Phế sài nghịch thiên: Tà Vương bá sủng cuồng phi

Chương 19: Hiếm lạ, người đặc biệt

Thuỷ Ngâm Thiền không kìm được mà tâm can đều run lên. Tâm thở dài: Nam nhân này trưởng thành như vậy đúng thật là tai hoạ!

Nếu tai hoạ này lại muốn nghe những lời hay ho tốt đẹp như vậy! Trong bụng nàng chứa cả một bụng.

“Đại sư, ta xác định cảm thất người chính là có một đẹp mắt rất đẹp, chúng giống như mã não đỏ thuần khiết nhất trên đời, ánh sáng phát ra đến mê người, nếu ta có đôi mắt này, ta nhất định sẽ rất tự hào. Còn có…”

Thuỷ Ngâm Thiền đem hết chữ nghĩa trong bụng mà ca ngợi đôi mắt đỏ của nam tử kia, sự ghen tị trong mắt nam nhân kia không phải là giả!

Hắc y nam tử nhìn nàng cười như không cười, không ngừng nghe những lời ca ngợi từ trong miệng nàng phát ra, thế nhưng lại không có một chút ngăn cản nào mà cứ để nàng nói tiếp.

Thuỷ Ngâm Thiền ước chừng nói hết thời gian nữa chén trà, nói hết vốn liến trong bụng mới ngừng lại, cả cổ họng đều khô khóc.

“Ha hả, đại sư sao lại nhìn chằm chằm ta như vậy? Ta cam đoan với người, những lời ta nói vừa rồi đều là thật, tiểu nhân tuyệt đối không dám lừa gạt đại sư.”

Thuỷ Ngâm Thiền làm vẻ chân thành tha thiết, làm bộ dạng tay chỉ trời mà thề.

Nụ cười trên khoé miệng của hắc y nhân vẫn không thay đổi, chỉ là đôi huyết đồng như có thể nhìn hết tâm can nàng làm Thuỷ Ngâm Thiền cảm thấy lòng nao nao.

“Là thật là giả, nhìn một cái liền biết được.” Người đàn ông đột nhiên nói.

Cùng lúc đó, một đạo ánh sáng vàng xẹt qua đôi huyết đồng của hắn.

Thuỷ Ngâm Thiền còn chưa kịp phản ứn, đôi huyết đồng như giam cầm hắn lại, đánh mất hết tâm trí của hắn mà trơi vào hôn mê.

“Thích đôi huyết đồng của ta, được?” Hắc y nhân giọng trầm ấm phát ra, đôi huyết đồng khoá chặt đôi mắt đối phương.

Thuỷ Ngâm Thiên lúc này như mất hồn, hai mắt mờ dần, nghe xong câu hỏi, ý nghĩa trong lòng dân trào.

Nàng gật gật đầu, trả lời nói: “Ta chưa bao giờ gặt qua huyết đồng, cảm thấy cực kỳ hiếm lạ, cũng rất là đẹp.”

Nói xong một câu, lông mi nàng nhẹ nhàng rung động, trong mắt có chút hỗn loạn, cũng như trước kia.

Hắc y nam tử nghe vậy, hiểu hiện có chút giật mình, tựa hồ không nghĩ tới đối phương lại rả lời rất giống một người.

“Ngươi không sợ hãi? Đặc biệt là màu đỏ tựa như máu này. Ngươi chẳng những không sợ hãi, lại con nói nó xinh đẹp…” Nam tử lúc đầu đặt câu hỏi, sau đó lại chuyển sang tự sự.

Thật ngạc nhiên, hắn lần đầu tiên thấy một người như vậy… Đặc biệt ngươi này khiến người ta muốn tiến thêm một bước tìm tòi nghiên cứu.

Thuỷ Ngâm Thiền nếu mà biết được, trong mắt yêu nghiệt này bắt đầu có hứng thú với nàng từ bây giờ, lúc nãy nàng tuyệt đối không khen ngợi đôi mắt của hắn xinh đẹp. Tuy nhiên, những lời này là những lời sau đó.

Hắc y nam tử rời đi, Thuỷ Ngâm Thiền cũng từ trong hỗn loạn mà tỉnh lặng, ngây ngốc nhìn chằm chằm hắn, hoàn toàn không hiểu rõ chuyện gì.

Chờ đến hai mắt đều rõ ràng, nàng tiếp tục những lời trước đó, “Đại sư yên tâm, chờ đến lúc ta ra được bên ngoài, ta tuyệt đối sẽ không để lộ bất kì tin tức nào về ngài!” Cho nên, người tha nhanh thả ta đi!

Hắc y tử nghiên g người liếc mắt nhìn nàng một cái, như đang suy nghĩ gì đó. Cũng không biết những lời này hắn rốt cuộc có nghe lọt không.

Thuỷ Ngâm Thiền hiện tại chỉ có thể không ngừng cố gắng, mỹ nam hắc y cuối cùng cũng chịu mở lời: “Ta tiến vào đây là lúc tẩu hoả nhập ma, nội thương không nhẹ, ngươi trước ở lại nơi này thay ta hộ pháp, chờ ta thương thế khỏi, ngươi liền có thể rời đi.”

Thuỷ Ngâm thiên vừa nghe lời này, mặt mày tái mét.

Đạu má! Ngươi nội thương đều không phải mất năm đến mười năm mới khỏi, ngươi lại muốn ta ở đây với người năm, mười năm sao?

Nằm mơ đi!

Nhưng ngay sau đó, Thuỷ Ngâm Thiền tâm tình không vui vẻ, đột nhiên lại vui vẻ.

Chờ đến khi nam nhân này chữa trị nội thương, nàng có thể thừa cơ hội này mà chạy trốn, cơ hội này thành công rất lớn!

Đáng tiếc, ý tưởng này của Thuỷ Ngâm Thiền vừa hiện lên, liền nghe được một âm thanh dịu nhẹ bên tai, “Vật nhỏ, ngươi có phải đang nghĩ lời dùng lúc ta đang vận khí chữa thương liền chuồn? Được?”

back top