“Ngươi muốn làm cha mẹ nó, ngươi tự đi mà làm, lão nương mới không thèm làm cha mẹ của một con linh thú!” Thuỷ Ngâm Thiền hừ hừ nói.
Tuý Ly Phong khoé miệng nhẹ cong, vốn đang muốn nói cái gì đó, chỉ là sau đó sắc mạt hắn khẽ thay đổi, đột nhiên liếc như khoảng không trên đầu một cái, nói: “Vật nhỏ, hiện tại ta có một số việc cần xử lý, ngày khác lại đến thăm ngươi.”
“Không không không, ngươi không cần đến thăm ta đâu!” Thuỷ Ngâm Thiền vội vàng nói, chỉ tiếc lời nói còn chưa xuất khỏi miệng, vị bạch y nam tử kia đã biến mất.
Cùng lúc đó, trong hư không truyền tới một âm thanh mỉm cười trầm thấp: “Vật nhỏ, ngươi ở đây tiêu diệt thêm mấy linh thú nữa là ngươi có thể tự động rời khỏi hư vô chi cảnh, nếu không, ngươi cả đời cứ ở nơi này đi.”
Thuỷ Ngâm Thiền vội né tránh cái miếng lớn của răng nanh con chuột băng từ hư không nhảy ra, hướng về phía hư không chửi ầm lên: “Yêu nghiệt ngươi đúng là lòng dạ hiểm độc như rắn rết!! Cho dù ngươi có mặc một thân bạch y cũng vô dụng, ngươi tâm can quá xấu xa! Xấu xa!! Hổn đan!!!”
Thuỷ Ngâm Thiền không biết bản thân đã ở trong chi vô hư cảnh này bao lâu, nàng chỉ biết, đánh chết một con chuột băng, lại tới một con cự vượn không lồ, tiếp theo lại đến một con tê tê đuôi sắt.
Tuỳ rằng khoảng cách thời gian linh thú xuất hiện ngày càng dài, nhưng là một con so với một con lại càng hung tàn hơn, đến cuối cùng, khuyển răng kiếm sáu trăm năm đều ra tới!
Mẹ nó, nàng chỉ là vừa bước vào Sĩ giai sơ cấp!
Yêu Nghiệt chiết tiệt này muốn chơi chết nàng sao? Vậy mà lại muốn nàng đối phó với khuyển răng kiếm sáu trăm năm? So với nhân loại tu vi cũng phải là sơ cấp đại Huyền sư đấy!!
Thuỷ Ngâm Thiền bị Tuý Ly Phong đào cho một cái hố lớn dù không muốn nhưng nàng chỉ có thể cắn răng nghênh địch.
Đối địch qua lại, tốc độ của Thuỷ Ngâm Thiền ngày càng nhanh, độ nhanh nhẹn của nàng ngày càng cao, mà cổ võ chi thuật của nàng cũng khôi phục sau bảy phần như ban đầu, đây là chính nàng cũng không nghĩ đến.
Sau khi tiêu diệt con khuyển rằn kiếm sau trăm năm, Thuỷ Ngâm Thiền trở nên chật vật hơn, trên người có nhiều vết thương, vết máu loang lổ, một cánh tay cũng bị khuyển răng kiếm cắt rớt một miếng thịt to, máu tươi ào ạt chảy ra.
Thuỷ Ngâm Thiền sắc mặt không thay đổi nuốt vào một viên bổ nguyên đan, lập tức ddae toạ tu bổ thân thể.
“Yêu nghiệt chết tiệt, thiếu chút nữa ngươi chơi chết ta, vậy mà ngươi nói coi trọng ta?” Thuỷ Ngâm Thiền lẩm bẩm một câu, trên mặt không có chút oán giận nào, bởi vì nàng biết, đây là Tuý Ly Phong giúp nàng nân cao năng lực thực chiến. Chính là –
Được, hỗn đản này vậy mà lại điều ra năng lực của nàng, lại còn giúp nàng ân bàn linh thú theo thứ tự?!
Chỉ có trong mắt Thuỷ Mặc Miễn, Thuỷ Ngâm Thiền chỉ là một thiên tài không có một chút kinh nghiệm tác chiến nào. Chỉ có chính nàng mới biết, nàng ở đời trước đã phải trãi qua huấn luyện tàn khốc như thế nào, cổ võ chi thuật của nàng phải trải qua bao nhiêu rèn luyện mới đạt đến mức viễn mãn.
Ở biển hoa đả toạ suốt ba ngày, thân thể của Thuỷ Ngâm Thiền đã hoàn toàn khôi phục, mà gần đến lúc thân thể nàng hoàn toàn khôi phục cảnh trưởng phía trước liền thay đổi.
Thuỷ Ngâm Thiền trợn mắt nhìn lại, nơi đây đâu còn một biển qua trắng cùng bải cỏ xanh mát, đây rõ ràng là phòng ngủ của nàng!
Kia yêu nghiệt quả nhiên là nói được thì làm được, lại còn có có lòng tốt “Tri kỷ”, chờ nàng khôi phục thân thể sau đó mới đưa nàng rời khỏi nơi đó.
“Chi chi ——”
Một đám lông trắng bị đập nát.
Thuỷ Ngâm Thiền duỗi tay ngăn cản Mao Cầu, bất đắc dĩ mà quở mắng: “Ta nói này Mao Cầu, lúc ngươi xuất hiện có thể nào chi trước một tiếng? Ngươi trực tiếp nhào vào ta như vậy, ngực ta đều bị ngươi đạp bẹp.”
Mao Cầu làm vẻ mặt vô tội, vươn móng vuốt chỉ vào ngực của Thuỷ Ngâm Thiền, “chi chi chi.”
“Ngươi như vậy là có ý gì? Ngươi nói ta… vốn dĩ không có ngực?” Thuỷ Ngâm Thiền trừng mắt hai ngón tay kẹp lấy lỗ tai của Mao Cầu, ném ra ngoài cửa.
“Chi ——”
Mao Cầu kêu thảm thiết một tiếng, cơ thể hình cầu vẽ một đường duyên dáng trên không trung.
Ngoài cửa đột nhiên có ngươi hô đau một tiếng, chửi bậy nói: “Ai uy da, thứ này là gì, đạp chết ta rồi!”
Thủy Ngâm Thiền hơi hơi nhíu mày, quát lớn nói: “Người nào ở ngoài cửa ồn ào?”
Nghe vậy, người ngoài cửa liền thay đổi sắc mặt, nghiêm mặt nói: “Thuộc hạ là thị vệ Tần Ngũ ngươi bên cạnh gia chủ.”
Thuỷ Ngâm Thiền đẩy cửa ra ngoài, nhìn về phía người tới, không vui nói: “Không phải ta đã nói với gia chủ, ta một tháng này đều phải bế quan, bất luận kẻ nào cũng không được làm phiền?”
Hừ, tiểu tử, đừng tưởng rằng ngươi giả bộ cung kính ta, ta liền không nhìn ra sự miệt thị từ trong xương cốt ngươi.
Tần Ngũ cúi đầu nói: “Đúng là gia chủ kêu thuộc hạ tới mời Lục tiểu thư đi một chuyến.”
“Ngẩng đầu lên!” Thủy Ngâm Thiền đột nhiên khẽ quát một tiếng.
Tần Ngũ trong lòng căm giận, nếu không phải gia chủ giạo gần đây có gì không đúng, đột nhiên yêu thương vị Lục tiểu thư này, hắn sẽ không cúi người mời nàng. Ngân Xuyên đại lục cường giả vi tôn, Thuỷ Ngâm Thiền này tuy là Lục tiểu thư, nhưng chỉ là một phế vật, hắn liền trong lòng xem thường tiểu nha đầu này. Phế vật căn bản không xứng trong trong phủ, mà đáng lẽ phải gửi đến ngoại viện.
Nhưng mà không đợi Tần Ngũ nghĩ tới, một cổ cường đại huyền khí liền nghênh diện đánh úp lại, mang theo chút lạnh lẽo thấm vào xương cốt!
Tần Ngũ nhiều năm có tính cảnh giác làm hắn nhanh chóng lùi về phía sau tránh đi, nhưng có mấy đạo huyền khí phóng tới nơi hắn vừa né, xé rách không trung nơi đó.
Tần Ngũ mở trừng hai mắt, khó có thể tin mà nhìn về phía vừa mới thu chưởng Thủy Ngâm Thiền, thanh âm không khỏi cất cao: “Vừa mới đó là…… Huyền công? Kỳ thực người biết huyền công!”
Thuỷ Ngâm Thiền liền liếc xéo hắn một cái, không đáp ngược lại hỏi: “Nếu gia gia có việc tìm ta, ngươi đi trước dẫn đường.”
Tân Ngũ như cũ vẫn là một bộ dạng ngây ngốc.
Có thể phát ra huyền công, này chính là chứng minh Lục tiểu thư có huyền khí trong cơ thể, nàng căn bản không phải là phế vaath! Chính là, vì sao hắn không thể nhìn ra cấp bậc Huyền võ võ cấp của Lục tiểu thư!
Từ từ!
Khó nói……
Không, không có khả năng, hắn hiện giờ 25 tuổi, trình độ bát tinh Huyền đồ, tuy rằng không thể so sánh với hai thiên tài Vân Phi Dật của Vân gia cùng Tam Ttieeur thư của Thuỷ gia, nhưng hắn cũng được xem là một người xuất sắc.
Lục tiểu thư này hai tháng trước còn là một phế vật, cho dù nàng có gặp được cơ duyên, có thể một lần nữa tu luyện Huyền võ, nhưng sao có thể trong một khoảng thời gian ngắn như vậy liền… liền đạt tới trình đồ bát tinh Huyền đồ?! Cho nên, nhất định là do hắn suy nghĩ nhiều.
“Không phải có việc quan trọng sao, còn không mau dẫn đường!” Thuỷ Ngâm Thiền có chút không kiên nhẫn nói.
Quấy rầy nàng tu luyện thì thôi đi, còn ở trước mặt nàng thất thần, thật là thiếu đòn.
Tần Ngũ không dám lại chậm trễ, vội vàng đi ở phía trước dẫn đường, trong lòng đã không tự giác mà đối Thủy Ngâm Thiền sinh ra một tia kính sợ.
“Chi chi.” Mao Cầu bỗng nhiên cao hứng mà kêu hai tiếng.
Thuỷ Ngâm Thiền nhìn chằm chằm vật trong lòng ngực, khó hiểu nói: “Mao Cầu, ngươi không phải sợ người lạ sao, như thế sao lần này đồi một hai đi cùng ta?”
Mao Cầu đặt hai tay lên vòng eo tròn béo, chi chi không ngừng.
Thuỷ Ngâm Thiền như suy tư gì đó, “Ý của ngươi là… Muốn chống lưng cho ta? Không hổ là manh sủng của ta, thật là thông minh, vậy mà lại đoán được muốn gặp ta không chỉ có mình đại gia gia.”
“Chi chi chi.” Mao Cầu đáp lại.