Khi Em Mỉm Cười

Chương 46

Chương 46: Tôi đến nhắc nhẹ một vài sự thật khách quan, thứ nhất...
Đồng Dao chạy bước nhỏ, khi đến trước mặt người đang đứng dưới ánh đèn đường thì phanh gấp lại, không đợi Giản Dương nói gì, cô đã hỏi trước: "Cậu chạy đến đây làm gì?"

Giản Dương hai tay đút túi, sắc mặt u ám, khi Đồng Dao còn đang nghĩ cậu ta sẽ lại mở miệng dạy đời người khác, người đứng trước mặt cô đột nhiên đưa tay ra, kéo thẳng cô vào lòng——

Đồng Dao vẫn chưa phản ứng kịp với chuyện vừa diễn ra, nhoáng một cái chân đã rời mặt đất, cô ngu người, mũi đụng vào bả vai của Giản Dương, tiếng hô hấp nóng bỏng dồn dập của cậu ta ở ngay sát vai cô.

Đồng Dao: "???"

Cả người cô là một nùi dấu hỏi chấm đen thùi.

...

Sau lưng Đồng Dao.

Trụ sở YQCB có người "đm vl" thét lên đầy kinh ngạc, bụi cây dao động, mấy cây hành trồng trong sân bị dẫm nát bởi giày cao gót của người nào đó, còn bản thân người nọ thì nhanh chóng chạy vào trụ sở, trong khi đường giữa của YQCB, Ngải Giai còn đang rú lên "Làm gì vậy ê ê ê em cái người đã có chồng này có còn để cho người ta ** không", cướp lấy điện thoại của cậu ta.

Ba phút sau.

Trong trụ sở ZGDX, bạn nam nào đó đang mặt không cảm xúc chơi game thì màn hình điện thoại sáng lên, anh cúi đầu nhìn một cái——

[YQCB, Ngải Giai: một người qua đường ẩn danh muốn tố cáo: đường giữa của đội anh làm trái nội quy, yêu sớm rồi, nói không chừng còn muốn bán tin tình báo của đội anh cho một đội mạnh khác ở LPL, khẩn cầu đội trưởng ra tay, đập tan âm mưu này! LPL là nơi của đam mê, không chấp nhận chuyện ngầm trao đổi bán chác, không được nhân nhượng kẻ xấu!]

Lục Tư Thành: "???"

[YQCB, Ngải Giai: người thấy đau tim, người nghe rơi lệ!]

Lục Tư Thành giật giật khóe miệng, không thèm để ý.

Chơi thêm một ván game nữa, anh đột nhiên mở miệng hỏi Lục Nhạc đang vui vẻ ngồi ở chỗ Đồng Dao, dùng acc của cô: "Có thuốc không?"

"Hả?" bạn trẻ nhuộm tóc xanh liếc nhìn người bên cạnh có vẻ ngoài tương tự cậu ta, "Ông đây cai rồi, anh không biết à?"

"Ờ."

"Anh cũng cai được rồi đó, mấy bữa nay không thấy anh hút điếu nào, không phải vẫn sống tốt đó sao? Đã ho còn đòi hút thuốc, có bệnh à, em đi mách mẹ, để bà ấy bay một phát tới Thượng Hải xử đẹp anh—— Với lại không phải anh vẫn còn à?"

"Hết rồi."

"Xạo sự phải không, ở đằng sau cái hộp tiết kiệm hình mèo cầu tài của anh——"

Lục Nhạc vừa nói vừa nhấc mông vươn tay qua định chạm vào hộp tiền tiết kiệm trên bàn của Lục Tư Thành, cơ mà còn chưa chạm tới thì mu bàn tay đã bị đánh cái "bốp", cậu ta "á" một tiếng rụt tay lại, trợn mắt nhìn người mới đánh mình, người nào đó vẻ mặt bình thản: "Đừng có đụng lung tung, sau bữa bị Tiểu Thụy bắt gặp anh lấy thuốc từ đó ra, anh có bị ngu đâu mà tiếp tục giấu ở đó."

Lục Nhạc lầm bầm rút tay về, ngồi lại vào ghế.

Lục Tư Thành nghĩ một chút rồi lại nói: "Cho mày tiền mày đi mua?"

Lục Nhạc: "Anh đừng có nghĩ đến chuyện sai em, coi em là đứa con nít ba tuổi phải làm chân sai vặt cho ba hay gì."

Lục Tư Thành: "Lúc thi đấu thì ông đây là ba mày đấy, mày hỏi fan đang xem live stream xem có phải không."

Các bạn fan cực kỳ phối hợp mà "=))))))" "phải phải phải" "chỉ biết bắt nạt Luật Luật của tụi tui thoyyy" "cậu em vợ muốn đi mách vợ toy thật là đáng yêu mà moamoa" ——

Lục Nhạc trợn tròn mắt: "Muốn mua thì anh tự đi đi, dù sao em cũng không đi đâu."

Lục Tư Thành nghĩ nghĩ sau đó đáp: "Ờ."

Lục Nhạc nghe vậy thì ngẩn người, không kìm được quay sang nhìn người bên cạnh: nước Trường Giang chảy ngược, nước Hoàng Hà trong xanh thấy đáy rồi! Cái người này hôm nay lại dễ nói chuyện như vậy?

...

Ngoài cửa.
Trước cửa trụ sở ZGDX.

Đồng Dao chới với bị cậu ta ôm chặt lấy, chả có tí cảm giác lãng mạn gì như trong mấy bộ truyện tranh dành cho con gái cả, chỉ cảm thấy chân sắp gãy cmnr, một tay cô vỗ vỗ vai Giản Dương: "Cậu có chuyện gì vậy? Cậu bỏ tay ra trước đi——"

Vừa nói xong thì lại cảm thấy cánh tay đang ôm ngang eo cô lại siết chặt thêm một chút.

"Cậu thật sự đang quen Lục Tư Thành à?" giọng Giản Dương nghe buồn buồn.

"........... Vì chuyện này nên cậu mới bắt xe chạy hết nửa cái Thượng Hải? Anh bạn à, cậu có biết Thượng Hải rộng cỡ nào không? Quen cái gì mà quen, không phải sau đó anh ta cũng đã live stream giải thích rồi à?"

"Vậy thì tại sao lại phải nói mấy lời mờ ám như thế?" Giản Dương tủi thân nói, "Khắp Tieba đều đang nói về hai người, bảo là hai người đang quen nhau."
"Đồng đội đùa nhau tí thôi... ơ mà," Đồng Dao y như con lươn chui ra khỏi vòng ôm của cậu ta, "Sao tôi phải giải thích với cậu chứ? Hôm nay cậu lại chạy đến đây phát điên cái gì vậy, Giản Dương, tôi tưởng lần trước tôi đã nói rất rõ ràng rồi mà."

Giản Dương khịt khịt mũi, mày hơi giãn ra: "Cậu nói rõ cái gì cơ?"

"Hai chúng ta kết thúc rồi, đại loại vậy." Đồng Dao dè dặt nhìn khóe mắt Giản Dương, nhìn thấy hốc mắt cậu ta hơi ửng đỏ, kiễng chân lên vỗ vỗ đầu cậu ta, giống như đang dỗ một đứa con nít, "Thật ra cậu cũng không thích tôi đến cỡ đó đâu, thật đó, chỉ là đã lâu không gặp nên thế thôi—— Cậu nhìn một năm qua đi, cậu thi đấu chuyên nghiệp, tôi học ở nước ngoài, hai chúng ta nước sông không phạm nước giếng, sao tôi về nước một phát là cậu lại chạy tới lằng nhằng vậy?"
"Cậu không thể mới đó đã phán cho tôi án tử, lần đó lừa cậu là tôi không đúng, tôi chỉ sợ cậu nghĩ nhiều nên mới không dám nói với cậu... Tôi và mấy cô trong karaoke đó không có xảy ra chuyện gì hết, lúc đó say rồi là về luôn, cậu hỏi bọn Vận May Đến thì biết."

"Kịch bản thông thường không phải là say rượu làm loạn à?"

"Mấy bộ phim truyền hình đó đều là lừa người thôi," Giản Dương cười cười, không biết phải làm sao, "Say rồi làm gì còn sức mà làm chuyện diễn xiếc kia chứ."

"..."

Đồng Dao nhất thời không biết phải nói gì, có thể nói gì đây, tiếc quá, dù là hiểu lầm, nhưng tôi thật sự đã không còn thích cậu nữa? Chả lẽ lại vì mấy cái lý do như "thông cảm" hay "bù đắp lại sự tiếc nuối năm đó" rồi quay lại với nhau?

"Dao Dao, cho tôi thêm một cơ hội nữa được không? Trước đây cậu không thi đấu chuyên nghiệp, ghét cay ghét đắng nghề game thủ—— Bây giờ cậu cũng bước vào thế giới này rồi, cậu cũng biết có bao nhiêu là khó khăn, trong môi trường có sự quan sát của truyền thông và người hâm mộ, muốn bảo vệ người mình thích thật sự rất khó..."
Chàng thiếu niên ở vị trí jungle của đội đứng đầu LPL tự tin trên sàn đấu lúc này lại đang đứng dưới ánh đèn đường, nửa người chìm trong bóng tối, cậu cúi đầu, ánh mắt vì có ánh nước nên sáng rực dị thường, vẻ mặt cậu dịu dàng, dè dặt nắm tay người trước mặt...

"Tôi nhớ em, thật sự rất nhớ em, tôi nằm mơ cũng hy vọng có một ngày chúng ta có thể cùng nhau bước vào trận chung kết của giải chung kết thế giới, đến lúc đó, em ở trên khán đài nhìn tôi thi đấu, nhìn tôi nâng cao chiếc cúp đó——"

Đồng Dao giật giật khóe miệng, đang định nói cậu say rồi, thì đột nhiên cảm giác được một ánh mắt nóng rực ở sau lưng mình... Cô vội vàng quay lại nhìn đằng sau, vừa nhìn đã thấy ngay một dáng người cao lớn đang đứng trong bóng tối phía sau mình, mắt đối mắt với Đồng Dao, vẻ mặt anh ta bình tĩnh, đi lên phía trước: "Mua thuốc."
Đồng Dao: "... Không phải anh đang ho sao? Còn hút thuốc?"

Lục Tư Thành: "Liên quan gì đến cô."

Anh ta đi đến bên cạnh Đồng Dao, cúi đầu nhìn cô: "Không mang tiền, cô có tiền lẻ không? Lát về tôi trả."

Lúc này tay Đồng Dao đang bị Giản Dương nắm.

Cô "ờ" "ờ" hai tiếng, vội vàng rút tay ra, sau đó moi trong túi ra một mớ tiền lẻ nhét vào tay Lục Tư Thành, Lục Tư Thành nhìn mớ tiền lộn xộn đó, khóe mắt giật giật, nhưng cũng không nói gì mà nhận lấy.

Anh nhét mớ tiền đó vào túi, mặt không cảm xúc: "Hai người tiếp tục."

Nói xong đi thẳng.

Đi được hai bước thì giống như sực nhớ ra chuyện gì, lại quay lại——

"Hai người tâm sự yêu đương với nhau, tôi không có ý kiến, nhưng tôi cảm thấy tôi vẫn cần nhắc nhẹ một vài sự thật khách quan—— Thứ nhất, nhóc lùn này đúng là sẽ tham gia S6, nhưng bản thân cô ấy cũng phải thi đấu, có lẽ không rảnh ngồi trên khán đài xem đội bọn cậu thi đấu đâu; thứ hai, cúp năm nay e rằng đã sớm khắc tên ZGDX rồi, skin quán quân tôi chọn Kalista."
Giản Dương: "..."

Đồng Dao: "..."

Lục Tư Thành: "Nói xong rồi, lần này hai người thực sự có thể tiếp tục rồi đó."

Lục Tư Thành nói xong còn vỗ vỗ vai Giản Dương, nhấc chân, không thèm ngoảnh đầu lại, nghênh ngang rời đi.

back top