Vừa đến cửa chính, Thuỷ Ngâm Thiền mơ hồ nghe được bên trong đang tranh luận, hộ vệ Tần Ngũ thông báo một tiến, cuộc tranh luận vừa rồi lập tức bị gián đoạn.
Thủy Ngâm Thiền cười nhạt một tiếng, mặt không đổi sắc mà dạo bước vào trong.
Lúc này mới bước một bước vào ngạch cửa, Thuỷ Ngâm Thiền iền nhận thấy được ánh mắt của mọi người đều hướng về phía nàng, trong đó có một ánh mắt nhìn nàng rất mãnh liệt mang theo một chút căm ghét, Thuỷ Ngâm Thiền nhìn theo tầm mắt, quả nhiên lại nhìn thấy gương mặt thấp thoáng của Ngũ công chúa Trác Vân Nhã Nhi. Mà một ánh khác lại ---
Thủy Ngâm Thiền đôi mắt hơi đổi, nhìn về phía chính điện.
Chỉ ở sau ghế trên của gia chủ Thuỷ Mặc Miễn, một bạch y nam tử đang ngồi ngay ngắn.
Nam tử đôi long mày như kiếm, mắt sáng như sao, một khuôn mặt tựa như ngọc được điêu khắc tinh tế, lớn lên trông rất anh tuấn, giữa mày vờn quanh vài tia ngạo khí, rồi lại ngạo đến gãi đúng chỗ ngứa, chẳng những sẽ không làm nhân sinh ghét, ngược lại khí chất của hắn lại thềm vài phần cao quý trác tuyệt. Một thân bạch y liễm này mũi nhòn khiến cho cả người càng thêm cảm giác tao nhã.
Một đôi mắt mang theo tia tìm tòi tò mò, đương nhiên nhìn đến vết sẹo trên mặt của Thuỷ Ngâm Thiền, tuy có chút dạo người, nhưng vì hắn được giáo dưỡng rất tốt nên bất luận như nào cũng không có một chút thần sắc khinh thường nào.
Lúc sau Thuỷ Ngâm Thiền xác định thân phận của hắn xong, cũng không luyến tiếc gì mà nhìn nhiều hơn một cái.
Nếu không phải nhìn thấy Tuý Ly Phong trước khi gặp Nhị hoang tử Trác Vân Ế Thiên, Thuỷ Ngâm Thiền còn có khả năng nhìn nhiều thêm một chút, chính là vì hắn có dung mào rất đẹp mặt, nhưng hiện giờ, trong mắt Thuỷ Ngâm Thiền đều đã bị hình ảnh yêu nghiệt Tuý Ly Phong làm cho kén chọn.
Nhan sắc mỹ nam bất quả cũng chỉ như vậy.
Trác Vân Ế thiên trong lòng kinh ngạc. Thứ nhất, hắn không nghĩ tới, Thuỷ Ngâm Thiền này không chỉ là một phế vật đến cả khuôn mặt cũng bị huỷ hoại, trở nên như thế… như thế xấu xí. Thứ hai, hắn không dự đoán được, ánh mắt Thuỷ Ngâm Thiền nhìn về phía hắn lại bình đạm như vậy, đây cũng là lần đầu tiên có một nữ tử nhìn thấy tướng mạo của hắn mà không lộ ra bất kì thần sắc mê luyến ái mộ nào.
Nhưng trong khoảnh khắc, Trác Vân Ế Thiên trong đầu liền xẹt qua bốn chữ “Lạc mềm buộc chặt”, trong lòng khó tránh sinh ra một tia chán ghét.
Hắn thật sự không chịu nổi nữ nhân thấp kém này, lần này chính mình đến chỉ sợ là trúng kế của nàng ta, trước đó nàng gửi một phong thư từ hôn có lẽ chính là môi cầu dẫn dụ hắn đến.
Trác Vân Ế Thiên không hề đánh giá Thủy Ngâm Thiền, mà là ngồi nghiêm chỉnh, làm một bộ dạng nghiễm nhiên chuẩn bị thảo luận chính sự.
Thủy Ngâm Thiền ánh mắt lược quá Trác Vân Ế Thiên cùng Trác Vân Nhã Nhi, sau đó nhìn Thuỷ Mặc Miễn cùng các vị trưởng lão, hơi hơi cúi đầu nói: “Tiểu bối Thuỷ Ngâm Thiên thỉnh an gia chủ cùng các vị trưởng lão.”
Gì? Như thế nào lại không nhìn ra cấp bậc Huyền võ của nha đầu này? Thủy Mặc Miễn trong mắt xẹt qua một tia nghi hoặc. Nhưng nghĩ lại một chút, hắn lập tức lại nở nụ cười.
Hừ hừ, nha đầu thúi hẳn đã dùng huyền ẩn đan mà hắn đưa, cho nên hắn mới không phát hiện một chút huyền khí nào.
“Tới đây, Thiền nha đầu đến trước mặt đại gia gia ngồi.” Thủy Mặc Miễn vẻ mặt hiền từ mà vẫy tay.
Thân phận phế vật này thấp kém, sao xứng ngồi cùng gia chủ và trước mặt các vị trưởng lão!
Thuỷ Ngâm Thiền xem Thuỷ Mặc Lệ như là không khí, bước mấy bước lớn tung tăng mà cọ tới bên người Thuỷ Mặc Miễn ngồi xuống, còn bất mãn mà nói nói: “Đại gia gia, Thiền Nhi đang bế quan, ngài lúc này kêu Tần Ngũ gọi ta tới, rốt cuộc là vì chuyện gì? Không biết có chuyện đại sự gì cần Thiền Nhi phải tới đây.”
Thủy Mặc Miễn dở khóc dở cười. Nha đầu thúi này, trước mặt nhiều người như vậy còn làm nũng với hắn, trông hắn còn uy tín chỗ nào?
Nhưng mà, Thuỷ Mặc Miễn gương mặt nghiêm túc kia không trụ được mà cười.
Thủy Mặc Miễn đang muốn mở miệng nói chuyện, một đạo âm thanh lúc này chen vào, “Lần này nhị hoàng huynh tới đây, tự nhiên là muốn đích thân từ hôn! Cái phế vật như ngươi cũng nên ở chỗ này ít lừa người dối mình đi, cho dù Thuỷ gia hướng về ngươi cũng vô dụng! Hừ, bắt chược nhị hoàng huynh ta mặc một thân bạch y, liền cho rằng bản thân với nhị hoàng huynh ta là một đôi? Cũng không rải nước tiểu tự mình xem lại!”
“Nhã Nhi!” Trác Vân Ế Thiên thấp sất một tiếng, vẻ mặt không vui.
Thủy Mặc Miễn từ trong lỗ mũi suyễn ra một đoàn khí thô, dường như vừa rồi cái gì cũng chưa nghe, chỉ vỗ nhẹ tay của Thuỷ Ngâm Thiền, lời nói thấm thía nói: “Thiền nha đầu à, cục diễn có chút rối răm đại gia gia tưởng mình có thể tự xử lý, nhưng mà lúc sau đại gia gia liền cảm thấy, cho người chính mắt trông thấy cũng tốt, cũng vừa vặn chặt đứt si niệm. Có vài người cần chiếu cố thật tốt, nhưng chung quy còn cần phải xem người đó có xứng hay không, ta thấy Thiền nha đầu ngươi nên tự đánh giá.”
Thuỷ Ngâm Thiền hiểu rõ. Hoá ra đại gia gia là đang vì nàng đối với Nhị Hoàng tử có chút tâm tư vọng tưởng, cho nên chuẩn bị trừ tận gốc chấp niệm của nàng?
Trác Vân Ế Thiên nghe xong những lời này, sắc mặt có chút khó coi, “Gia chủ, mới vừa rồi là tiểu muội muội còn nhỏ không hiểu chuyện, cũng không có ý gì khác, ta –“
“Đủ rồi, ta cái gì ta, tuổi nàng ta còn nhỏ vậy tuổi ta thì sao? Trác Vân Nhã Nhi là cái đức hạnh gì, ngươi là huynh trưởng còn không biết?! Muốn thiên vị thì về hoàng gia của các ngươi thiên vị, tới Thuỷ gia của chúng ta rồi phải tuân theo quy củ của Thuỷ gia. Nàng ta vô phép tắc, khẩu ngữ xàm ngôn, không đánh nàng ta năm mươi đại bản đã là tốt lắm rồi!” Thủy Ngâm Thiền ánh mắt lạnh lùng, không kiên nhẫn mà đánh gãy câu hắn nói.
Trác Vân Nhã Nhi tức giận đến hai mắt trừng to, thật hận không thể lập tức tiến lên phía tát cho nàng ta một bạt tai, nhưng ngại ở đây còn có huynh trưởng Trác Vân Ế Thiên, nàng chính là ghẹn lại trong bụng một lửa giận.
Mà Trác Vân Ế Thiên còn lại là hơi hơi há miệng thở dốc, bất đắc dĩ phát hiện: Hắn trước mặt nữ Vô Diệm này lại không thể phản bác lại một câu.
“Nhị hoàng tử, hôm nay ngươi gọi ta đến là có chuyện gì, đại gia trong lòng biết rõ, không bằng hôm nay chúng ta đem ra nói rõ, ngươi cũng không cần quan ngại thể diện của hoàng gia, lấy mấy cái lý do đường hoàng qua loa đến Thuỷ gia chúng ta, thất tín bội nghĩa chính là thất tín bội nghĩa! Cùng lắm, ngươi cũng không cần phải quá mức áy náy, bởi vì ta cũng không có nhìn trúng ngươi, hôn sự này lui cũng vừa đúng ý ta. Được, không đúng, Nhị hoàng tử ngươi có áy náy hay không thì còn chờ lúc bàn luận, ta không nên đội trước cho ngươi một cái mũ.”
Thuỷ Ngâm Thiền xem hắn khẽ cười, trong miệng cũng lộ ra ý trào phúng.
Nữ tử kia tươi cười như có một làn sương mờ trong mắt, như thế nào lại thấy rất chói mắt.
Thuỷ Mặc Miễn vừa hạ ý nói, mấy vị trưởng lại dứt khoát khoanh tay đứng nhìn, tư thế này hiển nhiên là muốn làm cho hai vãn bối tự mình xử lý. Kỳ thật, người sáng suốt đều nhìn ra được, việc hôn nhân này đã vô phương cứu chữa, hiện tại chỉ đơn giản là lấy lại một chút mặt mũi. Thuỷ Ngâm Thiền miệng lưỡi sắc bén, mấy vị trưởng lão đều ngồi xem trò hề của hậu bối thiên tài Trác Vân Ế Thiên.
Chỉ là, mấy vị trưởng lão cũng không nghĩ đến, nha đầu này thế mà lại tuyệt tình, đến một chút thể diện cũng không chi Nhị hoàng tử.
Mọi người đều biết, Thuỷ Ngâm Thiền này trước kia ái mộ vị thiếu niên thiên tài này bao nhiêu.
Trác Vân Ế Thiên khuôn mặt tuấn tú, hắn đúng dậy cúi người tạ lỗi, trầm giọng nói: “Lục tiểu thư, việc này xác thực là lỗi của ta, nhưng ta thật sự có nỗi khổ tâm của mình, năm đó cha mẹ của ngươi đã cứu hoàng gia gia một mạng, hoàng gia gia vô cùng cảm kích, này đây ưng thuận việc hôn nhân này, nhưng ta Trác Vân Ế Thiên tuy xuất thân hoàng tộc, lại không muốn làm kia nghe người ta an bài con rối, đây là nguyên nhân thứ nhất, mà nguyên nhân thứ hai chính là –“
Trác Vân Ế Thiên nói đến chỗ này, ngữ khí hơi đốn, ngẩng đầu nhìn thoáng qua về phía gia chủ cùng vài vị trưởng lão, “Vãn bối đã có người mình ái mộ.”
#Chú thích: 「Vô Diệm nữ; 無鹽女」 để gọi những phụ nữ xấu xí