Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 272: Đêm Không Ngủ 4

Trần Khác đặt mông ngồi xuống, Lan Bội bây giờ đã làm di nương mang cho hắn một chén canh trần bì giải rượu.

Trần Khác nhận lấy, một hơi uống cạn, Lan Bội lại múc cho hắn một bát cháo cá, hỏi mấy câu hôn sự của Ngũ Lang. Nghe nói đã định rồi, hơn nữa khuê nữ của Vương gia còn là mỹ nữ, Trần Khác vui vẻ nói:

- Thật là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, tới lúc không tốn chút sức lực nào, thì ra nhân duyên là ở đó đang chờ nó.

- Đúng vậy, cuối cùng đi khối tâm bệnh rồi.

Trần Hi Lượng nhìn hắn nói:

- Con đừng đi, nghe cha nói xong...

Trần Khác biết, cha lại muốn lả nhải, đứng dậy chuẩn bị chuồn đi, lại bị Trần Hi Lượng gọi lại:

- Theo thường lệ sau khi thi đậu tiến sĩ, đều có một năm nghỉ ngơi để các con đi về xử lý chuyện nhà. Con chờ thi đình xong rồi, thì nhanh chóng xin nghỉ, trở vể nhanh chóng đón Tô Tiểu Muội. Đến lúc đó ta bảo Nhị Lang cũng trở về, con nhất định phải làm hôn sự của nó đàng hoàng. Được hay không được, cũng gửi cho một cái tin, cứ treo như vậy chuyện sẽ thế nào?

- Vâng, vâng.

Trần Khác thuận miệng đáp lời:

- Cha mau đi đi, để ý đến muộn phải phạt bổng lộc.

- Sớm phải đi rồi.

Trần Hi Lượng nhận lấy mũ quan Lan Bội đưa, đứng lên đi ra cửa.

Tới chầu viện, trong này đã ồn ào bàn tán một mảnh. Thi hội đã dán thông báo, sau khi vui mừng ngắn ngủi, tiếng tranh luận lại nổi lên. Nguyên nhân chính là Âu Dương Tu, Vương An Thạch, lấy thủ đoạn lôi đình chèn ép “Thái Học thể”, làm cho một đám Cử tử tiếng tăm đều thi rớt. Loại phương thức áp đặt này, tất nhiên sẽ gây ra bàn tán sôi nổi của quan viên, hơn nữa trong đám cử nhân bị ảnh hưởng đến, không thiếu là những con cháu nhà quan tiếng tăm trong kinh, cho nên có một chút phẫn nộ, thậm chí tiếng mắng chửi.

Lúc này người thu được lợi ích như Trần Hi Lượng, hiển nhiên dù cẩn thận làm người vẫn tránh không được việc đang nằm cũng trúng đạn, bị người ta châm chọc khiêu khích một trận. Phần lớn là lấy quan hệ của các con lão với Âu Dương Tư để nói chuyện, còn thầm ám chỉ thành tích của Trần Khác dựa vào gian lận mà có. Tiểu Lượng ca chính là tính khí hung bạo, lúc đó liền túm người đó một cái, kéo lôi ra ngoài.

Âu Dương Tu và Vương An Thạc hai kẻ khởi xướng này thì càng khỏi phải nói đến, bị người ta mắng chưởi tới mất mặt.

- Thái Học thể đã không có sự dài dòng cứng nhắc của văn biền ngẫu, lại văn vẻ, trôi chảy, khiển từ dùng câu đều là có ý mới, có thể thể hiện sự sáng tạo của sĩ tử, có chỗ nào không ổn? Huống hồ văn phong như vậy, trên đời tôn sùng, nhưng tại sao phải một gậy đánh chết?

Chỉ nghe có quan viên thở dài.

- Mở khoa chọn trò là chọn lựa người tài trong thiên hạ cho triều đình. Túy Ông và Vương giới phủ đó lại ích kỷ cá nhân, liền vứt bỏ tuấn kiệt người đời công nhận, thật là vì tư bỏ công, tùy ý làm bậy!

Lại có người tức giận nói:

- Xem công khí của quốc gia coi thành công cụ bọn họ lựa chọn môn sinh à?

- Nghe nói, lúc Túy Ông ở khóa viện, cùng các giám khảo ngâm thơ viết nhạc. Sau khi ông ấy đi, người còn lại vẫn thi hứng nồng nàn, ca hát sáng tác ra đủ mấy tập thơ hay. Lún sâu vào xướng họa như vậy, thì có bao nhiêu tâm tư đặt vào chấm bài thi, thành tích bình luận ra thật có thể đại diện cho ưu điểm khuyết điểm của thí sinh? Ta thấy không hẳn như vậy.

- Vả lại, Vương Giới Phủ đó mới ba mươi mấy tuổi thì làm chủ khảo thi hội. Người trẻ tuổi nông cạn như vậy, dựa vào cái gì đánh giá sĩ tử thiên hạ, kết quả làm sao phục chúng?

Lời vừa nói ra, gây ra một trận phụ họa:

- Đúng, chúng ta phải hạch tội y, còn có Âu Dương Vĩnh Thúc người đã tiến cử y, trả công đạo cho sĩ tử thiên hạ!

Tiếng thảo phạt trầm bổng nối tiếp nhau, mãi đến khi Âu Dương Tu đi vào chầu điện, mới tạm thời dừng lại.

Nhưng mọi phiền muộn trong lòng mọi người chưa biến mất, cuối cùng có người không kìm được hỏi:

- Túy Ông, nghe nói ông ra một câu cho thi hội “Thông kỳ biến nhi sử dân bất quyện”. Hạ quan suy nghĩa trăm lần vẫn không có lời giải đáp, về nhà kiểm tra “kinh dịch” rõ ràng nguyên văn chính là “Thông kỳ biến sử dân bất quyện” tại sao thêm một chữ “nhi” chứ?

- Đề thi thi hội, cố nhiên yêu cầu mỗi câu đều có xuất xứ, nhưng cũng không phải là một chữ không sai. Trong “thông kỳ biến sử dân bất nguyện” thêm một chữ “nhi” ý nghĩa không đổi. Nhưng lúc đọc giọng điệu chậm rãi hơn, đầy nhịp điệu, đúng là cái đẹp của thi phú âm luật, có gì không thể? Âu Dương Tu thản nhiên đáp lại.

- Quả nhiên là Túy Ông thiên vị ngoại sinh mà!

Lập tức có người tiếp lời nói

Lời này vừa ra, liền gây nên tiếng cười trộm khúc khích. Đây cũng không phải cùng Âu Dương Tư thảo luận vấn đề văn học, mà là mượn đồng âm “ngoại sinh nhi”, ngầm châm biếm chuyện cũ ông từng tư thông cháu gái ngoại.

Đó là trong thời gian Tân chính năm Khánh Lịch, kẻ thù dùng chuyện xấu để công kích ông. Vốn là muội muội Âu Dương Tu gả cho người ta không lâu thì thủ tiết, vợ trước của người chồng đã chết đó của cô để lại một bé gái. Âu Dương Tu tội nghiệp bọn họ, liền đón bọn họ về nhà nuôi nấng. Sau khi đứa cháu gái trưởng thành, gả cho Âu Dương Thịnh cháu trai bà con xa Âu Dương thị. Nhưng cô không giữ phụ đạo tư thông với đầy tớ trong nhà, bị người ta tố cáo.

Đám người Đỗ Diễn kẻ thù của Âu Dương Tu, ý thức được đây là cơ hội tốt xử lý tốt Âu Dương Tu, liền bày mưu tính kế vu oan hãm hại. Bức cháu gái ngoại nhận tội Âu Dương Tu và mình có quan hệ, còn bắt nạt chiếm tài sản của nhà mẹ cô —— chuyện có người mua ruộng nương của nhà mẹ cô, cũng dùng danh nghĩa Âu Dương Tu.

Rõ ràng đây là đấu tranh chính trị có mưu đồ, mục đích chính là đưa Âu Dương Tu vào chỗ chết. Mặc dù Quan gia không tin Âu Dương Tu có thể làm ra những chuyện đồi phong bại tục này, cũng nhiều lần hạ chỉ tỏ rõ thái độ, nhưng lời người đáng sợ, huống hồ đám người Đỗ Diễn giống như chó điên không thuận theo không buông tha, đành giáng chức Âu Dương Tu tới Trừ Châu.

Đây là vết sẹo mà Âu Dương Tu cả đời không thể vạch trần, nhất thời tức giận đến mặt già nua đỏ bừng, môi không ngừng mấp mái, lại có dấu hiệu trúng gió.

Đúng lúc này, chư vị tướng công lục tục tới, Hàn Kỳ lạnh lùng quét nhìn đám người một cái, tiếng như kim thạch nói:

- Đều bị giẫm phải đuôi sao? Có ý kiến thì mang lên triều đường! Sách cũng đọc vào trong cái bụng chó rồi, ở đây bịa đặt lời hãm hại, ta cũng xấu hổ thay các ngươi!

Nói xong trực tiếp nói với Ngự sử đang trực:

- Ông làm ăn cái gì vậy? Mặc cho bọn họ ồn ào như vậy sao?

- Hạ quan nói mấy lần rồi,

Ngự sử đó vội vàng cuối đầu nói:

- Nhưng vô dụng.

- Là ngươi vô dụng, không phải Ngự sử vô dụng.

Hàn kỳ hừ lạnh một tiếng, vào phòng.

Hàn tướng công quả nhiên uy lực vô cùng, sau đó trong chầu viện liền lặng ngắt như tờ, không có ai dám bịa đặt nói nữa.

Mãi tới khi tiếng chuônng gõ vang, Vương An Thạch mới khoan thai chậm rãi đến. Chiếu theo lệ thường đứng thành hàng, cũng không phát giác có gì dị thường.

Một quan viên cùng tuổi dáng người nhỏ gầy, mặt vàng râu đen, tướng mạo ngay ngắn bên cạnh y. Thấy Vương An Thạch tránh được một kiếp, không khỏi mỉm cười nói:

- Lại suốt đêm đọc sách rồi?

- Ừ, lúc canh ba mới chợp mắt một chút. Nhà tôi lại không gọi đúng giờ.

Vương An Thạch gật đầu, nói với người đó:

- Quân Thực, mấy cuốn sách của ông tiến cử rất hay, ta xem rất có cảm xúc. Tối nay tới nhà ta đi, chúng ta đốt đèn nói chuyện trong đêm.

- Cái này không vội.

Người được y gọi là Quân Thực chính là Tư Mã Quang, tráng chí chưa lập công, thất bại quay về, ăn không ngồi chờ là nhất định rồi, cho nên có thời gian rãnh rỗi là đúng, y nhẹ tiếng nói:

- Ông vẫn giữ vững tinh thần, đối phó ải trước mắt này đi.

- Sao rồi,

Vương An Thạch kỳ quái nói:

- Xảy ra chuyện gì rồi?

- Còn không phải là chính ông gây ra sao?

Tư Quang Mã liền dùng khoảng thời gian trước khi thượng triều này nói đơn giản chuyện lúc nãy cho y.

Vương An Thạch im lặng nghe, nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ý biết rồi.

Lúc lâm triều, quả nhiên có Ngự sử tham tấu Âu Dương Tu và Vương An Thạch làm bậy. Nhưng Quan gia nói lấy sĩ như vậy là mình thụ ý, kéo trách nhiệm qua.

Lại có người mang danh sách trúng tuyển nói chuyện, chỉ ra học sinh Tăng Củng, Trần Khác của Âu Dương Tu cùng với thân tộc khác có thi đậu nhiều, sợ là có tiết lộ đề trước. Giám khảo làm việc thiên tư và lại có hiện tượng vi phạm kỷ luật, yêu cầu triều đình nghiêm tra.

Quan gia nói đề thi ngoại trừ thi phú là lệnh của Âu Dương Tu, còn lại đều là mình ra, mãi tới phút cuối mới công bố. Hơn nữa khoa này trọng sách luận, nhẹ thi phú. Nhưng phàm lấy sĩ, đều là dựa vào sách luận chứ không phải dựa vào thi phú, cho nên tiết lộ đề trước giờ thi như vừa nói là đứng không vững chân.

Về sự hiềm nghi với Trần Khác, Triệu Trinh nói việc này đã điều tra rõ, chính là có người nào đó vì ân oán riêng, mua chuộc binh sĩ sưu kiểm, vu oan hãm hại cho hắn. Vì thế, triều đình đổi chủ khảo, phái tư binh Hoàng thành sưu kiểm lại, để cam đoan tính công chính của khoa cử.

- Nhưng, điều tra rõ chân tướng là sau khi thi hội, giám khảo không biết rõ tình hình, tại sao dám trước khi hắn cởi bỏ hiềm nghi, thì cho phép hắn thi, còn lấy trúng hắn chứ?

Quan viên triều Tống là sẽ không khách khí với Quan gia.

Triệu Trinh nhìn Vương An Thạch nói:

- Để Vương khanh gia giải thích vấn đề này.

- Dạ.

Vương An Thạch bước ra hàng nói:

- Trần Khác là sau khi cởi bỏ hiềm nghi, mới được vào trường thi.

- Làm sao ông chứng minh hắn cởi bỏ rồi?

- Ta bảo hắn mặc tả tại chỗ “Ngũ kinh toàn chú”.

Vương An Thạch thản nhiên nói.

- Toàn văn?

- Toàn văn.

- Sao có thể?

Quan viên không tin nói:

- Toàn bộ quyển sách một trăm ngàn chữ, cho dù là sao chép, cần thời gian bao lâu mới sao chép xong?

- Dùng bao nhiêu thời gian sao chép xong, ta không biết. Nhưng nói hắn mặc tả, dùng một ngày rưỡi, nói chính xác là mười sáu canh giờ.

Vương An Thạch thản nhiên nói:

- Chính trong Chí công đường, có ấn ký của hai mươi bảy vị giám khảo làm chứng, đã hộ tống bài thi của hắn lưu trữ Lễ bộ. Chư vị bất cứ lúc này cũng có thể mang xem xét.

- Mang đến.

Triệu Trinh phất tay, lập tức có quan viên Lễ bộ, cùng thị vệ Hoàng Thành Ti, hỏa tốc xuất cung đi lấy.

Trước khi bãi triều, bài thi lưu trữ của Trần Khác được mang đến, Quan gia lệnh chúng nhân truyền đọc, rành rành trước mặt, bá quan mới hoàn toàn phục, cuối cùng tin có người sinh ra chính là để làm người khác tự ti.

Ải này xem như ứng phó qua, nhưng có khảo nghiệm nghiêm trọng hơn đang chờ Vương An Thạch và Âu Dương Tu...

Sau khi hạ triều, để trở về nha thự gần đây, các quan viên có người từ Tuyên Đức môn đi ra, có người đi Đông Hoa môn. Vương An Thạch và Âu Dương Thu, đều là đi về từ Đông Hoa môn.

Vì Âu Dương Tu là ngồi kiệu, còn Vương An Thạch dựa vào hai chân mà đi, cho nên tuổi già ngược lại đi ở phía trước.

Nhưng cỗ kiệu ra khỏi Đông Hoa môn không bao xa, thì nghe thấy bên đường vang lên một tiếng gọi:

- Ra rồi!

Ngay sau đó phần phật một tiếng, kiệu của ông liền bị một đám Cử tử thi trượt chặn lại, lớn tiếng mắng chửi:

- Túy Ông, Túy Ông. Ông sống say chết mộng cứ mơ mơ màng màng, tại sao còn không say chết đi!

- Âu Dương Tu, ông già khốn khiếp lòng lang dạ sói, vọng xưng văn đàn minh chủ, nhưng giết hết anh tài thiên hạ!

- Ông nên nhảy xuống sông Biện, biến thành ba ba rồi hãy lên đây!

Tiếng chửi rủa như sấm, làm vô số thị dân đi tới xem náo nhiệt. Thấy người càng tụ tập càng nhiều, những Cử tử thi trượt này càng thêm hưng phấn. Đẩy một sĩ tử lên, lớn tiếng nói:

- Vị này là đại tài tử nổi danh thiên hạ Lưu Kỷ Lưu chi đạo. Đại tài tử nổi danh trên đời giống như y, nhưng cũng bị học sinh của lão thất phu này đánh rớt. Còn học sinh thân cố của lão thất phu này lại không một ai rớt tất cả đều đậu bảng. Mọi người phân xử, trong này rốt cuộc có đen hay không hả!

back top