Nhật kí tiểu đệ boss phản diện

Chương 13: Bán yêu

Chương 13: Bán yêu


Tui thuần thục lấy cho đứa bé kia một bát đầy. Nó nhìn cái bát cháo trong tay tui hồi lâu mới nhận lấy. Từ đầu đến cuối vẫn chưa nói lên một lời nào. Tui cũng không có giận nó, chỉ càng thấy nó thêm đáng thương.


Vật nhỏ loài người này tuy thân hình nhỏ nhắn nhưng sức ăn đúng là phi thường. Trong lúc bổn đại gia đàn em số một đây còn đang nhấm nháp bát cháo đầu tiên thì nó đã liên tục đưa bát rỗng cho tui rồi. Đàn em số một cũng đếm không hết số bát cái bóng dáng nhỏ nhắn kia đã nuốt trôi. Chỉ là nhìn thấy nồi cháo cạn đáy, tui mới nhận ra… mình còn chưa có ăn no a!


Đàn em số một âm thầm thèm thuồng tay nghề của bản thân.


Đột nhiên thấy tay áo bị người kéo, đàn em số một quay đầu nhìn đứa bé nọ. Thần sắc nó đã tốt hơn nhiều, lúc này nó đang mấp máy môi, tay níu áo tui một bộ muốn nói lại thôi. Tui đối với vật nhỏ loài người không được tự nhiên này chính là bị manh chết a a a!


“Sao vậy?”


Đàn em số một hỏi.


Vật nhỏ tiếp tục hé miệng rồi lại ngậm chặt nhiều lần. Đàn em số một nhìn đôi mắt chứa cả vũ trụ kia lúc phát sáng lên, lúc lại ảm đạm xuống cảm thấy thú vị vô cùng. Tui rất có kiên nhẫn chờ đợi. Quả nhiên, dưới ánh lửa bập bùng, gương mặt nhỏ nhắn bị ánh lửa nhiễm một tầng đỏ kia cũng cất tiếng.


“Ca… cảm ơn.”


Giọng nói nó nhỏ dần như tiếng muỗi. Dẫu vậy, đối với đại yêu là đàn em số một, còn ngồi cách đứa bé này gần như vậy vẫn là nghe được rõ ràng. Trong lòng đột nhiên thấy ấm áp lên, giống lòng bàn tay đang đưa về hướng đống lửa vậy.


Quả nhiên người xưa nói đúng, mỗi ngày làm một điều tốt, tâm trạng tự nhiên phơi phới a!


Vật nhỏ này thật quá ít nói, nhưng lại càng khiến đứa bé loài người này trở nên tri kỉ. Đàn em số một thực thích.


“Không có gì, chỉ là một cái nhấc tay thôi.”


Tui nâng cái bản mặt cao nhân lâu ngày không dùng ra nói. Nó vẫn như cũ dùng đôi mắt mỹ lệ kia nhìn tui, chợt tui có ảo giác, xxxx mình thật là cao lớn vĩ đại! Đừng sùng bái ca như vậy, ca sẽ tự yêu bản thân mình mất a ha ha ha!


Đàn em số một “khụ” một tiếng che đi thất thố, nói chuyện lãng tránh cái cảm giác quá mức tuyệt vời ông mặt trời này.


“Này, nhóc tên gì? Ta tên Khung, nhóc có thể gọi ta là Khung ca.”


Đứa bé nắm lấy áo đàn em số một càng chặt. Nó tựa như do dự, lại không muốn làm người tốt nó mới quen này tức giận. Trong lòng nó luôn không cảm thấy an toàn, nó không muốn người trước mặt này ghét nó.


“Tôi… tôi…”


Nó lắp bắp, không biết nên làm như thế nào. Đột nhiên làm đàn em số một ảo giác như mình đang bắt nạt nó vậy. Ca đã trở thành tội đồ ô!


Tui đang muốn bảo nó không muốn nói cũng không sao, đứa bé nọ đã gần như khóc lên. Hắn nước mắt dâng tràn, cố nén, dồn hết dũng cảm nói với người trước mặt.


“Tôi không có tên! Bọn họ đều gọi tôi là bán yêu! Ngài cũng sẽ chán ghét tôi sao?”


Đàn em số một thoáng cứng người, thật là một đáp án làm người ta bất ngờ. Nhưng người thông minh, bác đại tinh thâm như tui cẩn thận nghĩ lại mọi dấu hiệu xuất hiện trên người thằng nhóc này lại không cảm thấy có gì không đúng. Đứa bé thấp thỏm nhìn tui, xem ra nó thực sự có nhiều ám ảnh về việc tiết lộ thân phận này. Tui đưa tay xoa đầu nó, cười bảo.


“Chỉ là bán yêu thôi, cũng không có gì khiến ta khó chịu.”


Nó không thể tin được nhìn tui, đáy mắt phát sáng làm đàn em số một cảm thấy thực chói mắt. A! Chói mù mắt hợp kim titan của ca rồi!


“Thật?” Cún con nhóc hỏi lại một lần nữa.


Tui cũng kiên nhẫn đáp: “Thật.”


“Còn thật hơn cả vàng. Dù sao thì ta cũng không phải con người.”


Tui ngậm chặt miệng, lỡ nói ra những điều không hay rồi. Đàn em số một âm thầm liếc mắt quan sát sắc mặt đứa bé kia, nó cũng không có sợ hãi gì. Quả nhiên, đã bị trái tim ấm áp, bao la bát ngát, vĩ đại của tui cảm hoá rồi sao!


“Ta… là một yêu quái.”


Tui vừa nói thêm vừa quan sát nó, ảo, thằng nhóc này hình như càng sùng bái tui rồi. Chẳng lẽ vì nó chưa gặp qua yêu quái, chỉ sống chung với con người lúc nào cũng hắc hủi nó cho nên hiểu nhầm rồi.


Không gian yên tĩnh trong chốc lát, nhưng không khí vẫn rất hài hoà.


“Ngủ đi, trời cũng đã không còn sớm nữa.”


Tui đưa tay dỗ dành nó, nó lần này càng thêm ngoan ngoãn gối đầu trên đùi tui. Trước khi hoàn toàn nhắm mắt, nó hỏi.


“Ngài sẽ không rời bỏ tôi đúng không?”


“Ừ. Ta cứu ngươi cũng không phải chỉ để làm như vậy.”


Đợi người lại ngủ đi, thiếu niên yêu mị mới chân chính suy nghĩ cho đứa bé đó sau này. Tui không thể ở thế giới này mãi được, tui có thể chờ nó chết đi rồi rời đi nhưng như thế cũng quá lâu, yêu vương sẽ không cho phép. Cho dù sau này tui có cưỡng chế định vị thời gian thì dòng chảy cũng đã sớm bị thay thế. Tui chỉ có thể ở cạnh đứa bé này nhiều nhất là mười năm.


Rõ ràng chỉ là một chuyến đi chơi… không nghĩ lại…


Nhưng nếu bảo tui cứ thế bỏ đi thì lương tâm của đàn em số một không cho phép. Trước mắt, phải tìm cho nó một thân phận cùng một nơi tốt để sinh sống đã.


Hỏi tại sao tui không đem theo nó về yêu giới luôn ư?


Không phải tui không có khả năng đó, chẳng qua bán yêu, từ trước đến nay đều không phải sinh vật được yêu thích. Yêu vương là một cái ngoại lệ đặc biệt, cực kì đặc biệt, boss phản diện mà lị.


Yêu tộc đối với huyết thống đồng tộc yêu cầu cực kì cao. Không nói tới một yêu quái sinh ra trong một gia đình yêu tộc bình thường huyết thống đã không ổn định, đối với yêu quái cùng con người kết hợp sinh hạ thì huyết mạch trong đứa trẻ kia càng hỗn độn, mà huyết mạch lại đại diện cho tiềm lực kích phát sức mạnh, đưa đứa bé này trở về thế giới cá lớn nuốt cá bé chân chính chính là đẩy nó vào nơi nguy hiểm.


Ít nhất nhân loại yếu ớt, chỉ cần nó tránh xa những nơi tập trung động kị sĩ, hay ma pháp sư thì sẽ không có ai phát hiện thân phận thật của nó. Huyết mạch bán yêu rất yếu, chỉ cần tui làm một cái phong ấn không cho nó thức tỉnh thì đứa trẻ này hoàn toàn có thể lấy thân phận một người bình thường mà sống qua một đời.


Tui a… như vậy đã tận lực.


Không biết tại sao tui lại đối xử tốt đẹp với một vật nhỏ xa lạ như thế nhỉ.


Hữu duyên trong truyền thuyết à?



Sáng hôm sau, đứa bé kia tỉnh dậy. Đàn em số một cân nhắc cho nó một cái tên.


“Nếu không thì sau này gọi ngươi là Vô Hạn đi. Ngụ ý ngươi sẽ không có giới hạn, sẽ không bị thứ gì ngăn cản lại.”


Đứa bé kia vui vẻ ôm chầm lấy tui, xem ra rất thích cái tên này. Trước mắt tui cùng bạn nhỏ, ừm Vô Hạn đi khỏi vùng đất này.


Trên người Vô Hạn có thương tích chưa lành, tui không nguyện để nó đi bộ lắm, nhưng vật nhỏ này cứ khăn khăn, cuối cùng cả hai chúng tui đạt tới hiệp định, hễ Vô Hạn mệt sẽ leo lên lưng tui cõng. Cứ thế, một lớn một nhỏ rất nhanh rời khỏi địa phương ám ảnh Vô Hạn nhiều năm này.


Vô Hạn cũng không tò mò nhiều về tui, điều này khiến tui cảm thấy vừa tri kỉ vừa lo lắng cho nó, liệu nó có phải quá dễ dụ rồi không?


Có lẽ đã lâu không có ai quan tâm cho nên nó ỷ lại vào tui chăng?


Những lúc ngồi nghỉ bên bãi cỏ nhìn đứa bé rũ bỏ u ám trở nên hiếu động chạy nhảy, tui chợt nghĩ. Vô Hạn quay đầu nhìn tui cười.


Vô Hạn vẫn còn nhỏ, tốc độ của hai người di chuyển cũng không nhanh lắm. Cũng không thấy ngôi làng kia truyền ra tiếng lớn gì, xem ra đã muốn bỏ đi sự tồn tại Vô Hạn từ lâu, nói không chừng đứa bé này biến mất họ còn vui mừng một hồi. Mỗi đêm nhìn nó ngủ, tui lại chua xót.


Nửa tháng sau, chúng tui đến một ngôi làng cách ngôi làng cũ của Vô Hạn bảy ngọn núi, hẳn sẽ không có ai biết tới chuyện của vật nhỏ này đâu. Đi nhanh như vậy cũng là nhờ công tui lúc cõng Vô Hạn đẩy nhanh cước bộ, nếu là hai chúng tui cùng đi hẳn là còn phải lâu lâu mới tới được đây à.


Hương cỏ tươi mới phảng phất bên chóp mũi. Tâm trạng đàn em số một bất giác sáng sủa hơn nhiều. Vết thương của Vô Hạn cũng đã kết vảy, hẳn không bao lâu nữa đã có thể tháo băng, mọi thứ thật thuận lợi.


Đàn em số một nhìn xuống bộ đồ quý tộc trên người rồi nhìn qua Vô Hạn cũng đồng dạng. Nhìn qua hai người chẳng khác gì người tầng trên địa phương lớn xuống nông thôn chơi đùa. Đàn em số một hơi suy nghĩ, nếu muốn sống ở đây mà lại mang bộ dạng này thì hình như không được lắm đi.


“Vô Hạn, lại đây.”


Đàn em số một vẫy tay với Vô Hạn. Nó lại lạch bạch lại bên đàn em số một, một bộ gà con ỷ lại này ai.


Đàn em số một đưa tay vào trong không trung, mặc niệm. Một lỗ hỏng xuất hiện, đàn em số một đưa tay vào trong thọc thọc một chút rồi lôi ra được hai bộ y phục bình thường. Mắt Vô Hạn toả sáng, hiển nhiên đối với đàn em số một mỗi lần triển lộ năng lực đều là hâm mộ không thôi.


Tui “khụ” một tiếng.


“Cầm lấy, tìm một chỗ thay đi.”


Vô Hạn nghe lời, mắt thấy nó sắp đi vào một cái bụi rậm không xa, đàn em số một cũng đi tới một góc khuất bày huyễn trận rồi sột soạt thay đồ. Ai bảo đại yêu đều có thể hoá phép biến đồ đâu! Bước ra đây chứng minh cho ca xem, đàn em số một bất mãn cực điểm.


Trong rừng, thiếu niên yêu mị trút bỏ bộ đồ quý tộc để lộ làn da trắng nõn như ngọc. Mái tóc bạc bị đàn em số một hoá phép biến thành màu vàng nhưng vẫn như cũ lấp lánh, chói mắt người. Cậu vừa kéo cái quần lên xong, đột nhiên như có cảm ứng quay đầu lại nhìn. Ơ đệt! Thằng nhãi Vô Hạn không biết đứng đó từ lúc nào, trợn mắt nhìn đàn em số một.


Không gian yên tĩnh trong chốc lát.

back top