Thuỷ Mặc Miễn nhìn chằm chằm quả lôi tím một hồi lâu, đột nhiên sắc mặt hắn nghiêm lại, đem quả lôi tím này trả lại cho Thuỷ Ngâm Thiền.
Thuỷ Ngâm Thiền khó hiểu nhìn hắn, “Đại gia gia, quả lôi tím này là Thiền Nhi hiếu kính người.”
Thuỷ Mặc Miễn lắc đầu, nói những lời từ tận đáy lòng: “Thiền nha đầu, đại gia gia biết ngươi rất có hiếu, nhưng đây là cơ duyện của mỗi người, nếu quả lôi tím này là người lấy được thì ngươi nên giữ lại đi. Huống hồ, đại gia gia trong người không có nguyên tố lôi, quả lôi tím này tuy tốt nhưng nếu ta dùng thì cũng không mang lại nhiều lợi ích cho cơ thể.
Thuỷ Ngâm Thiền vốn không phải dạng người tốt bụng gì, đem quả lôi tím cho Thuỷ Mặc Miễn vì tu vi nàng quá thấp, tạm thời không dùng được, thứ hai là Thuỷ Mặc Miễn đối đãi với nàng rất tốt, vừa rồi còn tận lực bảo vệ nàng, cho nên nàng chỉ là báo đáp lại trưởng bối mà thôi.
Nhưng nếu Thuỷ Mặc Miễn đã không cần thì Thuỷ Ngâm Thiền liền đem quả lôi tím thu vào túi Càn Khôn.
“Đại gia gia còn có một tháng nữa là mở ra thí luyện gia tộc rồi, ta thấy một tháng này ta nên ở sau núi tập luyện, đại gia gia thấy có được không?”
Thuỷ Mặc Miễn hơi hơi nhíu mày, “Chính là…”
“Đại gia gia yên tâm, tối nay gặp được lôi trệ thú tám trăm năm cùng hoả oanh chín trăm năm, tất cả đều bởi vì quả lôi tím này, hiện tại quả lôi tím không còn, chúng nó tự nhiên rời đi, còn những linh thú khác sẽ không có loại nào nguy hiểm tới tính mạng cả.”
Thuỷ Mặc Miễn suy xét một lúc, cuối cùng thoả hiệp, chỉ là hướng chỗ Thuỷ Ngâm Thiền đưa cho nàng không ít đồ vật.
“Thiền nha đầu, nơi này có ẩn nấp phù, chúng ta vừa rồi chính là dùng cái này, còn có bùa chú bạo phá, thời khắc mấu chốt có thể lấy ra dùng làm cho linh thú một đòn chí mạng, nếu tới lúc tính mạng đang nguy cấp thì nơi này còn có một trương bùa chú chuyển dịch, chỉ cần đốt cháy bìa chú là có thể nháy mắt chuyển dời đến trăm dặm. Ngươi phải nhớ kỹ, tu luyện chỉ là chuyện nhỏ, tính mạng mới là chuyện hệ trọng, ngươi nhất định phải tự bảo vệ lấy mình. Còn có cái này, đây là tục huyền đan, có thể trong thời khắc mấu chốt bổ sung huyền khí, đây là bổ nguyên đan…”
Thuỷ Ngâm Thiền nghe Thuỷ Mặc Miễn lải nhãi một đống chuyện, dở khóc dở cười nói: “Đại gia gia, ta chỉ là ở sau núi một tháng, lại không phải đi pháp trường, ngài đây là muốn đem toàn bộ gia sản của bản thân đưa ta sao?”
Tthuỷ Mặc Miễn lập tức ngừng nói, khôi phục lại bộ dạng nghiêm túc của chính mình, “Thiền nha đầu, một tháng sau ngươi phải từ sau núi trở về, bằng không ta lột da của ngươi ra.”
“Ta biết rồi đại gia gia, ngươi cũng đừng dong dài nữa.”
Thủy Mặc Miễn:……
Chờ đến khi tiễn Thuỷ Mặc Miễn đi, Thuỷ Ngâm Thiền mới xách theo Mao Cầu về tới phòng nhỏ của mình.
“Mao Cầu, có phải ta đã quên chuyện gì đó nhỉ?” Thuỷ Ngâm Thiền đột nhiên hỏi.
Mao Cầu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó bình tĩnh dùng móng vuốt chỉ vào bụng nàng, “Chi chi.”
Thuỷ Ngâm Thiền cúi đầu nhìn, bụng dường như … lại lớn thêm một vòng.
Mẹ nó! Nàng thế mà lại đem chuyện quan trọng này quên mất!
“Mà, đại gia gia có lẽ cũng khỗng biết nguyên nhân.” Thuỷ Ngâm Thiền chỉ có thể tự an ủi chính mình,
“Mao Cầu, đêm nay chúng la ở trong sân nghỉ ngơi thật tốt, qua mấy ngày chúng ta lại đi sau núi được không? Hôm nay ngươi trộm đồ như vậy, ta sợ ngày mai lôi trệ thú cùng hoả oanh còn ở đó, đến lúc đó hai ta không có gia gia bảo vệ, xác định chết chắc.”
“Chi chi.” Mao Cầu tỏ vẻ đồng ý.
Không biết có phải do hôm nay nàng nhặt được bảo bối hay không, Thuỷ Ngâm Thiền đêm nay ngủ rất ngon, thế cho nên nàng như thế mơ một giấc mộng, mơ thấy biển hoa trắng quen thuộc.
Thuỷ Ngâm Thiền lau lau hai mắt mình, lại trợn mắt nhìn lại, vẫn là cảnh biển hoa trắng kia.
Quả nhiên, không phải ảo giác của nàng, nơi này chính là ảo cảnh lần trước nàng gặp nam tử áo đen kia.
Thủy Ngâm Thiền bất mãn mà rầm rì một tiếng. Thật là đen đủi, làm sao lại mơ thấy nơi này.
“Bất quá, nơi này không chỉ có phong cảnh đẹp, linh khí cũng nhiều, quả thực chính là nơi tu luyện tuyệt vời, cũng khó trách yêu nghiệt kia lại chọn nơi này vận khí chữa thương.” Thuỷ Ngâm Thiền lẩm bẩm tự nói, đi tới phía biển hoa màu trắng.
Trong một khoảng thời gian ngắn, linh khí giống như càng nồng đậm.
Thuỷ Ngâm Thiền ánh mắt chợt loé lên, không phải biển hoa này chính là nơi của cái linh nhãn kia chứ?
Cũng bởi vì có linh nhãn nên chỗ này linh khí mới có thể dày đặc như vậy, không chỉ như thế, linh nhãn này hẳn còn rất lớn, đủ để sinh ra linh khí gấp mười lần bên ngoài.
Thuỷ Ngâm Thiền vội vàng đả toạ tu luyện trong biển hoa, linh khí nồng đậm như thế càng không được lãng phí.
Thuỷ Ngâm Thiền đả toạ, hoàn toàn quên mất nàng hiện tại là đang nằm mơ.
Cảnh trong mơ, nàng ở chỗ này đả toạ suốt mười ngày.
Mười ngày này, tu vi của nàng tiến bộ vượt bậc, từ bát tinh Huyền đồ lên cửu tinh Huyền đồ, sau đó lại phá tan cửu tinh Huyền đồ bước vào Sĩ giai!
Từ đồ giai bước vào Sĩ giai, đây chính là cánh cửu quan trọng nhất để bước vào con đường Huyền võ, bao nhiêu người cả đời cũng không thể bước vào giai đoạn Huyền sĩ, cả đời cũng chỉ là một Huyền đồ nhỏ nhoi, mà tiến được vào Huyền sĩ mới có thể chân chính mở ra con đường Huyền võ.
Thuỷ Ngâm Thiền có thể cảm nhận rõ cơ thể mình trở nên càng uyển chuyển nhẹ nhàng, huyền khí chỗ đàn điền càng trở nên ổn định.
Cảm giác này quá chân thật, thiếu chút nữa Thuỷ Ngâm Thiền cảm thấy hết thẩy mọi chuyện đều là sự thật.
“Mu—“ một tiếng tít gào vang lên, Thuỷ Ngâm Thiền bị kinh sợ lập tức nhảy lên.
Chưa kịp phản ứng lại, một đầu toàn thân đen nhánh của thuỷ tề thú liền công kích lại nàng.
Đây là thuỷ tề thú ít nhất cũng năm trăm năm nha!
Thuỷ Ngâm Thiền liền quay đầu chạy.
Mẹ, tại sao ảo cảnh đẹp như vậy lại xuất hiện thuỷ tề thú, hơn nữa vừa xuất hiện liền công kích nàng!
Thuỷ tề thú cùng Thuỷ Ngâm Thiền dằng co, phát điên mà chạy đuổi theo nàng.
Nếu như bị chân của thuỷ tế thú dẫm phải, Thuỷ Ngâm Thiền phỏng chừng xương sườn của mình đều bị dẫm gãy.
“Không được, chạy như vậy cũng không phải biện pháp.” Thuỷ Ngâm Thiền đột nhiên xoay người, trong tay có vô số huyền đao bay ra, đồng thời bắn về phía chân của thuỷ tê thú.
Da thuỷ tê thú này đúng là dày, Thuỷ Ngâm Thiền phong không biết bao nhiêu huyền đao vẫn không chém đứt được chân nó, ngược lại làm nó hoàn toàn tức giận.
Linh thú hướng thân thể khổng lồ của mình lên trời khẳng đinh, ngữa đầu gào rít một tiếng, hướng Thuỷ Ngâm Thiền hung hăng đánh tới.
Thuỷ Ngâm Thiền ngay tại chỗ lăn một cái, khó khắn lắm mới né tránh được va chạm.
Không rảnh lo nhiều việc, Thuỷ Ngâm thiền vội vàng lấy mấy đạo huyền đao bay ra, mõi một đao đều bỏ về phía chân trái thuỷ tê thú.
Thuỷ tê thú đau rống một tiếng, quay đầu lại lần nữa đánh tới.
“Ha hả, làm nửa ngày, thứ này sẽ làm một chiêu quyết định —— đâm người.” Thủy Ngâm Thiền vui vẻ.
Không chỉ có thế, Thuỷ Ngâm Thiền còn phát hiện thuỷ tề thú có một nhược điểm chí mạng: Thứ này thân thể cồng kềnh, độ linh hoạt thấp, mỗi lần di chuyển đều phải tạm dừng một chút.
Thuỷ Ngâm Thiền bắt lấy điểm này, dụ dỗ thuỷ tề thú không ngừng di chuyển, cùng lúc đó, nàng nân cả thân thể lên không trung canh đúng thời điểm mà phóng ra huyền đao.
Trước bốn lần công kích, nàng chém đứt chân của thuỷ tề thú, lại bốn lần công kích, nàng trảm đến khi thuỷ tê thú bị văng ra một góc.
Cứ như thế lặp lại, thuỷ tê thú trước chiếm thế thượng phong đến cuối cùng lại ngã xuống đất chết.
Thuỷ Ngâm Thiền mệt đến thở hồng hộc, “Mẹ kiếp, cũng may nơi này linh khí dồi dào, ta mới có thể không ngừng phóng ra huyền khí, nếu không vừa rồi ta chết chắc.”
Thuỷ Ngâm Thiền vừa mới có một cuộc đại chiến xong, đang tính chuẩn bị tạm nghỉ ngơi trong chốc lát, có một loại khí tức quen thuộc quét qua nàng trong nháy mắt, nàng sợ đến mức cả người đều nhảy dựng lên.
Nàng nhận ra phía sau có người.
Ngươi mới tới này rất thân quen, một thân trường bào màu nguyệt bạch, không dính bụi trần, mờ mịt tựa tiên, dung mạo đêm như thần tiên, cao quý đến không thể nói thành lời.