Phế sài nghịch thiên: Tà Vương bá sủng cuồng phi

Chương 24: Khiếp sợ, Huyền đồ bát tinh!

Hai vị trông chửa chết lặng, tựa hồ không nghĩ tới nha đầu thúi trước mắt có khí tức bức người như vậy.

Trong đó có một người nghiêm nghị nhắc nhở nói: “Tiểu nha đầu, nơi này là trọng địa của Thuỷ gia, trừ người của Thuỷ gia cùng người nắm giữ lệnh bài mới có thể tiến vào, ngươi nếu lấy không ra lệnh bài, vẫn là nên nhanh chóng rời khỏi đây đi.”

Thuỷ Ngâm Thiền cười lạnh một tiếng, “Nhị vị thúc bá nhìn cho rõ, ta là Lục tiểu thư của Thuỷ gia Thuỷ Ngâm Thiền, các ngươi có lý nào lại cản ta.”

Lời này vừa nói ra, hai thủ vệ cảm thấy chính mình như bị trêu chọc.

“Xú nha đầu, nói dối cũng phải có trình độ! Toàn bộ Thanh thành này đều biết Lục tiểu thư là phế vật, trên người không có một chút huyền khí, càng đừng nói đến tu luyện Huyền võ! Nha đầu ngươi rõ ràng tu vi Huyền Đồ, sao có thể là phế vật Lục tiểu thư? Mau mau rời đi, nếu không chúng ta sẽ không khách khí với ngươi nữa!”

Lời này vừa nói xong, hai người khí thế toả ra, khí tức đàn áp của Huyền sĩ cấp cao bao phủ khắp người Thuỷ Ngâm Thiền.

Thủy Ngâm Thiền nổi giận.

Đậu má, hai người họ xem nàng như quả mềm hồng mà tuỳ tiện xử lý?

Đến khí tức của lão già Nhị trưởng lão là đại Huyền sư nàng còn không sợ, sao có thể lại sợ hai người này!

Ba người ánh mắt nhìn nhau như muốn giương cung bạt kiếm, mắt thấy Thuỷ Ngâm Thiền chuẩn bị động thủ, từ nơi xa truyền đến một tiếng quát lớn, “Hại vị dừng tay!”

Thuỷ Ngâm Thiền biết người đến sau là ai, liền lập tức ngoan ngoãn bất động, ngược lại cười hì hì chạy tới ôm cánh tay người kia, “Đại gia gia, sao ngài lại đến đây?”

“Ngươi cái nha đầu này, đại gia gia còn không phải nghe nói ngươi bế quan mới ra cho nên đặc biệt tới đây xem –“ lão nhân đột nhiên im lặng.

Thuỷ Mặc Miễn ngơ ngác nhìn chằm chằm Thuỷ Ngâm Thiền, kinh ngạc đến mở miệng ra, lúc sau cũng không ngậm lại được.

“Thiền nha đầu, đại gia gia nếu không nhìn lầm, ngươi đã là… Bát tinh Huyền đồ!” Thuỷ Mặc Miễn nói với một âm thanh run rẫy phấn khích.

Đẳng cấp Huyền giả cao có thể thấy được trình độ Huyền võ của Huyền giả, cho nên Thuỷ Ngâm Thiền cũng không có gì ngạc nhiên khi Thuỷ Mặc Miễn vừa liết mắt một cái đã biết tu vi của mình.

Thuỷ Ngâm Thiền nhìn hắn triều mếm nghịch ngợm mà chớp chớp mắt, “Đại gia gia, ngài vẫn còn trẻ, không tới mức mờ mắt, cho nên ngài nói đúng rồi, ta hiện tại là bát tinh Huyền đồ.”

Thuỷ Mặc Miễn nghe xong câu này liền dở khóc dở cười, trong lòng vô cùng kinh ngạc, cũng vô cùng kinh sợ.

Mẹ nó, đây chính là bát tinh Huyền đồ a!

Mới một tháng ngắn ngủi, Thiền nha đầu từ một phế vật không có huyền khí trở thành bát tinh Huyền đồ!

Này… Này không chỉ đơn giản là thiên tài! Cái gì mà Thanh thành Vân Thuỷ song tài, cái gì mà thiên tài Nhị hoàng tử, nếu so sánh với Thiền nha đầu nhà hắn quá thật là kém xa!

Thuỷ Mặc Miễn kích động đến chảy nước mắt, nhìn cái bộ dạng không có tiền đồ này Thuỷ Ngâm Thiền khoé miệng liền cong lên.

Đến vậy sao, không phải chỉ là bát tinh Huyền đồ sao?

“Đại gia gia, có phải ta làm mất mặt không?” Thủy Ngâm Thiền nhắc nhở nói.

Thuỷ Mặc Miễn phì cười, đánh hư nàng một cái, mắng: “Nha đầu thúi đúng là không biết lớn nhỏ, đại gia gia là đang rất vui.”

Thuỷ Mặc Miễn ho nhẹ một tiếng, liền mau chóng khôi phục lại bộ dạng nghiêm túc uy nghiêm lúc đầu, sau đó không vui nhìn về hai vị ở Tàng Thư Các.

Hai vị họ Tần vừa mới hoàn hồn, lúc này nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của gia chủ, bọn họ liền chột dạ.

“Ha ha, vừa rồi đều là hiểu lầm, gia chủ cũng đừng nên tức giận.”

Thuỷ Mặc Miễn tâm tình tốt, chỉ trừng mắt hai người một cái, liền đem cháu gái bảo bối đưa tới trước mặt, cao giọng nhắc nhở: “Các ngươi đều nhìn rõ cho ta, đây là cháu gái bảo bối của ta Thuỷ Ngâm Thiền, mười bốn tuổi bát tinh Huyền đồ! Về sau ai dám cản trở nàng ta đi Tàng Thư Các, ta liền luận tội kẻ đó.”

Hai ngươi vừa nghe lời này, cả người đều đồng thời run lên.

Gia chủ “luận tội” bọn họ chịu không nổi!

Mẹ, còn ai có thể oan uổng hơn bọn họ chứ? Một phế vật ai ai cũng biết nháy mắt cái liền biến thành thiên tài, loại chuyện này nói ra ai tin? Mẹ nó, cái này cũng có thể trách bọn họ có mắt không thấy núi Thái Sơn sao, sao có thể chứ?!

Nhìn thấy hai người trước đây kiêu ngạo bây giờ liền bị bóp nghẹn, trong lòng Thuỷ Ngâm Thiền cũng thoải mái không thôi.

“Thiền nha đầu, đi đi, chúng ta vào trong tìm nơi an tĩnh nói chuyện, Tàng Thư Các ngươi muốn tới lúc nào cũng được.”

Không đợi Thuỷ Ngâm Thiền đáp ứng, Thuỷ Mặc Miễn liền đem người lôi đi rồi.

Đợi một già một trẻ đi rồi, hai thủ vệ lập tức bình tĩnh trở lại.

“Đại ca, ta không nghe lầm chứ, gia chủ nói tiểu nha đầu kia mười bốn tuổi đã là bát tinh Huyền đồ?! Vậy nàng ta so với tiểu tử Vân gia thậm chí là Nhị hoàng tử còn tài giỏi hơn nhiều!”

Một người khác ngơ ngác nói: “Ngươi nghe không lầm đâu, xú nha đầu kia chính là bát tinh Huyền đồ, nhưng thứ ta tò mò chính là, nàng ta thực sự là phế vật đến huyền khí cũng không có Lục tiểu thư?!!

Hai ngươi liếc mắt nhìn nhau, khó nén vẻ khiếp sợ.

Mà ngay lúc này Thuỷ Ngâm Thiền cùng Thuỷ Mặc Miễn trực tiếp đi vào mật thất dùng đế bế quan tu luyện.

Chờ đến khi Thuỷ Ngâm Thiền nhìn đồ vật bên trong mật thất, thèm thuống đến nước miếng đều chảy ra.

“Đại gia gia, sao trong mật thật này lại có nhiều bảo bối như vậy?!” Thuỷ Ngâm Thiền hai mắt toả sáng nhìn chằm chằm vào mấy viên dạ minh châu sáng lấp lánh.

Chỉ cần nhìn sơ thôi cũng đủ biết đây là dạ minh châu cực phẩm a!

Thuỷ Mặc Miễn không liếc mắt nhìn mấy thứ châu báu này một cái, sảng khoái vung tay lên, “Thiền nha đầu thích cái gì thì cứ lấy đi, cũng chỉ là mấy thứ thô tục thôi, đợi đến khi Thiền nha đầu tiến vào giai đoạn Huyền sĩ, đại gia gia đưa cho ngươi bảo bối thực sự.”

Thuỷ Ngâm Thiền phấn khích đến mức thiếu chút nữa cắn lên trán của Thuỷ Mặc Miễn một cái.

Lão nhân gia này quá đáng yêu đi!

Những thứ đó đều là dạ minh châu cực phẩm hiếm có, lão nhân gia cũng nguyện ý cho!

“Nha đầu, ngươi trước tiên nói cho đại gia gia biết, ngươi như thế nào tu luyện đến bát tinh Huyền đồ? Đại gia gia hiện tại ngẫm lại vẫn là cảm thấy như mình đang nằm mơ.” Thuỷ Mặc Miễn cười đến mựt miệng đều bị liệt.

Thuỷ Ngâm Thiền nhún vai, vẻ mặt vô tội nói: “Ta chính là dựa theo phương pháp thần bí đả thông kinh mạch, sau đó thành công tụ khí, lúc sau liền bắt đầu tu luyện, kết quả không cẩn thận liền nhảy đến bát tinh Huyền đồ.”

Thuỷ Mặc Miễn nghe xong lời này khoé miệng đều vặn vẹo.

Nha đầu này thật sự là thiếu đòn mà, mấy lời này cũng may có mình hắn nghe được, nếu để người khác nghe được còn không tức đến phun máu trước mặt nàng!

“Thiền nha đầu, một tháng nay đã xảy ra chuyện gì?” Thuỷ Mặc Miễn lại hỏi.

Thuỷ Ngâm thiền nghiêng đầu nghĩ nghĩ nói: “Nhặt một con linh thú có được tính không?”

“Nhặt?” Thủy Mặc Miễn khóe miệng lại là vặn vẹo. Hắn lần đầu tiên nghe nói linh thú còn có thể nhặt được.

Nhưng phàm là linh thú, đều sẽ có linh trí riêng, đối với nhân loại trời sinh có ý thức công kích,cho nên linh thú có thể thuần phục, có thể làm tù bình, nhưng tuyệt đối không có khả năng nhặt được!

“Đại gia gia không tin?” Thuỷ Ngâm Thiền lập tức đem Mao Cầu giấu trong tay áo đưa tới, sau đó để nó nằm lên lòng bàn tay cho hắn xem.

Lúc nay do Mao Cầu có tính sợ người lạ chỉ thấp giọng chi một tiếng, cũng không có ý định bỏ trốn, ngoan ngoãn thu mình lại trong lòng bàn tay của Thuỷ Ngâm Thiền, sau đó dùng đôi mắt to tròn nhìn Thuỷ Mặc Miễn.

“…… Đây là cái thứ gì?” Thủy Mặc Miễn đánh giá hồi lâu cũng không nhìn ra Mao Cầu chủng loại gì.

back top