Nhật kí tiểu đệ boss phản diện

Chương 14: Chớp mắt đã mười năm

Chương 14: Chớp mắt đã mười năm


Đàn em số một mặt nén xấu hổ, một mặt bình tĩnh bảo với Vô Hạn bé nhỏ.


“Làm sao ngươi lại vào đây được?”


Phải biết là tui đã đặt huyễn cảnh a, người bước vào không phải đều sẽ bị huyễn cảnh lừa gạt đi chổ khác sao! Thằng nhãi này làm sao nhanh thế tới đây được?


Đàn em số một một bộ cao thâm suy tư, nhưng hai má hồng hồng cùng quần áo không chỉnh tề của đàn em số một trong mắt Vô Hạn chính là mất tự nhiên cực điểm. Nó nghĩ tới người này bị người ta bắt gặp như thế nhất định là rất xấu hổ, nhất thời không biết nên làm như thế nào.


Đàn em số một thấy Vô Hạn lúng túng, nghĩ chắc nó cũng chỉ đánh bạ vào được thôi, không làm khó nó, đành nói.


“Thôi vậy, chờ ta một chút.”


Đàn em số một nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề vào, chỉ là quá trình có chút khó khăn, phải nhờ Vô Hạn giúp đỡ một chút mới thành công. Tui xấu hổ càng thêm lợi hại, thân là một người lớn lại không thể mặc tốt một bộ đồ a! Cũng tại từ trước tơi nay tui đều mặc đồ đại yêu đâu, có bao giờ mặc đồ loài người phức tạp như vậy, tui không thể nhận mình sai được a!


Vô Hạn sau khi giúp đỡ đại nhân trong lòng nó xong đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, đại yêu của nó thì ra cũng không có hoàn hảo. Nó cũng phải biết chiếu cố đại nhân giống như đại nhân đã làm với nó vậy. Đàn em số một mà biến được suy nghĩ của nó còn không hộc máu ba thước! Tui làm sao có thể vô dụng như vậy, trông chờ một thằng nhóc chăm sóc a! Nhưng mà đồng thời cũng ấm lòng thật.


Hai người chuẩn bị xong xuôi mới nắm tay nhau vào ngôi làng nọ. Nơi đây cũng khá đông người sinh sống, cũng có nhiều người di cư đến nên may mắn thay hai người bọn họ cũng không có bị xem là dị. Suốt đường đi, Vô Hạn né tránh người khác, dán sát vóc người nhỏ bé bên chân đàn em số một làm đàn em số một cảm khái, thực giống gà con mới nở a.


Tui biết nỗi sợ của nó với con người vẫn còn cho nên không vội, không vội. Vô Hạn rồi sẽ hoà mình với thế giới này thôi.


Đàn em số một vì tình trạng của Vô Hạn, tìm đến cuối làng, ở đó cậu mua lại một mảnh đất của người bản xứ, thuê nhân công xây nhà, còn mình cùng Vô Hạn thì đến ở nhờ nhà chủ bán đất trước vài hôm. Chủ nhà được một khoản tiền mua bán ưng ý, đối đã với hai người họ rất là nồng hậu. Ở đây, đàn em số một cùng Vô Hạn lấy danh nghĩ anh em cùng sinh sống. Không phải tui không muốn lấy danh nghĩa cha con nhưng mà bề ngoài của tui… quá trẻ rồi, nếu nhận làm cha con thì sao cũng không phù hợp.


Vô Hạn đối với người bên ngoài còn bài xích, suốt ngày bám chân theo tui, tui cũng chẳng cần làm gì nên cứ ngồi chơi cùng nó. Đàn em số một ngồi trên ghế nhìn ra ngoài cửa. Bọn trẻ trong làng đang rủ nhau đi chơi. Tui quay đầu nhìn Vô Hạn cũng đang hướng mắt về nơi đó. Bọn trẻ kia nhìn cũng xêm xêm tuổi của Vô Hạn, tui nghĩ hẳn là nó cũng muốn ra chơi với chúng.


Bài đồng dao của mấy đứa bé trong làng cũ của Vô Hạn làm đàn em số một càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình. Tui mỉm cười, vỗ vai đứa bé đã không còn gầy gò, trở nên trắng trẻo xinh đẹp bên chân.


“Đi đi, đi chơi đi. Ở đây cùng ta thì chán lắm.”


Vô Hạn nghe đàn em số một nói thì lắc đầu liên hồi, bám chân đàn em số một càng thêm chặt. Tui có chút bất đắc dĩ. Tui đã nuôi trẻ em bao giờ đâu nhưng cũng rõ ràng Vô Hạn đây là làm nũng. Tui cảm thấy đáng yêu vô cùng. Kiên nhẫn vỗ về cục bột bên người, tui bảo.


“Đừng sợ, có ta ở đây sẽ không ai làm tổn thương ngươi đâu.”


Vô Hạn vẫn còn do dự, nắm lấy quần đàn em số một. Chợt, bên ngoài, một nữ hài hướng vào trong nhà hô.


“Này cậu, cậu ra chơi với tụi này đi. Cậu là người mới tới đúng không? Tôi là Anna!”


Đàn em số một nhìn bé gái tóc vàng đáng yêu đột ngột xuất hiện nọ, lại quay đầu nhìn Vô Hạn đã trở nên xinh đẹp thầm than. Thằng nhóc này không phải còn nhỏ đã có mị lực như vậy chứ! Tự nhiên tui cảm thấy gato quá trời!


Vô Hạn nhìn tui như xin phép, được đồng ý nói mới bước chậm ra ngoài. Tui thầm than, rồi đều sẽ đến lúc nó phải rời đi a.


Chớp mắt một cái, đã mười năm.


Thật thần xxx nó kì.


Ở đây là nhân giới cho nên đàn em số một phải thay đổi gương mặt của mình một chút để tránh bị nghi ngờ. Đàn em số một từ một thiếu niên trở thành một người đàn ông tuấn tú. Vô Hạn sau khi được chăm sóc kĩ lưỡng vậy mà cũng phát triển mãnh mẽ, thập chí cao ngang đàn em số một luôn, mắt thấy hắn còn có khả năng vượt hơn mình tui tự nhiên ghen ghét chết được.


Yêu tộc từ trước tới nay đều không có kẻ xấu, Vô Hạn này trưởng thành cũng thập phần hoàn hảo, trở thành một mĩ nam mê đắm hết sạch nữ giới trong vùng, chỉ là tui cảm thấy cái gương mặt này quen quen lắm à nha.


Đàn em số một đôi lúc nhìn Vô Hạn rồi ngẩn người. Cái bản mặt này thực sự là quá quen, nhưng tại sao tui nghĩ hoài mà không ra là của ai nhỉ?


Mà, nghĩ không ra thì kệ vậy.



Tại ngôi nhà nhỏ cuối làng, một người ngồi trên xích đu bằng gỗ đung đưa chân. Đàn em số một nhận việc dạy học trong làng, công việc rất nhàn cho nên tui đang muốn nghỉ ngơi một chút.


“Anh!”


Từ xa đã có tiếng nói của Vô Hạn vọng lại. Đàn em số một cười.


“Về sớm thế.”


Vô Hạn hiện tại đã trưởng thành, cơ bắp đầy đủ, mười phần khiến người khác an toàn, còn tui đâu, vẫn vác cái bao da thụ vãi!


Đôi mắt Vô Hạn vẫn như trước chất chứa cả vũ trụ bên trong, vừa nhìn chỉ nghĩ tới mỗi đôi mắt xinh đẹp kia. Đàn em số một mỗi lần thấy bề ngoài quen thuộc của hắn đều bị đôi mắt đặc biệt kia đánh tan. Tui có quen ai có đôi mắt đẹp như thế đâu, chắc là nhìn Vô Hạn bé con nhiều quá nên ảo giác rồi.


Vô Hạn như thường ngày ôm đại nhân của hắn một cái. Gương mặt anh tuấn sắc bén cười tươi như mặt trời chói lọi.


“Anh!”


“Được rồi, hôm nay thu hoạch mọi người thế nào?”


Đàn em số một bất đắc dĩ kéo đứa trẻ bám người này ra, hỏi thăm. Vô Hạn rất là tự hào khoe khoang chiến lợi phẩm của mình. Hắn buông tay, thả túi vải trên lưng xuống, mở túi nói với đàn em số một.


“Anh xem.”


Đàn em số một cúi đầu nhìn vào bên trong, bất ngờ vô cùng.


“Đây là… một con thỏ còn sống!”


Vô Hạn bất đắc dĩ.


“Còn có hai con gà rừng nữa.”


Đàn em số một đã không còn quan tâm rồi. Đàn em số một hứng khởi nhảy xuống xích đu, ngồi xuống bế bé thỏ trắng muốt vào lòng. Chết tiệt! Tui không có kháng cự với những động vật lông dày dày a! Mềm quá! Dễ thương quá đi!


Vô Hạn nhìn đại nhân của hắn hai mắt sáng rỡ ôm thỏ nhỏ kia trong lòng vừa vui vì y thích món quà của hắn vừa dâng lên một chút ghen tị với con thỏ kia.


“Vậy Vô Hạn đi làm cơm đây.” Hắn hơi cúi đầu nói.


Đàn em số một gật đầu.


“Ừ ừ!”


Kế từ khi Vô Hạn học được nấu nướng thì đàn em số một không cần vào bếp nữa a, đúng là trẻ nhỏ tri kỉ mà!


Vô Hạn vào nhà không bao lâu thì bọn họ có khách ghé thăm. Một bác gái trung niên đi tới hỏi chuyện đàn em số một. Đàn em số một đang ôm thỏ cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng, tại sao lại tới nữa a.


“Anh Vô Hạn à, chú hiện tại đã bao tuổi rồi a! Tại sao còn chưa nghĩ tới lấy vợ nữa! Lúc trước phải chờ Vô Hạn trưởng thành, tôi không nói nhưng hiện tại Vô Hạn đã trưởng thành rồi a. Ở vùng này, thậm chí mấy vùng lân cận cũng không có mấy người có thể so với Vô Hạn của chú, chú cũng nên yên tâm đi a.”


Đàn em số một cười khổ: “Bác Chu à, tôi…”


Ca cũng muốn lấy vợ lắm a, nhưng mà cũng phải đợi từ chức khỏi làm cái nghề ức chế này đã. Lỡ có ngày vợ ca bị đại boss câu dẫn thì làm sao bây giờ, ca cũng không muốn bị cắm sừng nữa đâu.


Đàn em không khỏi nghĩ tới bi kịch ở thế giới của tên boss họ Gian kia, đủ bi thương ai.


Bác Chu này chuyên đi làm mối trong làng, đối với anh Vô Hạn thương em trai quá mức này rất là thương. Tìm cho đàn em số một đều là hôn sự tốt nhưng đàn em số một không muốn gây hoạ cho người khác nên cứ chần chờ. Hai bên mè nheo hồi lâu, tiếng ồn cũng tới tay nam đảm đang Vô Hạn đang làm gà. Vô Hạn ra ngoài, thấy là bác Chu nháy mắt đen mặt lại.


“Bác đến đây lại làm chuyện gì?”


Bác Chu có hơi sợ Vô Hạn, bà ta thầm than anh trai đáng yêu như vậy tại sao lại có một thằng em sát khí đằng đằng trấn cửa như thế a. Đàn em số một bất đắc dĩ.


“Không có chuyện gì đâu, chúng ta chỉ đang nói về rau cải trong nhà bác ấy thôi.”


Vô Hạn trầm mặt liếc đại nhân của hắn, hiếm khi tức giận như vậy.


“Thật sao?”


Đàn em số một cùng bác Chu bị khí thế chấn người này của hắn doạ không hẹn mà cùng đồng loạt gật đầu liên hồi. Vô Hạn nháy mắt mỉm cười tươi rói, cứ như người âm trầm trước đó không phải là hắn.


“Nếu chỉ có vậy thì tốt rồi. Vô Hạn cứ nghĩ bác Chu lại muốn tìm chị dâu cho Vô Hạn chứ. Hiện tại Vô Hạn còn chưa muốn trong nhà có người khác. Bác Chu đã đến thì ngồi chờ một lát, Vô Hạn làm gà đã xong rồi, chẳng qua hơi nhiều nên còn đang muốn mang qua cho nhà bác một ít, hiện tại bác cũng đã ở đây thì nhận lấy cho Vô Hạn. Vô Hạn cùng anh rất cảm ơn gia đình bác mấy năm qua chiếu cố nhà Vô Hạn.”


Nói rồi, hắn quay vào nhà lấy ra một con gà đã vặt lông sạch sẽ, gói trong giấy đưa cho bác Chu.


Đầu bác Chu cùng đàn em số một đồng loạt đổ mồ hôi lạnh, bà miễn cưỡng cười cười nhận lấy quà của hắn. Đàn em số một nháy mắt với bác Chu, bác Chu nhận tính hiệu, hiểu ý bảo.


“Ai da, xem đầu bác này. Nhờ Vô Hạn nhắc mới nhớ, bác còn phải về làm cơm cho nhà mình a. Cảm ơn Vô Hạn nhé! Bác phải về trước đây.”


Đàn em số một vẫy tay tiễn, cười.


“Bác đi cẩn thận nhé.”


Bác Chu cười cười bước vội, nhanh chóng biến mất trước tầm mắt của hai anh em. Đàn em số một một mình ở lại chịu trận, “khụ” một tiếng mang bộ dạng gia trưởng gia dạy bảo Vô Hạn.


“Em không nên xụ mặt như vậy trước mặt bác Chu a. Bác ấy bị doạ sợ rồi.”


Vô Hạn mím môi cúi đầu, xem như chịu lời đàn em số một nói. Nhưng không ai biết lúc đó hắn lại lẩm bẩm một mình.


“Sợ cũng tốt, như vậy sẽ không có ai có ý nghĩ mang người đi.”


Đàn em số một đối với Vô Hạn ỷ lại mình rất chi là bất đắc dĩ. Chẳng lẽ trong quá trình giáo dục của tui đã có lỗ hỏng ư, tui đâu có thấy như vậy đâu?


Đàn em số một nhớ tới lời bác Chu, lại nhìn người dưới ánh đèn, phẩng phất phủ thêm một tầng nhu hoà hơi suy tư.


Có lẽ đã đến lúc tui rời đi rồi… chăng?

back top