Phế sài nghịch thiên: Tà Vương bá sủng cuồng phi

Chương 37: Bảo bối, lả lướt quyết

“Đại gia gia, đừng a! Ta còn có đại sự cùng ngươi nói nha!!”

“Hừ, ta nếu là lại nghe ngươi lừa dối, ta liền cùng ngươi từ mặt!”

Thủy Ngâm Thiền vô ngữ, ngài vốn ban đầu tới liền cùng ta cùng từ mặt.

Mắt nhìn Thủy Mặc Miễn muốn động thủ với nàng, Thủy Ngâm Thiền lúc này mới không nhanh không chậm địa đạo một câu: “Đại gia gia, ta tiến, giai.”

Thủy Mặc Miễn động tác hỗn độn, ngơ ngẩn mà đứng ở tại chỗ.

Đêm lời này nhẩm lại vài lần nữa, Thuỷ Mặc Miễn miệng há to hết cở, cằm như muốn rơi xuống đất.

Huyền…… Huyền sĩ?!

“Huyền sĩ?” Thủy Mặc Miễn thanh âm bởi vì kích động trở nên nghẹn ngào.

Thủy Ngâm Thiền bình tĩnh mà gật đầu, “Trong lúc ta bế quan, liền chính thức bước vào Sĩ giai, là một người Huyền Sĩ.”

Thuỷ Mặc Miễn cảm thấy ở yết hầu của mình có chút nghẹn lại, cao hứng đến nói không nên lời.

Lúc này, Thủy Ngâm Thiền lại không che lấp Huyền võ, uy áp của Huyền sĩ sơ cấp trong khoảnh khắc phóng ra.

Theo lý thuyết, Huyền sĩ sơ cấp vốn cách rất xa Huyền sĩ trung cấp, uy áp này đối Thuỷ Mặc Miễn sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào, nhưng Thuỷ Mặc Miễn lại mơ hồ cảm nhận được một loại áp bách, dù cho loại cảm giác này rất mong manh. Điều này đủ để chứng minh, tui vi Huyền võ của Thuỷ Ngâm Thiền ổn định, không phải cái loại hư vinh tạo tu vi giả dối.

“Đại gia gia, người làm sao vậy? Ngốc rồi?” Thủy Ngâm Thiền cảm thấy Thủy Mặc Miễn kinh ngạc thời gian quá dài, có điểm kỳ quái.

Thuỷ Mặc Miễm thu hồi cái cằm muốn rớt xuống đất của mình, bắt lấy bả vai của Thuỷ Ngâm Thiền, xách nàng đi đến từ đường của Thuỷ gia.

“Đại gia gia, nơi này tăm tối quá, người dẫn ta tới chỗ này làm gì?” Thuỷ Ngâm Thiền nhìn trước mắt từng hàng linh vị, nhịn không được mà nổi da gà mà chà xát hay cánh tay.

Thuỷ Mặc Miễn trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, chờ nàng ngoan ngoãn câm miệng, mới hướng đến đông đảo linh vị của tổ tiên, bùm một tiếng quỳ xuống.

“Đại gia gia?” Thuỷ Ngâm Thiền cả người kinh ngạc, vội vàng kều một tiếng.

Thuỷ Mặc Miễn đối với đông đảo linh vị cùng với bức hoả của tổ tiên, cung kính mà dập đầu ba cái, thanh âm còn mang theo một chút run rẩy, “Liệt tổ tiệt tông của Thuỷ gia tại thượng, mông tổ tông phù hộ, Thuỷ gia rốt cuộc lại xuất hiện một cái tuyệt thế thiên tài! Đời thứ hai mươi tám, gia chủ Thuỷ Mặc Miễn tại đây đảm bảo, chỉ cần Thuỷ Mặc Miễn ta còn ở Thuỷ gia một ngày, liền sẽ toàn lực bảo hộ đời thứ ba mươi Thuỷ gia – Thuỷ Ngâm Thiền an toàn, cật lực hỗ trợ nàng tu tập Huyền võ, bảo vệ lấy nhiều thế hệ Thuỷ gia bình an, bảo vệ cơ nghiệp trăm năm của Thuỷ gia!”

Nói xong lời này, Thủy Mặc Miễn nhìn về phía Thủy Ngâm Thiền.

Thuỷ Ngâm Thiền liền lập tức hiểu ý, quỳ xuống bên cạnh hắn, biểu tình nghiêm nghị mà bái tam lễ với liệt tổ liệt tông, trịnh trọng nói: “Thuỷ Ngâm Thiền tôn tử đời thứ ba mươi của Thuỷ gia tại đây xin thề, ngày sau chắc chắn sẽ nỗ lực tu luyện Huyền võ, làm một tấm gương sáng của Thuỷ gia, người bảo hộ ta, ta sẽ bảo hộ người, người đối xử tốt với ta, ta sẽ đối xử tốt với người, ta nhất định sẽ bảo vệ cơ nghiệp trăm năm của Thuỷ gia, đem toàn bộ sức mạnh phát huy đến cùng cực. Bất luận kẻ nào cản trở ta, chết, bất luận kẻ nào khinh nhục Thuỷ gia, chết!”

Lời vừa nói cực kỳ lãnh ngạnh, đặc biệt hai câu cuối, Thuỷ Mặc Miễn nghe được trong lòng đột nhiên có chút cảm động.

“Thiền nha đầu, lại đây cùng ta.” Thuỷ Mặc Miễn vừa nói, liền đưa Thuỷ Ngâm thiền đi đến một bức hoạ phía trước.

Đây là một bức hoạ của tổ tiên nằm ở trung tâm cũng là bức hoạ lớn nhất, đoán chừng cao bằng một người.

Trong hoạ là mọt vị bạch y nam tử rất tuấn tú, khoanh tay mà đứng, cằm nhẽ nhếch, khí thế cuồng ngạo, một đôi mắt bễ nghễ nhìn về phía trước, mắt sáng như đuốc, trong đáy mắt có vài phần khinh thường, từa hộ trong mắt hắn nhìn đến không phải người, mà là một đám kiến.

Thủy Ngâm Thiền chỉ liếc mắt một cái liền đoán được thân phận của vị tổ tiên này.

“Thủy Uẩn Hàn tổ tiên?”

“Hồ nháo, sao có thể gọi thẳng tên huý của tổ tiên!” Thủy Mặc Miễn trách cứ nàng một câu.

Thủy Ngâm Thiền thè lưỡi. Đại gia gia thật là cổ hủ, tên này sinh ra còn không phải là để người ta kêu sao.

“Đại gia gia, vị tổ tiên này rất có khí thế nha, ta nhìn thấy hắn phản phất một cái khí thế của ngường đứng đầu thiên hạ.” Thuỷ Ngâm Thiền nhịn không được mà cảm khái nói, thuận tiện dời đi một chút lực chú ý.

Thủy Mặc Miễn nghe vậy, giữa mày toát ra sắc khí tự hào, “Hàn tổ tiên 22 tuổi liền đã là Huyền vương, không đến 30 tuổi thành một Huyền hoàng, khí thể của hắn tất nhiên không giống người thường. Hắn chính là niềm kiêu ngạo của Thuỷ gia, cũng là thần thoại của toàn bộ Vân Thuỷ quốc!”

“Nga, vị này tổ tiên thật lợi hại, bất quá, lợi hại như vậy đến cuối cùng tại sao lại chết… Đi về cõi tiên đâu?” Thủy Ngâm Thiền thầm nói.

Lời này vốn chỉ là do Thuỷ Ngâm Thiền lỡ lời, nào ngờ Thuỷ Mặc Miễn nghe xong sắc mặt khẽ biến sắt.

“Đại gia gia, không lẽ cái chết của vị tổ tiên này liên luỵ đến ai đó nên không thể để cho ai biết bí mật này?” Đôi mắt sắt bén của Thuỷ Ngâm Thiền phát hiện ra điều bất thường, liền lập tức hỏi.

“Ngươi đừng phỏng đoán lung tung, cái sự kiện kia cũng không phải bí mật hì.” Thuỷ Mặc Miễn biện bạch liếc mắt nhìn Thuỷ Ngâm Thiền một cái, giải thích nói: “Tuy rằng chuyện của mấy trăm năm trước ta cũng không chính mắt mình nhìn thấy, nhưng theo nguồn tin đáng tin cậy kể lại, vị Hàn tổ tiên này bởi vì tính cách quá mức cuồng vọng, cho nên kết không ít thù, cuối cùng bị kẻ thù liên hợp lại treo cổ.”

“Ấy! Thảm như vậy?” Thủy Ngâm Thiền nhịn không được trừng mắt.

Thuỷ Mặc Miễn than mạnh một tiếng, “Cho nên ta mới kêu ngươi hành sự không được quá mức khoa trương, cứ cho ngươi lợi hại, cũng không thắng nổi đám tiểu nhân ám toán. Cùng lắm, lần này xem ngươi cũng hiểu được đôi chút còn biết dùng huyền ẩn đan che giấu tu vi, ta cũng yên tâm, hai tử ngươi cũng biết làm việc có chừng mực.”

Thủy Ngâm Thiền không khỏi nhướng mày, “Đại gia gia nói, Thiền Nhi ghi nhớ.”

Lễ bái tổ tiên xong, Thủy Ngâm Thiền lại bị Thủy Mặc Miễn đưa vào mật thất.

“Lời nói lần trước, hiện tại ta cũng nên thực hiện.” Thuỷ Mặc Miễn vuốt vuốt râu, làm một bộ dạng thần bí.

“Đại gia gia muốn đưa ta bảo bối?” Thủy Ngâm Thiền đôi mắt tức khắc sáng, cười đến liệt miệng.

Thuỷ Mặc Miễn tức giận hung hăng liếc mắt nhìn nàng một cái, “Vừa nói tới bảo bối, đôi mắt của ngươi đều hoá thành sao bay lên trời.”

Thuỷ N Ngâm Thiền cười ngâm ngâm nói: “Ta chính là thích bảo bối. Đại gia gia ngài là gia chủ của Thuỷ gia, tay đưa ra bảo bối cũng không thể quá khó coi.”

“Ngươi đúng là một tiểu quỷ!” !” Thủy Mặc Miễn cười mắng, sau đó làm trò trước mặt nàng mở ra một cái ám cách, từ giữa lấy ra một khối thiếu giác cũ nát làm từ da trâu.

Thủy Ngâm Thiền liếc mắt ngó qua một cái, thấy được ba chữ to trên thư thượng: Lả lướt quyết.

“Đại gia gia, đây là?”

Từ này trên cuốn thượng thư làm từ da trâu cũ nát cấp độ không khó suy đoán, cuốn trục này ít nhất cũng mấy trăm năm trở lên.

Thủy Mặc Miễn nói: “Đây là Hàn tổ tiên lưu lại một quyển tâm quyết, nội tàng càn khôn.”

“Nội tàng càn khôn? Cái gì càn khôn?” Thủy Ngâm Thiền tò mò hỏi.

Thủy Mặc Miễn ho khan một tiếng, “Nhiều thế hệ gia chủ đều lộ trình mặt có giấu càn khôn, nhưng này càn khôn rốt cuộc là cái gì, ta đến nay còn không có phát hiện.”

“Phốc ——” Thủy Ngâm Thiền không nhịn được mà cười ra một tiếng.

Thủy Mặc Miễn liếc mắt trừng nàng một cái, nàng mới lập tức bưng kín miệng.

“Này có cái gì buồn cười? Quyển sách này chính là Hàn tổ tiên sở lưu, ta tư chất không bằng hắn, đọc không hiểu huyền bí bên trong cũng là bình thường.”

Thủy Ngâm Thiền nga một tiếng, “Cho nên đại gia gia mới đem chủ ý đánh tới ta trên đầu?”

“Nha đầu thúi, bảo quản quyển tâm quyết này thật tốt, nếu mà đánh mất, xem ta làm thế nào dạy dỗ ngươi!”

“Đại gia gia, ngài vẫn là thôi đi, chưa gì ngàu liền buông lời lẽ hung ác, ngài bỏ được ta sao?”

Thủy Mặc Miễn:……

back top