Phế sài nghịch thiên: Tà Vương bá sủng cuồng phi

Chương 26: Cuồng vọng, ta chính là đức hạnh này

Thuỷ Mặc Miễn nhắc tới lịch sử Thuỷ gia trước kia, cả người đều tràn đầy sức sống.

Thuỷ Ngâm Thiền ở một bên nghe được mùi ngon, đang lúc hứng thú nghe tiếp câu chuyện thì lúc này lại thấy Thuỷ Mặc Miễn ánh mắt ảm đạm xuống dưới.

Nghe được hắn thở dài một tiếng, mặt đầy tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, Vân gia trăm năm này cũng sinh ra được một Thuỷ Uẩn Hàn thứ hai, Thuỷ gia chung quy không thoát khỏi được vận mệnh suy bại. Không biết từ khi nào, Thuỷ gia rời khỏi trung tâm thế lực Vân Thuỷ quốc, ngược lại di chuyển đến nơi nhỏ bé Thanh thành. Sau này, Thuỷ gia cũng không còn qua lại với Hoàng thành nữa.” Thuỷ Mặc Miễn trên mặt khó mà dấu nét bi thương.

Nếu không phải do cha mẹ Thuỷ Ngâm Thiền lúc trước cứu Hoàng Thượng một mạng, Thuỷ gia bọn họ sao có thể lại một lần nữa nhắc đến chuyện quan hệ với hoàng thất.

Nhưng mà ân nhân cứu mạng thì như thế nào?

Hai hài tử kia lấy tính mạng của mình vì đại nghĩa, cứu Hoàng Thượng Vân Thuỷ quốc một mạng, cuối cùng chỉ là nhận được sự cảm kích cùng ban thưởng nhất thời. Nhìn lại thì, hôn sự năm đó mới định ra bao lâu chứ, hoàng thất gấp như vậy đã chờ không nổi muốn rút lại hôn sự?!

Thuỷ Mặc Miễn mới không thèm cái ân huệ đó, hắn chỉ muốn Thuỷ gia bình an, muốn cha mẹ Thiền nha đầu khoẻ mạnh!

Hài tử Thuỷ Nhạc Thiền thiên phú cực cao, trơi sinh bát giai huyền khí, hai mươi lăm tuổi liền trở thành một đại Huyền sư cấp cao, năng lực chiến đấu cũng rất mạnh, nếu hắn còn sống, hiện giờ sẽ có tu vi gì đây?

Hazzz…

Đáng tiếc, thời gian cũng không thể quay lại.

Thuỷ Mặc Miễn càng nghĩ trong lòng càng khổ sở, nhịn không được ho khan lên thật mạnh.

Thuỷ Ngâm Thiền vội vàng vuốt lưng giúp lão nhân gia nhuận khí, nàng cho rằng hắn còn đang nuối tiếc câu chuyện của tổ tiên Thuỷ Uẩn Hàn, liền nghiêm mặt nói với hắn: “Đại gia gia, ngài cứ chờ xem, ta nhất định sẽ làm Thuỷ gia một lần nữa quật khởi, tổ tiên gia gia có thể làm được như vậy, ta cũng có thể làm được. Còn nữa, đại gia gia đưa túi Càn Khôn cho ta, không phải vì khen ta có khả năng đó sao?”

Thuỷ Mặc Miễn vừa nói miệng vừa cười, còn Thuỷ Mặc Miễn tê tê hết mặt mày.

Lời này vừa nói ra, câu trước còn bá trí ngút trời, câu sau lại có chút mặt dày.

Thuỷ Mặc Miễn trong lòng rất vui mừng, vừa cười vừa mắng, “Thật là cái đồ tiểu nha đầu cuồng vọng không biết gì. Trên đời này cũng không thiếu người mệnh trời sinh cửu giai huyền khí, con cưng của trời nhưng có thể chân chính bước lên Vương giai cũng không có mấy người. Thiền nha đầu, ngươi có biết vì sao không?”

Thuỷ Ngâm Thiền khoé miệng cong lên, bừa bãi nói một câu: “Bởi vì họ quá tự tin. Nhưng ta không giống, tự bản thân bọn họ không có cuồng vọng, ta có!”

“Khụ khụ!” Thuỷ Mặc Miễn trừng mắt nhìn nàng một cái, “Ta thấy ngươi mới tự tin, bản lĩnh thì không có, nhưng tâm tư so với người khác thì rất lớn.”

Thuỷ Ngâm thiền cười mĩm mĩm quơ quơ đầu, “địa gia gia, cái này người không hiểu rồi, nếu người ta không cuồng vọng, đúng là uổng phí ông trời sinh ra rồi. Nhân sinh khổ ải, tận hưởng thú vui trước mắt, ta cũng muốn như thế được sống thoải mái. Cái nhìn của người khác cũng đâu có liên quan đến ta?”

Dứt lời, Thuỷ Ngâm Thiền không hề nhiều lời, vội vàng dùng tinh thàn lực đến túi Càn Khôn, đem đồ vật đánh dấu thành của mình.

Thuỷ Mặc Miễn nhấp nhập miệng, một bụng chữ nghĩa muốn dậy dỗ toàn bộ đều nuốt xuống.

Nha đầu đã hình thành suy nghĩ này, hắn nói nhiều cũng vô dụng, dù sao chờ đến lúc chính nàng chạm vào cái đinh, nàng nhất định sẽ thu liễm lại.

Đột nhiên nghĩ đến một chuyện gì đó, Thuỷ Mặc Miễn lại dặn dò nói: “Thiền nha đầu, tại thí luyện của gia tộc phía trước, Thuỷ gia sẽ một lần nữa thí nghiệm huyền khí của hậu bối cùng với cấp bậc Huyền võ, lần này quyết định có mười người đủ tư cách tham gia rừng Hắc Vụ. So với trình độ hiện tại của ngươi, nhất định có tư cách tham gia, nhưng ngươi vẫn còn thiếu kinh nghiệm thực chiến, cho nên đại gia gia quyết định cho ngươi đi rèn luyện trước một chút.”

Thuỷ Ngâm Thiền nghiêm tức gật đầu, nói: “Tạ đại gia gia quan tâm, ta đúng thật là cũng muốn tăng kinh nghiệm thực chiến của mình. Lần trước ra sau núi tưởng có thể tôi luyện bản thân, không ngờ đến lông của linh thú cũng chưa nhìn thấy.” Nói xong câu cuối, ngữ khí nàng tràn đầy ghé bỏ.

Thuỷ Mặc Miễn nghe xong câu này, thiếu chút nữa phun một ngụm máu trước mặt nàng.

Sau núi sỡ dĩ có kết giới ngăn cách, chính là phòng ngừa hung thú sau núi xâm nhập làm đã thương người của Thuỷ gia.

Nhưng nha đầu này lại nói gì? Một cái lông thú cũng không nhìn thấy?”

“Thiền nha đầu à, ngươi xác thực chuyện vừa rồi không nói đùa?”

“Đại gia gia, ngươi xem bộ dạng của ta giống nói đàu sao?”

“Giống.”

Thủy Ngâm Thiền:……

“Hay là do phương thức tiến vào sau núi của ta không đúng, cho nên ta chỉ nhìn thấy một con thu ngu ngốc Mao Cầu nhà ta?” Thuỷ Ngâm Thiền thì thầm nói.

Nói miệng không có bằng chứng, Thuỷ Mặc Miễn chuẩn bị dùng “Mắt thấy việc thật” mấy chữ hung hăn đánh khuôn mặt nhỏ của Thuỷ Ngâm Thiền.

Không bao lâu, hai người đi đến kết giới sau núi của Thuỷ gia.

Thuỷ Mặc Miễn đang chuẩn bị kết ấn mở ra kết giới, nào ngờ tiểu nha đầu bên cạnh đã không coi ai ra gì mà tiến vào kết giới, còn quay đầu lại, vẻ mặt ghi hoặc mà nhìn chằm chằm, hỏi: “Đại gia gia, ngươi đang làm gì vậy?”

Thuỷ Mặc miễn nhìn nàng bày ra một một mặt hoài nghi, thật sự mà muốn thổ huyết trước mặt nàng mà.

Làm gì? Ngươi nói lão tử đang làm gì? Ngươi là cửu giai huyền khí, lão tử thì không phải!

Mẹ nó lão tử chỉ là thất giai huyền khí!

Hắn chính là gia chủ của Thuỷ gia muốn vào kết giới cũng phải phí một chút sức lực, nhưng nha đầu này không cần dùng chút sức lực nào liền đi vào, này là muốn đã kích chết lão già như hắn sao!

Chờ đến một lúc sau Thuỷ Mặc Miễn mở ra kết giới, mới tính hết mọi chuyện lên đầu người nào đó.

Thủy Ngâm Thiền nghe xong, không để bụng nói: “Nói như vậy, người Thuỷ gia cũng không vào được, trừ khi cởi bỏ kết giới.”

“Ngươi không phải vào được sao, đâu cần phải cởi bỏ kết giới mà vào.” Thuỷ Mặc Miễn hầm hầm nói.

Thuỷ Ngâm Thiền cười híp mắt, “Thái gia gia đối với Thuỷ gia quá không tin tưởng rồi, hắn không nghĩ đến, vạn nhất Thuỷ gia chúng ta xuất hiện một thiên tài người cửu giai huyền khí, cái kết giới này đối với ta không phải là không dùng được sao?”

Thuỷ Mặc Miễn nhịn không được gõ đầu nàng một cái, “Nha đầu thúi, được lợi còn khoe mẽ, tự tin cũng nên có mức độ thôi. Ngươi cho rằng cửu giai huyền khí cùng củ cải trên đường đều giống nhau, tuỳ ý có thể thấy được sao?”

Thủy Ngâm Thiền ai da một tiếng, ôm đầu khanh khách cười không ngừng.

Vì làm tiểu nha đầu có thêm kiến thức, Thủy Mặc Miễn trực tiếp xách theo Thủy Ngâm Thiền đi nhưng vùng lân cận linh nhãn.

Linh khí ở đây càng nhiều thì linh thú càng nhiều. Mà vì tranh đoạt địa bàn có linh khí cho nên những vùng lân cận linh nhãn thường thường đều có linh thú rất hung hãn.

Thuỷ Mặc Miễn dán cho mình và Thuỷ Ngâm Thiền một ẩn phù, ý muốn hắn và nàng ẩn nấp quan sát.

“Đại gia gia, người còn biết bìa chú? Vậy người là bùa chú sư!” Thuỷ Ngâm Thiền nhìn chằm chằm ẩn phù đôi mắt phát sáng.

Thuỷ Mặc Miễn liếc mắt nhìn nàng một cái, “Đại gia gia ngươi tư chất bình thường, ẩn chú này là người của Tần thái gia gia viết.”

Thuỷ Ngâm thiền vừa nghe lời này, trong lòng tò mò, còn muốn hỏi tiếp, ai ngờ thần sắc Thuỷ Mặc Miễn bổng nhiên thay đổi, lập tức ra hiệu cho nàng im lặng, ánh mắt nhìn về phía trước.

Thuỷ Ngâm Thiền nhìn theo ánh mắt của hắn, thiếu chút nữa sợ hãi mà kêu lên một tiếng.

Mẹ nó, vậy mà là một con lợn rừng khổng lồ!

Trước mắt linh thú này so với lợn rừng cũng không khác biệt mấy, chỉ khác ở chỗ trên đầu có thêm hai cái sừng, cái đầu cũng khá lớn, lại còn bự hơn!

back top