Phế sài nghịch thiên: Tà Vương bá sủng cuồng phi

Chương 29: Nơi này, có hạt giống của ta

“Tuý Ly Phong?” Thuỷ Ngâm Thiền mắt lộ rõ sự đề phòng mà nhìn thẳng mặt người nam nhân trước mặt.

Nếu không phải người này xuất hiện trước mắt nàng, nàng còn có thể cho rằng là chính mình đang nằm mơ, bao gồm cả sự xuất hiện đột nhiên thuỷ tê thú kia nàng cũng chỉ cho rằng là chỉ là cảnh trong mơ.

Nhưng hiện tại, nàng mới biết tất cả những chuyện vừa rồi đều là sự thật. Bởi vì –

Nàng tuyệt đối sẽ không nằm mơ thấy cái tên nam nhân độc miệng này!

“Vừa rồi thuỷ tê thú là do ngươi thả ra?”Thuỷ Ngâm Thiền nổ lực không cho mình nghiến răng nghiến lợi nói.

Tuý Ly Phong khoé miệng hơi hơi công lên, “Vật nhỏ đúng là không ngu ngốc.”

Tên yêu nghiệt này cười lên chính là muốn câu hồn người, nhưng Thuỷ Ngâm Thiền không rảnh đâu mà say mê cái nụ cười yêu nghiệt của hắn mà làm mặt lạnh hỏi:

“Ta hỏi ngươi, vì sao ta lại xuất hiện ở chỗ này? Có phải là do ngươi làm?”

Tuý Ly Phong thản nhiên mà đi dạo vài bước, thong thả đến gần nàng, lại đứng yên ở nơi cách nàng một bước, thản nhiên nói: “Ngươi trộm đồ của ta, đương nhiên ta phải tới tìm ngươi rồi.”

Thuỷ Ngâm Thiền nghe xong lời này, chỉ cảm thấy buồn cười, “Ta nói này đại sư, ngươi nói đùa với ta sao? Nếu ta có năng lực trộm đồ dưới mí mắt của ngươi, ta còn sẽ ---“

“Còn sẽ cái gì?” Tuý Lý Phong thấy nàng không nói tiếp, liền tiếp theo câu này, một đôi mắt đen nhánh như ngọc thạch cười như không cười nhìn nàng.

Còn sẽ để người khuất phục trước uy danh dâm đãng của ta! Thuỷ Ngâm Thiền hung hăng ở trong lòng mà bổ sung.

“Ha ha, không có gì, ta chỉ muốn nói là, ta thật sự không dám lấy đồ của đại sư, đại sư có phải có hiểu lầm gì đó rồi không?”

“Được? Ý ngươi là phán đoán của ta là sai?” Đôi mắt của Tuý Ly Phong hơi nhíu lại.

“Được ha ha, đại sư muốn như thế nào liền như thế đó! Đại sư nói ta cầm đồ của đại sư, thì liền chính là ta cầm đồ. Chỉ là, không biết đại sư có thể nói cho ta nghe một chút, ta rốt cuộc câm cái gì?” Thuỷ Ngâm Thiền làm một bộ dạng nghiêm tốn nghe chỉ giáo, nhưng trong lòng lại hận không thể cắn chết hắn.

Tuý Ly Phong đi về phía trước nữa bước, hai cách của hai người bây giờ chỉ cách nhau nữa bước chân.

Thuỷ Ngâm Thiền thậm chí có thể ngửi được mùi hương cỏ nhàn nhạt trên người đối phương.

Năm tử nhìn nữ tử, khoé miệng vẫn như cũ cười như không cười, sau đó hắn chạm rãi nâng tay lên, nhẹ nhàng dừng ở bụng dưới của nữ tử, dùng ngón trỏ chỉ vào, nhẹ giọng nói: “Vật nhỏ, chính ở chỗ này ngươi trộm… hạt giống của ta.”

Thuỷ Ngâm Thiền cả người như hoá đá.

“Gì?Ngươi nói gì? Gió lớn quá ta nghe không rõ.” Thuỷ Ngâm Thiền quáy quáy lỗ tai của chính mình.

Đậu má, ngàn vạn lần đừng là thứ mà nàng nghĩ.

Nàng rõ ràng vẫn là một đại khuê nữ, trộm hạt giống của hắn như thế nào được!

“A~” Tuý Ly Phong khẽ cười một tiếng, ghé sát vào tai nàng thấp giọng nói: “Vật nhỉ, có phải ngươi nghĩ nhiều rồi không? Ta chỉ là nói, trong bụng ngươi có linh loại của ta. Linh loại này ta phải tốn biết bao công sức mới tìm được, hiện tại lại bị ngươi bắt cóc. Ngươi nói xem, ngươi muốn bồi thường ta thế nào đây?”

Thuỷ Ngâm Thiền bỏ ngươi đang dùng giọng trầm thấp kia nói một bên tai, thở dài một tiếng.

Thì ra là thế, vừa rồi thật là hù chết bảo bảo.

“Linh loại là thứ gì, vì sao nó lại xuất hiện trong bụng ta?” Thuỷ Ngâm Thiền tò mò hỏi.

Tuý Ly Phong nhàn nhàn liếc mắt nhìn nàng một cái.

Thuỷ Ngâm Thiền có thể nhìn ra được trong cái liếc mắt này có một tia khinh thường.

Hừ, khinh thường cái con khỉ, ta là rùa mà ta vui vẻ.

“Linh loại lại cắm rẽ sinh trưởng ở bụng ngươi này sẽ sinh ra một linh nhãn.”

“Cái gì? Ngươi nói trong bụng ta xuất hiện một cái linh nhãn? Ta đây về sau không thiếu linh khí để tu luyện Huyền võ rồi!” Thuỷ Ngâm Thiền vui vẻ đến đôi mắt cũng toả sáng.

“Ha ha, vật nhỏ, suy nghĩ của ngươi thật ngây thơ. Linh loại này mọc rễ nảy mầm trong bụng ngươi, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể sống?”Tuý Ly Phong nói như thế, khoé miệng mỉm cười, có chút hứng thú nhìn chằm chằm Thuỷ Ngâm Thiền, dường như cảm thấy khuôn mặt nhỏ của nữ tử không ngừng thay đổi có chút thú vị, đặc biết là cặp mắt thay đổi sáng như sao trời kia.

Thuỷ Ngâm Thiền nghe hắn nói xong, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Má lại có đạo lý này! Linh loại vẫn là nàng nên từ bỏ, giữ được mạng nhỏ mới quan trọng nhất.

Thủy Ngâm Thiền vội vàng “Khiêm tốn” thỉnh giáo, “Có biện pháp nào có thể lấy linh loại ra không? Đại sư nếu đem ta tới đây, khẳng định có biện pháp lấy linh loại ra.”

“Vật nhỏ, nếu ta nói với ngươi, ta cũng không có cách thì sao?” Tuý Ly Phong hai tay để sau lưng, bộ dạng bạch y bay bay trong gió như cửu thiên thần minh không dín chút bụi trần thế tục nào, nhưng trên mặt lại mang theo một chút vui vẻ khi thấy người khác gặp hoạ, làm cho người nào đó xem đến ngứa răng.

“Đại sư không phải nói, linh loại này ngươi tìm lâu lắm mới thấy sao, không lẽ như vậy đại sư liền không cần?” Thuỷ Ngâm Thiền hỏi.

Tuý Ly Phong vui vẻ thoải mái mà vòng quang nàng qua lại dạo hai bước, tầm mắt dừng lại ở cái bụng nhỏ hơi nhô lên của nàng, lười biếng mà cười cười, “Ta hoàn toàn có thể chờ đến linh loại mọc rễ nảy mầm, nở hoa kết quả, như vậy, như vậy là càng có được nhiều linh loại.”

Thủy Ngâm Thiền lẳng lặng mà nhìn hắn, ý thức được hắn không cần phải giúp mình, đáy mắt không khỏi loé lên một tia lạnh lùng.

Nàng từ lúc bắt đầu đã sai rồi, người này rõ ràng đến xem kịch vui, khoanh tay đứng nhìn cũng không tệ, nàng như vậy mà lại trông cậy hắn đến đây giúp mình.

Nàng cực kỳ ghét cảm giác bị người khác khống chế, nhưng mà Thuỷ Ngâm Thiền tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn ngồi chờ chết.

Ánh mắt trầm xuống, cùng lúc đó, trong tay nữ tử dơ lên một chuỷ thủ, hung hăn hướng về phía cái bụng nhỏ của mình.

“Phụt---“

Tiếng chuỷ thủ đâm vào máu thịt.

Thủy Ngâm Thiền có chút ngoài ý muốn nhìn về phía nam tử bạch y kia… cùng lúc đó bàn tay nhỏ dín đầy máu đỏ.

Chuỷ thủ không đâm xuyên qua bụng dưới của Thuỷ Ngâm Thiền, mà là đâm xuyên qua bàn tay của nam tử trước mặt.

“Ngươi… làm gì vậy?” Thuỷ Ngâm Thiền nhíu mắt lại.

Tuý Ly Phong liếc mắt nhìn nàng một cái.

Ánh mắt bất ngờ không rõ ràng, nhưng Thuỷ Ngâm Thiền vẫn nhìn ra được có một tia tức giận.

Đậu má, ngươi tức giận cái gì, thứ ta muốn đâm chính là bụng dưới của ta! Ai mướn ngươi duỗi tay đỡ cho ta.

Tuý Ly Phong bàn tay đầm đìa máu, mà hắn đến một cái nhăn mặt cũng không có, như lòng bàn tay đàn chảy đày máu kia không phải là của hắn.

“Ngươi có muốn ta bắn bó?” Thuỷ Ngâm Thiền thử thăm dò hỏi. Nàng tuyệt đối không phải chột dạ, mà lạ sợ vị đại sư tự cao tự đại này lên cơn tức giận rồi lấy cái mạng nhỏ của nàng.

Thuỷ Ngâm Thiền tuy rằng hỏi như vậy, nhưng nàng chi rằng, tên yêu nghiệt cao ngạo đến đôi mắt đều hướng lên đầu, nhất định sẽ lắc đầu nói không, nào ngờ tên yêu nghiệt này khoé miệng hơi cong cong lên, nói một câu, “Được, ta cho ngươi băng bó.”

Thủy Ngâm Thiền khóe miệng giật giật, thật muốn tự vả miệng.

Một tiếng đâm vào, Thuỷ Ngâm Thiền xé vạt áo của mình xuống, băng bó nhanh chóng được hoàn thành.

Tuý Ly Phong rũ mắt quyết về phía chiếc váy không được lành lặn của Thuỷ Ngâm Thiền, lại mắt nhìn cái nơ bướm trong lòng bàn tay, cò chút ghét bỏ, đôi mắt hơi cau lại rồi từ từ mở ra.

“Vừa rồi vì sao lại tự sát?” Tuý Ly Phong nhìn mắt nàng hỏi, đôi mắt đen nhanh sâu trộng không thấy đáy, loé lên một tia nguy hiểm.

Thủy Ngâm Thiền nghe xong lời này thiếu chút nữa sặt nước miếng của chính mình mà chết.

Tác giả nói: Nữu nhóm, thích văn văn nhớ rõ cất chứa một cái, hoa tươi thần mã không cần đại ý mà tạp đến đây đi

Chú thích: Linh loại – hạt giống tinh linh

back top