Đề cập đến việc ái mộ người khác, Trác Vân Ế Thiên không biết đang suy nghĩ cái gì, từ trước ánh mắt đều rất lạnh lùng thế mà lại có một chút ái tình.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến, một chuyến hành trình đi Thanh thành này, hắn lại có thể thực sự tìm được nàng!
Sương Nhi cùng hắn vô số lần mơ thấy giống nhau, ôn nhu thiện lương, mạo mỹ hiền huệ, càng làm cho hắn kinh hỉ chính là, Sương Nhi tư chất một chút cũng không kém, thế mà mười sáu tuổi đã là Huyền đồ bát tinh.
Này thật là trời cho duyên phận.
Trác Vân Ế Thiên thu liệm lại nụ cười trên mặt, nhìn các vị trưởng lão hơi hơi sượn mặt, giải thích nói: “Trong lúc trên đường tới Thuỷ gia, vãn bối đã gặp được một nữ tử, vãn bối cùng nàng… Cùng nàng lưỡng tình dương duyệt, mà vãn bối cũng không lâu trước đây mới biết được, người này lại là tam tiểu thư Thuỷ gia.”
Các vị trưởng lão nghe được lời này, thần sắc đều biến đối.
Tam tiểu thư Thuỷ gia? Kia không phải là hầu bối thiên tài của Thuỷ gia Thuỷ Ngâm Sương sao?
Nay ý tứ của Nhị hoàng tử như vậy là hắn coi trọng Sương nha đầu?!
Nhị trưởng lão Thủy Mặc Lệ nghe vậy, vẻ mặt đầy vui sướng. Đây chính là chuyện tốt nha, Nhị hoàng tử chỉ cần cùng Thuỷ gia liên hôn là được, ngươi này chọn ai cũng không còn quann trọng nữa!
Trừ Thuỷ Mặc Miễn cùng ngũ trưởng lão, mấy vị trưởng lão khác đều mang vẻ mặt vui mừng.
Thuỷ Ngâm Thiền thấy thế thì hơi hơi nhíu mày, trong lòng không khỏi cười lạnh.
Xem ra, Trác Vân Ế Thiên này so với vị muội muội não tàn của hắn thông minh hơn rất nhiều, mặc kệ hắn có phải thật sự ái mộ Thuỷ Ngâm Sương hay không, tại thời điểm này hắn nói ra những lời như vậy, vài vị trưởng lão sẽ quên mất hiềm khích trước đó, thậm chí còn đứng về phía hắn.
Nhị trưởng lão liếc mắt nhìn Thuỷ Mặc Miễn một cái, thấy gương mặt hắn không có bất kỳ vui mừng nào, trong lòng thầm nắng một tiếng cổ hủ, sau đó nhìn đến Trác Vân Ế Thiên cười hiền từ, “Thì ra là Nhị hoàng tử có loại khổ tâm này, xem ra lúc trước là chúng ta hiểu nhầm điện hạ, Nhị hoàng tử nếu đã chú ý đến Sương nha đầu thì phải nên nói sớm một chút cũng đỡ phải để bản thân chịu uỷ khuất.”
Trác Vân Ế Thiên thấy hắn thay đổi thái độ nhanh như vậy, trong mắt không có xẹt qua một tia châm chọc, trên mặt lại cười nói: “Ta làm gì có mặt mũi nói hai chữ uỷ khuất, chuyện này vốn dĩ ta nên xin lỗi Lục tiểu thư.”
Hắn nhìn về phía Thuỷ Ngâm Thiền nói, tầm mắt tránh vết sẹo xấu xí trên mặt nàng, giọng điệu mang chút ấy náy: “Lục tiểu thư, hi vọng người hiểu cho ta.”
Thủy Ngâm Thiền nhịn không được cười nhạo một tiếng, “Nhị hoàng tử, ta thực hiểu cho người, khó nói Nhị hoàng tử không nhận thư từ hôn của ta.”
Nói đến này phong từ hôn thư, Trác Vân Ế Thiên sắc mặt hơi trầm xuống.
Nữ nhân từ hôn, trong thiên hạ tuyệt đối không có, Thủy Ngâm Thiền thật là muốn đánh vào mặt Trác Vân Ế Thiên một cái tát.
Thủy Ngâm Thiền thấy hắn trầm mặc, không khỏi bĩu môi một cái, “Nhị hoàng chính là cảm thấy một phong thư từ hôn không có đảm bảo, sợ ngày sau ta dây dưa với ngươi? Một khi đã như vậy, hôm nay ta sẽ lấy tâm ma ra thề trước mọi người.”
Thuỷ Mặc Miễn nghe vậy liền biến sắc, vội hét lớn một tiếng, “Thiền nha đầu trăm ngàn lần không thể!”
Đáng tiếc đã không còn kịp nữa, lúc này Thuỷ Ngâm Thiền đã dơ hai ngón tay lên trời, miệng niệm pháp quyết nói: “Ta Thuỷ Ngâm Thiền hôm nay tại đây xin thề, tự bối Thuỷ gia Thuỷ Ngâm Thiền cùng Trác Vân Ế Thiên hôn sự này xin huỷ, ngày sau từng người đón dâu không quấy nhiễu lần nhau, ta càng sẽ không dây dưa với Trác Vân Ế Thiên, nếu làm trái lời thề, ta nguyện bị tâm ma quấn thân, Huyền võ không thể bước tiếp.”
Lấy tâm ma sinh thề, quanh thân Thuỷ Ngâm Thiền xuất hiện một pháp trận màu đen, loé lên một cái sau đó ẩn vào thân thể của nàng.
Thiên địa pháp tắc cả đời, tuy có bản lĩnh thông thiên đầy người cũng không thể sửa đổi lời thề.
Thuỷ Mặc Miễn thấy sự việc đã định thành kết cục này, than mạnh một tiếng, thờ phì phì mà quay trở về, con không quên hung hăng trừng mắt Thuỷ Ngâm Thiền một cái.
Nha đầu này quá xúc động! Trước kia nàng đối với Trác Vân Ế Thiên bao nhiêu si tình, ngươi trong phủ trên dưới đều biết, tình cảm há có phải do nàng nói đoạn tuyệt là có thể đoạn tuyệt?!
Thật là tức chết hắn, xem hắn quay lại giáo huấn nha đầu này như thế nào!
Bất quá, nói đến phán ứng kỳ quái, ngoại trừ Thuỷ Mặc Miễn phản ứng mãnh liệt, những người khác vậy mà không có chút biểu tình nào, nếu có nói đó cũng là thêm sự khinh thường trên mặt.
Nghẹn hồi lâu Trác Vân Nhã Nhi đột nhiên cười ha ha lên, vẻ mặt trào phúng nói: “Ngươi chính là một phế vật thật quá buồn cười, phế vật đến huyền khí cũng không có, vậy mà lại lấy tâm ma thề? Ngươi đúng là quá về, ngươi cho rằng chúng ta đều là kẻ ngốc sao? Ha ha, phế vật này thật là – a!!”
Trác Vân Nhã Nhi kêu thảm thiết một tiếng, một tay che mặt, một tay che vai.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh.
Mọi người đều biết phế vật Thuỷ Ngâm Thiền kia vung cánh tay lên đánh, trong khoảnh khắc mấy đạo huyền quang bắn ra, trực tiếp xuyên quau vai Trác Vân Nhã Nhi.
Mà đồng thời, thời điểm Thuỷ Ngâm Thiền ra tay, một đoàn bóng trắng bay nhanh nhảy đến trước người Trác Vân Nhã Nhi, một móng vuốt trảo phá gương mặt của xinh đẹp nữ tử.
Sau khi sự việc hoàn tất, Mao Cầu lại quay về trong lòng ngực của Thuỷ Ngâm Thiền, lười biens mà liếm láp máu còn sót lại trên móng, tựa hồ thực sự ghét bỏ, chi chi mà khẽ gọi một tiếng.
Thuỷ Ngâm Thiền an ủi Mao Cầu vuốt vuốt lông trên người nó, một đôi mắt linh động liếc xéo mặt của Trác Vân Nhã Nhi cùng với bả vai chảy đầy máu tươi.
Im lặng đến chết người.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm tay phải của Thuỷ Ngâm Thiên, xác định chính mình không có nhìn lầm.
Bất kể quả cầu trắng mịn đó là gì, điều khiến bọn họ khiếp sợ chính là vừa rồi là do phế vật đó ra tay! Đó là ---
Huyền công!
Chí có Huyền giả cấp bậc Huyền đồ cấp bốn trở lên mới có thể đem huyền khí hoá thành hình, đạt tới công kích mục tiêu, được gọi là huyền công. Nay… nay phế vật này lại có thể phát ra huyền công đạt tới Huyền đồ tứ tinh.
Trời ạ, rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra?!
Trác Vân Ế Thiên ngơ ngẩn mà nhìn Thủy Ngâm Thiền, trong khoảng thời gian ngắn thế mà lại quên mất Trác Vân Nhã Nhi còn đang hô lên rên rỉ vì đau.
Thuỷ Ngâm Thiền miệng hơi cong cong, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Trác Vân Ế Thiên một cái nói: “Lệnh muội miệng quá xấu, lần trước đã nói nàng nên loại bỏ bệnh hôi miệng này đi, nhưng hiện tại xem ra, nàng tựa hồ không nghe ý kiến của ta. À, đúng rồi, hiện tại tuy rằng ta lui hôn, nhưng Nhị hoàng tử làm chậm trể thanh xuân của ta nhiều năm như vậy, tâm hôn cũng chịu tổn thương không nhỏ, cho nên Nhị hoàng tử cũng nên bồi thường ta chút phí thiệt hại thanh xuân và tinh thần đi. Không cần quá nhiều, một vạn khối huyền thạch thượng hạn là được.”
Lời này vừa nói ra, Thủy Mặc Miễn xém chút nữa tự sặc nước miếng của chính mình mà chết.
Tiểu nha đầu này bệnh cũ lại tái phát!
Mà những người khác nghe xong lời này, lại là lại lần nữa ý thức Thủy Ngâm Thiền không biết xấu hổ.
Ha ha, phí chậm trể thanh xuân? Ngươi cùng lắm chỉ mười bốn tuổi, nhân gia như thế nào chậm trễ ngươi!
Còn có gì? Tiền bồi thường thiệt hại tinh thần? Ngươi hiện tại như này giống như tinh thần đang chịu tổn thương sao?!
Càng làm cho người ta kinh ngạc như muốn rớt cắm đó chính là, Trác Vân Ế Thiên kia vậy mà lại trịnh trọng gật đầu, “Được.”
Thuỷ Ngâm Thiên đã đạt được ý nguyện, lúc này mới lười nhát mà đáp lại một câu, “Các vị trưởng lão, nếu không còn có việc gì, ta liền đi về trước. Còn có, ngày sau mấy việc nhỏ nhặc này không cần quấy rầy ta, những ngày này ta bận bế quan.”
Tiếng nói vừa dứt, Thủy Ngâm Thiền cũng không quay đầu lại mà quay đầu rời đi, không có nửa điểm lưu luyến.
Trác Vân Ế Thiên nhìn bóng dáng nàng không chút lưu luyến nào, mày nhíu lại một chút.
Đã đến lúc này, nữ nhân này còn muốn chơi lạt mềm buộc chặt với hắn, quả thực ngu xuẩn!