Khi Em Mỉm Cười

Chương 49

Chương 49: Tố chất nữ vương thể thao điện tử
Đồng Dao đeo ba lô đi vào phòng nghỉ của tuyển thủ, tất cả mọi người bao gồm cả nhân viên đều đã thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị rời đi, nghe nói đội tiếp theo sẽ dùng phòng nghỉ này là "Đại Thanh Diệt Vong Năm Trăm Năm" đang trên đường tới rồi, Tiểu Bàn hỏi Đồng Dao sao lại chậm chạp như vậy.

"Dây cắm bàn phím và dây cắm chuột bị quấn lại với nhau, tôi phải gỡ mớ bùi nhùi đó ra," Đồng Dao tiện tay bỏ vỏ hộp cơm trưa của mọi người vào túi đựng rác, "Cái này cũng mang đi hả?"

"Ờ ờ, ai da, xém tý quên béng mất."

Một nhân viên nhanh chóng cầm lấy túi rác trong tay Đồng Dao—— Cho đến khi kết thúc tất cả các trận đấu trong ngày, phòng nghỉ của tuyển thủ không có lao công vào dọn dẹp, tất cả việc quét dọn vệ sinh đều do các nhân viên của đội tự làm lấy.

Lục Nhạc: "Tố chất nữ vương thể thao điện tử."

Lão K: "Cảm thấy đội mình là một đội có tố chất—— Mạnh, cộng thêm có tố chất."

Tiểu Bàn: "Bơ phệch."

Lão Miêu: "À há? Lúc nãy tôi hỏi xem có cần thu dọn mấy vỏ hộp cơm bỏ rác không thì méo ai thèm để ý đến tôi?! Ông đây muốn đi lên Hội Thể Thao Điện Tử tố cáo mấy người kỳ thị giới tính!"

Mọi người hihi haha kéo Lão Miêu đang xị mặt ra ngoài, Đồng Dao đi sau cùng, quay đầu lại nhìn thấy Lục Tư Thành vẫn chưa phỏng vấn xong—— Nhưng lại chẳng hề lo lắng đội trưởng của bọn họ sẽ bị bỏ lại, Đồng Dao thu hồi tầm mắt, moi điện thoại ra, cúi đầu lướt lướt lướt...

Trong điện thoại có rất nhiều tin chưa đọc, cô nhận được lời khen ngợi của thằng em trai, sự tán dương của mẹ cùng với lời chúc mừng của cô bạn thân và bạn bè từ bốn phương tám hướng, Đồng Dao đọc một lượt mớ tin này, sau đó mở Tieba...

Định lên xem xem có ai khen cô không.

Nhưng lại không ngờ trên Tieba chẳng có ai nhắc gì đến cô cả——

[Đội mới thăng hạng quả nhiên cũng chỉ là đội mới thăng hạng, xưng vương xưng bá ở LSPL thì đã làm sao? Đến LPL thì cũng chỉ là bô đựng x thôi.]

[Bị đội Viễn Thông cho ăn hành ngập mặt, quá là thảm luôn, rừng của KING làm tôi cười muốn nội thương!]

[Kể chuyện cười đấy à, vua lội ngược dòng, đội mang yếu tố bất ngờ?]

[Có ai đếm xem jungler của KING có gank thành công được lần nào không vậy?]

[Khoảng cách vẫn là quá lớn, chiến thuật của LSPL quá đơn giản, lên LPL chơi đương nhiên là bị hành cho chết rồi.]

[ZGDX thật sự rất mạnh đó, hai vị trí C (*chỉ hai vị trí carry nòng cốt là đường giữa và ADC) chơi quá xuất sắc, xem ra nắm chắc được vé vào chung kết thế giới năm nay rồi.]

...

Đồng Dao: "..."

Lướt xuống dưới, toàn là mấy cái topic tương tự như vậy, một đám người chỉ chăm chăm bôi nhọ năm thành viên của KING——

Có người nói ADC trong mười giây giao tranh thì chết chín giây chơi như quần;

Có người nói cả trận đấu hỗ trợ yếu đến nỗi ngay cả một chiêu Kiệt Sức (*phép bổ trợ, giảm tốc độ và sát thương của đối phương xuống một nửa) cũng không đỡ nổi;

Có người nói đường giữa cả trận méo dám gϊếŧ lính chỉ biết run lẩy bẩy ở trụ của mình trông chờ vào lòng thương hại của Đồng Dao;

Có người nói đường trên tấn công không ra tấn công, phòng thủ không ra phòng thủ, đánh úp cũng không ra đánh úp, chả biết đang làm cái qq gì nữa...

Đương nhiên bị chửi nhiều nhất là jungler của KING, A Quang.

Từ ván đấu đầu tiên bị bắt bài, tất cả mọi động thái của cậu ta suốt cả trận đều bị ZGDX nhìn thấu—— Yêu cầu của người đi rừng là phải xuất quỷ nhập thần, thông qua tấn công bất ngờ, tạo ra ưu thế ở giai đoạn đầu trận cho cả đội, một jungler mà giai đoạn đầu chỉ biết vùi đầu farm rừng, lại còn thua ngay tại khu vực rừng thì chắc chắn sẽ bị lôi ra chửi cho đến khi không ngóc đầu lên nổi mới thôi!
Nhưng xui xẻo đây lại chính là những gì A Quang làm trong ván thứ hai.

——Giai đoạn đầu trận để thua ở khu vực rừng, sau đó đợi đến khi cậu ta hồi sinh, trận đấu cũng đã dần ngã ngũ rồi.

Đồng Dao đoán, KING sau khi thấy mình bị bắt bài ở ván đầu cũng đã nhận ra được vấn đề—— Nhưng nếu bảo bọn họ ngay lập tức có biện pháp đối phó với tình huống này thì thật sự rất khó, vì thế nên vào ván thứ hai, khi biết rõ bản thân không thể gank lại đối phương, A Quang cũng chỉ có thể cố gắng farm rừng chờ đến giao tranh tổng, ngoài ra tạm thời không còn cách nào khác...

Nhưng cư dân mạng trên Tieba không thèm nghĩ nhiều như thế.

Thứ bọn họ nhìn thấy chỉ là——

Ván đầu tiên, A Quang cướp rừng thất bại, là người đầu tiên hy sinh, không gank được đối phương.

Ván thứ hai, A Quang vùi đầu farm rừng, hoàn toàn lu mờ trong trận đấu, cảm giác tồn tại bằng không, KING giống như lấy bốn đấu năm.
Đây chính là những điều dễ nhận thấy nhất, thế nên bọn họ mắng A Quang xung nhất, có bao nhiều lời khó nghe đều lôi ra hết.

Đồng Dao: "..."

Đồng Dao tìm tới nơi có người mắng khó nghe nhất, trả lời một câu [Không cần nói như thể ZGDX thắng rất dễ dàng vậy.], vừa mới ấn gửi đi xong, tiểu Bàn ở phía trước đã quay lại giục: "Đi một hồi không thấy cô đâu hết, nhanh chân lên, lát nữa còn tụ họp ăn uống mà? Tiểu Thụy mời đó, ăn đồ Hàn á nhaaaaaaa!"

"Ờ, tới ngay." Đồng Dao cất điện thoại, đi ngang qua nhà vệ sinh thì dừng lại, "Các cậu đi trước đi, tôi muốn vào nhà vệ sinh."

Nói xong, nghe thấy Tiểu Bàn đáp lại "vậy cô nhanh lên chút", cô xoay người đi vào nhà vệ sinh, đi vào rửa tay xong, lau tay rồi đi ra ngoài, lúc ra đột nhiên lại nghe thấy có tiếng gì đó lạ lạ phát ra từ nhà vệ sinh nam bên cạnh—— giống như có tiếng bước chân đi lại trong đó.
... Đây là khu vực nhà vệ sinh dành riêng cho thành viên của các đội, đội có trận đấu tiếp theo thì vừa mới tới, đội đấu xong thì đang rời đi, sao lại còn có người ở trong đây được?

Vì thế xuất phát từ tính tò mò, lúc đi ngang qua, Đồng Dao tranh thủ nhìn vào nhà vệ sinh nam, sau đó từ ảnh phản chiếu của gạch men lát nền, cô bất ngờ nhìn thấy trong góc khuất cạnh cửa phòng vệ sinh đầu tiên có ai đó đang ngồi——

Cái dáng ngồi và cảm giác u oán đó giống hệt mấy con ma hay ngồi trong xó tủ.

Đồng Dao: "?????"

Mới đầu tóc tai Đồng Doa sắp bị dọa cho dựng đứng cả lên, còn tưởng ban ngày ban mặt mà còn gặp ma, khi cô đang sửng sốt thì phía trước mặt cái bóng đang cuộn thành một cục đó xuất hiện một chút ánh sáng——

Rõ ràng là có người nào đó đang ngồi xổm trong nhà vệ sinh nghịch điện thoại.
Đồng Dao: "........"

Đồng Dao: "Ai đang ở đó vậy?"

Đồng Dao hỏi một câu, sau đó nhìn thấy ánh sáng phát ra từ điện thoại tắt ngóm đi, người đó hình như cũng bị bất ngờ nên tay chân luống cuống, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài... Mà lúc này Đồng Dao cũng đã nhỏ giọng nói "Tôi vào đó nha" nhẹ nhàng khom người bước vào trong nhà vệ sinh nam——

Bên trong chẳng có một ai.

Ngoại trừ cậu nhóc đang ngồi chổm hổm trong góc khuất đó ngẩng đầu lên với vẻ mặt ngỡ ngàng—— sau lưng cậu ta vẫn còn đeo ba lô, tay cầm điện thoại còn kẹp thêm một điếu thuốc đã cháy được một nửa, ngồi co ro, lúc ngước đầu lên, cặp mắt đầy tơ máu đỏ ửng cùng với chóp mũi đỏ như của ông già Noel, rõ ràng là vài phút trước đã ngồi ở đây khóc lóc...

——Là jungler của KING, A Quang.

Khi hai người bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều có chút lúng túng.
Thấy đối phương trố mắt nhìn mình, Đồng Dao vuốt quai ba lô, chỉ ra ngoài cửa: "Chị mới đi ngang qua, thấy trong đấy có người ngồi, nhưng lại không giống như đang đi ẻ..."

Đồng Dao nói được một nửa thì ngậm miệng lại, mặt hơi ửng đỏ, cảm thấy có chút ngại ngại, bạn A Quang đó ngước mặt, nhìn chằm chằm cô như sinh vật lạ, sau đó tự giễu mà nghiêng đầu qua một bên: "Để chị chê cười rồi."

Cậu ta dập tắt điếu thuốc.

Đồng Dao lắc đầu, moi trong túi lấy ra một bịch khăn giấy đưa cho A Quang, sau đó nghĩ nghĩ rồi ngồi xổm xuống sóng vai với cậu ta: "Sao cậu lại trốn ở đây lén khóc một mình?"

"Biết rõ còn hỏi."

"Vì thua trận đấu sao?"

"Đúng vậy," A Quang nhàn nhạt nói, "Hơn nữa còn nhìn thấy mấy lời mắng nhiếc khó nghe trên Tieba, đây là trận đầu của chúng tôi ở giải mùa hè LPL, kết quả như vậy thực sự đã đủ sốc rồi, giờ lại còn bị người ta chửi nữa——"
Cậu ta vừa nói vừa cúi đầu, vò rối mái tóc được chải chuốt gọn gàng, cười tự giễu: "Trước đây cũng không phải là chưa từng thấy hiện trạng thắng tung hô xấu dìm chết trên trang Tieba thể thao điện tử, cơ mà dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý lỡ có thua cũng sẽ bị lên thớt—— nhưng khi chuyện này thật sự xảy ra với mình, căn bản là không thể chịu đựng nổi, rất muốn túm từng người lại thanh minh rằng lúc đó cũng hết cách rồi, chỉ có thể tạm thời ráng thăng cấp chờ tổng giao tranh, gank không được đơn giản là vì gank không lại, lần sau nếu có chuẩn bị thì sẽ ổn hơn thôi, nhưng cuối cùng lại phát hiện, nhiều bài như vậy, nhiều người chửi như thế... Không tài nào trả lời hết ngần đó được."

Giọng cậu ta lại trầm xuống, khàn khàn, cậu ta khịt khịt mũi, thay vì nói là đang trò chuyện với Đồng Dao, chẳng thà nói rằng cậu ta đang tự nói tự nghe vậy...
Đồng Dao: "..."

Đồng Dao quay sang nhìn cậu nhóc bên cạnh mình, cô nghe nói cậu ta chỉ mới mười sáu tuổi, chỉ vừa đủ tuổi được phép tham dự giải liên minh chuyên nghiệp đã có thể đưa cả đội từ giải hạng hai lên chơi ở giải hạng nhất chuyên nghiệp... Lúc trước thu thập tài liệu cũng đã nhìn thấy có rất nhiều người khen ngợi cậu ta, nói cậu ta chính là người carry mạnh nhất của KING, là chỗ dựa cho cả đội——

Đồng Dao: "Cậu cũng biết mấy chuyện thắng tung hô thua dìm chết đó mà..."

Thế sao còn để ý như vậy làm gì?

A Quang cười khổ: "Bởi vì trước đây toàn nói là tôi kéo cả đội thắng, là người tạo ra cơ hội nhiều nhất cho đồng đội, KING có thể lội ngược dòng chiến thắng trận chung kết ở LSPL giành được quyền tham gia LPL đều là nhờ khúc cuối tôi giành được con Baron đó... Tôi biết ZGDX rất mạnh, có lẽ chúng tôi sẽ đấu không lại, vốn còn nghĩ thua thì thua thôi, nhưng lại không ngờ lại thua thảm như vậy, ngay cả một cơ hội còn không có——"
Đồng Dao "ồ" một tiếng, gật đầu, cảm thấy bản thân mình hơi hiểu ra rồi: Còn không phải do ban đầu được người ta nâng lên quá cao sao, bây giờ ngã đau, đương nhiên là sốc nặng rồi.

Loại cảm giác này cô cũng đã từ từ quen rồi—— lúc mới bước chân vào đội, điếc không sợ súng, thắng được mấy trận giao hữu đã vui vẻ đắc ý, sau đó gặp trúng đội TAT của Hàn Quốc đó, bị A Tae vả cho không trượt phát nào, hiện tại đấu rank thỉnh thoảng gặp phải cái ID đó cô đều tim đập loạn tay đầy mồ hôi, cứ như gặp phải ác mộng...

Đến tận bây giờ vẫn còn chưa tìm ra cách chữa cái bệnh này.

Nghĩ đến đây, cô đưa tay ra, vỗ vai cậu ta an ủi như một người chị lớn: "Giải đấu chỉ vừa mới bắt đầu, là một đội đi lên từ LSPL, sau khi tiếp xúc với các chiến thuật khác nhau của nhiều đội chuyên nghiệp, các cậu vẫn còn có rất nhiều cơ hội để tiến bộ mà, ít nhất là chắc chắn sẽ mạnh lên."
"..." A Quang vùi đầu vào đầu gối, "Có ích gì chứ, kết quả còn không phải bị bọn chị nhẹ nhàng đập chết sao."

"...Trên Tieba nói hai chữ nhẹ nhàng đó mà cậu cũng tưởng thật à anh bạn trỏe?" Đồng Dao khẽ cười, "bản thân cậu còn bị Tieba dắt mũi là thế éo nào, muốn biết có thật sự nhẹ nhàng đơn giản hay không thì đến hỏi người có quyền phát ngôn nhất là chị đây này—— Vì nghiên cứu lối đánh của đội cậu cũng như cách đi rừng của cậu, chị đã xem hết năm ván đấu trận chung kết LSPL cùng với các trận vòng bảng và playoff, tất cả các tài liệu đều là nhờ sau khi xem hết mười mấy trận mới có thể viết ra đó..."

Đồng Dao chỉ vào bọng mắt của mình: "Tối qua trước khi đi ngủ còn xem lại một lượt, cậu nhìn nè, quầng thâm mắt nè?"

A Quang quay sang nhìn Đồng Dao một cái, quả nhiên thấy trên khuôn mặt trắng trẻo, dưới mắt lại có sắc xanh nhàn nhạt...
A Quang: "..."

Cậu nhóc im lặng một lúc, có vẻ hơi kinh ngạc, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Nụ cười trên mặt Đồng Dao rõ ràng hơn một chút.

"Vậy nên đừng khóc nữa, khóc cái gì chứ, biết chính xác đi đường nào sẽ khiến mình tiến bộ hơn, tiếp theo cứ đi về hướng đó hoàn thiện chính mình, đây là một chuyện không tồi đâu, ý nghĩa của mùa chính không phải là như vậy à?"

"..." A Quang buồn bực hừ một tiếng, "Thật ngưỡng mộ chị, vừa mới thi đấu chuyên nghiệp đã được vào một đội mạnh như vậy, rồi bản thân chị cũng rất mạnh nữa, sẽ không bị ai chửi cả."

"Người duy nhất không bị chửi chỉ có mình đội trưởng của bọn chị thôi," Đồng Dao nhướng mắt, "Nếu như có một ngày ZGDX thua trận, chắc chắn sẽ bị người ta chửi cho lên bờ xuống ruộng, cậu tưởng bọn họ sẽ bỏ qua cho tụi chị chắc?"
"Bây giờ tụi em chính là những người bị chửi cho lên bờ xuống ruộng đây, có người còn nói, đội như tụi em, dựa vào cái gì mà lãng phí một tấm vé tham dự LPL——"

"Chẳng lẽ không phải bản thân các cậu tự giành được quyền tham dự à?"

"Đúng là tụi em tự giành lấy."

"Vậy thì cậu quan tâm lời bọn họ nói làm gì chứ."

Đồng Dao vừa nói vừa moi điện thoại ra, định xem xem đã mấy giờ rồi, sợ đám người Tiểu Bàn mất công tìm cô, nhưng vừa nhìn đã thấy mấy lời cô gửi lên Tieba lúc trước khi vào nhà vệ sinh đã có những hai mươi lượt trả lời——

[Chẳng lẽ ZGDX thắng không dễ dàng sao?]

[Mắt bạn mù rồi à bạn? Thời gian trung bình của hai ván đấu không quá 35 phút, cơ bản là trong mười phút đã xác lập ưu thế ba đường rồi, không gọi là thắng một cách dễ dàng thì gọi là gì?]
[Đội của LSPL mà cũng có fan á? Avatar này chắc là nữ phải không, chẳng lẽ đội KING có anh giai nào đẹp mã à?]

[Sợ xem trận đấu lãng phí điện đó hử?]

[Bây giờ ngay cả đội thăng hạng mà cũng có người tung hô... Mở mang tầm mắt.]

[Cái này không gọi là thắng dễ dàng thì gọi là gì?]

[Cười vl, mấy cô fan girl chỉ biết nhìn mỗi cái mặt này, các cô thì biết cái qq gì, xin mấy cô về nhà với ai đồ Hàn Xẻng của mấy cô đi, đừng có lởn vởn ở thể thao điện tử nữa.]

[Nếu nói là chỉ biết nhìn mỗi cái mặt thì chẳng phải chessman ăn đứt hết sao?]

[Cô biết cái rắm gì.]

...

Đồng Dao: "..."

Sắc mặt bình tĩnh đọc hết hơn hai mươi cái trả lời đầy tính giễu cợt đó, Đồng Dao nhếch mép cười khinh bỉ, cất điện thoại, nhàn nhạt nói một câu "Mấy người thì biết cái rắm gì", đứng dậy, xoa đầu A Quang: "Không có đội nào là thắng một cách dễ dàng cả, đừng vì nghĩ vậy mà tự hạ thấp chính mình—— Đã dựa vào thực lực mà được lên thẳng LPL, thì hãy giữ cho chắc chỗ của mình."
Nói xong, thấy A Quang ngẩng đầu, nhìn chằm chằm mình.

A Quang: "Chị có hơi tốt quá rồi đấy."

Đồng Dao: "Chỉ là không thích bị tung hô vớ vẩn thôi."

A Quang: "Để đội khác sợ đội chị không tốt sao?"

Đồng Dao: "Tốt chỗ nào? Bà đây thức đêm thức hôm xem lại trận đấu đến mức hai mắt sắp mù luôn rồi, chả lẽ chỉ vì có thế?"

A Quang: "..."

Đồng Dao "chậc chậc" hai tiếng, vẻ mặt chịu không nổi mà khoát tay lùi về sau, trong lòng chẳng hiểu tại sao, sau khi an ủi A Quang thì bản thân mình cũng nhẹ nhõm đi nhiều, cô cảm thấy A Tae có lẽ cũng không đáng sợ đến mức như vậy——

Đúng rồi, ai biết được trước khi anh ta nhìn có vẻ thắng cô rất dễ dàng, rốt cuộc đã tự hạ thấp mình để ngâm cứu bao lâu chứ? Ai cũng là con người, sao có thể có người lại mạnh đến mức như người ngoài hành tinh được?
Nghĩ đến đây, Đồng Dao nhếch môi, vui vẻ huýt sáo——

Lúc cúi đầu đi ra ngoài, bất ngờ nhìn thấy một dáng người cao lớn đang đứng trước cửa nhà vệ sinh, giờ này phút này, anh ta đang nhét tay vào túi, trầm mặc nhìn cô.

Nụ cười của Đồng Dao vẫn còn đọng lại trên khóe môi, chân dừng bước, ngẩng đầu, nhìn vào đôi con ngươi màu nâu sậm—— Lúc này anh ta đang mặc bộ đồng phục thi đấu màu xanh trắng, trong tay cầm điện thoại, màn hình đang hiển thị thực hiện cuộc gọi, Đồng Dao cúi đầu moi cái điện thoại đã để sang chế độ im lặng của mình ra——

[Cuộc gọi đến: Chân dài mặt liệt.]

Lục Tư Thành ấn dừng cuộc gọi, màn hình điện thoại của Đồng Dao hiển thị: cuộc gọi nhỡ (4).

Đồng Dao: "..............."

Đồng Dao ngẩng đầu nhìn ký hiệu nhà vệ sinh nam trên đỉnh đầu mình.
Đồng Dao: "Tôi............."

Đồng Dao lại ngước lên hoảng loạn nhìn Lục Tư Thành.

Đồng Dao: ".........Không phải, cậu ta——"

Cuối cùng cô ngu người quay đầu nhìn lại đằng sau.

Đồng Dao: "đm!"

Cô quyết định từ bỏ việc giải thích.

"Nếu như chơi bịt mắt bắt dê, trốn ở đây chắc chắn sẽ không ai ngờ tới," Lục Tư Thành nhàn nhạt nói, "Thông minh."

Đồng Dao: "................."

back top