Thuỷ Ngâm Thiền nhìn thấy lão nhân gia nhà mình bá khí ngút trời đá bay đại môn của Vân gia, xông thẳng đến chánh sảnh, trong lòng nói không thành lời!
Lúc này, cũng không biết Vân gia có đang thương lượng đại sự của gia tộc gì hay không, kia trong đại sảnh mấy lão nhân đều đứng đầy cả một phòng, Thủy Mặc Miễn gầm lên giận dữ, mọi người trong Vân gia đều đồng thời trố hai mắt lên nhìn lại.
Bị vô số ánh mắt nhìn vào, tuy Thuỷ Ngâm Thiền da mặt có dày đi chăng nữa, lúc này cũng muốn đào một cái hố chui xuống đất.
Mẹ, nàng đã quên mất đại gia gia là một người nóng tính, nàng hẳn phải nên nói với đại gia gia về thiên linh loại sớm một chút. Chỉ là, hiện tại hối hận cũng đã không kịp.
Ngồi ở thượng vị Vân gia là Vân gia chủ Vân Thiên Trượng vẻ mặt ngạc nhiên, vội vàng đứng dậy, triều Thuỷ Mặc Miễn liền ôm quyền (nghi thức chào hỏi – cúi người hai tay nắm lại), “Mặc Miễn huynh, không biết ngọn gió nào đưa ngươi tới đây?”
Thuỷ Mặc Miễn cũng không nghĩ đến đem toàn bộ oán giận rút hết lên đầu ông bạn già này, thở hổn hển hai hơi dài liền nói: “Ngươi trước tiên sử lý chuyện của ngươi đi, ta đi đến thư phòng chờ ngươi.”
Vân Thiên Trượng vuốt râu cười một tiếng, “Cũng không phải có chuyện trọng sự gì, mới vừa rồi chỉ là dặn dò tình hình của việc thí luyện gia tộc, Mặc Miễn huynh ngươi tới rất đúng lúc, hội nghị cũng mới về kết thúc. Đi, Mặc Miễn huynh, chúng ta đến thư phòng nói chuyện.” Dứt lời, liền hướng mấy hậu bối phất tay, “Thí luyện gia tộc là một chuyện không được qua loa, nhớ rõ những lời ta nói vừa rồi, các ngươi đều lui hết đi.”
Mọi người cúi đầu hành lễ, lần lượt rời khỏi đại sảnh.
Thủy Mặc Miễn đột nhiên nghĩ đến cái gì, đôi mắt khôn khéo lập tức hướng tới hậu hối Vân gia mà nhìn.
Những người này vừa mới tản ra, hơn nữa hắn muốn tìm người thật sự xuất chúng, cho nên Thủy Mặc Miễn liếc mắt một cái liền đem người nọ tìm được rồi.
“Vân tiểu tử, ngươi cùng lão phư lưu lại!” Thuỷ Mặc Miễn hướng về phía hậu bối Vân gia nói một tiếng.
Bị nói rõ nam tử một thân trường bào xanh lá, dáng người cao ráo, dung mạo thanh tuấn, khí độ bất phàm, mặc kệ tướng mạo vẫn là khí chất đều cực kỳ đáng chú ý. Người này đúng là hậu bối tài năng nhất của Vân gia, cùng Thuỷ Ngâm Sương cũng tương xứng “Vân Thuỷ song tài” đích tử của Vân gia --- Vân Phi Dật.
“Thủy gia gia, ngài tìm ta?” Vân Phi Dật triều Thủy Mặc Miễn cung kính mà hành lễ, nho nhã mà ôn hòa.
Thủy Mặc Miễn liếc mắt nhìn hắn một cái, không nói nhiều lời, nhưng thật ra Thuỷ Mặc Miễn bên cạnh Thuỷ Ngâm Thiền lộ ra một bộ dạng suy tư gì đó.
Vân Phi Dật nói nói một mình, cũng không cảm thấy xấu hổ, từa hồ loại chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần nên cũng không trách. Mà khi tầm mắt hắn vô tình xẹt qua nữ tử phía sau Thuỷ Mặc Miễn, gương mặt không biến đổi từ trước đến này bổng dưng biến sắc, “Vị này còn không phải là ——”
Lời nói đến một nửa đột nhiên im bặt.
Thuỷ Ngâm Thiền đúng lúc nhìn hắn một cái chính diện, thẳng thắn xem thân thể hắn, trong lòng không cầm được có chút vui sướng khi thấy người gặp hoạ.
Tiểu dạng nhi, ngày đó ngươi ban đêm xông vào Thuỷ phủ vừa vặn bị ta bắt được, không nghĩ nói đợi chút ngươi lại ngoan ngoãn nghe lời ta.
“Vị này chính là ngươi Thiền Nhi muội muội.” Thủy Mặc Miễn tiếp lời nữa câu sau của Vân Phi Dật.
Vân Phi Dật nghe vậy, hai mắt trợn trắng, trên mặt khó nén vẻ khiếp sợ. Nếu nhớ không lầm nói,ngày hắn lẻn vào Thuỷ phủ gặp được cái “Tiện thiếp” kia chính là Thủy Ngâm Thiền?!
“Thiền Nhi muội muội như thế nào lại biến thành bộ dáng này, trên mặt nàng vết thương rõ ràng thực là ——”
“Còn không phải bởi vì ngươi tên tiểu tử thúi này!” Thủy Mặc Miễn phẫn nộ mà chen vào lời hắn nói.
Vân Thiện Trượng cảm thấy chuyện này tựa hồ có chút… khó tin, kết quả là, hắn không nói hai lời, lập tức mang theo mấy người Thuỷ Mặc Miễn đi đến thư phòng.
“Lão Thuỷ, đã xảy ra chuyện đại sự gì, vừa rồi khiến ngươi tức giận đến như vậy?” Chờ bước vào cửa thư phòng, Vân Thiên Trượng mở miệng liền hỏi.
“Ngươi tự đi mà hỏi nhi tử bảo bối của ngươi đi!” Thuỷ Mặc Miễn mông vừa đặt trên ghế, giận chỉ vào Vân Pho Dật.
Thuỷ Ngâm Thiền cứ đứng cạnh bên người Thuỷ Mặc Miễn, không nói một lời.
Vân Thiên Trượng nhìn tổn tử của lão Thuỷ, rồi nhìn lại chính tôn tử bảo bối của mình, bởi vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể giả vờ tức giận, quở mắng: “Dật nhi, ngươi rốt cuộc làm chuyện gì, làm cho Thuỷ gia gia bực tức như vậy? Còn không mau tới tạ lỗi!”
“Ta…… Ta……” Vân Phi Dật uỷ khuất đứng tại chỗ nói.
Ai có thể biết, hắn đi Thuỷ gia làm khách, đã bị người ta tính kế cùng Thuỷ Ngâm Thiền chung chăn gối! Hắn tìm ai mà nói lý đây? Rõ ràng hắn mới là người bị hại!
Bất quá, lúc ấy ngăn cản kịp thời, hắn còn chưa kịp phát sinh chuyện gì đó. Vân Phi Dật nghĩ như thế đến.
Lúc đầu hắn cũng tưởng Thuỷ Ngâm Thiền tính kế hắn, cho nên cố ý lẻn vào Thuỷ phủ muốn đi tìm Thuỷ Ngâm Thiền tính sổ, nhưng sau nghĩ lại, vị Lục tiểu thư này của Thuỷ gia tính cách nhát gan nhút nhát, thật sự không giống như là loại người có thể làm ra loại chuyện như vậy. Huống chi, nàng đến huyền khí cũng không có, làm sao dễ dàng tính kế hắn?
“Gia gia, ta thật không có làm cái gì, chính là……” Vân Phi Dật nói ngắn gọn, đem ngày đó việc nói ra.
Vân Thiên Trượng sau khi nghe xong, cái mặt già đếu biến sắc.
“Cái đồ hỗn trướng này, còn không mau quỳ xuống!” Vân Thiên Trượng lần này là thật sự nổi giận. Mặc kệ sự tình thành hay không thành, cũng mặc kệ Dật Nhi có bị người khác tính kế hay không, nay thanh danh nha đầu Thuỷ Ngâm Thiền đều bị tôn nhi huỷ hoại!
Vân Phi Dật dứt khoác, thân mình thắng thắn mà quỳ xuống, ngay cả khi bị phạt thần thái vẫn rất thư thái nho nhã.
“Gia gia, xin ngài bớt giận.”
Vân Thiên Dật hung hăng liếc mắt trừng hắn một cái, triều mình về phía ông bạn già thở dài: “Lão Thuỷ, ngươi xem muốn làm gì thì làm đi, chuyện này Dật Nhi xác thật có trách nhiệm rất lớn, dù ngươi cứ đánh gãy chân hắn, ta tuyệt đối không nói một lời!”
Vân Phi Dật nghe vậy, chỉ là hơi hơi hạ mi, vẫn chưa nói một từ.
Thủy Mặc Miễn hừ nhẹ một tiếng, tính ra ông bạn già này cũng thức thời.
“Lão Vân, không phải ta ăn ở thất đứt mà lại đi ăn vạ tôn nhi nhà ngươi, chỉ là…Ai!”
Thuỷ Mặc Miễn than mạnh một tiếng, đem “Vẻ mặt ủy khuất” kéo Thuỷ Ngâm Thiền đến trước mặt, chỉ vào bụng nàng, căm giận nói: “Lão Vân ngươi tự mà xem, tôn nhi nhà ngươi đem Thiền nha đầu nhà ta làm cho bụng lớn rồi! Thiền nha đầu nàng ta chỉ mới có mười bốn tuổi thôi! Nàng ta vẫn chỉ là một tiểu hài tử!”
Bởi vì Ngân Xuyên đại lục xem Huyền võ vi tôn, lấy tu luyện Huyền võ làm chủ đạo, những chuyện khác chỉ là thứ yếu, trừ một số cấp thấp Huyền giả thì mười bốn tuổi mới sớm phối hôn, bình thường Huyền giả đều là nữ mười tám tuổi, nam hai mươi trở lên mới thành hôn. Cho nên, Thuỷ Mặc Miễn mới tức giận thành như vậy.
Lời này vừa nói ra, chung quang một mảng tĩnh mịch.
Vân Thiên Trượng miệng há to, lão trừng to mắt đến nỗi hai con ngươi đều muốn rớt ra ngoài, biểu tình khóc không được cười cũng không xong.
Vân Phi Dật còn lại là vẻ mặt khiếp sợ, một đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm bụng của Thuỷ Ngâm Thiền.
Như thế nào mà? Nàng bụng…… Tại sao lại như vậy?!
Lúc này, Thủy Mặc Miễn đảo mắt trận định một cái. Hắn chậm rì mà uống hai hốp trà, thanh giọng nói: “Lão Vân à, ngươi nói chuyện này phải làm như thế nào đây, ngươi nói xem, còn có thể làm sao bây giờ?”
“A ha, a ha ha ha…… Lão Thủy ngươi sao không nói sớm a?! Việc này không khó, ta nhất định làm Dật Nhi kiệu tám người đi cưới Thiền nha đầu nha, ha ha ha… Nàng trong bụng đang mang thai chắt trai nhi của Vân gia a!”
Thủy Ngâm Thiền khóe miệng vừa kéo, Vân gia lão nhân này thật là kỳ quái, hắn đây là…… Cao hứng?