Phế sài nghịch thiên: Tà Vương bá sủng cuồng phi

Chương 27: Bảo bối, quả lôi tím

Thuỷ Mặc Miễn thần sắc ngưng trọng, thấp giọng nói: “Là lôi trệ thú tám trăm năm.”

Cái gì?!

Thủy Ngâm Thiền đột nhiên nghiêng đầu trừng hắn.

Không phải nói, trong rừng này chỉ có một ít linh thú hai ba trăm năm sao? Linh thú năm trăm năm đã rất lợi hại rồi. Nhưng hiện tại sao lại thế này? Thế mà lại xuất hiện linh thú tám trăm năm, vậy mà lại là hệ lôi có lực công kích rất mạnh, lôi trệ thú!

Thủy Mặc Miễn lông mày khẩn trương, tựa hồ cũng ở tự hỏi vấn đề này.

Hắn ở Thuỷ gia chưởng quản nhiều năm, trước giờ hắn chưa bao giờ thấy sau núi Thuỷ gia có nhiều linh thú năm trăm năm.

Trước mắt như vậy thật sự rất kỳ lạ.

Hai ông cháu liếc nhau, sau đó ăn ý nhìn về phía lôi trệ thú, quan sát hành động kế tiếp của nó.

Lôi trệ thú ở một ngọn núi nằm trên đảo bên cạnh linh nhãn, một đôi mắt heo không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào nơi đó. Nơi mảnh đất rụi lủi, không có một ngọn cỏ.

Kết quả là, Thuỷ Ngâm Thiền cũng tò mò mà nhìn chằm chằm chỗ mảnh đất kia, lại phát hiện trên đỉnh núi có một đoá hoa đang nở.

Chỉ tiếc, nhìn chằm chằm tới mười phút, đôi mắt của Thuỷ Ngâm Thiền cũng muốn lồi ra nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường.

Thuỷ Ngâm Thiền này không cầm được mà bội phục sự kiên nhẫn của lôi trệ thú.

Hai mắt Thuỷ Ngâm Thiền mệt mỏi, chuẩn bị dời đi chỗ khác, lại đột nhiên phát sinh dị tượng!

Đôi mắt của lôi trệ thú nhìn chằm chằm vào một khoảng đất, mặt đất có chút trung chuyển, có thứ gì đó từ dưới đất chui ra!

Thuỷ Ngâm Thiền hai mắt mở to, thế mà lại mọc lên một gốc cây màu tím đen thân dây, tốc độ phát triển có thể nhìn bằng mắt thường, sáu đó nở ra một đoá hoa màu tím đen. Không bao lâu sau, đoá hoa màu tím đen ấy bắt đầu lụi tàn, thế mà lại kết ra một trái có màu xanh lục.

Thuỷ Ngâm Thiền không biết trái này là trái gì, vì thế quay đầu nhìn về phía Thuỷ Mặc Miễn.

Nào ngờ lại thấy Thuỷ Mặc Miễn cả người đều mừng rỡ, trong mắt của lão nhân như kim quang lấp lánh.

“Đại gia gia, nước miếng người đều chảy ra rồi kìa.”Thuỷ Ngâm Thiền nhịn không được thấp giọng nhắc nhở một câu.

“Thiền nha đầu, đây là quả lôi tím ngàn năm mới kết quả một lần!” Thuỷ Mặc Miễn kích động nói.

Thuỷ Ngâm Thiền không biết quả lôi tím là thứ gì, nhưng mà ngàn năm mới kết quả một lần, khẳng định là bảo vật hiếm thấy.

“Đại gia gia, con lợn rừng này đang làm gì?”

“Nó đang đợi quả lôi tím chín. Lôi trệ thú là linh thú thuộc hệ lôi, quả lôi tím này có thể giúp nó tăng lên năm trăm năm tu vi, khó trách nó xuất hiện ở chỗ này!”

Thuỷ Ngâm Thiền không có hứng thú đối với việc làm sao lôi trệ thú như thế nào lại phát hiện quả lôi tím, thứ khiến nàng tò mò chính là quả lôi tím này bao lâu mới có thể chín.

“Mười lăm phút, chỉ cần mười lăm phút, tím lôi quả này có thể hoàn hoàn chín.” Thuỷ Mặc Miễn nhìn ra nghi hoặc của nàng, lập tức giải thích.

“Đại gia gia, chờ quả lôi tím chín, chúng ta nghĩ cách trộm nó đi.” Thuỷ Ngâm Thiền hai mắt phát sáng trưng.

“Thiền nha đầu ngươi điên rồi! Đây là lôi trệ thú tám trăm năm, tu vi tương đương với loài người chúng ta là cấp đại huyền sư! Ngay cả thái gia gia có ở chỗ này, cũng không dám mạo hiểm cướp quả của lôi trệ thú, ngươi chỉ là một Huyền đồ nho nhỏ ngoan ngoãn đứng một bên xem đi, đừng nghĩ những chuyện không thực tế nữa.” Thuỷ Mặc Miễn lập tức liếc mắt trừng nàng một cái, cảnh cáo nàng.

Thuỷ Ngâm Thiền bĩu môi. Nàng chỉ mới nói ra mà thôi, ai lại muốn đánh nhau với lôi trệ thú, có kẽ ngốc mới đi.

Mắt thấy quả lôi tím chuẩn bị chín, lôi trệ thú cũng vận phí chờ hành động, chuẩn bị chờ quả chín một ngụm nuốt luôn, không trung đột nhiên vang lên tiếng kêu của oanh đề, ngay sau đó một con đại điểu màu đỏ cúi người vọt xuống dưới.

“Trời ạ, hoả oanh chín trăm năm!” Thuỷ Mặc Miễn kinh hãi một tiếng.

Hoả oanh tuy lực tấn công không bằng lôi hệ thú, nhưng hoả oanh này lại lớn hơn lôi trệ thú môt trăm năm tuổi, nếu hai linh thú này đánh nhau, thắng bại khó phân.

Hoả oanh ý đồ muốn cướp bảo bối của lôi trệ thú, hành vi này triệt để chọc giận đến lôi trệ thú.

Lôi trệ thú gào lớn một tiếng, trên đỉnh đầu hai cặp sừng phóng ra một đạo lôi điện.

“Ngao –“ lôi điện đánh trúng một móng vuốt của hoả oanh, trong không trúng lập tức rơi xuống dưới mấy cái lông vũ. Nhưng rất nhanh, hoả oanh liền bắt đầu phản kích, từ trong miệng phun ra một đòn liệt hoả, trực tiếp phun tới trên lưng của lôi trệ thú.

Bởi vì lôi trệ thú không chịu trời khỏi quả lôi tím, vậy mà lại thành thật ở lại chịu trận. Lập tức, một mùi heo sữa nướng lan toả khắp nơi.

Thuỷ Ngâm Thiền tắm tắt khen hai tiếng, ở một bên xem rất tập trung.

“Chi chi.” Mao Cầu trong lòng ngực của Thuỷ Ngâm Thiền bị mùi thịt nướng đánh thức, một đôi mắt đen mơ hồ nhìn lôi trệ thú. Sau đó lại thấy, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào quả lôi tím đang bất động khiến nước miếng từ khoé miệng chảy ra ròng ròng.

Nhân cơ hội lôi trệ thú và hoả oanh đang đánh nhau lưỡng bại cầu thương, Mao Cầu trong lòng ngực Thuỷ Ngâm Thiền bay ra ngoài một chút rồi trong nhát mắt lại bay trở về.

Thuỷ Ngâm Thiền nhìn chằm chằm manh sủng trong lòng ngực vuốt ve cằm… Miệng của nó đang ngậm quả lôi tím.

“Đại gia gia.” Thuỷ Ngâm Thiền kéo tay áo Thuỷ Mặc Miễn, cười hắc hắc nói: “Đại gia gia, chúng ta vẫn là nên đi trước một bước.”

“Thiền nha đầu, đây chính là trận đánh khó gặp, chúng ta vẫn nên xem nhiều một chút, sau này lại có thể trợ giúp ngươi có thêm kinh nghiệm thực chiến – Không tốt, chạy mau!” Thuỷ Mặc Miễn một câu còn chưa nói xong, đã lôi Thuỷ Ngâm Thiền chạy ra bên ngoài.

Chỉ thấy hai linh thú đột nhiên đánh nhau bỗng dừng lại, sau đó đồng thời phun hoả và phun lôi về phía hai người Thuỷ Mặc Miễn.

Thuỷ Mặc Miễn trong lòng kêu khổ không ngừng. Hắn trở thành trung cấp đại Huyền sư không lâu, còn mang theo một đứa cháu bát tinh Huyền đồ, nơi này mà lại bị hai linh thú truy đuổi!

Hắn không ngừng ảo não, vì sao bản thân lại mang Thiền nha đầu tới gần linh nhãn. Nơi này thực sự cách kết giới quá xa!

Cũng may trên người hai người bọn họ có ẩn phù, lôi trệ thú cùng hoả oanh công kích lộn xộn, hơn nữa thân bị trọng thương, dẫn tới lực công kích cũng yếu hơn, nếu không hai người họ sớm đã bị thiêu chết, bị đánh chết mấy chục lần.

Chờ đến khi hai người chạy đến kết giới, Thuỷ Mặc Miễn lập tức đóng kết giới lại, theo sau là mồ hôi rơi nhễ nhãi.

“Đại gia gia, cả đầu người đều bị cháy xù hết rồi, kiểu tóc này thực không tồi nha.” Thuỷ Ngâm Thiền cười tủm tỉm mà chỉ vào đấu tóc như tổ quả của hắn.

“Nha đầu thúi, ta đây còn phải bảo vệ ngươi.” Thuỷ Mặc Miễn tức giận mà trứng mắt liếc nàng một cái.

Thuỷ Ngâm thiền quan sát xung quanh một chút, xác định không có ai lặng lẽ quan sát Thuỷ Mặc Miễn, sau đó bẻ móng vuốt của Mao Cầu ra, đem quả lôi tím từ bên trong lấy ra, đưa tới trước mặt cho Thuỷ Mặc Miễn, thấp giọng nói: “Vì báo đáp ân tình vừa rồi đại gia gia che chở, nay quả lôi tím này liền tặng cho đại gia gia.”

Thuỷ Mặc Miễn đầu tiên là hung hăn sửng sốt, một đôi mắt già nháy mắt trừng thẳng, “Thiền nha đầu, ngươi, ngươi ngươi ngươi vậy mà lại trộm được quả lôi tím!”

Thuỷ Ngâm Thiền có một chút chột dạ, “Hắc hắc, đều là công lao của Mao Cầu, đại gia gia nếu muốn khen thì hãy khen nó.” Nói xong liền đem cục bông xù kia dơ lên trước mặt.

Mao Cầu nhìn chằm chằm quả lôi tím đến chảy nước miếng ròng ròng, trong lòng bất mãn cực kỳ. Đây chính là vật nó trộm về, a a, nó muốn ăn.

“Khen ngợi? Thiền nha đầu ngươi nghĩ nhiều rồi! Ta thấy ngươi đúng là gan không nhỏ, ngươi có biết vừa rồi rốt cuộc nguy hiểm như thế nào không? Nếu lấy được bảo vật mà tính mạng lại không còn, ngươi mất mạng rồi bảo vật còn dùng được sao?” Thuỷ Mặc Miễn tức giận đến râu đều muốn bạc trắng.

Thủy Ngâm Thiền tự biết đuối lý, vì thế cúi đầu khiêm tốn nghe giáo huấn.

Lần này thật không thể trách nàng, là Mao Cầu nhỏ này làm hại chủ nhân.

Chờ đến khi Thuỷ Mặc Miễn mắng đủ rồi, hai người mới đồng thời nhìn chằm chằm quả lôi tím kia cười ngây ngô.

Mẹ, quả lôi tím nha! Ngàn năm mới kết được một quả lôi tím!

Nếu huyền giả có thuộc tính lôi ăn nó, tu vi trong nháy mắt có thể tăng lên gấp đôi!

back top