Phế sài nghịch thiên: Tà Vương bá sủng cuồng phi

Chương 15: Say lòng người, hoa trung mỹ nam

Thuỷ Ngâm Thiền không có thời gian cùng vật nhỏ này vật lộn mù quáng. Một là nàng bây giờ thật sự rất đói bụng, cần phải bổ xung lương thực, hai là sắc trời cũng đã tối, đã đến lúc phải trở về.

Thuỷ Ngâm Thiền dựa theo con đường cũ mà trở về, cũng không thấy vật nhỏ kia đi theo nữa.

Đi một vòng lớn, Thuỷ Ngâm Thiền đột nhiên phát hiện ra điểm kỳ lạ, nàng như thế mà lại trở về chỗ cũ?!

“Chi chi.” Bạch Cầu kia vẫn còn ở chỗ này, đôi mắt đen bóng nhìn nàng có chút vui sướng khi thấy nàng gặp hoạ.

“Là vật nhỏ ngươi làm đúng không?!” Thuỷ Ngâm Thiền nghiến răng nghiến lợi nói.

“Chi chi chi.” Tiểu Bạch Cầu vui vẻ múa tay múa chân, còn lắc lắc cái mông nhỏ.

Thấy nó thừa nhận như vậy, Thuỷ Ngâm Thiền không khỏi suy tư.

Tuy rằng không biết Tiểu Bạch Cầu này là cái gì, nhưng tốc độ của nó rất nhanh, lại có thể bố trí ảo cảnh, xem ra hữu dụng?

“Vật nhỏ, hay là về sau ngươi đi theo ta đi?” Thuỷ Ngâm Thiền thay đổi thái độ, ngầm cười mà nói nhưng lời dụ dỗ.

“Chi chi, chi chi chi.” Tiểu Bạch Cầu kêu mấy tiếng chi chi âm thanh tràn đầy ghét bỏ.

Thuỷ Ngâm thiền hai mắt nhíu lại. Hừ, vậy mà lại dám ghét bỏ ta. Không phải ngươi chỉ là có tốc độ nhanh một chút sao, thần khí cái gì.

“Đi theo ta có thịt ăn nha ~ vừa rồi cá ta nướng không phải ăn rất ngon sao, ngươi nếu đi theo ta, về sau ta mỗi ngày đều nướng cá cho ngươi ăn.” Thuỷ Ngâm Thiền tiếp tục lừa gạt nói.

Tiểu Bạch Cầu trầm mặc một lát, cuối cùng cũng chi một tiếng, cọ một chút liền bay lên trên đầu Thuỷ Ngâm Thiền.

Thuỷ Ngâm Thiền mặt tối sầm, “Mao Cầu, ngươi xuống dưới cho ta.”

Tiểu Bạch Cầu liếc mắt trộm nhìn nàng một cái, vậy mà không chút dấu vết nhảy xuống trên vai nàng.

Hiện tại Tiểu Bạch Cầu cùng Thuỷ Ngâm Thiền “Đối thoại”, mấy vị trưởng lão Thuỷ gia đã đem hết cánh rừng tìm hết một lần, xác định không có ai, mang theo sự hoài nghi mà rời đi.

Mà trong ảo ảnh, một người một thú đang có một cuộc đối thoại khó khăn.

“Chi chi chi, chi chi chi chi.”

“Ngươi nói ta theo đường này đi, liền có thể ra khỏi ảo cảnh mà ngươi bày?”

“Chi chi, chi chi chi.”

“Ngươi không thể trực tiếp thu hồi ảo cảnh sao?”

“Chi chi chi.”

“Vì sao không thể?”

“Chi chi.”

“Ngươi lại chi chi, có tin ta bịt miệng ngươi lại không?”

“Chi---“

“…”

Thuỷ Ngâm Thiền cố nhịn nếu không nàng đã nén quả cầu này xuống đất rồi, dựa theo tiếng kêu của nó mà tiếp tục đi về phía trước.

“Mao Cầu, nếu ngươi dám chỉ sai, ngày sau đừng hòng ta mang đồ ngon cho ngươi ăn.” Thuỷ Ngâm Thiền nhìn chằm chằm Mao Cầu trên vai, tiếng nói cực kỳ “Ôn nhu” mà nhắc nhở một câu.

Mao cầu cúi đầu trầm mặc một chút, sau đó khẳng định đi đúng đường, chỉ về hướng phía trước.

“Rất tốt, ta tin ngươi một lần. Ai, ta như thế nào mà thu nhận một Mao Cầu ngu xuẩn như thế.”

Bạch Cầu vươn hai chân của mình ra, yên lặng che mắt.

Đi được một lúc, Thuỷ Ngâm Thiền rốt cuộc cũng phát hiện ra có điểm dị thường, phía trước tựa hồ có chút vặn vẹo.

Đây là phía trìa của ảo cảnh?

Thuỷ Ngâm Thiền đang muốn bước ra ảo cảnh, Mao Cầu đang an tĩnh trên vãi đột nhiên phát ra một tiếng “Chi” đến chói tai, toàn thân bay vút lên cao, như vừa đụng trúng thứ gì đó.

“Mao Cầu!” Thuỷ Ngâm Thiền khẽ quát một tiếng, lập tức chạy theo.

Điều mà Thuỷ Ngâm Thiền không nhận thấy được chính là, khoảnh khắc Mao Cầu bay lên trời, không trung có một đạo quang màu đen phí tới loé lên, rồi biến mất ở trong rừng.

Mao cầu mang theo Thuỷ Ngâm Thiền nhảy loạn xạ, cuối cùng thế nào lại tiến vào một biển hoa màu trắng.

Chỉ một thoáng, mùi hoa nồng đậm lan tới, làm cho tinh thần vì vậy mà bị lung lay.

“Mao Cầu, ngươi bày trí ảo cảnh cũng rất đẹp. Biển hoa này ---“

Ngay sau đó, Thuỷ Ngâm Thiên đang nói đột nhiên im lặng.

Đôi mắt nàng bị thu hút bởi cảnh đẹp.

Trong biển hoa trắng có một nam tử đang ngủ say.

Nam tử kia thân choàng một trường bào trắng, cả người như cùng biển hoa hợp làm một, mà làm lòng người say nhất chính là gương mặt kia, long mì dài đen như mực, đậm nhạt thích hợp, hai mắt nhẹ nhàng nhắm lại, chỉ có một hàng lông my lười biếng rũ xuống, để lại hai bóng mờ ảo ảnh. Sóng mũi cao và thẳng, đôi môi mỏng trong veo, tựa như cánh hoa anh đào.

Nàm tử này đẹp đến nổi lay động lòng người, làm người khác nhìn một cái liền chìm đắm trong mỹ cảnh.

Chú thích: Trường bào trắng – Áo choàng trắng

back top