Chương 65: Phải bình tĩnh, phải có tố chất...đm
Đồng Dao bấn loạn một lúc lâu, mãi cho đến khi máy bay cất cánh mới hơi bình tĩnh lại... Không phải cô chưa từng ngồi gần Lục Tư Thành như vậy, nhưng mà bây giờ không giống với lúc trước, lúc chưa bộc bạch nỗi lòng với Kim Dương, cô còn chưa xem Lục Tư Thành là đối tượng yêu thầm.
——Giống như anh ta đột nhiên có giới tính vậy.
Kiểu ví dụ này Đồng Dao đã từng nói với Kim Dương, sau đó đã bị cười vô mặt.
Sau khi máy bay ổn định lại, màn hình tivi trên máy bay bắt đầu phát các tiết mục giải trí, vì để phân tán sự chú ý không tâm tâm niệm niệm như một đứa thần kinh tương tư người ngồi ngay cạnh mình, Đồng Dao mở ipad xem video trận đấu của Hồng Tiễn ——Tiền thân của Hồng Tiễn là "Quân Ám Sát", sau khi thất bại trong việc giành cúp S3 thì đã cải tổ lại, chỉ giữ là một mình đường trên rồi thành lập "Hồng Tiễn" của ngày hôm nay, "Hồng Tiễn" năm nào cũng có mặt ở LPL, nhưng từ sau khi trở thành á quân S3 thì không còn tái xuất hiện trong bất cứ mùa nào của chung kết thế giới nữa: lần nào cũng là suýt chút nữa, để vuột mất cơ hội tham gia.
Năm ngoái, đường trên được giữ lại từ thời "Quân Ám Sát" đã tuyên bố giải nghệ ——
Anh ta giải nghệ cũng chính là khi vừa thất bại trong việc giành quyền tham gia S5, vậy nên anh ta ra đi trong tiếc nuối, cũng rất nhục nhã, nói khó nghe một chút, anh ta bị fan của Hồng Tiễn đuổi đi, cái gì mà "có tuổi rồi" "đường trên lớn tuổi" "gánh nặng" những lời thế này, cái nào cũng có...
Kỳ lạ nhất là sau khi anh ta rời đi, thành tích của Hồng Tiễn không hề có dấu hiệu được cải thiện, giải mùa xuân năm nay thành tích cũng chỉ là vào đến vòng playoff: mà mấy huấn luyện viên online chửi hăng say lúc trước cũng chẳng có ai đứng ra tuyên bố chịu trách nhiệm cho chuyện này.
"..."
Đồng Dao đổi tay, chống cằm, hơi ngẩng đầu nhìn hàng ghế trước mặt, Minh thần bị kẹp giữa "đôi vợ chồng" lão K và lão Miêu, xem tài liệu về Hồng Tiễn ——
Không phải ai cũng được như Minh thần, rời đi một cách sạch sẽ, êm ái, được tiễn bằng tràng vỗ tay khen ngợi của mọi người... Phần lớn cho dù đã từng huy hoàng, thì sau khi phong độ giảm sút sẽ phải ngồi dự bị, đến một ngày nào đó khi mọi người gần như đã quên đi anh ta, chỉ còn thỉnh thoảng nhắc tới, thỉnh thoảng châm chọc, anh ta sẽ bất ngờ đăng một bài Weibo, tuyên bố giải nghệ, mấy trăm gần một nghìn lượt share, vài hôm sau đã chẳng còn ai nhắc đến nữa.
Đây là hiện trạng của giới chuyên nghiệp.
Đồng Dao xoa mặt, quay qua gọi Lục Tư Thành: "Đội trưởng à, sau khi anh giải nghệ thì sẽ làm gì?"
"Huấn luyện viên, nếu như game sập thì về công ty của nhà làm việc ——Nội dung khấn vái thắp hương của ba tôi hàng năm chủ yếu đều là thành tâm niệm Phật hy vọng Riot Games hôm sau sẽ phá sản." Lục Tư Thành không chút nghĩ ngợi, nói, "Hỏi cái này làm gì?"
"...Đang xem video trận đấu lúc trước của Quỷ Tú (1)."
"Quỷ Tú năm ngoái là bị ép phải giải nghệ, trong ván đấu quyết định quyền tham gia chung kết thế giới, dịch chuyển không tốt đưa cả đội sang Tây Thiên." Lục Tư Thành nói, "Kỹ năng của cậu ta thật ra không có vấn đề gì cả, là do tâm lý."
"Bị các huấn luyện viên online chửi đó mà."
"Thi đấu thể thao điện tử chuyên nghiệp không phải cứ biết chơi, chơi giỏi là đủ, có lúc bản thân cũng cần phải tự nhận thức được mình là vận động viên chuyên nghiệp —— Cái gì nên nghe, cái gì không nên nghe; cái gì nên làm, cái gì không nên làm."
"Ừm, ủa mà sao tự nhiên anh lại giảng đạo rồi."
"..."
"Sao?" Đồng Dao nhướng mày.
Lục Tư Thành nhìn đôi mắt đầy tò mò kia, một hồi sau thì cười nhạt, búng vào cái trán đang sáp lại gần mình: "Không có gì, là sợ trước khi cô kịp tỏa sáng thì đã bị mấy huấn luyện viên online kia hủy hoại, cô bé ạ."
Đồng Dao: "..."
Thật ra cái búng trán kia không hề đau ——
Nhưng Đồng Dao vẫn "úi" một tiếng, che trán ngả đầu ra sau, mặt hơi đỏ, trong đầu đang bị mấy chữ to đùng kia oanh tạc: cô bé cô bé cô bé cô bé cô bé cô bé cô bé cô bé...
Đây là phạm tội level dụ gái.
Lúc này, tiểu Bàn cười hì hì đỡ lấy cô đang ngả ra sau, đồng thời vỗ vai cô: "Không sao, chỉ cần nghe đội trưởng thôi, không cho làm thì đừng làm, thi đấu cho tốt, thì vĩnh viễn không có ngày bị ném đá đâu——Hơn nữa cho dù có bị ném thì đội trưởng cũng sẽ đứng ra chắn cho cô."
Lục Tư Thành nhìn chằm chằm tiểu Bàn một hồi, mặt không cảm xúc, nói: "Ai nói với chú là anh sẽ làm chuyện từ bi vĩ đại đó?"
Đồng Dao hơi sửng sốt: "Chẳng lẽ sẽ không?"
Lục Tư Thành: "Người mà hai người nhắc đến là Phật Tổ."
Đồng Dao: "..."
Tiểu Bàn: "..."
Lục Tư Thành: "Nhưng ít ra tiểu Bàn cũng nói đúng một chỗ."
Đồng Dao: "Gì?"
Lục Tư Thành: "Phải nghe lời tôi."
Đồng Dao: "..."
Hai đồng chí Giữa – Trợ trao đổi với nhau cái liếc mắt khinh bỉ thật bự, sau đó thì thầm to nhỏ với nhau cùng nhau xem video thi đấu...
Lục Tư Thành cười nhạo một tiếng, quay mặt vào cửa sổ tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, bên tai thỉnh thoảng lại nghe thấy mấy câu nói xấu như "jungle của bọn họ cũng rất thích gank đường giữa, vào trận cắm cho tôi cái mắt" "Khỏi cắm cho Thành ca, anh ta không chết được đâu" "Anh ta có chết cũng không ai đổ lỗi cho cậu đâu, để anh ta chết đi", khi nghe thấy "Cầm Alistar cứ ấn E (*kỹ năng thêm máu) lẽo đẽo theo sau anh ta cho anh ta tức chết luôn =)))))", rốt cuộc anh không thể nhẫn nhịn được nữa mà mở mắt ra, do dự một chút, cuối cùng lại nhắm mắt lại——
Khoảng hai mươi phút sau, sau lưng anh yên tĩnh lại.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng tiếp viên hàng không đẩy xe đẩy lại gần, người đàn ông trông có vẻ đang ngủ say kia mở mắt ra, ánh mắt vẫn tỉnh táo, ngẩng đầu lên nhìn—— hầu hết hành khách trên máy bay bao gồm cả đồng đội của anh đều đã ngủ cả rồi, đường giữa và hỗ trợ nhà anh lại càng thân thiết hơn, chụm đầu vào nhau ngủ ngon lành...
Nhất là đường giữa nhà anh.
Nhờ chiều cao trời phú, cô ôm lấy chân co hẳn người vào trong không gian chật hẹp của ghế ngồi, ngủ như một con lật đật, cả người cô nghiêng sang phía tiểu Bàn, dựa vào người cậu ta như đang tựa vào miếng đệm thịt mềm mại——
Lục Tư Thành: "..."
Khi tiếp viên hàng không đẩy xe đến gần, hỏi Lục Tư Thành có muốn uống gì không, anh lấy một cốc cà phê, lúc nhận cà phê, tiện thể dùng ba ngón tay tách con lật đật kia ra khỏi người tiểu Bàn——
Cả cơ thể cô vững vàng đáp lên đầu vai anh.
Hô hấp đều đặn gần trong gang tấc.
Anh ngập ngừng một chút, đặt cốc cà phê xuống, lấy áo khoác trên người đắp lên đầu vai cô.
Còn về phần Đồng Dao, cô chỉ biết bản thân mình mơ mơ màng màng ngủ một hồi.
Bị đánh thức do máy bay hạ cánh, ngẩng đầu với bộ dáng chuẩn ngu người nhìn xung quanh, khi nhận ra chỉ là máy bay đang hạ cánh, cô thở phào một hơi, đưa tay lên xoa xoa miệng: "Kỹ thuật hạ cánh quá kém, tôi muốn khiếu nại... Ơ mà, tiểu Bàn, nhìn trên mặt tôi xem coi có dính nước miếng không?"
"Không có," mặt tiểu Bàn có một mảng đỏ do tựa vào mặt bàn ăn của máy bay, cậu ta ngơ ngơ, "Nhưng mà trên người cô có áo của Thành ca."
Đồng Dao cúi đầu nhìn, trên đầu gối mình đúng là có ống tay áo khoác, đồng phục mùa đông năm ngoái của ZGDX, sau lưng có thêu ID "chessman" —— Đồng Dao nhìn chằm chằm cái áo này một hồi, mãi cho đến khi bàn tay to bên cạnh lấy nó đi...
"Mùa hè ngồi máy bay mang theo áo khoác là chuyện bình thường."
"..."
"Như cô mà ra ngoài sống tự lập thì không sống nổi ba ngày."
"..."
Bắt người tay ngắn(2), nếu đúng là đã được người ta chăm sóc, vậy thì nhún nhường một hai câu cũng là phải phép.
...
Đến khách sạn do bên đứng ra tổ chức sự kiện ở thành phố C sắp xếp cũng đã là hai giờ sáng, nghĩ đến chuyện tám giờ sáng phải thức dậy bắt đầu trang điểm tham gia hoạt động, Đồng Dao rửa mặt nhanh chóng đi ngủ... Cô thề là mới nhắm mắt ngủ được tí thì đồng hồ báo thức đã reo rồi.
Đồng Dao ôm một bụng tức thức dậy rời giường tắm rửa hong tóc, mặc đồng phục gọn gàng sạch sẽ xuống lầu, vừa ngồi bên bàn ăn uống hai hớp nước trái cây, người bên ban tổ chức đã giục bọn họ đi trang điểm... Lúc này các thành viên khác đều đang trong trạng thái chưa ngủ đủ giấc, chỉ có người đã quen dậy sớm cộng với không ăn sáng sẽ không chịu nổi là Đồng Dao cảm thấy vô cùng ức chế——
"Không phải nói chín rưỡi tập hợp đi trang điểm à? Giờ mới có tám rưỡi."
"Ban tổ chức nói bọn cô đã đông đủ cả rồi, vậy thì đi sớm một chút, tránh kẹt xe."
"...Qua đó sớm như vậy, nội dung hoạt động hôm nay rốt cuộc có những gì chứ?"
"Chúng tôi cũng chỉ là nhân viên đưa đón người thôi, nội dung cụ thể thì phải qua bên đó hỏi người phụ trách thì mới biết được!"
"..."
Đồng Dao thầm nghĩ mấy người có thể mức dại thêm được nữa không, để người ta đến nơi rồi mới nói nội dung hoạt động, muốn tạo surprise cho ai vậy?
——Đây là cơn giận đầu tiên, thang nổi điên đã đạt 25%, đọc cách khác là một phần tư.
Ngồi trong xe, đi thẳng đến nơi diễn ra sự kiện, ngồi trong phòng trang điểm bảo tiểu Thụy lấy cho mình một chai sữa chua, Đồng Dao vừa uống vừa quan sát xung quanh——Lúc mới bắt đầu trang điểm, không ngừng có người đeo thẻ nhân viên đi vào chụp hình, bị tiểu Thụy cản lại thì đổi sang muốn xin chữ ký, có một số chỉ chọn những người được ưa thích như Lục Tư Thành, lão K và Minh thần; còn số khác thì theo chủ nghĩa "đã đến rồi thì phải xin hết", cầm theo vở đến xin chữ ký từng người...
Lúc này Lục Tư Thành mặc dù lạnh lùng xa cách nhưng vẫn cực kỳ kiên nhẫn, ai đến xin cũng ký, nhưng Đồng Dao vẫn ôm một bụng tức từ lúc thức dậy cộng thêm giảm huyết áp, giờ nhìn ai cũng như đang nhìn kẻ ngốc... Cô thầm đếm trong lòng, cho đến khi có người thứ mười ba đưa sổ qua chỗ cô, cô nghĩ con số này không tồi, sau đó bắt đầu trận nổi điên đầu tiên của ngày hôm nay——
Cô trả sổ lại cho người đó: "Không ký nữa, tôi còn đang trang điểm, đã phải dừng giữa chừng bao nhiêu lần rồi? Thụy ca, anh phải ngăn lại chứ."
Cô cố ý nói lớn cho toàn bộ người trong phòng nghỉ đều nghe thấy.
Tiểu Thụy vẻ mặt "sao giờ cô mới nói" phối hợp mà trả lời: "À à? Ồ ồ, biết rồi, giờ đi nói nè."
Người nhân viên đang đứng trước mặt Đồng Dao là một cô em trạc tuổi cô, mặc bộ sườn xám của showgirl, có lẽ là sinh viên đi làm thêm, nãy giờ đã xin chữ ký mấy lượt rồi, chắc là xin cho người khác nữa... giờ bị từ chối, cô ta hơi lúng túng, cũng không nói gì, mang theo bảng rời đi.
"Làm tốt lắm," nhân viên trang điểm cho Đồng Dao liếc mắt khinh thường, "Sáng giờ bị xen ngang không biết bao nhiêu lần, vẽ có cái chân mày mà còn bị ngắt thành bốn lần thì vẽ cái quái gì—— Mấy người này toàn là khoe khoang với bạn bè kiểu như tôi có thể vào hậu trường gặp xxx đó muốn tôi xin chữ ký dùm cho không, sau đó chạy vào đòi chữ ký! Tôi kể cô nghe, loại này tôi thấy nhiều rồi, có khi còn chẳng biết bọn cô rốt cuộc là làm gì, chỉ biết là game thủ có tiếng thôi."
Đồng Dao "ồ" một tiếng, không hùa theo, ngước mặt lên cho nhân viên trang điểm.
——Đây là cơn giận thứ hai, thang nổi điên đạt 50%, đọc cách khác là một phần hai.
Trang điểm xong, Đồng Dao ngồi trên sofa ăn bánh quy, nhìn thấy sau khi bị mình từ chối, cô em mặc sườn xám kia lại len lén chạy vào mấy lần nữa, lần này trực tiếp bỏ qua cô mà đến tìm mấy người Lục Tư Thành... Đồng Dao cho một cái ánh mắt khinh bỉ cực mạnh trong lòng nghĩ kệ xác mấy người, cầm điện thoại lướt Weibo——
Lướt lướt lướt đến một cái @, nhấp vào xem, là một người có lẽ là fan @ cô trong một bài nào đó, mà nội dung của nó là thế này——
[Mèo nhỏ meo meo: Hôm nay phụ trách bên đón khách của sự kiện xx, nghe nói có một đội game rất nổi tiếng của bên Viễn Thông, hỏi mới biết có không ít bạn thân là fan của họ, nên muốn tặng cho bạn bè chút quà nho nhỏ? May là những người đó có vẻ cũng rất nice, xin ký là ký ngay——Chỉ là có một cô chắc là thành viên của đội, rất chảnh chó, làm như mình hay lắm vậy, đang trang điểm cũng không chịu ký tên... Không ký thì thôi, dù sao cũng không hot lắm, hì hì, chảnh như vậy, chắc chẳng hot lắm đâu ha?]
Bình luận bên dưới là đám bạn thân của cô ta: "Con gái đấu chuyên nghiệp?" "Chắc cũng là nhân viên thôi ha, chậc chậc, cáo mượn oai hùm!" "hahaha hình như tao biết mày đang nói đến ai rồi, nói thật nha, sớm đã không vừa mắt cô ta rồi không biết là chảnh cái vẹo gì nữa!"...
Đồng Dao: "..."
Có thể.
Rất tức.
Lầm bầm một câu "duma", Đồng Dao đập điện thoại xuống sofa...
——Đây là cơn giận thứ ba, thang nổi điên đã đạt 75%, đọc cách khác là ba phần tư.
Đồng Dao ném điện thoại, sau lưng đột nhiên cảm giác có người lại gần, cô vừa quay đầu lại thì đúng ngay lúc Lục Tư Thành đang cúi xuống nhặt điện thoại của cô lên... Chóp mũi của cô khẽ lướt qua một bên mặt anh ta, Đổng Dao ngẩn ra, đầu óc trống rỗng, không kịp phản ứng đến chuyện giành lại điện thoại của mình.
Lục Tư Thành cúi đầu nhìn điện thoại trong tay hồi lâu, sau đó cười nhạt: "Bị nói xấu sau lưng à?"
"........ Đm tôi khinh bỉ kiểu người mượn chuyện công rồi suốt ngày làm việc tư thì sao?" Cô nhướng mắt, "Lúc tôi còn học cấp ba làm ở sự kiên đã gặp qua biết bao nhiêu người nổi tiếng cũng đâu có làm vậy? Gần đây nhất khoảng cách giữa tôi và một coser nổi tiếng nào đó chỉ bằng có nắm tay thôi, anh ta còn làm nam thần của tôi đấy!"
"Sau đó thì sao?"
"Phát hiện anh ta không có cao hơn tôi bao nhiêu, hết mê rồi."
".............Vậy phải lùn cỡ nào chứ?" Lục Tư Thành đưa tay, đứng ở đằng sau giữ lấy đầu Đồng Dao ấn lên sofa, "Hôm nay cô hơi khó ở, sáng chưa ăn no à?"
Đồng Dao dựa vào sofa, dùng hai tay tách cái tay to đang che mắt mình ra, sau đó ngửa đầu nhìn đối phương qua kẽ hở giữa các ngón tay anh ta: "Thấy cô em xinh gái mặc sườn xám đến xin chữ ký anh trong lòng vui như nở hoa chứ gì?"
Lục Tư Thành thả cô ra: "Thói quen thôi."
Đồng Dao nhướng mày: "Vậy thì đều là do mấy người các anh nên bọn họ mới được chiều thành thói đấy."
"Nếu không mấy người đó sẽ ra bên ngoài nói nhăng nói cuội, cô nhìn đi," Lục Tư Thành quơ quơ điện thoại của Đồng Dao, "Không phải là như này sao? Chiều nay trên Tieba có lẽ sẽ có bài kiểu như "Thành viên nữ của đội nổi tiếng nào đó nóng nảy kiêu căng ngạo mạn, khác hoàn toàn với biểu hiện thường ngày" xuất hiện..."
Đồng Dao sửng sốt một chút, hít sâu một hơi, giống như giờ mới bừng tỉnh đại ngộ, bắt đầu có chút hối hận.
"Người chân đất không sợ người đi giày(3)." Lục Tư Thành nhét điện thoại vào tay cô, "Cô một mắt nhắm một mắt mở là được, đừng để bị loại người này ảnh hưởng."
"Nhưng mà——"
"Hôm qua trên máy bay đã nói thế nào?"
"...Cái gì?"
"Nghe lời tôi."
"..."
"Hửm? Nghe lời."
"......Anh ỷ vào anh là đội trưởng."
Đồng Dao hung hăng nhét điện thoại vào túi, trợn mắt nhìn Lục Tư Thành, bò từ sofa dậy, cầm lược chải lại mái tóc bị Lục Tư Thành làm rối... Thông qua gương nhìn thấy tiểu Bàn cười đùa cợt nhả cùng với mấy người lão K đang làm mặt quỷ: "Sau này Thành ca không thi đấu nữa có thể đi tham gia ứng tuyển huấn luyện chó nghiệp vụ được đó, nói không chừng còn có thể lại tỏa sáng tỏa nhiệt ở một nghề khác."
Lục Tư Thành nửa ngồi nửa dựa vào sofa, nâng mí mắt quét mắt nhìn mấy đứa chỉ sợ thiên hạ không loạn kia: "Các chú đừng có chọc cô ấy, lại nhảy dựng lên nữa thì các chú đến thu dọn?"
Đồng Dao giống như muốn phối hợp với lời nói của Lục Tư Thành vậy, ném luôn cái lược trong tay.
Đám người tiểu Bàn lập tức ngậm miệng.
——Đây là lần bớt giận đầu tiên, thang nổi điên đạt 65%, đọc cách khác là đang trong quá trình hạ xuống, bởi vì đội trưởng nói: Nghĩ ba lần rồi làm, đừng để mình bị kéo vào rắc rối.
Được được được, Đồng Dao quấn tóc, tự nói với mình, phải bình tĩnh, phải có tố chất.
...
Dây dưa lằng nhằng đến khoảng tầm mười một rưỡi, có nhân viên đến đưa Đồng Dao và mọi người đến "phòng nghỉ dành cho khách VIP" được dựng từ mấy tấm ván ở bên cạnh khu vực tiếp đón khách, bên trong có một cái bàn và vài cái ghế nhựa, có hơi oi bức, xung quanh là tiếng hò hét ầm ĩ, Đồng Dao ngồi gặm cái bánh mì không biết tiểu Thụy moi từ đâu ra.
"Cái sự kiện này không cho cơm ăn à." Đồng Dao cắn bánh mì, hỏi.
"Có nước uống á," tiểu Bàn uống một ngụm nước, "Có nước uống là may rồi."
Đồng Dao nghĩ nghĩ, đưa cái bánh mì đã ăn được một nửa cho tiểu Bàn hình như vẫn còn đói.
Trong khoảng thời gian ngồi đợi trong phòng nghỉ, có lẽ là do tiểu Thụy rốt cuộc cũng có hành động, khoảng thời gian này không có ai vào xin chữ ký, chỉ là thỉnh thoảng có nhân viên có vẻ bận rộn ra ra vào vào... Cuối cùng, có lẽ là hoạt động bên khu tiếp khách đã kết thúc, cửa phòng nghỉ mở ra, có một nhóm mấy cô gái đi giày cao gót, cười nói bước vào——
Đàn ông con trai như đám người tiểu Bàn đương nhiên sẽ đứng lên nhường ghế, trong đó có một số cô cũng rất lịch sự mà nói cảm ơn một câu rồi ngồi xuống, Đồng Dao do dự một chút rồi cũng đứng lên, sau đó chỗ của cô bị cái vị đã nói xấu cô ngồi vào. Sau khi ngồi còn lườm cô một cái...
Đồng Dao trong lòng nghĩ duma sao bảo là ở hiền gặp lành cơ mà?
Đồng Dao đứng đằng sau cô ta trách móc một hồi, mấy cô showgirl đứng trước mặt cô thấy vậy, có lẽ cũng cảm thấy cái vị đang ngồi kia thật chẳng biết điều gì cả, tụm lại thì thầm to nhỏ cười nhạo; Lục Tư Thành nhìn cô một cái, cũng chỉ xem như không thấy gì, một mắt nhắm một mắt mở——
Lúc này màn đặc sắc nhất tới rồi.
MC bước vào, đưa tờ giấy có viết những hoạt động tiếp theo cho từng người, bao gồm mấy hoạt động gì mà tương tác rồi trò chơi gì đó——
Đồng Dao nhận lấy, vừa đọc đã ngu luôn, mấy trò an toàn vô hại thì không làm, đ*o biết là ý kiến của ai, muốn các thành viên dùng tư thế bế công chúa bế mấy cô em này thi chạy, chạy từ đầu này sang đầu kia của khu vực đón khách, sau đó dùng cái chày trong tay mấy cô này gõ vào chiêng là thắng.
Đồng Dao: "..."
Nói thật phản ứng đầu tiên của cô khi đọc về trò chơi này đó là muốn gọi điện báo cảnh sát ở đây có người tổ chức sự kiện với nội dung xàm xí đi lòe thiên hạ.
Ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt của các thành viên khác cũng không vui vẻ lắm, và cả một số cô gái trẻ cũng xuất hiện vẻ mặt do dự: người ta mặc sườn xám, bị bế tới bế lui như vậy thì còn ra thể thống cống rãnh gì nữa.
...Ngoài ra còn có một chuyện quan trọng hơn.
Đồng Dao đặt tờ giấy ghi tiết mục xuống, mặt không cảm xúc: "Ai nghĩ ra hoạt động này? Cũng không thèm nói trước với chúng tôi một tiếng? Game thủ ai cũng có vết thương ở tay, cuối tuần bác sĩ vật lý trị liệu mới nói sau khi châm cứu xong thì trong vòng nửa tháng không được làm việc nặng, tuần này ngay cả vặn nắp chai nước tôi còn không cho bọn họ làm..."
Tiểu Thụy dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Đồng Dao, vội vàng tiếp lời: "Đúng đúng đúng, chuyện này là thật, người phụ trách đâu? Đến đổi một trò khác đi, trò này thật sự không được, ảnh hưởng cũng không tốt——"
Có mấy cô showgirl cũng lên tiếng phụ họa.
"Đạo cụ cho trò chơi chúng tôi đã chuẩn bị xong cả rồi, cũng gần tới giờ rồi. Bây giờ đột nhiên thay đổi thì không tiện lắm? Thật ra cũng chỉ mất một lát thôi, không cần phải bế lâu đâu, nhịn một chút là qua rồi..." MC vẻ mặt do dự, rõ ràng là không thể tự quyết được.
Đồng Dao nhíu mày lại, đi đến cạnh lão Miêu, kéo áo khoác của cậu ta lên, lộ ra băng vải bảo vệ cổ tay ở bên dưới lớp áo khoác: "Bây giờ đồng đội của tôi ngay cả một lát cũng không nhịn được đâu, ngày mai còn có trận đấu, nếu bị thương nặng thì phải thay ai lên đây?"
Nói xong cô hạ tay lão Miêu xuống nhưng vẫn nắm chặt không buông tay, vẻ mặt đầy mạnh mẽ, giống như gà mẹ vậy, đứng cạnh mấy đồng đội già yếu của mình.
MC kia cười, thấy cô gái vóc dáng nhỏ nhắn này lại mạnh mẽ cố chấp như vậy, cũng có chút ngẩn ra, ấp úng nói vài câu rõ ràng có ý hòa giải, nhưng mà chính vào lúc này, đột nhiên có một giọng õng ẹo phát ra từ một góc phòng——
"Này cô, từ lúc bắt đầu cô đã giữ cái vẻ mặt thối này muốn tìm cơ hội kiếm chuyện phải không? Không phải đã nói với cô là bên ban tổ chức đã chuẩn bị xong đạo cụ và cũng sắp tới giờ rồi sao, đổi gì được mà đổi?"
Giọng của cái người có xích mích với Đồng Dao từ sáng truyền qua, trong tay còn cầm một chai nước——
"Ai cũng là cầm tiền làm việc, ai cao quý hơn ai chứ? Đã không muốn thì đừng đến, vừa nhận tiền vừa muốn làm khó bên tổ chức, chuyện thi đấu của mấy người có phải là nhiều quá rồi không... Thanh niên trai tráng bế một cô gái nặng bốn mươi năm mươi kí chạy hai vòng trong khu vực đón khách có đến mức sống dở chết dở như vậy——"
Cô ta còn chưa nói xong.
Bởi vì khi nghe đến câu "sống dở chết dở" của cô ta, cơn tức đã tích cả một ngày của Đồng Dao đạt đến 100%, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, cô quăng tay lão Miêu ra, đi một bước dài đến đá lên ghế của cô ta——cái ghế nhựa nghiêng một cái, người ngồi trên ghế hét
lên một tiếng lập tức ngã xuống đất!
Đồng Dao tiến lên, mũi chân gẩy lên ghế chuẩn bị dùng liên chiêu QW lấy mạng chó của cô ta, lúc này lại bị người ở phía sau giữ lấy, gáy cô chạm vào vòm ngực rắn chắc, còn chưa kịp phản ứng đã bị ôm kéo lại——
"Bỏ ra!"
Đồng Dao gào lên.
Mà cùng lúc đó, con mẹ mồm toàn nói lời khó nghe cũng đứng dậy, hét lên rồi ném chai nước đang mở nắp tới, cả chai nước còn chưa chạm đến một sợi tóc của Đồng Dao thì đã hắt hết lên lưng của Lục Tư Thành lúc này đang ấn Đồng Dao vào ngực mình.
Đến lúc này, cả phòng nghỉ hoàn toàn náo loạn!
Chú thích:
(1) 鬼宿 (Quỷ tú, tú trong 星宿 (tinh tú) nghĩa là "ngôi sao") hay còn gọi là 鬼金羊 (Quỷ Kim Dương) là một trong hai mươi tám chòm sao theo thiên văn cổ đại của Trung Quốc. Tương ứng với nó là chòm Cancer (Cự Giải) trong thiên văn học phương Tây.
Note nhẹ: tên của Kim Dương là 今阳 (今nghĩa là "nay, bây giờ", ví dụ:"năm nay" là "今年" (kim niên), "hôm nay" là "今天" (kim thiên) và là "今日" (kim nhật) trong tiếng Nhật, chữ 今 đứng một mình thì trong tiếng Nhật nó có nghĩa là "bây giờ";阳 là dương trong âm dương, mặt trời, ánh sáng mặt trời,... ví dụ: "âm dương" là "阴阳", "mặt trời" là "太阳" (thái dương), "ánh sáng mặt trời" là "阳光" (dương quang, quang nghĩa là ánh sáng). Còn Kim Dương trong từ鬼金羊 thì 金 nghĩa là "vàng" hoặc hiểu sâu xa hơn là "tiền", ví dụ: "kim tiền" là 金钱; 羊 nghĩa là "con dê".
(2) Người Trung Quốc có câu "Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm": ý nói đã nhận được sự giúp đỡ của người ta thì cũng nên biết điều một chút.
(3) Người chân đất không sợ người đi giày: ý nói phàm là người không có gì cả thì sẽ càng không cần e dè bất cứ điều gì.
===Dải phân cách===
Dịch giả có lời muốn nói: aizz dự là 5 chương tiếp theo sẽ up chậm hơn do chương nào cũng dài hết á toàn hơn 4000 chữ không à, mà toy thì còn phải đi học thêm nữa (9h tối mới về lận) nên sẽ đăng bài chậm hơn mọi khi. Mà tuần này vẫn đủ 5 chương 1 tuần đó nha~ vái trời tuần sau vẫn được vậy.
P/S: hãy bình chọn cho mị, mị cần động lực lắm á T^T cuộc đời mị lần đầu tiên kiên trì được như này á!!!!!!!!
Đồng Dao bấn loạn một lúc lâu, mãi cho đến khi máy bay cất cánh mới hơi bình tĩnh lại... Không phải cô chưa từng ngồi gần Lục Tư Thành như vậy, nhưng mà bây giờ không giống với lúc trước, lúc chưa bộc bạch nỗi lòng với Kim Dương, cô còn chưa xem Lục Tư Thành là đối tượng yêu thầm.
——Giống như anh ta đột nhiên có giới tính vậy.
Kiểu ví dụ này Đồng Dao đã từng nói với Kim Dương, sau đó đã bị cười vô mặt.
Sau khi máy bay ổn định lại, màn hình tivi trên máy bay bắt đầu phát các tiết mục giải trí, vì để phân tán sự chú ý không tâm tâm niệm niệm như một đứa thần kinh tương tư người ngồi ngay cạnh mình, Đồng Dao mở ipad xem video trận đấu của Hồng Tiễn ——Tiền thân của Hồng Tiễn là "Quân Ám Sát", sau khi thất bại trong việc giành cúp S3 thì đã cải tổ lại, chỉ giữ là một mình đường trên rồi thành lập "Hồng Tiễn" của ngày hôm nay, "Hồng Tiễn" năm nào cũng có mặt ở LPL, nhưng từ sau khi trở thành á quân S3 thì không còn tái xuất hiện trong bất cứ mùa nào của chung kết thế giới nữa: lần nào cũng là suýt chút nữa, để vuột mất cơ hội tham gia.
Năm ngoái, đường trên được giữ lại từ thời "Quân Ám Sát" đã tuyên bố giải nghệ ——
Anh ta giải nghệ cũng chính là khi vừa thất bại trong việc giành quyền tham gia S5, vậy nên anh ta ra đi trong tiếc nuối, cũng rất nhục nhã, nói khó nghe một chút, anh ta bị fan của Hồng Tiễn đuổi đi, cái gì mà "có tuổi rồi" "đường trên lớn tuổi" "gánh nặng" những lời thế này, cái nào cũng có...
Kỳ lạ nhất là sau khi anh ta rời đi, thành tích của Hồng Tiễn không hề có dấu hiệu được cải thiện, giải mùa xuân năm nay thành tích cũng chỉ là vào đến vòng playoff: mà mấy huấn luyện viên online chửi hăng say lúc trước cũng chẳng có ai đứng ra tuyên bố chịu trách nhiệm cho chuyện này.
"..."
Đồng Dao đổi tay, chống cằm, hơi ngẩng đầu nhìn hàng ghế trước mặt, Minh thần bị kẹp giữa "đôi vợ chồng" lão K và lão Miêu, xem tài liệu về Hồng Tiễn ——
Không phải ai cũng được như Minh thần, rời đi một cách sạch sẽ, êm ái, được tiễn bằng tràng vỗ tay khen ngợi của mọi người... Phần lớn cho dù đã từng huy hoàng, thì sau khi phong độ giảm sút sẽ phải ngồi dự bị, đến một ngày nào đó khi mọi người gần như đã quên đi anh ta, chỉ còn thỉnh thoảng nhắc tới, thỉnh thoảng châm chọc, anh ta sẽ bất ngờ đăng một bài Weibo, tuyên bố giải nghệ, mấy trăm gần một nghìn lượt share, vài hôm sau đã chẳng còn ai nhắc đến nữa.
Đây là hiện trạng của giới chuyên nghiệp.
Đồng Dao xoa mặt, quay qua gọi Lục Tư Thành: "Đội trưởng à, sau khi anh giải nghệ thì sẽ làm gì?"
"Huấn luyện viên, nếu như game sập thì về công ty của nhà làm việc ——Nội dung khấn vái thắp hương của ba tôi hàng năm chủ yếu đều là thành tâm niệm Phật hy vọng Riot Games hôm sau sẽ phá sản." Lục Tư Thành không chút nghĩ ngợi, nói, "Hỏi cái này làm gì?"
"...Đang xem video trận đấu lúc trước của Quỷ Tú (1)."
"Quỷ Tú năm ngoái là bị ép phải giải nghệ, trong ván đấu quyết định quyền tham gia chung kết thế giới, dịch chuyển không tốt đưa cả đội sang Tây Thiên." Lục Tư Thành nói, "Kỹ năng của cậu ta thật ra không có vấn đề gì cả, là do tâm lý."
"Bị các huấn luyện viên online chửi đó mà."
"Thi đấu thể thao điện tử chuyên nghiệp không phải cứ biết chơi, chơi giỏi là đủ, có lúc bản thân cũng cần phải tự nhận thức được mình là vận động viên chuyên nghiệp —— Cái gì nên nghe, cái gì không nên nghe; cái gì nên làm, cái gì không nên làm."
"Ừm, ủa mà sao tự nhiên anh lại giảng đạo rồi."
"..."
"Sao?" Đồng Dao nhướng mày.
Lục Tư Thành nhìn đôi mắt đầy tò mò kia, một hồi sau thì cười nhạt, búng vào cái trán đang sáp lại gần mình: "Không có gì, là sợ trước khi cô kịp tỏa sáng thì đã bị mấy huấn luyện viên online kia hủy hoại, cô bé ạ."
Đồng Dao: "..."
Thật ra cái búng trán kia không hề đau ——
Nhưng Đồng Dao vẫn "úi" một tiếng, che trán ngả đầu ra sau, mặt hơi đỏ, trong đầu đang bị mấy chữ to đùng kia oanh tạc: cô bé cô bé cô bé cô bé cô bé cô bé cô bé cô bé...
Đây là phạm tội level dụ gái.
Lúc này, tiểu Bàn cười hì hì đỡ lấy cô đang ngả ra sau, đồng thời vỗ vai cô: "Không sao, chỉ cần nghe đội trưởng thôi, không cho làm thì đừng làm, thi đấu cho tốt, thì vĩnh viễn không có ngày bị ném đá đâu——Hơn nữa cho dù có bị ném thì đội trưởng cũng sẽ đứng ra chắn cho cô."
Lục Tư Thành nhìn chằm chằm tiểu Bàn một hồi, mặt không cảm xúc, nói: "Ai nói với chú là anh sẽ làm chuyện từ bi vĩ đại đó?"
Đồng Dao hơi sửng sốt: "Chẳng lẽ sẽ không?"
Lục Tư Thành: "Người mà hai người nhắc đến là Phật Tổ."
Đồng Dao: "..."
Tiểu Bàn: "..."
Lục Tư Thành: "Nhưng ít ra tiểu Bàn cũng nói đúng một chỗ."
Đồng Dao: "Gì?"
Lục Tư Thành: "Phải nghe lời tôi."
Đồng Dao: "..."
Hai đồng chí Giữa – Trợ trao đổi với nhau cái liếc mắt khinh bỉ thật bự, sau đó thì thầm to nhỏ với nhau cùng nhau xem video thi đấu...
Lục Tư Thành cười nhạo một tiếng, quay mặt vào cửa sổ tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, bên tai thỉnh thoảng lại nghe thấy mấy câu nói xấu như "jungle của bọn họ cũng rất thích gank đường giữa, vào trận cắm cho tôi cái mắt" "Khỏi cắm cho Thành ca, anh ta không chết được đâu" "Anh ta có chết cũng không ai đổ lỗi cho cậu đâu, để anh ta chết đi", khi nghe thấy "Cầm Alistar cứ ấn E (*kỹ năng thêm máu) lẽo đẽo theo sau anh ta cho anh ta tức chết luôn =)))))", rốt cuộc anh không thể nhẫn nhịn được nữa mà mở mắt ra, do dự một chút, cuối cùng lại nhắm mắt lại——
Khoảng hai mươi phút sau, sau lưng anh yên tĩnh lại.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng tiếp viên hàng không đẩy xe đẩy lại gần, người đàn ông trông có vẻ đang ngủ say kia mở mắt ra, ánh mắt vẫn tỉnh táo, ngẩng đầu lên nhìn—— hầu hết hành khách trên máy bay bao gồm cả đồng đội của anh đều đã ngủ cả rồi, đường giữa và hỗ trợ nhà anh lại càng thân thiết hơn, chụm đầu vào nhau ngủ ngon lành...
Nhất là đường giữa nhà anh.
Nhờ chiều cao trời phú, cô ôm lấy chân co hẳn người vào trong không gian chật hẹp của ghế ngồi, ngủ như một con lật đật, cả người cô nghiêng sang phía tiểu Bàn, dựa vào người cậu ta như đang tựa vào miếng đệm thịt mềm mại——
Lục Tư Thành: "..."
Khi tiếp viên hàng không đẩy xe đến gần, hỏi Lục Tư Thành có muốn uống gì không, anh lấy một cốc cà phê, lúc nhận cà phê, tiện thể dùng ba ngón tay tách con lật đật kia ra khỏi người tiểu Bàn——
Cả cơ thể cô vững vàng đáp lên đầu vai anh.
Hô hấp đều đặn gần trong gang tấc.
Anh ngập ngừng một chút, đặt cốc cà phê xuống, lấy áo khoác trên người đắp lên đầu vai cô.
Còn về phần Đồng Dao, cô chỉ biết bản thân mình mơ mơ màng màng ngủ một hồi.
Bị đánh thức do máy bay hạ cánh, ngẩng đầu với bộ dáng chuẩn ngu người nhìn xung quanh, khi nhận ra chỉ là máy bay đang hạ cánh, cô thở phào một hơi, đưa tay lên xoa xoa miệng: "Kỹ thuật hạ cánh quá kém, tôi muốn khiếu nại... Ơ mà, tiểu Bàn, nhìn trên mặt tôi xem coi có dính nước miếng không?"
"Không có," mặt tiểu Bàn có một mảng đỏ do tựa vào mặt bàn ăn của máy bay, cậu ta ngơ ngơ, "Nhưng mà trên người cô có áo của Thành ca."
Đồng Dao cúi đầu nhìn, trên đầu gối mình đúng là có ống tay áo khoác, đồng phục mùa đông năm ngoái của ZGDX, sau lưng có thêu ID "chessman" —— Đồng Dao nhìn chằm chằm cái áo này một hồi, mãi cho đến khi bàn tay to bên cạnh lấy nó đi...
"Mùa hè ngồi máy bay mang theo áo khoác là chuyện bình thường."
"..."
"Như cô mà ra ngoài sống tự lập thì không sống nổi ba ngày."
"..."
Bắt người tay ngắn(2), nếu đúng là đã được người ta chăm sóc, vậy thì nhún nhường một hai câu cũng là phải phép.
...
Đến khách sạn do bên đứng ra tổ chức sự kiện ở thành phố C sắp xếp cũng đã là hai giờ sáng, nghĩ đến chuyện tám giờ sáng phải thức dậy bắt đầu trang điểm tham gia hoạt động, Đồng Dao rửa mặt nhanh chóng đi ngủ... Cô thề là mới nhắm mắt ngủ được tí thì đồng hồ báo thức đã reo rồi.
Đồng Dao ôm một bụng tức thức dậy rời giường tắm rửa hong tóc, mặc đồng phục gọn gàng sạch sẽ xuống lầu, vừa ngồi bên bàn ăn uống hai hớp nước trái cây, người bên ban tổ chức đã giục bọn họ đi trang điểm... Lúc này các thành viên khác đều đang trong trạng thái chưa ngủ đủ giấc, chỉ có người đã quen dậy sớm cộng với không ăn sáng sẽ không chịu nổi là Đồng Dao cảm thấy vô cùng ức chế——
"Không phải nói chín rưỡi tập hợp đi trang điểm à? Giờ mới có tám rưỡi."
"Ban tổ chức nói bọn cô đã đông đủ cả rồi, vậy thì đi sớm một chút, tránh kẹt xe."
"...Qua đó sớm như vậy, nội dung hoạt động hôm nay rốt cuộc có những gì chứ?"
"Chúng tôi cũng chỉ là nhân viên đưa đón người thôi, nội dung cụ thể thì phải qua bên đó hỏi người phụ trách thì mới biết được!"
"..."
Đồng Dao thầm nghĩ mấy người có thể mức dại thêm được nữa không, để người ta đến nơi rồi mới nói nội dung hoạt động, muốn tạo surprise cho ai vậy?
——Đây là cơn giận đầu tiên, thang nổi điên đã đạt 25%, đọc cách khác là một phần tư.
Ngồi trong xe, đi thẳng đến nơi diễn ra sự kiện, ngồi trong phòng trang điểm bảo tiểu Thụy lấy cho mình một chai sữa chua, Đồng Dao vừa uống vừa quan sát xung quanh——Lúc mới bắt đầu trang điểm, không ngừng có người đeo thẻ nhân viên đi vào chụp hình, bị tiểu Thụy cản lại thì đổi sang muốn xin chữ ký, có một số chỉ chọn những người được ưa thích như Lục Tư Thành, lão K và Minh thần; còn số khác thì theo chủ nghĩa "đã đến rồi thì phải xin hết", cầm theo vở đến xin chữ ký từng người...
Lúc này Lục Tư Thành mặc dù lạnh lùng xa cách nhưng vẫn cực kỳ kiên nhẫn, ai đến xin cũng ký, nhưng Đồng Dao vẫn ôm một bụng tức từ lúc thức dậy cộng thêm giảm huyết áp, giờ nhìn ai cũng như đang nhìn kẻ ngốc... Cô thầm đếm trong lòng, cho đến khi có người thứ mười ba đưa sổ qua chỗ cô, cô nghĩ con số này không tồi, sau đó bắt đầu trận nổi điên đầu tiên của ngày hôm nay——
Cô trả sổ lại cho người đó: "Không ký nữa, tôi còn đang trang điểm, đã phải dừng giữa chừng bao nhiêu lần rồi? Thụy ca, anh phải ngăn lại chứ."
Cô cố ý nói lớn cho toàn bộ người trong phòng nghỉ đều nghe thấy.
Tiểu Thụy vẻ mặt "sao giờ cô mới nói" phối hợp mà trả lời: "À à? Ồ ồ, biết rồi, giờ đi nói nè."
Người nhân viên đang đứng trước mặt Đồng Dao là một cô em trạc tuổi cô, mặc bộ sườn xám của showgirl, có lẽ là sinh viên đi làm thêm, nãy giờ đã xin chữ ký mấy lượt rồi, chắc là xin cho người khác nữa... giờ bị từ chối, cô ta hơi lúng túng, cũng không nói gì, mang theo bảng rời đi.
"Làm tốt lắm," nhân viên trang điểm cho Đồng Dao liếc mắt khinh thường, "Sáng giờ bị xen ngang không biết bao nhiêu lần, vẽ có cái chân mày mà còn bị ngắt thành bốn lần thì vẽ cái quái gì—— Mấy người này toàn là khoe khoang với bạn bè kiểu như tôi có thể vào hậu trường gặp xxx đó muốn tôi xin chữ ký dùm cho không, sau đó chạy vào đòi chữ ký! Tôi kể cô nghe, loại này tôi thấy nhiều rồi, có khi còn chẳng biết bọn cô rốt cuộc là làm gì, chỉ biết là game thủ có tiếng thôi."
Đồng Dao "ồ" một tiếng, không hùa theo, ngước mặt lên cho nhân viên trang điểm.
——Đây là cơn giận thứ hai, thang nổi điên đạt 50%, đọc cách khác là một phần hai.
Trang điểm xong, Đồng Dao ngồi trên sofa ăn bánh quy, nhìn thấy sau khi bị mình từ chối, cô em mặc sườn xám kia lại len lén chạy vào mấy lần nữa, lần này trực tiếp bỏ qua cô mà đến tìm mấy người Lục Tư Thành... Đồng Dao cho một cái ánh mắt khinh bỉ cực mạnh trong lòng nghĩ kệ xác mấy người, cầm điện thoại lướt Weibo——
Lướt lướt lướt đến một cái @, nhấp vào xem, là một người có lẽ là fan @ cô trong một bài nào đó, mà nội dung của nó là thế này——
[Mèo nhỏ meo meo: Hôm nay phụ trách bên đón khách của sự kiện xx, nghe nói có một đội game rất nổi tiếng của bên Viễn Thông, hỏi mới biết có không ít bạn thân là fan của họ, nên muốn tặng cho bạn bè chút quà nho nhỏ? May là những người đó có vẻ cũng rất nice, xin ký là ký ngay——Chỉ là có một cô chắc là thành viên của đội, rất chảnh chó, làm như mình hay lắm vậy, đang trang điểm cũng không chịu ký tên... Không ký thì thôi, dù sao cũng không hot lắm, hì hì, chảnh như vậy, chắc chẳng hot lắm đâu ha?]
Bình luận bên dưới là đám bạn thân của cô ta: "Con gái đấu chuyên nghiệp?" "Chắc cũng là nhân viên thôi ha, chậc chậc, cáo mượn oai hùm!" "hahaha hình như tao biết mày đang nói đến ai rồi, nói thật nha, sớm đã không vừa mắt cô ta rồi không biết là chảnh cái vẹo gì nữa!"...
Đồng Dao: "..."
Có thể.
Rất tức.
Lầm bầm một câu "duma", Đồng Dao đập điện thoại xuống sofa...
——Đây là cơn giận thứ ba, thang nổi điên đã đạt 75%, đọc cách khác là ba phần tư.
Đồng Dao ném điện thoại, sau lưng đột nhiên cảm giác có người lại gần, cô vừa quay đầu lại thì đúng ngay lúc Lục Tư Thành đang cúi xuống nhặt điện thoại của cô lên... Chóp mũi của cô khẽ lướt qua một bên mặt anh ta, Đổng Dao ngẩn ra, đầu óc trống rỗng, không kịp phản ứng đến chuyện giành lại điện thoại của mình.
Lục Tư Thành cúi đầu nhìn điện thoại trong tay hồi lâu, sau đó cười nhạt: "Bị nói xấu sau lưng à?"
"........ Đm tôi khinh bỉ kiểu người mượn chuyện công rồi suốt ngày làm việc tư thì sao?" Cô nhướng mắt, "Lúc tôi còn học cấp ba làm ở sự kiên đã gặp qua biết bao nhiêu người nổi tiếng cũng đâu có làm vậy? Gần đây nhất khoảng cách giữa tôi và một coser nổi tiếng nào đó chỉ bằng có nắm tay thôi, anh ta còn làm nam thần của tôi đấy!"
"Sau đó thì sao?"
"Phát hiện anh ta không có cao hơn tôi bao nhiêu, hết mê rồi."
".............Vậy phải lùn cỡ nào chứ?" Lục Tư Thành đưa tay, đứng ở đằng sau giữ lấy đầu Đồng Dao ấn lên sofa, "Hôm nay cô hơi khó ở, sáng chưa ăn no à?"
Đồng Dao dựa vào sofa, dùng hai tay tách cái tay to đang che mắt mình ra, sau đó ngửa đầu nhìn đối phương qua kẽ hở giữa các ngón tay anh ta: "Thấy cô em xinh gái mặc sườn xám đến xin chữ ký anh trong lòng vui như nở hoa chứ gì?"
Lục Tư Thành thả cô ra: "Thói quen thôi."
Đồng Dao nhướng mày: "Vậy thì đều là do mấy người các anh nên bọn họ mới được chiều thành thói đấy."
"Nếu không mấy người đó sẽ ra bên ngoài nói nhăng nói cuội, cô nhìn đi," Lục Tư Thành quơ quơ điện thoại của Đồng Dao, "Không phải là như này sao? Chiều nay trên Tieba có lẽ sẽ có bài kiểu như "Thành viên nữ của đội nổi tiếng nào đó nóng nảy kiêu căng ngạo mạn, khác hoàn toàn với biểu hiện thường ngày" xuất hiện..."
Đồng Dao sửng sốt một chút, hít sâu một hơi, giống như giờ mới bừng tỉnh đại ngộ, bắt đầu có chút hối hận.
"Người chân đất không sợ người đi giày(3)." Lục Tư Thành nhét điện thoại vào tay cô, "Cô một mắt nhắm một mắt mở là được, đừng để bị loại người này ảnh hưởng."
"Nhưng mà——"
"Hôm qua trên máy bay đã nói thế nào?"
"...Cái gì?"
"Nghe lời tôi."
"..."
"Hửm? Nghe lời."
"......Anh ỷ vào anh là đội trưởng."
Đồng Dao hung hăng nhét điện thoại vào túi, trợn mắt nhìn Lục Tư Thành, bò từ sofa dậy, cầm lược chải lại mái tóc bị Lục Tư Thành làm rối... Thông qua gương nhìn thấy tiểu Bàn cười đùa cợt nhả cùng với mấy người lão K đang làm mặt quỷ: "Sau này Thành ca không thi đấu nữa có thể đi tham gia ứng tuyển huấn luyện chó nghiệp vụ được đó, nói không chừng còn có thể lại tỏa sáng tỏa nhiệt ở một nghề khác."
Lục Tư Thành nửa ngồi nửa dựa vào sofa, nâng mí mắt quét mắt nhìn mấy đứa chỉ sợ thiên hạ không loạn kia: "Các chú đừng có chọc cô ấy, lại nhảy dựng lên nữa thì các chú đến thu dọn?"
Đồng Dao giống như muốn phối hợp với lời nói của Lục Tư Thành vậy, ném luôn cái lược trong tay.
Đám người tiểu Bàn lập tức ngậm miệng.
——Đây là lần bớt giận đầu tiên, thang nổi điên đạt 65%, đọc cách khác là đang trong quá trình hạ xuống, bởi vì đội trưởng nói: Nghĩ ba lần rồi làm, đừng để mình bị kéo vào rắc rối.
Được được được, Đồng Dao quấn tóc, tự nói với mình, phải bình tĩnh, phải có tố chất.
...
Dây dưa lằng nhằng đến khoảng tầm mười một rưỡi, có nhân viên đến đưa Đồng Dao và mọi người đến "phòng nghỉ dành cho khách VIP" được dựng từ mấy tấm ván ở bên cạnh khu vực tiếp đón khách, bên trong có một cái bàn và vài cái ghế nhựa, có hơi oi bức, xung quanh là tiếng hò hét ầm ĩ, Đồng Dao ngồi gặm cái bánh mì không biết tiểu Thụy moi từ đâu ra.
"Cái sự kiện này không cho cơm ăn à." Đồng Dao cắn bánh mì, hỏi.
"Có nước uống á," tiểu Bàn uống một ngụm nước, "Có nước uống là may rồi."
Đồng Dao nghĩ nghĩ, đưa cái bánh mì đã ăn được một nửa cho tiểu Bàn hình như vẫn còn đói.
Trong khoảng thời gian ngồi đợi trong phòng nghỉ, có lẽ là do tiểu Thụy rốt cuộc cũng có hành động, khoảng thời gian này không có ai vào xin chữ ký, chỉ là thỉnh thoảng có nhân viên có vẻ bận rộn ra ra vào vào... Cuối cùng, có lẽ là hoạt động bên khu tiếp khách đã kết thúc, cửa phòng nghỉ mở ra, có một nhóm mấy cô gái đi giày cao gót, cười nói bước vào——
Đàn ông con trai như đám người tiểu Bàn đương nhiên sẽ đứng lên nhường ghế, trong đó có một số cô cũng rất lịch sự mà nói cảm ơn một câu rồi ngồi xuống, Đồng Dao do dự một chút rồi cũng đứng lên, sau đó chỗ của cô bị cái vị đã nói xấu cô ngồi vào. Sau khi ngồi còn lườm cô một cái...
Đồng Dao trong lòng nghĩ duma sao bảo là ở hiền gặp lành cơ mà?
Đồng Dao đứng đằng sau cô ta trách móc một hồi, mấy cô showgirl đứng trước mặt cô thấy vậy, có lẽ cũng cảm thấy cái vị đang ngồi kia thật chẳng biết điều gì cả, tụm lại thì thầm to nhỏ cười nhạo; Lục Tư Thành nhìn cô một cái, cũng chỉ xem như không thấy gì, một mắt nhắm một mắt mở——
Lúc này màn đặc sắc nhất tới rồi.
MC bước vào, đưa tờ giấy có viết những hoạt động tiếp theo cho từng người, bao gồm mấy hoạt động gì mà tương tác rồi trò chơi gì đó——
Đồng Dao nhận lấy, vừa đọc đã ngu luôn, mấy trò an toàn vô hại thì không làm, đ*o biết là ý kiến của ai, muốn các thành viên dùng tư thế bế công chúa bế mấy cô em này thi chạy, chạy từ đầu này sang đầu kia của khu vực đón khách, sau đó dùng cái chày trong tay mấy cô này gõ vào chiêng là thắng.
Đồng Dao: "..."
Nói thật phản ứng đầu tiên của cô khi đọc về trò chơi này đó là muốn gọi điện báo cảnh sát ở đây có người tổ chức sự kiện với nội dung xàm xí đi lòe thiên hạ.
Ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt của các thành viên khác cũng không vui vẻ lắm, và cả một số cô gái trẻ cũng xuất hiện vẻ mặt do dự: người ta mặc sườn xám, bị bế tới bế lui như vậy thì còn ra thể thống cống rãnh gì nữa.
...Ngoài ra còn có một chuyện quan trọng hơn.
Đồng Dao đặt tờ giấy ghi tiết mục xuống, mặt không cảm xúc: "Ai nghĩ ra hoạt động này? Cũng không thèm nói trước với chúng tôi một tiếng? Game thủ ai cũng có vết thương ở tay, cuối tuần bác sĩ vật lý trị liệu mới nói sau khi châm cứu xong thì trong vòng nửa tháng không được làm việc nặng, tuần này ngay cả vặn nắp chai nước tôi còn không cho bọn họ làm..."
Tiểu Thụy dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Đồng Dao, vội vàng tiếp lời: "Đúng đúng đúng, chuyện này là thật, người phụ trách đâu? Đến đổi một trò khác đi, trò này thật sự không được, ảnh hưởng cũng không tốt——"
Có mấy cô showgirl cũng lên tiếng phụ họa.
"Đạo cụ cho trò chơi chúng tôi đã chuẩn bị xong cả rồi, cũng gần tới giờ rồi. Bây giờ đột nhiên thay đổi thì không tiện lắm? Thật ra cũng chỉ mất một lát thôi, không cần phải bế lâu đâu, nhịn một chút là qua rồi..." MC vẻ mặt do dự, rõ ràng là không thể tự quyết được.
Đồng Dao nhíu mày lại, đi đến cạnh lão Miêu, kéo áo khoác của cậu ta lên, lộ ra băng vải bảo vệ cổ tay ở bên dưới lớp áo khoác: "Bây giờ đồng đội của tôi ngay cả một lát cũng không nhịn được đâu, ngày mai còn có trận đấu, nếu bị thương nặng thì phải thay ai lên đây?"
Nói xong cô hạ tay lão Miêu xuống nhưng vẫn nắm chặt không buông tay, vẻ mặt đầy mạnh mẽ, giống như gà mẹ vậy, đứng cạnh mấy đồng đội già yếu của mình.
MC kia cười, thấy cô gái vóc dáng nhỏ nhắn này lại mạnh mẽ cố chấp như vậy, cũng có chút ngẩn ra, ấp úng nói vài câu rõ ràng có ý hòa giải, nhưng mà chính vào lúc này, đột nhiên có một giọng õng ẹo phát ra từ một góc phòng——
"Này cô, từ lúc bắt đầu cô đã giữ cái vẻ mặt thối này muốn tìm cơ hội kiếm chuyện phải không? Không phải đã nói với cô là bên ban tổ chức đã chuẩn bị xong đạo cụ và cũng sắp tới giờ rồi sao, đổi gì được mà đổi?"
Giọng của cái người có xích mích với Đồng Dao từ sáng truyền qua, trong tay còn cầm một chai nước——
"Ai cũng là cầm tiền làm việc, ai cao quý hơn ai chứ? Đã không muốn thì đừng đến, vừa nhận tiền vừa muốn làm khó bên tổ chức, chuyện thi đấu của mấy người có phải là nhiều quá rồi không... Thanh niên trai tráng bế một cô gái nặng bốn mươi năm mươi kí chạy hai vòng trong khu vực đón khách có đến mức sống dở chết dở như vậy——"
Cô ta còn chưa nói xong.
Bởi vì khi nghe đến câu "sống dở chết dở" của cô ta, cơn tức đã tích cả một ngày của Đồng Dao đạt đến 100%, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, cô quăng tay lão Miêu ra, đi một bước dài đến đá lên ghế của cô ta——cái ghế nhựa nghiêng một cái, người ngồi trên ghế hét
lên một tiếng lập tức ngã xuống đất!
Đồng Dao tiến lên, mũi chân gẩy lên ghế chuẩn bị dùng liên chiêu QW lấy mạng chó của cô ta, lúc này lại bị người ở phía sau giữ lấy, gáy cô chạm vào vòm ngực rắn chắc, còn chưa kịp phản ứng đã bị ôm kéo lại——
"Bỏ ra!"
Đồng Dao gào lên.
Mà cùng lúc đó, con mẹ mồm toàn nói lời khó nghe cũng đứng dậy, hét lên rồi ném chai nước đang mở nắp tới, cả chai nước còn chưa chạm đến một sợi tóc của Đồng Dao thì đã hắt hết lên lưng của Lục Tư Thành lúc này đang ấn Đồng Dao vào ngực mình.
Đến lúc này, cả phòng nghỉ hoàn toàn náo loạn!
Chú thích:
(1) 鬼宿 (Quỷ tú, tú trong 星宿 (tinh tú) nghĩa là "ngôi sao") hay còn gọi là 鬼金羊 (Quỷ Kim Dương) là một trong hai mươi tám chòm sao theo thiên văn cổ đại của Trung Quốc. Tương ứng với nó là chòm Cancer (Cự Giải) trong thiên văn học phương Tây.
Note nhẹ: tên của Kim Dương là 今阳 (今nghĩa là "nay, bây giờ", ví dụ:"năm nay" là "今年" (kim niên), "hôm nay" là "今天" (kim thiên) và là "今日" (kim nhật) trong tiếng Nhật, chữ 今 đứng một mình thì trong tiếng Nhật nó có nghĩa là "bây giờ";阳 là dương trong âm dương, mặt trời, ánh sáng mặt trời,... ví dụ: "âm dương" là "阴阳", "mặt trời" là "太阳" (thái dương), "ánh sáng mặt trời" là "阳光" (dương quang, quang nghĩa là ánh sáng). Còn Kim Dương trong từ鬼金羊 thì 金 nghĩa là "vàng" hoặc hiểu sâu xa hơn là "tiền", ví dụ: "kim tiền" là 金钱; 羊 nghĩa là "con dê".
(2) Người Trung Quốc có câu "Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm": ý nói đã nhận được sự giúp đỡ của người ta thì cũng nên biết điều một chút.
(3) Người chân đất không sợ người đi giày: ý nói phàm là người không có gì cả thì sẽ càng không cần e dè bất cứ điều gì.
===Dải phân cách===
Dịch giả có lời muốn nói: aizz dự là 5 chương tiếp theo sẽ up chậm hơn do chương nào cũng dài hết á toàn hơn 4000 chữ không à, mà toy thì còn phải đi học thêm nữa (9h tối mới về lận) nên sẽ đăng bài chậm hơn mọi khi. Mà tuần này vẫn đủ 5 chương 1 tuần đó nha~ vái trời tuần sau vẫn được vậy.
P/S: hãy bình chọn cho mị, mị cần động lực lắm á T^T cuộc đời mị lần đầu tiên kiên trì được như này á!!!!!!!!