Phế sài nghịch thiên: Tà Vương bá sủng cuồng phi

Chương 17: Tà mị, tuyệt sắc yêu nghiệt

Thuỷ Ngâm Thiền lần đầu ý thức được nguy hiểm cận kề.

Người nam nhân này thật đáng sợ!

“Khụ khụ, ngươi, trước, thả, ta, ra.” Thuỷ Ngâm Thiền khó khăn nói.

Đậu má, đã bóp cổ lão nương mà còn tra hỏi, lão nương như vậy sao có thể trả lời ngươi?!

Nam tử kia tựa hồ cũng ý thực được chuyện này, tay bóp cổ đối phương buông ra, nhưng ánh mắt đỏ thẳm lại càng chứa đầy sát khí.

Thuỷ Ngâm Thiền toàn thân căng thẳng, trong lòng nhanh chóng tính toán để có thể chạy trốn.

Nhưng trăm tính ngàn tính, cũng bằng không.

Nam tử này thoạt nhìn chỉ có mười bẩy mười tám tuổi, nhưng Thuỷ Ngâm Thiền có thể cảm nhận được, đây là một cường giả Huyền võ vượt xa Thuỷ Mặc Miễn!

Vì chính mạng nhỏ của mình mà suy nghĩ, Thuỷ Ngâm Thiền cảm thấy bản thân cần phải trả lời thật tốt những câu hỏi của nam tử này.

“Đại sư, ngài nói nơi này là hư vô chi cảnh?” Thuỷ Ngâm Thiền cười ha hả nói. Một tiếng đại sư đó là cho ngươi sự tôn kính.

Hừ, nàng Thuỷ Ngâm Thiền cầm được thì buông được, về sau nàng đủ cường đại rồi liền không thèm xem sắc mặt của kẻ nào. Mà hiện tại, nàng chỉ có thể tôn kính người phía trước.

Hắc y nam tử một đôi huyết đồng nhìn chằm chằm vào nàng, không trả lời một chữ.

Thuỷ Ngâm Thiền trong lòng mắng đến cả cha hắn, ngoài mặt lại làm ra vẻ rất tôn kính mà trả lời: “Đại sư, tiểu nhân thật sự không biết hư vô chi cảnh là gì, càng không biết mình tới đây bằng cách nào, nhưng chuyện này chắc có liên quan đến thú cưng của ta.”

Vừa nói, Thuỷ Ngâm Thiền liền ôm lấy Mao Cầu trong lòng ngực đưa tới, thành thật mà đưa cho hắn xem.

Từ lúc hắc y nam tử vừa thức giấc, Mao Cầu liền kêu lên một tiếng hoảng sợ, sau đó trốn vào trong lòng ngực của Thuỷ Ngâm Thiền.

Mà hiện tại, Mao Cầu bị chính chủ nhân vô lương tâm của mình bán đứng, đôi mắt nhỏ long lanh ngước nhìn mắt của nam tử phía trước.

“Chi!!!” Mao Cầu hét lên một tiếng, lông tơ cả người đều dựng ngược lên, bốn cái chân nhỏ điên cuồng động đậy, thiếu chút nữa chạy mất từ trong tay Thuỷ Ngâm Thiền.

Thuỷ Ngâm Thiền lương tâm trỗi dậy, đưa cho hắn xem một lúc, sau lại đem Mao Cầu nhét lại vào trong lòng ngực của mình.

“Ha hả, sự tình chính là như vậy, tại hạ thật sự chỉ là vô tình quấy rầy đại sư, thỉnh mong đại sư buông tha cho kẻ tép riu này đi.” Thuỷ Ngâm Thiền cật lực thu nhỏ sự tồn tại của mình lại.

“Ồ? Hoá ra nguyên nhân là như vậy.” Hắc y nam tử chậm trãi thu cuồng khí quanh thân mình lại, có chút hứng thú với Mao Cầu cùng với… Thuỷ Ngâm Thiền.

Doạ chết ta rồi!

Thuỷ Ngâm Thiền cảm thấy bản thân thật xui xẻo.

Thái độ thay đổi đột ngột như vậy là như thế nào.

Một giây trước nàng còn tưởng rằng mỹ nam này tính tình độc tài, lạnh như băng.

Nam tử “Ồ” một tiếng vang lên, tiếng nói trầm ấm dịu nhẹ, lông mày nhẹ nhướng lên, thần thái bây bổng, vẻ quyến rủ tà ác, trong khi đôi môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên, vô tình gợi lên một chút ái mộ trong lòng.

Này rõ ràng là một tuyệt sắc yêu nghiệt có thể làm chết người nha!

Thuỷ Ngâm Thiền vội vàng trấn áp những suy nghĩ trong lòng, tự lên kế sách đối phó.

Tuy rằng yêu nghiệt này rất mê người, nhưng tính tính quá hung tàn, nàng hoàn toàn không thể trêu vào, vẫn là nên bảo trọng cái mạng nhỏ này.

Nam tử hai mắt hơi nheo lại, đồng thời đánh giá Thuỷ Ngâm Thiền không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Đại sư, nếu ngài không có chuyện gì phân phó nữa, tiểu nhân tốt nhất nên trời đi được không?” Thuỷ Ngâm Thiền thấy quanh thân hắn không còn bạo khí, lập tức cười ha hả mà kiến nghị nói.

Sau đó Thuỷ Ngâm Thiền nhìn vào hắn, vậy mà yêu nghiệt trước mắt cũng biết cười, một nụ cười tà mị thật mê người, nếu không phải tâm trí nàng kiên định, không chừng đã bị câu mất cái hồn nhỏ rồi.

“Tiêu gia hoả xâm nhập vào lãnh địa của ta, ngươi còn muốn chạy sao?” Đôi môi mỏng của nam tử cong lên một đường cong rất đẹp, đáng chết dù có đẹp, cũng khiến cho Thuỷ Ngâm Thiền mắng chửi không thôi.

#Chú thích:

Hư vô chi cảnh - ảo cảnh nghĩa là cảnh không có thực.

Tiểu gia hoả - con vật nhỏ.

Nam tử - Nam nhân đều mang nghĩa chỉ người đàn ông.

back top