đeo mặt nạ càng cúi thấp đầu, Lục Tư Thành ngồi bên giúp cô giải thích: "Không còn mặt mũi gặp người."
Cô nhóc đeo mặt nạ ngẩng phắt đầu, cái mặt nạ chỉ có một biểu cảm xoay qua nhìn Lục Tư Thành một cái, sau đó quay sang nhìn người tóc xanh khuyên bạc đang ngồi ở chỗ cô: "Sao cậu vẫn còn ở đây?"
Giọng của cô nghe có vẻ buồn buồn.
"Bởi vì cô cần một người dự bị."
Cái người đó đang nghịch máy tính, nghịch con chuột của cô.
Đồng Dao hít một hơi thật sâu ——
"Tôi không cần."
"Cô cần."
"Không cần."
"Cần."
"Tôi không cần, " Đồng Dao đứng phắt dậy, "Đó là chỗ của tôi."
"Vậy à? Cô gọi tên nó xem nó có đáp lại không."
Đồng Dao đi ba bước thành hai đến chỗ ngồi của mình, giơ tay muốn kéo cậu ta ra, nhưng mà mặc dù cậu ta nhỏ tuổi hơn Lục Tư Thành, về mặt chiều cao lại thừa hưởng hoàn toàn gen tốt của nhà họ Lục, Đồng Dao đứng cạnh cậu ta trông chả khác gì một đứa con nít...
Bây giờ đứa con nít này đang vừa đá vừa hét, nhất quyết đuổi cái tên tu hú chiếm tổ này ra.
"Cậu đứng lên!"
"Không đứng."
"Cậu đứng lên!"
"Không đứng!"
"A! Thành ca! Tại sao anh lại liếm tai con mèo của tôi!"
Người ngồi trên ghế nghe vậy lập tức đứng bật dậy, lôi điện thoại mở camera ra hướng thẳng về phía cô nhóc kia đang kinh hoàng nhìn sang, ngay lúc cậu ta mặt đối mặt với người ánh mắt lạnh nhạt cùng vẻ mặt không cảm xúc đang húp cháo của anh trai mình —— cô nhóc đứng sau lưng liền đẩy cậu ta ra, nhanh chóng ngồi xuống chỗ của mình, hai tay ôm chặt lấy lưng ghế...
Con mèo bị Lục Tư Thành liếm tai trong truyền thuyết ưu nhã đi ngang qua chân bạn nam nào đó mới bị lừa.
"Mười chín tuổi, to đầu hết rồi, " Lục Tư Thành chậm rãi nói, "Sao hai người hết lần này tới lần khác đều giống như lũ ngu vậy?"
"Cô ta mới là đồ ngu, chỉ vì giữ cái ghế quèn mà rêu rao mấy lời đồn ngu ngốc."
"Dù có ngu ngốc thì cậu cũng tin đó thôi, nói vậy chẳng phải cậu còn ngu hơn à, " người đang ôm ghế vẻ mặt kiên định, "Dù sao bây giờ ghế là của tôi, nói gì kệ cậu."
"Hai người im lặng chút đi." Lục Tư Thành nâng mí mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, "Người giao mẫu đồng phục tới rồi."
Vừa dứt lời, tiếng gõ cửa vang lên, Lục Nhạc đứng dậy đi ra mở cửa, trước khi đi còn tiện tay kéo mặt nạ của Đồng Dao lên đầu, cô "a" một tiếng che mặt lại, khuôn mặt cả buổi giấu sau mặt nạ có chút ửng đỏ vì nóng, cô quay đầu trừng mắt nhìn Lục Nhạc, cậu ta đáp lại cô bằng một nụ cười cợt nhả.
Năm nay bên cung cấp trang phục đưa cho ZGDX ba mẫu đồng phục —— một mẫu màu đỏ đen giống như của giải mùa xuân, thân màu đen, đằng sau lưng là màu đỏ tươi, logo giống như là lấy bút vẽ lên vậy, rất xấu; một mẫu màu vàng kim xấu đến nỗi chẳng muốn miêu tả; mẫu còn lại hoàn toàn mới, màu xanh lam và trắng kết hợp, thân màu xanh lam, bên trên có logo ZGDX nho nhỏ, trên tay áo và ngực in tên các nhà tài trợ với màu chữ là màu xanh đậm...
Đồng Dao ngồi xổm trên ghế lấy mẫu màu đỏ đen lên xem, đặt xuống; lại lấy mẫu màu xanh trắng lên xem, rồi lại đặt xuống, rõ ràng là triệu chứng của bệnh phân vân ——
Người đến đưa mẫu đồng phục nhìn Đồng Dao đang ngổi chồm hổn trên ghế, trên đầu vẫn còn đeo cái mặt nạ Tôn Ngộ Không, dè dặt hỏi: "Cô chính là smiling?"
Đồng Dao tạm ngưng việc xem đồng phục, ngẩng đầu lên nhìn, đang định nói "đúng a", thì tiểu Thụy bất thình lình chen miệng nói: "Là một đứa điên tối qua chạy vào trụ sở chúng tôi thôi, đuổi không đi, khi nào cậu về thì làm phiền cậu đem cô này quẳng vào sọt rác trên đường dùm cái."
Đồng Dao: "..."
Đồng Dao nghĩ tới nghĩ lui, có chút không nỡ mà đặt mẫu màu xanh trắng xuống: "Tôi bỏ phiếu cho mẫu đỏ đen."
Tiểu Bàn: "Đồng ý."
Tiểu Thụy: "Logo của đội là màu xanh trắng, đồng phục lại màu đỏ đen cứ kỳ kỳ sao đó —— Đợt giải mùa xuân tôi đã lấn cấn cái vụ này rồi, giải mùa hè nên dùng màu xanh trắng thì tốt hơn, xanh trắng, vừa nhìn đã biết hợp với cúp S6 rồi."
Lão Miêu: "Em cảm thấy màu xanh trắng ổn hơn."
Lão K: "Mùa hè thì nên lấy màu nhẹ nhàng mát mẻ."
Đồng Dao: "Đỏ đen đỡ bẩn."
Tiểu Bàn: "Đúng đúng, đàn ông con trai mặc màu trắng nhìn cứ dị dị sao á..."
Đồng Dao: "Đúng đúng đúng."
Đường giữa và hỗ trợ hai miệng một lời, khiến tiểu Thụy nghi hoặc quay qua, nhìn hai người cầm mẫu màu đỏ đen không chịu buông tay: "Hai người bị gì vậy?"
Đồng Dao và tiểu Bàn nhìn nhau, lúc này Lục Tư Thành ở cạnh đó bất thình lình nói: "Bởi vì mặc màu trắng nhìn mập."
Đồng Dao: "..."
Tiểu Bàn: "..."
Cuối cùng màu trắng xanh được chọn, bởi vì ai thấy mình mập thì có thể giảm béo, hơn nữa một đứa đã mập hết thuốc chữa thì mặc gì cũng mập thôi.
Sau khi chọn xong đồng phục, Đồng Dao đeo mặt nạ lên, lại còn thêm một trò khác: đi đâu cũng kéo ghế theo, đi vào toilet cũng phải kéo cả ghế vào trong.
Buổi tối, mọi người quây quần ăn cơm, Lục Tư Thành nhìn cô nhóc đang ngồi xếp bằng trên ghế, cuối cùng không nhịn được nữa, hỏi: "Cô còn tính điên tới lúc nào nữa?"
Cái người chỉ kéo mặt nạ lên vừa đủ để há miệng nhai cơm, nghe vậy liền quay qua nhìn bạn nam nào đó cũng đang ngồi ăn cơm: "Cậu tính chừng nào đi?"
"Khi già đến mức không cầm nổi chuột." Lục Nhạc đáp.
Đồng Dao quay đầu lại, từ hai khe hở bé xíu của mặt nạ nhìn đội trưởng đại nhân một cái: "Khi cậu ta già đến mức không cầm nổi chuột , không nhăm nhe làm dự bị của tôi nữa."
Lục Tư Thành: "..."
Đồng Dao: "Tôi không cần dự bị."
Lục Nhạc: "Đợi đến khi cô có thể đánh bại A Tae rồi nói."
Tôn Ngộ Không ngồi trước bàn ăn buông đũa xuống, cúi đầu.
"..." Lục Tư Thành gõ bát, liếc mắt nhìn em trai ruột của mình, nói với cậu ta, "Lúc ăn cơm đừng có nói chuyện, không ăn thì biến."