Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 271: Đêm Không Ngủ 3

Sau khi trở về Tư Mã Quang liền viết thư kiến nghị Bàng Tịch, thừa dịp kẻ địch rời khỏi xây dựng hai tòa thành vùng phía tây sông Khuất Dã. Sau đó mộ dân lập thôn làng, giảm bớt thế cục khó khăn đó là Hà Đông lương thực đắt mà phải ỷ lại Biện Kinh cung cấp. Đề nghị này rất là mê người, nhưng đối với một Bàng Tịch lấy ổn định làm chủ thì rất không hợp, cho nên lão tướng công vô cùng do dự.

Bên phía Lân Châu, không chờ được hồi báo của cấp trên, quyết định phát động một lần thử thăm dò bạo gan, cho cấp trên thêm tự tin quyết sách... Tư Mã Quang liền cùng mấy người Tri Lân Châu Võ Kham, Giám quân Hoạn quan Hoàng Đạo Nguyên, Kiềm hạt Quách Ân hợp kế, quyết định phái quân đội lấy danh nghĩa tuần biên lén qua sông, tiến tới Khuất Dã Hà Tây trinh sát tình hình địch. Nếu không có vấn đề, thì chuẩn bị xây dựng xuất trận địa trước, sau đó chờ đại quân đuổi theo.

Kết quả Hoàng Đạo Nguyên và Quách Ân khinh địch làm bừa, ở chốt tác chiến phòng ngự Đoạn Đạo bờ phía tây gặp quân Tây Hạ bao vây, toàn quân bị diệt. Hoàng Đạo Nguyên bị bắt giữ, Quách Ân không chịu đầu hàng mà tự sát. Chiến dịch này một ngàn bốn trăm người ngựa này của quân Tống, không một ai thoát về cảnh nội, một nữa bị giết, một nữa bị bắt. Trong số người đầu hàng, có một tiểu quan quân tên Lý Thanh, sau này thành nhân vật cực kỳ quan trọng giữa hai nước Tống Hạ, đương nhiên là nói sau.

Thảm bại lớn như vậy, là lần đầu từ khi hai nước Tống Hạ ngừng chiến cho tới nay. Còn thủ quân Lân Châu không có quân lệnh, loạn kỷ vọng động, tang sư nhục nước, vua dân tức giận, tất nhiên muốn điều tra tới cùng. Ngự sử Trương Bá Ngọc vâng lệnh đi tới điều tra, vừa đến Trịnh Châu liền lập tức giải trừ binh quyền của Bàng Tịch, yêu cầu lão giao ra tất cả tài liệu quân sự.

Bàng Tịch biết mình nhất định xong rồi, trong lòng tất nhiên cực kỳ trống trải. Nhưng lão biết, Tư Mã Quang tuy đánh giặc không linh động, nhưng tài hoa ở chỗ khác, tương lai nhất địch có thể thành tài, hà tất phải cùng liên lụy y? Chi bằng giữ lại cho con cháu một đoạn thiện duyên.

Thế là đốt thư và báo cáo của Tư Mã Quang gửi đến, tự mình gánh chịu tất cả trách nhiệm.

Loại Ngự sử như Trương Bá Ngọc, chơi không lại lão quân đầu Bàng Tịch này, cuối cùng đành phán cho lão hai tội danh, chỉ huy sai lệch, che dấu tài liệu. Sau đó kiến nghị lên triều đình, Bàng Tịch đã già, nên lui ở tuyến hai. Kết quả Bàng Tịch bị giáng chức Tri Thanh Châu, đến tận giờ không khởi sắc, không lâu thì bệnh chết.

Còn Tri phủ Lân Châu Võ Kham cũng bị đày đi Giang Châu.

Chỉ có Tư Mã Quang chẳng những không sao, còn được điều về kinh thành làm Thái thường Bác sĩ. Nhưng Quang Quang không nhận, vô cùng cảm thấy hổ thẹn, làm y liên tục dâng thư, nghiêm chỉnh yêu cầu triều định “độc trị thần tội, xin chịu hình phạt”. Nhưng mọi người đều không tin lời nói của y, cho rằng y là thể hiện, thậm chí có người nói y là “mượn cớ mua danh chuộc tiếng”, giả vờ tranh lấy mỹ danh.

Khác biệt lớn nhất của Tư Mã Quang và Vương An Thạch chính là ở chỗ “quân tử có độ”. Thấy mình ba lần dâng sớ thỉnh tội, đều không có người đáp ứng, càng không nói nhiều nữa, cho phép mặt dày trở lại kinh thành đi làm... Y đối với Bàng Tịch tất nhiên lòng mang áy náy, viết mấy phong thư cho lão, biểu thị áy náy của mình, nhưng Bàng Tịch đến chết cũng không có xem qua một chữ của y.

Trận chiến chốt tác chiến phòng ngự Đoạn Đạo, không chỉ làm bờ sông Khuất Dã thêm hơn ngàn bộ xương khô, làm một vị danh thần xuất tướng nhập tướng tuổi xế chiều khó giữ, phá hủy mộng quân công của ngôi sao hy vọng, càng làm mậu dịch biên giới giữa hai nước lẳng lặng mà đứt.

Đây là một thủ đoạn trừng phạt của triều Tống với Tây Hạ, vì việc dựa vào mậu dịch của hai nước là nghiêm trọng không giống nhau. Đại Tống vật bảo thiên hoa, ngoại trừ ngựa thì cái gì cũng không thiếu. Chặt đứt chợ lẫn nhau, đơn giản chính là ăn chút muối thô, đổi thành cưỡi lừa mà thôi. Nhưng người Tây Hạ không có lá trà, vải vóc, nồi sắt, ngay cả cơm cũng không ăn được.

Hơn nữa lúc này đây, mức độ chấp hành đặc biệt tàn nhẫn, không chỉ đóng tất cả các nơi họp chợ, còn cấm tuyệt chợ tư. Phàm là người Tây Hạ xua đuổi ngựa, bò tới khu vực biên cảnh trao đổi lương thực và vật phẩm khác, sau khi bị binh lính triều Tống bắt được, thì chém đầu răn chúng. Dưới tình hình giới nghiêm như vậy, ngoại trừ bí quá hóa liều đi buôn lậu ra, hai nước cả một chút giao dịch qua lại cũng không có.

Thương gia buôn bán biên giới lớn như Hầu Nghĩa là không thể dính vào buôn lậu. Thậm chí triều đình vừa hạ “tuyệt thị lệnh” y lập tức dừng lại tất cả mậu dịch với Tây Hạ, bằng không nhất định phải bị xử lý điển hình trong án ngược gió này.

Cho nên trận này làm y buồn bực, tóc cũng trắng đi nhiều. Thông qua tin tức tai nghe mắt thấy, y đối với đầu óc thương nghiệp của Trần Khác từ lâu đã khâm phục tới sát đất. Hôm nay đến tham gia tiệc rượu, chính là muốn gặp mặt hắn, xem thần núi này có thể chỉ ra con đường sáng không.

Hai người qua loa phân tích tình hình, Trần Khác nói:

- Ta thấy mấy năm nay, mua bán của Tây Bắc là làm không được.

- Cũng không phải sao.

Hầu Nghĩa giận dữ nói:

- Hơn nữa ta cũng thật sự không muốn mua bán với địch quốc này. Bị bắt thì bị người ta mắng là Hán gian, đổi lại ai cũng không chịu nổi.

- Vậy thì đổi nghề đi.

- Làm cả đời mua đi bán lại.

Hầu Nghĩa cười khổ nói:

- Cái khác ta thật sự là không làm được.

- Vậy thì đổi thương lộ khác.

Trần Khác nói:

- Tây Bắc không được, Đông Bắc thế nào.

- Mua bán của Liêu quốc cũng không nên làm. Năm ngoái, triều đình cấm biên quân buôn bán, lập tức việc mua bán cũng trở nên khó khăn.

Hầu Nghĩa lắc đầu nói:

- Đám Vương Bát Cao tử của Tiêu Thiên Dật, bây giờ còn chạy thẳng tới Đại Tống ta để nhập hàng. Trong tay bọn họ có chiến mã, ngay cả chư vị tướng công đều muốn hòa đồng vui vẻ. Vừa trong vừa ngoài này, chúng ta sao đấu lại bọn chúng?

Nói xong lặng lẽ cười:

- Hơn nữa, Liêu quốc không phải là địch quốc sao? Không biết chừng ngày nào đó cũng xảy ra như vậy, ta chỉ có thể nhảy sông Kim Thủy.

Cố Tích Tích cười hỏi:

- Làm gì phải nhảy sông Kim Thủy chứ? Sông Kim Thủy là một con sông thông tới hoàng cung.

- Ác tâm ác tâm, các tướng công không để ý sống chết của chúng ta.

Hầu Nghĩa cười nói, làm mọi người cười to một trận.

Cười xong, Trần Khác nói:

- Vậy suy nghĩ qua trên biển chưa? Gần có Nhật Bản, Cao Ly, xa có Nam Dương. Một chuyến thì đủ ông làm một năm đấy.

- Trên biển?

Thời đại này, người Tống ở đất liền vẫn có sợ hãi vô cùng đối với biển cả, luôn cảm thấy sóng biển mênh mông nuốt chửng hết tất cả. Cho nên rất ít có thương nhân của Biện Kinh giao dịch trên biển, nhiều nhất chính là làm một gian thương trung gian. Hầu Nghĩa cũng không thể ngoại lệ, y liếm liếm môi, ngượng ngùng nói:

- Bốn cái chân, vẫn là trên đất liền vững chắc. Xuống nước, ta sợ chết đuối.

Lại cười phá lên một trận.

- Ta nói này lão Hầu.

Lý Giản cũng không nhịn được nữa, cười nói:

- Ông chần chừ như vậy, vậy thì cái gì cũng đừng làm, dù sao ăn chơi đàn điếm cả đời, cứ trôi qua như vậy đi.

- Nói bậy.

Hầu Nghĩa cười nói:

- Như vậy không tới mấy năm, ta phải quy tiên rồi.

Nói xong nhìn Trần Khác nói:

- Công tử, không có cách khác sao?

- Việc này... Trần Khác ung dung nói:

- Ta đúng là còn một thương lộ, hơn hẳn mậu dịch trên biển, độ khó và nguy hiểm phải ít hơn nhiều, tiềm lực cũng chưa từng mở phát ra.

- Ở đâu?

Hầu Nghĩa mở to mắt nói.

- Ở Tây Nam.

Trần Khác cũng không gạt y, cười nói:

- Đại quan nhân biết.

- Là Trà Mã thông tới Thổ Phiên sao?

Lý Giản nghĩ ngợi nói.

- Không phải, cái đó người chạy trốn quá nhiều, hơn nữa lợi nhuận cũng quá ít.

Trần Khác cười nói.

- Như vậy...

Lý Giản nghĩ một vòng nói:

- Chẳng lẽ là Thân Độc Đạo?

- Thông minh.

Trần Khác gật đầu cười nói.

- Thân Độc Đạo?

Hầu Nghĩa nói:

- Sao không có nghe nói qua?

- Vì chưa từng nghe nói qua, một là huynh đọc sách ít, một là huynh cách Tứ Xuyên quá xa.

Trần Khác cười nói:

- Đây chính là một thương lộ, có thể thông tới Mayanmar, Ấn Độ. Ở thời Hán Đường, tính quan trọng có thể không thua gì con đường tơ lụa phía Bắc. Nhưng tới triều Tống, vì nguyên nhân hấp thụ “Đường vong bởi Hoàng Sào Nam Chiếu, mà căn họa bởi Nam Chiếu”, đối với nước Đại Lý mang thái độ coi như kẻ thù, cấm tuyệt thông cống, cắt đứt con đường thương nghiệp này, lâu ngày, lại không ngờ người Trung Nguyên không biết.

- Ý của công tử là...

Hầu Nghĩa trầm ngâm nói:

- Phải khôi phục con đường thương nghiệp này?

- Thật ra sớm đã khôi phục rồi. Thương nhân đất Thục chúng ta rất nhiều lần lén chạy con đường này. Chỉ là người Trung Nguyên các lão huynh không biết mà thôi.

Lý Giản cười nói:

- Nói trắng ra, chính là buôn lậu, nhưng nước Đại Lý vô cùng lo lắng triều đình sẽ vì vậy tiến công bọn họ, cho nên cấm rất nghiêm, do đó vẫn không có thành tựu.

- Nếu ai có thể làm nước Đại Lý mở rộng thương lộ, ta dám bảo đảm, không tới mấy năm thì có thể làm giàu ngang một nước.

Lý Giản vỗ vỗ vai Hầu Nghĩa, vẻ mặt bát giới nói:

- Suy nghĩ đi, đó chính là đi khắp nơi cũng đều là đất nước ngà voi, vàng bạc, đá quý đó!

- Ừ ừ...

Hầu Nghĩa liên tục gật đầu, nhưng trong lòng tự nhủ, sao nghe không đáng tin như vậy không?

- Như vậy đi, sau khi thi đình, ta muốn xin nghỉ về quê lấy vợ, lão Hầu chi bằng đi cùng.

Trần Khác cười nói:

- Một là nể mặt tiểu đệ, hai là cũng có thể khảo sát đường đi một chút. Nếu cảm thấy không được, còn có thể xem như giải sầu.

- Được.

Cuối cùng Hầu Nghĩa động ý rồi, cười to nói:

- Đại hôn của công tử, đương nhiên ta phải tham gia náo nhiệt rồi!

Vật đổi sao dời, canh bốn trống vắng, tiệc vui các nơi Biện Kinh dần dần yên lặng. Các khách nhân hoặc kê cao gối ngủ, hoặc khoác sao về nhà chuẩn bị ngủ một giấc say tới khi mặt trời ngã về hướng tây, sau đó tiếp tục thức dậy tầm hoan hưởng lạc.

Trần Khác thuộc loại người sau, hắn tuy thích tầm hoa vấn liễu, nhưng không thích ngủ trong kỹ viện, không có cảm giác nhà, hắn ngủ không được. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng hắn chần chừ không chịu dọn ra ngoài ở.

Lúc về tới nhà, Trần Hi Lượng đã thức dậy, chuẩn bị ăn xong điểm tâm đi thượng triều. Trần Hi Lượng muốn hỏi xem hôn sự của Ngũ Lang thế nào, liền đi tiền sảnh hỏi han. Trần Hi Lương liếc nhìn hắn nói:

- Cơ thể dù có tốt, cũng không thể hai ba ngày chơi thâu đêm.

- Nhiều nhất cũng cách ba năm ngày, nào có ba ngày hai lần.

back top