“Vậy ngươi muốn như thế nào?!” Thủy Ngâm Thiền bất mãn nói.
Trong lòng không kìm được, Thuỷ Ngâm Thiền liền không cẩn thận mà lộ ra bản tính cuồng ngạo của mình.
Kết quả lời vừa nói ra, Thuỷ Ngâm Thiền liền thấy hối hận. Chính là, hiện tại có hối hận cũng đã muộn màng!
Thuỷ Ngâm Thiền có chút hoảng loạn nhìn chằm chằm ngươi đàn ông mặc hắc y, cả người đều căng thẳng.
Cũng may ác ma trước mặt chỉ hơi nhíu mày, nhưng ngay sau đó, hắn nhìn về phía Thuỷ Ngâm Thiền ánh mắt càng sâu thẳm, một đôi huyết đồng sau không thấy đáy.
“À, tính tình như vậy lại không nhỏ.” Sương mờ tụ trong huyết mắt dần tan đi, khẽ cười một tiếng.
Thuỷ Ngâm Thiền thấy hắn còn biết cười, tâm tình cũng trở nên tốt hơn, chính mình cũng liền thở phào nhẹ nhõm.
Nam tử này đang tiến vào giai đoạn tẩu hoả nhập ma của Huyền võ, chính là dù lúc này hắn có tẩu hoả nhập ma, nhưng cũng dễ dàng đối phó với nàng cũng giống như việt bóp chết một con kiến cỏn con.
Đậu má, nghĩ đến đây liền tức cái lồng ngực!
“Đại sư, tiểu nhân xác định chỉ là vô tình mạo phạm, không biết đại sư như thế nào mới bằng lòng rời đi?” Thuỷ Ngâm Thiền bưng nguyên gương mặt tươi cười nói. Chỉ là, nàng đã quyên mất chính mình hiện tại xấu biết bao nhiêu, lúc này cười tươi, gương mặt chỉ có thể càng trở nên thêm dữ tợn khó coi.
Khi người đàn ông này thấy khuôn mặt xấu xí đến đáng sợ này, trừ lông mầy hơi nhướng lên, ngoài ra không có bất kì phản ứng dư thừa nào.
“Vật nhỏ, khi ngươi chết, liền có thể rời đi.” Hắc y nam tử bộ dạng chọc nàng, cười tủm tỉm mà trả lời nàng.
Nụ cười kia của mỹ nam đúng là lay động tâm can, trời đất cũng khống sánh bằng, nhưng nụ cười kia lại phảng phất một chút đáng sợ của độc dược, một khi không cẩn thận dính lên người, đến cái mạng cũng không còn. Nam tử đôi môi cong lên tuyệt đẹp, khoé môi hơi cong nói ra những lời lạnh lùng tàn nhẫn, làm người ta lạnh đến tận xương tuỷ.
Thuỷ Ngâm Thiền nghe vậy, thân kinh lập tức thả lỏng, chỉ là bên ngoài vẫn như cũ làm một bộ dạng không quan tâm. Nàng vẫn cong miệng cười nhưng trong mắt lại không chút ý cười. “Kìa đại sư, có thể cho ta biết lý do muốn giết ta không?”
Hắc y nam tử khấu khí nhấn mạnh: “Ngươi phát hiện ra bí mật của ta, đáng chết.”
Thuỷ Ngâm Thiền trong lòng tức đến học máu, còn không phải là một đôi huyết đồng sao, nói cái gì mà bí mật!
“Đại sư, theo lời người nói đôi huyết đồng này là bí mật?”
Thuỷ Ngâm Thiền còn chưa nói xong một câu, hắc nam tử kia bổng trợn đôi huyết đồng nhìn nàng, ngay sau đó có một viên đá trong suốt năm trong tay người đàn ông.
Người đàn ông cúi đầu nhìn về phía cục đá.
Đôi mắt màu đỏ như mã nào phán chiếu rõ ràng hình ảnh của viên pha lê, sau đó---
Cặp huyết đồng chậm rãi nâng lên, dừng lại trên người Thuỷ Ngâm Thiền, trong mắt chợt xuất hiện chút sát ý.
Đúng thật là xiu xẻo!
Đừng nói với nàng, người đàn ông này căn bản không biết hai mắt mình màu đỏ, mà nhờ nàng nhắc nhở, hắn mới phát hiện ra!
Nam nhân này vừa nói nàng phát hiện ra bí mật của hắn căn bản không phải là đôi huyết đồng này.
Thuỷ Ngâm Thiền thực sự chính là đang tự đào hố chôn mình, hiện tại chính là bị hố mình đào lấp chết!
“Vật nhỏ, ta vốn dĩ không định giết ngươi, nhưng ngươi hiện tại phát hiện ra hai bí mật của ta, cho nên ngươi nhất định phải chết.” Hắc y nam tử khoé miệng đang cười, trong mắt chứa đầy sát khí lạnh đến thấu sương.
Mắt thấy bàn tay người đan ông này dần đưa lên, tựa hồ như muốn một chưởng đánh chết Thuỷ Ngâm Thiền, Thuỷ Ngâm Thiền trong lòng hoảng hết, lập tức nhảy sang một bên, gấp giọng nói: “Từ từ! Đại sư, có chuyện gì từ từ nói! Ta tuy rằng không biết vì chuyện gì mà đôi mắt của đại sư biến thành màu đỏ như máu, nhưng đôi mắt người mỹ lệ như huyết thạch mã não vậy làm cho lòng người mê muội khó, chỉ vì ta phát hiện ra đôi mắt mỹ lệ này mà người liền muốn giết ta sao?!”
Thuỷ Ngâm Thiền nói một tiếng vừa nhanh vừa to, thở không ra hơi. Cặp mắt đen bóng nhìn chằm chằm vào hắc y nam tử phía trước, theo dõi động tĩnh của hắn.
Hắc nam tử kia vậy mà lại không có động tĩnh gì.
Hắn chậm rãi buông ta xuống, sát khí quanh thân thu lại.
Nhìn Thuỷ Ngâm Thiền vài giây sau đó đột nhiên khoé miệng hắc y nam tử cong lên, chân mày cũng giãn ra nói: “Vật nhỏ, ngươi vừa nói cái gì? Ta có đôi mắt đỏ đẹp? Được?”
Giọng nói trầm ấm, tựa hồ mang theo một chút mơ hồ ái mộ.