Thuỷ Ngâm Thiền ngồi trên mặt đất, quyết định lấp đầy cái bụng trước đã rồi tính.
Cũng may trong rừng có một con sông nhỏ cũng có cá, Thuỷ Ngâm Thiền vớt hai con cá lên, nhóm lửa nướng lên.
Ước chừng, nướng được nữa canh giờ, Thuỷ Ngâm Thiền nướng cho đến khi cá cháy bên ngoài và mền bên trong, quả thật là không quá ngon.
Thuỷ Ngâm Thiền đem một con cá chín béo tốt đưa lên mũi ngửi, hít một hơi thật manh.
“Thơm thật nha! Sau khi đói bụng, ngay cả một con cá chưa chín ăn cũng rất thơm.” Thuỷ Ngâm Thiền thở dài một tiếng, há miệng cắn một miếng thịt cá mềm.
“Cây xiêng cá đều trống không.” Đến miếng cá tươi ngon cũng không cắn được, ngược lại hai hàm răng của nàng cắn tới thân miếng cá đều không có gì.
Thuỷ Ngâm Thiền nhìn chằm chằm cái xiêng trống không trên tay, đôi mắt trừng to.
Gặp quỷ!
Cá nướng đâu?
Thuỷ Ngâm Thiền đột nhiên trở nên cảnh giác, hai mắt lượn quanh một vòng, lỗ tai khẽ nhúc nhích, nghe động tĩnh xung quanh.
Đợi một lúc lâu cũng không thấy gì bất thường, Thuỷ Ngâm Thiền không khỏi đem ánh mắt dừng lại ở một con cá còn chưa nướng, suy nghĩ cái gì đó.
Sau một hồi căng thẳng, Thuỷ Ngâm Thiền liền thả lỏng, làm bộ dạng như không biết chuyện gì mà tiếp tục nướng cá.
Chờ đến lúc con cá thứ hai nướng xong, Thuỷ Ngâm Thiền làm bộ muốn ăn, nhưng thực chất lại đem hết chín phần công lực quan sát xung quanh.
Không khí có chút giao động nhỏ.
Đang tới!
Thuỷ Ngâm Thiền hai mắt trừng lên, đôi mắt chuyện đồng nhanh theo âm thanh nhẹ nhàng nghe được bên tai.
Ầm ầm một tiếng, một bóng trắng loé lên trước mặt nàng, khoảnh khắc tiếp theo, trong tay Thuỷ Ngâm Thiền chỉ còn một cái xiêng trống không.
Tốc độ nhanh thật!
Thuỷ Ngâm Thiền không để ý đến điều đó, nhưng mà tốc độ nhanh thật đến chính nàng cũng không theo kịp.
Trong cỗ võ đây là một loại võ kỹ, tên là truy phong.
Thuỷ Ngâm Thiền hiện giờ thân thể cũng đã cứng cáp, dẻo dai hơn trước rất nhiều, trải qua một tháng tu luyện, nàng cũng đã có thể đem truy phong luyện tới cấp độ năm.
Chỉ là, nàng không nghĩ tới, thế mà truy phong không thể đuổi kịp bóng trắng kia.
Bóng trắng này rốt cuộc là cái gì?
“Tên tặc trộm cá vô liêm sĩ, mau đứng lại cho ta!” Thuỷ Ngâm Thiền hét lên một tiếng.
Cho dù bình thường nàng bị ức hiếp, nay đến một con thú cũng giám ức hiếp nàng, nàng đường đường là người của Thuỷ gia lại không đánh lại một con thú!
Thuỷ Ngâm Thiền chính là một người kiêu căng, cũng không trông đợi vào việc cái bóng trắng kia ngoan ngoãn nghe lời mà dừng lại. Nhưng lại không ngờ, cái bóng trắng kia lại thực sự dừng lại!
Thuỷ Ngâm Thiền không khỏi sửng sốt, nhìn chằm chằm con thú lông trắng kia.
Đây là cái thứ gì?
Không phải nàng phóng đại. Thứ này cách cô ba bước chất thật sự rất giống một quả bóng, nhưng quả bóng được phủ một lớp lông tơ màu trắng, trên quả bóng còn có hai con mắt to tron, hai đôi tai đen bóng, chiếc mũi nhỏ nhô lên, cái miệng nhỏ trông không to mà lại ngoạn một con cá to béo.
Thứ này bốn chân khá ngắn, thêm thân thể to tròn, liền không nhìn thấy bốn cái chân nhỏ đâu nữa.
Còn có một cái đuôi nhỏ.
Nhìn bóng dáng quả cầu này trước mắt thật ngốc, Thuỷ Ngâm Thiền nhìn nó cười tủm tỉm: “Vật nhỏ, ngươi mau đem cá trả cho ta, chuyện cũ sẽ bỏ qua. Nếu không, hừ hừ ~”
Không biết có phải ảo giác hay không, nàng lại thấy trong đôi mắt nhỏ đen của nó có một tia khinh thường.
Vật nhỏ này vậy mà lại khinh thường nàng?
Tiểu Bạch Cầu lần này vốn không định trốn, vậy mà lại đem toàn bộ con cá của Thuỷ Ngâm Thiền nuốt trọn vào bụng, đến xương cũng không thèm nhả ra.
“Chi chi, chi chi chi.” Tiểu Bạch Cầu vương đôi chân giấu trong bộ lông ra lau miệng, ánh mắt tranh mãnh nhìn Thuỷ Ngâm Thiền.
Thuỷ Ngâm Thiền vậy mà thực sự hiểu được mấy tiếng chi chi chi của nó. Quả cầu này tựa hồ muốn nói” Nướng cũng không tệ, ta cố ăn cũng có thể nuốt được.
Đậu má! Khác nào được tiện nghi còn khoe mẽ.
Thuỷ Ngâm Thiền đột nhiên hành động, dùng bàn tay vừa mới tu luyện vật lộn bắt lấy quả cầu nhỏ.
Đáng tiếc ý tưởng thì nhiều mà thực tế lại chua sót.
Tiểu Bạch Cầu này tốc độ phản xạ còn nhanh hơn nàng tưởng nhiều. Thuỷ Ngâm Thiền vừa mới động đậy, tiểu gia hoả này liền bay xa đến vài bước.
Thuỷ Ngâm Thiền tức giận, trên tay ngưng tụ huyền khí, hoá thành vô số đao bắn ra ngoài.
Tiểu Bạch Cầu chi một tiếng, toàn thân nhảy trái nhảy phải, như thế mà đều có thể né hết đao của Thuỷ Ngâm Thiền.
Thuỷ Ngâm Thiền thấy thế, híp mắt nhìn Tiểu Bạch Cầu một hồi lâu, sau đó lưu loát mà… Quay ngươi bỏ đi.
Mẹ, đánh không lại lão nương còn không bỏ chạy được sao!