Nhưng đồng thời, Trác Vân Ế Thiên lại có chút khó hiểu, nếu nữ nhân này đối với hắn còn có ý đồ, sao lại lập lời thề với tâm ma, vừa rồi một màng có thể chứng minh nàng có thể tu luyện Huyền võ, cũng không phải là cái gì phế vật.
Mười bốn tuổi, Huyền đồ tứ tinh, tư chất tạm được.
Khói nói… nàng vì ta mà cam tâm tình nguyện từ bỏ tu luyện Huyền võ?
Trong khoảng thời gian ngắn, Trác Vân Ế Thiên thần sắc trở nên phức tạp lên.
Phải đến một ngày nào đó, Trác Vân Ế Thiên mới ý thực được: Người ngu xuẩn không phải ai khác mà chính là hắn, sai lầm hắn phạm phải vĩnh viễn không thể bù đắp được.
Có một số việc, có một số người khi bỏ lỡ rồi liền khó quay lại được…
Lúc này, Trác Vân Ế Thiên vẫn chưa suy nghĩ nhiều, liếc nhìn Thuỷ Ngâm Thiền thêm vài cái sau đó kiểm tra thương thế của Trác Vân Nhã Nhi.
Nhị trưởng lão hướng hướng Trác Vân Ế Thiên cùng Trác Vân Nhã Nhi phương hướng liếc mắt một cái, không biết nghĩ đến cái gì, hắn ánh mắt hung ác, đột nhiên một chưởng bay đến Thuỷ Ngâm Thiền, “Nghieeoj chướng, mạo phạm Nhị hoàng tử cùng Ngũ công chúa lại muốn đi?!”
Thuỷ Ngâm Thiền lúc này vừa bước ra khỏi ngạch cửa chính, đột nhiên cảm nhận được một cổ sát khí cường đại, hai mắt mở to, bay nhanh mà xoay người, đồng thời bánh trướng huyền khí xung quanh hình thành một tắm chắn.
Chuyện này quá mức đột ngột, ngay cả Thuỷ Ngâm Thiền cũng không dự tính được nhị trưởng lão sẽ đột nhiên ra tay, càng đừng nói đến gia chủ Thuỷ Mặc Miễn.
Thuỷ Mặc Miễn thấy một màng như vậy, tựa như khoé mắt muốn nứt ra, bằng tốc độ nhanh nhất ngăn cản.
Đáng tiếc, Tuỷ Mặc Miễn chung quy vẫn chậm một bước, nhị trưởng lão tàn nhẫn một chưởng đã phá vỡ huyền thuẫn của Thuỷ Ngâm Thiền, thẳng tắp dừng ở trên bụng nàng!
“Thiền nha đầu!” Thủy Mặc Miễn la lên một tiếng
Thủy Ngâm Thiền bị nhị trưởng lão một chưởng đánh bay, trong miệng phun ra một mồm máu tươi to.
Cũng may Thủy Mặc Miễn kịp thời đuổi tới, tiếp được nàng, nếu không nàng còn bị quăng ngã thành trọng thương.
“Thiền nha đầu Thiền nha đầu! Còn tốt?” Thủy Mặc Miễn vội vàng đưa huyền khí vào cơ thể chữa thương cho nàng.
Thủy Ngâm Thiền phun ra một búng máu, trả lời: “Đại gia gia, ta còn không chết được.” Nói xong lời này, ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm người ra tay là nhị trưởng lão, trong lòng bốc lên một lữa giận mãnh liệt.
Lão già đáng chết, một chưởng vừa rồi là muốn đẩy nàng vào chỗ chết! Nếu không phải nàng có cổ võ ở đáy cơ thể, huyền khí cũng đủ cấp lực, nàng hiện tại xác định chỉ còn nữa cái mạng.
Đây cũng là lần đầu tiên Thuỷ Ngâm Thiền ý thức được, Sĩ giai giai Huyền giả cùng Sư giai Huyền giả khác biệt rất xa. Sư giai Huyền giả ra tay, nàng chỉ có thể bị đánh nhừ tử.
Đáng giận! Nàng vẫn là quá yếu.
Thủy Mặc Miễn nhìn đến Thủy Ngâm Thiền miệng phun máu tươi, sự nghiêm túc ổn trọng của hắn từ trước đến nay được thằng bị một trận giận giữ lôi đình, chửi ầm lên nói: “ Lão nhị, trong mắt ngươi còn có cái gia chủ là ta hay không?! Thế mà lại trước mặt ta đã thương người, đối phương lại là một hậu bối tay trói gà không chặt! Ngươi nếu như thích vượt quyền như vậy, vậy ngươi dứt khoát giết người đại ca này luôn đi, gia chủ Thuỷ gia này ngươi cũng cầm lấy mà ngồi luôn đi cho xong!!”
Thủy Mặc Miễn khí cực. Thiền nha đầu là tương lai của Thuỷ gia, cũng là một hậu bối ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng nhị đệ của hắn vì thù hận cá nhân vậy mà lại muốn đẩy Thiền nha đầu vào chỗ chết! Đúng là một hỗn trướng nhẫn tâm mà!
Nhị trưởng lão sau khí đánh một chưởng xong liền ngây người một chút, nhìn chằm chằm vào chính bàn tay ra tay của mình.
Nhìn đến Thuỷ Mặc Miễn tức giận, nhị trưởng lão sắc mặt biến đổi, trong mắt xoay chuyển, lập tức giải thích nói: “Đại ca, người quá hồ đồ rồi! Nay phế… Nha đầu này vừa rồi mạo phạm Nhị hoàng tử cùng Ngũ công chúa, , Nhị hoàng tử cùng Ngũ công chúa rộng lượng không so đo tính toán thì không nói, nhưng là chúng ta thân là trưởng bối Thuỷ gia, sao có thể làm Nhị hoàng tử cùng Ngũ công chúa chịu uỷ khuất này? Đại ca, trăm ngàn lần không thể dung túng cho cái đồ lả lơi ông bướm này, đại ca bị nàng lừa bịp, khẳng định không biết cái đồ tiện nhận này sớm đã bị nam nhân làm cho có thai, bụng của tiểu tiện nhân này chính là bằng chứng!”
Nhị trưởng lão lời này vừa nói ra, ngồi đầy ầm ầm.
Thủy Ngâm Thiền đầu tiên là ngẩn ra, trong lòng lập tức thầm kêu một tiếng không tốt.
Túy Ly Phong nói qua, linh loại này cực kỳ hiếm có, là một đại bảo bối của trời đất, nếu như để người có tâm tư bất chính biết, nàng đúng là không thể sống đến ngày mai. Cho nên, nàng quyết không thể để cho người khác biết trong cơ thể nàng có một viên thiên linh loại.
Ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn trên bụng Thuỷ Ngâm Thiền quả nhiên nhìn thấy nơi đó hơi hơi nhô lên.
Trác Vân Nhã Nhi lúc này đã nuốt phục đan dược máu đã ngừng chảy, nàng gắt gao nhìn chằm chằm bụng Thuỷ Ngâm Thiền, mở miệng cười ha ha, , tiếng cười bén nhọn đến cực điểm, “Thì ra là do Thuỷ gia các ngươi giáo huấn, bản công chúa thật là mở mang tầm mắt! Nay phế vậy đã là một tiện nhân, còn dám trách nhị hoàng huynh ta thất tín bối nghĩa, Thuỷ gia ngươi đúng là tốt, vậy mà lại khi dễ hoàng gia ta đến vậy!”
Trác Vân Ế Thiên thấy thế trong mắt có chút phức tạp, đều bị sự chán ghét thay thế.
Như thế mà lại là nữ tử không biết kiêm sĩ, không xứng để hắn chịu một chút áy náy nào!
“Nha đầu, ngươi thật sự……” Thủy Mặc Miễn một bộ mặt hận không thể chém sắt thành bùn,
Thủy Ngâm Thiền môi mấp máy, không khỏi nhấp nhấp.
Bộ dáng này ngời khác xem ra đó chính là bị chột dạ.
Trên thực tế, Thủy Ngâm Thiền chỉ là không biết nên giải thích như nào. Ở đây nàng không thể nói ra thiên linh loại, nàng chỉ có thể duy trì trạng thái trầm mặc.
“Nha đầu, chuyện tới nước này ngươi còn muốn gạt đại gia gia?” Thủy Mặc Miễn tức giận đến không nói được, hắn trước kia liền hỏi qua nha đầu này, mà nha đầu này khẳng định nói nàng và tiểu tử Vân gia không có gì, hắn cũng liền tin, nhưng hiện tại… Thật là tức chết hắn!
“Đại gia gia, ngươi trước đừng tức giận, có việc gì từ từ nói.” Thủy Ngâm Thiền vội vàng xoa dịu hắn.
“Ta khinh! Còn muốn từ từ nói, ta bị ngươi làm tức giận thiếu chút nữa là bước một bước vào quan tài rồi!” Thủy Mặc Miễn mắng to nói.
“Gia chủ, bản điện hạ xem ra ngươi muốn xử lý việc nhà, xin cho bản điện hạ và muội muội cáo lui trước.” Trác Vân Ế Thiên chen ngang cuộc đối thoại của Thuỷ Mặc Miễn và Thuỷ Ngâm Thiền, thái độ lãnh đạm nói.
Thủy Mặc Miễn khí đoản gật gật đầu, “Lão ngũ, ngươi mang Nhị hoàng tử điện hạ cùng Ngũ công chúa điện hạ đi sương phòng.”
Trác Vân Ế Thiên lời nói vừa dứt, lập tức phất tay áo bỏ đi.
“Chờ đã!” Thủy Ngâm Thiền lập tức gọi lại hắn, “Nhị hoàng tử cũng đừng quên đáp ứng ta một ngàn khối thượng phẩm huyền thạch.”
“Ngươi tiện nhân này còn biết xấu hổ hay không!” Trác Vân Nhã Nhi tiêm thanh mắng.
Trác Vân Ế Thiên quay đầu lại liết mắt nhìn nàng một cái, trong mắt tràn đầy chán ghét không thể che lấp được, trực tiếp cười lạnh một tiếng, nói: “Lục tiểu thư yên tâm, ta Trác Vân Ế Thiên nhất ngôn cửu đỉnh, nếu đã đáp ứng ngươi, liền sẽ không bởi vì bất luận vì chuyện gì mà vô cớ đổi ý.”
Thủy Mặc Miễn giờ này khắc này thật hận không thể đào một cái hộ chôn mình.
Tõ ràng Thuỷ gia hắn chiếm lý, nhưng Thiền nha đầu nháo ra thành như vậy, hắn cảm thấy thật mất mặt.
Thủy Mặc Miễn càng nghĩ càng nghẹn khuất, chờ Trác Vân Ế Thiên cùng Trác Vân Nhã Nhi vừa đi, hắn không nói hai lời, xách Thuỷ Ngâm Thiền bay ra ngoài.
“Đại gia gia, người muốn làm gì, người muốn mang ta đến chỗ nào?! A A, đau quá, đại gia gia người mau dừng ta, đừng nắm lỗ tai của ta…”
Loảng xoảng ——
Ngày đó, Thanh thành đệ tam thế gia —— Vân gia bị đá lạn đại môn.
“Vân lão già, mau kêu tiểu tử thúi nhà ngươi ra đâu! Lão tử muốn đánh chết hắn!!!” Một tiếng rống to làm đoạn loạn trên dưới Vân gia.