Phế sài nghịch thiên: Tà Vương bá sủng cuồng phi

Chương 23: Quỷ dị, bụng biến đại

Thuỷ Ngâm Tuyết ăn trộm gà không thành vậy mà còn mất nắm gạo, ví thế đối với Thuỷ Ngâm Thiền càng thêm hận, mà Thuỷ Ngâm Sương cũng tổn thất năm trăm khối hạ phẩm huyền thạch, trong lòng không khỏi nghẹn khuất.

“Tam tỷ, người cũng thấy rồi, tên phế vật này ngày càng quá quắt, nếu Tam tỷ còn không động thủ, ta thấy đại gia gia sẽ trở thành gia gia của nàng ta mất! Chúng ta hẳn là --- a!”

Thuỷ Ngâm Tuyết chưa nói xong một cầu, khuôn mặt xinh đẹp liền bị Thuỷ Ngâm Sương tát lệch sang một bên.

Thuỷ Ngâm Tuyết ôm mặt, trừng ánh mắt không thể tin về phía Thuỷ Ngâm Sương. “Tam tỷ, người vì sao lại đánh ta? Chúng ta nên cùng nhau liên thủ đối phó phế vật này mới đúng!”

“Ai cùng ngươi liên thủ? Liên thủ, ngươi xứng sao?” Thuỷ Ngâm Sương trào phúng liếc mắt nhìn nàng ta một cái, “Theo ta thấy, Thuỷ Ngâm Thiền so với ngươi thông minh hơn nhiều, đầu óc ngươi như vậy còn tưởng có thể cùng ta liên thủ? Hôm nay nếu không phải tại ngươi, ta sẽ không vô duyên vô cơ đưa ra năm trăm khối hạ phẩm huyền thạch.”

Thuỷ Ngâm Tuyết lập tức gục đầu xuống, vâng vâng dạ dạ nói: “Tam tỷ giáo huấn phải, về sau ta nhất định sẽ học tập thật tốt.”

“Được, ta rất thích điểm tự hiểu lấy này của ngươi. Lần này gia tộc thí luyện ta liền chỉ điểm ngươi, nếu đến được danh ngạch, ta liền sẽ đưa ngươi một viên tục huyền đan.”

Thuỷ Ngâm Tuyết nghe được lời này, tâm trạng không khỏi vui sướng mà đáp: “Tam tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ cách được danh ngạch thí luyện!”

Thuỷ Ngâm Sương liếc mắt nhìn nàng một cái, một thân váy trắng thướt tha dân dần đi xa.

Chờ đến khi người đi xa, Thuỷ Ngâm Tuyết đột nhiên thu lại nụ cười trên mặt, biểu tình chuyển qua hung ác nham hiểm.

Thuỷ Ngâm Sương đang có ý định gì, trong lòng nàng rõ hơn ai hết.

Muốn cho nàng cùng đi theo vào rừng Hắc Vụ thí luyện, vào thời khắc mấu chốt liền đem nàng ra làm lá chắn sao? Đúng là biết lợi dụng muội muội của mình, nữ nhân này so với nàng càng độc ác hơn!

Thuỷ Ngâm Sương ngươi cứ đắc ý đi, một ngày nào đó ta sẽ làm cho ngươi nếm thử mùi vị từ trên cao ngã xuống vực thẳm có mùi vị như thế nào!

Còn có Thuỷ Ngâm Thiền, tiện nhân ngươi vậy mà lại dám tính kế ta, ta nhất định sẽ làm ngươi đẹp mặt!

Tiễn đi hai con ruồi bọ, Thuỷ Ngâm Thiền bắt đầu lục xoát lại ký ức, ý đồ muốn tìm được những thông tin có liên quan đến việc thí luyện của gia tộc.

Chính là… Thuỷ Ngâm Thiền không khỏi nhụt chí.

Cũng không biết có phải Thuỷ Ngâm Thiền tự biết bản thân không thể tu luyện cho nên cũng rất ít quan tâm tới những chuyện bên ngoài. Bằng không, chuyện thí luyện của gia tộc quan trong như thế đến một chút cũng không biết?

“Chi, chi chi.”

Đột nhiên vang lên tiếng kêu đánh gãy suy nghĩ của Thuỷ Ngâm Thiền.

Thuỷ Ngâm Tuyết cùng Thuỷ Ngâm Sương còn chưa đến, Mao Cầu tựa hồ như cảm nhận được hơi thở của người lạ, sau đó dùng tốc độ cực nhanh mà trốn đi.

Mà hiện tại, hai người vừa rời đi, tiểu gia hoả này liền nhảy tới, làm Thuỷ Ngâm Thiền dở khóc dở cười.

“Uy, Mao Cầu, ngươi có biết chuyện những gia tộc ở Thanh thành hai năm thí luyện một lần hay không?” Thuỷ Ngâm Thiền vườn một ngón tay chọc vào cái bụng trọn trịa của Mao Cầu, chán đến chết hỏi.

Mao Cầu bất mãn chi một tiếng, lại không có né tránh tay của nàng ngược lại còn rất thoải mái dễ chịu mà nằm trong lòng ngực nàng, tuỳ ý để nàng “đùa giỡn” chính mình.

Uy uy, hỏi ngươi đấy, ngươi biết thật thì chi một tiếng.”

“Chi –“ Mao Cầu rất phối hợp mà phát ra một tiếng.

Thuỷ Ngâm Thiền vô ngữ. Tuy không biết tiểu manh sủng này là chủng loại gì, nhưng tiểu gia hoạ này rất có nhân tính, hẳn là cũng có địa vị…. Nhỉ?

Nhưng nghĩ lại, chó Nhật cũng có nhân tính, không biết cái thứ này có phải là linh thú chó Nhật hay không?

Ha hả, vẫn là nàng may mắn, thu được tiểu sủng vật này.

Thuỷ Ngâm Thiền ngồi xếp bằng đả toạ, chuẩn bị cũng cố tu vi một chút, chỉ là mới đem huyền khí trong cơ thể vận hành một chút, nàng liền cảm thấy có một vật thể trong người nàng.

Trong mắt có chút nghi hoặc loé qua, nhưng nàng lại lập tức lắc đầu phũ nhận, tiếp theo nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bởi vì Thuỷ Ngâm Thiền hai mắt nhắm lại cho nên đã bỏ lỡ một màn quỷ dị ---

Bụng dưới nàng dần dần trở nên trong suốt, có một hạt châu bảy màu đang chậm rãi vận chuyển trong bụng của nàng, từa hồ ở trong cơ thể huyền khí của nàng hấp thụ linh khí bên ngoài.

Mao Cầu đang nhắm mắt thì bỗng chốc mở hai mắt ra, sau đó đôi mắt vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm cái bụng nhỏ của Thuỷ Ngâm Thiền, như có nhân tính mà vươn móng vuốt ra, tựa hồ nghi hoặc chuyện này.

Hạt châu bảy màu xoay tròn tản thất sắc ra xung quang, hơn nữa mắt thường cũng có thể thấy được nó chậm rãi lớn lên, chờ đến khi bụng dưới lại hoá thành to, Thuỷ Ngâm Thiền bất tri bất giác lại thấy bụng mình lớn hơn một vòng.

“Chi!” Mao Cầu sợ tới mức cả người lông tơ dựng đứng, lập tức trốn vào trong lòng ngực Thuỷ Ngâm Thiền.

Thuỷ Ngâm Thiền bị Mao Cầu nhào tới như bị ai đó đạp vào ngực, liền không ngủ được nữa, đôi mắt chậm rãi mở ra, nhíu mày trừng Mao Cầu trong lòng ngực, sau đó nắm lấy tai của tiểu gia hoả xách nó lên, đem tới trước mắt lung lay, “Mao Cầu, ngươi không thể yên tĩnh một chút sao? Hiện tại ta rất mệt, cần phải nghỉ ngơi.”

Mao Cầu nghe những lời này, không những không ngừng đong đưa, ngược lại càng khoa trương hơn đong đưa cả tứ chi, liên tiếp chi chi mà chỉ vào nơi nào đó làm loạn.

Thuỷ Ngâm Thiền nhìn theo móng vuốt nhỏ của nó, kết quả vừa thấy cả người lập tức đứng hình.

Chết tiệt! Nàng có nhìn nhầm không?!

Vì sao nàng nhìn thấy bụng mình càng ngày càng phình to với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường?!!

Này…… Đây là tình huống như thế nào?!

Nàng đôi mắt nhất định có vấn đề, nhất định là như thế.

Thủy Ngâm Thiền nhắm mắt lại mở.

Mẹ, vẫn là kết quả giống nhau! Bụng nàng vẫn đang biến đại!

Thủy Ngâm Thiền cảm thấy chính mình có khả năng là gặp phải quỷ.

Loại hiện tượng quỷ dị này diễn ra trong mười lăm phút. Thuỷ Ngâm Thiền bụng không có gì lại phình to, nhưng bụng kia hơi nhô nhô lên đủ để chứng minh, tất cả những chuyện xảy ra vừa rồi không phải là Thuỷ Ngâm Thiền đang mơ.

Thuỷ Ngâm Thiền nhìn chằm chằm vào bụng của mình một hồi lâu, đầu mới cứng đờ xoay chuyển, đôi mắt nhìn về phá chỗ manh sủng, “Mao Cầu, ngươi biết đây là có chuyện gì sao?”

Mao Cầu vẻ mặt ngây thơ mà lắc lắc đầu.

Nó không biết hạt châu bảy màu kia là gì, nhưng từ trên hạt châu kia nó ngửi được một loại khí tức rất quen thuộc

Mà giờ phút này, Thuỷ Ngâm Thiền đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vội vàng vận chuyển huyền khí trong cơ thể.

Trong lần kiểm tra thân thể này, Thuỷ Ngâm Thiền phát hiện một chuyện khó tin --- huyền khí tụ tại đan điền đã biến mất, huyền khí bên trong kinh mạch đều biến mất đến không còn gì sót lại!

Bụng nàng biến lớn cùng huyền khí biến mất rốt cuộc có quan hệ gì?

Thuỷ ngâm Thiền cũng không biết trong bụng mình đang cất giấu một viên chân châu, hạt châu bảy màu này lại lớn hơn một chút, nhưng theo bản năng nàng cảm nhận được một laoij nuy hiểm vô hình. Vì thế, Thuỷ Ngâm Thiền không nói lời nào, vội vàng đi đến Tàng Thư Các của Thuỷ gia.

Tàng Thư Các của Thuỷ gia có các cao thủ trấn thủ, trừ phi là hậu bối của Thuỷ gia hoặc ngươi nắm giữ lệnh bài mới được tiến vào.

Theo lý thuyết, Thuỷ Ngâm thiền cũng là đích nữ chính thức của Thuỷ gia, tiến vào Tàng thư hẳn là vào được, nhưng lúc này, Thuỷ Ngâm Thiền bị người cố tính không cho vào.

Canh giữ cửa là hai nam tử tuổi đã trung niên, đối với Thuỷ gia một lòng trung thành, làm việc từ trước đến nay luôn công chính, nhưng Thuỷ Ngâm Thiền cũng không để ý nhiều đến vậy, nàng mắt lạnh quét về phía hai người họ, trầm giọng hỏi: “Nhị vị thúc bá như vậy là có ý gì, vì sao lại cản ta?”Theo lý thuyết,

Lời vừa nói ra, nữ tử trong mắt chứa đầy khí thế, sắc nhọn đến bức người!

back top