Thuỷ Ngâm Thiền không biết nam tử này khi mở mắt ra thì bộ dạng sẽ trông như nào, nhưng hiện tại, lẳng lặng nhìn hắn ngủ say, cả người dường như được bao bọc bởi bầu không khí yên tĩnh, ôn hoà, khiến người ta an tĩnh.
Trước mắt phong cảnh đẹp như hoạ, mà hiện tại Thuỷ Ngâm Thiền như lạc trong tiên cảnh.
Thưởng thức dung mạo vô song cùng hơi thở ôn nhu của nam tử này. Thuỷ Ngâm Thiền hít một hơi thật sâu.
Bạch nam tử này trên người mang theo mùi hương của cỏ cây, hương thơm rất sảng khoái.
“Chi chi.” Mao Cầu đột nhiên chi một tiếng, dùng miệng cắn xé một góc áo của Thuỷ Ngâm Thiền.
Thuỷ Ngâm Thiền đột nhiên hoàn hồn lại, nhìn về phía bạch y nam tử kia, ánh mắt không còn nhàn nhã thưởng thức, ngược lại có chút cảnh giác cùng dò xét.
“Mao Cầu, nơi này là ảo cảnh của ngươi, như vậy nam tử kia cũng là do ngươi tạo thành?” Thuỷ Ngâm Thiền một câu nói hết mấu chốt trong đó.
Mao Cầu đột nhiên nhảy dựng lên, móng vuốt dương lên chỉ về hướng bạch y nam tử đang ngủ, vừa lắc đầu vừa gật gật, làm cho Thuỷ Ngâm Thiền hoang mang.
“Quả nhiên, ta còn chưa hiểu được tiếng thú.” Thuỷ Ngâm Thiền cứng họng nói.
Trên đời này khoảng cách xa nhất là một con thú cứ chi chi trước mặt bạn nhưng đến một câu bạn nghe cũng không hiểu.
“Hừ, ta tự mình đi kiểm tra một chút không phải sẽ biết sao.” Thuỷ Ngâm Thiền cẩn thận đi đến phía của bạch y nam tử kia, dự tính nhéo thử khuôn mặt tuấn tú của hắn.
Nhìn thấy ngón tay đã chạm đến khuôn mặt tuấn tú của bạch y nam tử, khí tức ôn nhu ở trên người bạch y nam tử này bỗng trở nên cuồng bạo, liền đem Thuỷ Ngâm Thiền cuống vào bên trong cơn cuồng bạo.
Thuỷ Ngâm Thiền nhận thấy có điều gì không ổn lập tức vận chuyển huyền khí đến toàn thân, chỉ là cổ cuồng bạo mạnh hơn nhiều so với nàng tưởng, thế nhưng giống như gong xiềng, đem nàng cột chặt vào bạch y nam tử kia.
Huyền khí của Thuỷ Ngâm Thiền đều đã được sử dụng để chống đỡ cổ cuồng bạo này, càng đứng nói đến phân tán một ít huyền khí để tránh xa trung tâm của cổ cuồng bạo này.
Cái này căn bản là không có khả năng!
Cổ cuồng bạo này đem khuôn mặt của Thuỷ Ngâm Thiền làm đến méo mó, huyền khí dùng để chống đỡ cũng dần cạn kiệt.
Đậu má, mỹ nam này thế mà lại đem mạng nhỏ của ta đi bồi hắn?!
Hiện tại, nàng không cần sờ mặt mỹ nam nữa, cũng biết mỹ nam này thực sự là thật.
Nếu là ảo ảnh tuyệt đối không thể tạo ra một trận cuồng bạo như vậy!
Mao Cầu ở một bên lo lắng không thôi, nó cố gắng xông tới, lại bị đánh ngược văng ra xa.
Cổ cuồng bạo đó đã tạo thành một kết giới vô hình, che chắn mọi thứ xung quanh, trừ Thuỷ Ngâm Thiền không cẩn thận tới gần mỹ nam kia bị chịu trận.
Hiện tại Thuỷ Ngâm Thiền cho rằng mình phải về chầu ông bà tại đây, bỗng cổ cuồng bạo kia bắt đầu lặng xuống.
Ngay sau đó, nàng nhìn thấy một cảnh tượng rất kỳ lạ.
Mỹ nam kia trước không dính bụi trần, hình như trên chiếc trường bào trắng kia có linh khí xung quanh, thế nhưng từ từ biến thành màu đen trước mắt của cô.
Trên chiếc trường bào bắt đầu hiện ra một ít hoa văn vàng kim, xung quanh phản phất một tần sương mù, làm cho người ta có một loại cảm giác áp lực. Mà đột nhiên biến thành trường bào đen cũng làm cho khí chất nam tử này thay đổi.
Tôn quý vô cùng, rồi lại lạnh nhạt lành lạnh.
Thuỷ Ngâm Thiền vừa mới thoát ra nguy hiểm, còn chưa kịp thưởng thức mỹ nam, liền lập tức tránh xa người trước mặt.
Một đôi mắt huyết sắc nhìn trức tiếp Thuỷ Ngâm Thiền.
Đẹp như máu tươi, thâm thuý u ám.
Đôi mắt đẫm máu tươi loé lên sát khí, một tay bóp lấy cổ của Thuỷ Ngâm Thiền.
Thuỷ Ngâm Thiền cảm thấy yết hầu mình như thắt lại, sau đó một cổ âm thanh lạnh như băng từ trên người đối phương truyền ra: “Ngươi là người nào? Thế mà lại có thể xâm nhập vào ảo cảnh của ta!”
#Chú thích:
Bạch y nam tử - nam tử áo trắng.
Trường bào – Áo choàng
Huyết sắc – sắc đỏ như máu