Phế sài nghịch thiên: Tà Vương bá sủng cuồng phi

Chương 21: Ngô danh, Túy Ly Phong

“Ha, tư chất cũng không tệ, chỉ trong thời gian ba ngày ngắn ngủi liên từ tam tinh Huyền đồ thăng tới bát tinh Huyền đồ.” Nam tử kia cố lắm mới khen được một câu.

Thuỷ Ngâm Thiền nghe xong hai mắt liền trợn trắng, nàng biết thực lực của chính mình hiện tại còn rất yếu, tư chất cũng không tệ, nhưng bị hắn giáp mặt nói như vậy có cảm giác rất khó chịu.

Nếu bị những người khác nghe được cuộc đối thoại này, không chừng sẽ nhịn không được mà phun ra hai ngụm máu.

Mẹ nó! Này mà lại kêu tư chất không tệ?! Trong vòng ba ngày liền từ tam tinh Huyền đồ thăng đến bát tinh Huyền đồ, như này mà chỉ kêu tư chất không tồi??!

Mẹ nó đều là nghịch thiên thiên tài hết rồi!

Đậu má, dù là muốn khoe khoang cũng không nên chọc tức người khác như vậy! Quả thực nếu ngược lại là bọn họ thì phải mất ít nhất hai năm mới tăng lên một cấp nhỏ so với người!

“Đại sư, nếu thân thế của người đã được chữa khỏi, ta đầy có phải liền trời đi được rồi hay không?” Thuỷ Ngâm Thiền nhịn không được nhắc nhở một câu.

Hắc y nhân nghe xong lời này, như thế lại chóng cằm suy nghĩ.

Thuỷ Ngâm Thiền trong lòng mắng đến cha hắn. Mẹ này còn đang suy nghĩ sao? Khó nói sao mới sáng sớm liền tốt tính?!

Sau một lục suy nghĩ, hắc y nhân kia đôi chân mày mỏng lại giương lên cau lại, cả người yêu nghiệt không gì sánh bằng.

“Vật nhỏ, ngươi trước nói cho ta biết ngươi tên gì?” Nam tử mở miệng hỏi.

Thuỷ Ngâm Thiền thiếu chút nữa buộc miệng nói ra, nhưng mà nghĩ lại, tại sao tên yêu nghiệt này lại muốn biết tên mình? Nhưng mà cũng mặc kệ vì chuyện gì, chắc hẳn cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.

Hắc y nhân thấy nàng do dự, đôi chân mày đẹp thanh dài không khỏi nhíu lại, thoạt nhìn nguy hiểm vô cùng.

Thuỷ Ngâm Thiền miệng hơi nhấp nháy, trong lòng nghẹn khuất đến không nói được.

Nhìn cái gì, thiếu chút nữa nàng quên nàng hiện tại đứng trước mặt nam nhân này không có quyền lên tiếng!

“Đại sư, ta tốt xấu gì cũng là một đại tiểu thư khuê các, tuỳ tiện đem tên nói cho một nam nhân xa lạ như vậy thật sự không tốt lắm? Nếu bị người khác cho rằng ta là loại như nhân tuỳ tiện, về sau sao có thể gả cho người khác.” Thuỷ Ngâm Thiền thử cùng hắn làm rõ phải trái.

Trời biết, nàng đường đường là một quỷ tài, chưa bao giờ cùng kẻ khác bàn luận phân rõ phải trái, mà hắc y nhân này làm nàng mất hết thể diện. Thù này, nàng tạm thời ghi nhớ.

Hừ, chờ nàng trở nên đủ cường đại, nàng nhất định phải dùng nắm tay đánh đến khi tên yêu nghiệt này cười không nổi.

Hắc y nhân tự nhiên không biết trong lòng nàng đang suy tính cái gì, chỉ là nghe nàng nói xong liền cười một tiếng.

Thuỷ Ngâm Thiền trăm phần trăm khẳng định, hỗn đan này chính là đang cười nhạo nàng!

Hắc y nhân ánh mắt đảo qua một vòng ngực của Thuỷ Ngâm Thiên, “Ngươi dáng người như que củi… Vật nhỏ, có phải ngươi suy nghĩ quá nhiều? Ta đối với ngươi không có bất kỳ sự yêu thích nào, tên của ngươi còn có mặc tác dụng khác với ta.”

Lời nói khi nãy còn cố ý nhấn mạnh “Không có bất kỳ sự yêu thích nào.”

Thuỷ Ngâm Thiền nhẹ nhàng hạ khẩu khí xuống. Thân thể này chỉ mới mười bốn tuổi, mười bốn tuổi không có ngực không phải rất bình thường sao?!

Nàng đại nhân đại lường, mới không thèm chấp nhặt cái tên độc khẩu kia.

“Vật nhỏ, sự kiên nhẫn của ta có giới hạn, ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn không nên khiêu khích nó.” Hắc y nhân vẫn cười như cũ, chỉ là nụ cười tươi kia như thế nào lại khiến người ta khiếp sợ.

Thuỷ Ngâm Thiền lập tức không có tiền đồ mà trả lời: “Kêu ta là Thuỷ Ngâm Thiền.”

Tuy hiện tại thoạt nhìn nàng cực kỳ có khí chất, nhưng khí chất là cái gì, có thể mua được cơm sao?

Cường giả ở trước mặt, mấy thứ kia lập tức vỡ thành từng mảnh vụn!

“Thuỷ Ngâm Thiền? Cái tên cũng thật là hay.” Hắc y nhân không còn keo kiệt mà khen ngợi nàng.

“Đại sư, tục ngữ nói lễ thượng vãng lai, đại sư cũng nên cho ta biết tên của người chứ?” Thuỷ Ngâm Thiên sao có thể để một mình mình chịu thiệt.

Hắc y nhân liếc mắt nhìn nàng một cái, cái liếc mắt kia cũng không rõ là ý gì.

Nhìn sơ qua, khoé miệng hắn nhẹ cong, nói: “Muốn biết tên ta? Ngươi có đủ tư cách.”

Thuỷ Ngâm Thiền:…

Vừa nói xong, nam tử kia lại chuyển giọng, “Bất quá, tâm tình ta hôm này không tồi, nói cho người biết cũng không sao.”

“Ta tên, Tuý Ly Phong.”

Thuỷ Ngâm Thiền trong lòng cười ha hả, Tuý Ly Phong là cái quỷ gì! TRên đời này có có họ say? Hoặc là nói họ kép Tuý Ly, thêm một chữ Phong làm tự? Liền có thể hiểu là…. Làm say lòng người, không hổ là thanh danh của yêu nghiệt.

“Đại sư, hiện tại chúng ta đã viết họ tên, không biết bây giờ tiểu nhân có thể rời đi được chưa?” Thuỷ Ngâm Thiền cười một cái như càng thêm xấu, “Lực sát thương thật lớn.

Hắc y nhân cũng cười rộ theo, đối phương gương mặt tuấn tú cùng mặt của Thuỷ Ngâm Thiền chi chít sẹo càng thêm đối lập.

Chỉ là, không nói ra được nhưng lời tốt đẹp, “Ngươi có thể rời đi, nhưng trong vòng một tháng, ngươi phải tìm cho ta một tụ linh thảo cùng huyết linh chi.” Không đợi Thuỷ Ngâm Thiền đồng ý, hắn lại nhanh chóng bồi thêm một câu, “Nếu ngươi làm không được, ta liền tìm Thuỷ gia các ngươi gây khó dễ.”

Đậu má! Này đúng là hiếp người quá đáng! Khó trách vừa rồi hắn một hai phải biết được tên nàng là gì.

Thuỷ Ngâm Thiền cắn răng gật đầu, kỳ thật trong lòng sớm đã nam tử này đâm thành nhím.

Thuỷ Ngâm thiền mới gật đầu một cái, liền thấy hắc y nhân này trường tụ vung lên, ngay sau đó, nàng cùng Mao Cầu trong lòng ngực bị xốc bay ra ngoài.

Tuý Ly Phong tâm tình rất tốt đem một người một thú đưa ra khỏi hư vô chi cảnh, theo sau cả người bay lên trời, hướng lên đỉnh đầu màn đêm mà bắn ra.

Hông quang vụt qua phía chân trời, một lát sau liền biến mất không dấu vết.

Tuý Ly Phong cũng không phát hiện ra, hắn vừa biến mất khỏi hư vô chi cảnh, từ phái biển hoa đột nhiên bay lên một trái trứng bảy màu, trứng bảy bay nhanh xoay tròn không bao lâu liền thu nhỏ lại trở thành một viên trân châu không lớn cũng không nhỏ.

“Trân châu” tại sao ngay chỗ nó vừa xoay quanh, từ hồ còn có một hơi thở.

Không bao lâu, viên “Trân châu” kia thế mà lại hướng đến chỗ Thuỷ Ngâm Thiền báo tin.

……

Thuỷ Ngâm Thiền chỉ cảm thấy khoảng không gian trung chuyển trước mặt, ngay sau đó, hắc y mỹ nam kia liền biến mất cùng với trong biển hoa.

Cuối cùng cũng trở về khu rừng nguyên thuỷ, nếu không phải trong lòng ngực còn có Mao Cầu, Thuỷ Ngâm Thiền cũng phải hoài nghi hết thẩy những chuyện lúc trước đều là đang nằm mơ.

“Mao Cầu, ngươi nói cái người Tuý Ly Phong kia đã đạt đến Huyền võ cấp nào rồi, ta có thể có khả năng trong ba năm vượt qua hắn?”

Lời của Thuỷ Ngâm Thiền vừa nói ra, liền bị Mao Cầu dùng ánh mắt khinh thường nhìn nàng.

Ạch… Thật sự kém xa vậy sao?

Mao Cầu thấp giọng chi một tiếng, không hề để ý đến Thuỷ Ngâm Thiền đang có nhưng ý nghĩ kỳ lạ gì, mà thoải mái dịu dịu tấm đệm mềm mại này, liền mong chóng đi vào giấc mộng.

Thuỷ Ngâm Thiền có chút chịu nhục. Xem ra, nàng phải tăng cường tu luyện Huyền võ mới được.

Sau khi thông suốt, Thuỷ Ngâm Thiền liền rơi núi, nàng ôm Mao Cầu về tới tiểu viện của mình.

Mà Thuỷ Ngâm Thiền lại không biết chính mình vừa rơi khỏi núi nàng lại một lần nữa động vào kết giới của Thuỷ gia, chọc đến mấy vị trưởng lão sắc mặc lại biến đổi.

Thuỷ Mặc Miễn hoàn toàn nổi giận.

Mẹ nó! Rốt cuộc là hỗ đản nào lặng lẽ không một tiếng động mà xâm nhập vào núi, lại lặng lặng không một tiếng động rời đi?! Nếu như bị hắn bắt được, hắn nhất định phải giáo huấn tên đó thật tử tế!

“Hắt xì!” Thuỷ Ngâm Thiền hắc xì một cái.

“Nhất định là tên yêu nghiệt kia đang mắng ta.” Thuỷ Ngâm Thiền căm hận mà nói thầm một câu.

back top