Nghe Trác Vân Nhã Nhi nói như vậy, trong lòng Thủy Mặc Miễn khiếp sợ không thôi.
Hỏa tông sư là linh thú hỏa tính, tính cách thô bạo, rất khó thuần phục, nói gì đến hỏa tông sư năm trăm năm, tương đương với cấp độ Sơ cấp đại Huyền Sư.
Nhị hoàng tử Trác Vân Ế Thiên thế mà lại muốn thuần phục một con Hỏa Tông Sư năm trăm năm?
Rốt cuộc Trác Vân Ế Thiên đã tu luyện đến cấp bậc nào của Huyền Võ?!
Chỉ là không đợi Thủy Mặc Miễn cùng mấy vị trưởng lão vẫn còn đang không biết trình độ tu luyện huyền võ của Nhị hoàng tử đến mức nào, động tác kế tiếp của Trác Vân Nhã Nhi đã làm mọi người trầm mặt.
Thư từ hôn màu đỏ được ném trên bàn, ba chữ Thư từ hôn to tướng đến cả người gần mù cũng có thể nhìn rõ.
Mà động tác của Trác Vân Nhã Nhi còn như vô tình mang ý nghĩa làm nhục.
"Ngũ công chúa đây là ý gì?" Tứ trường lão Thủy Mặc Dương tính tình có chút nóng liền ra tiếng chấp vấn.
Trác Vân Nhã Nhi cười ưu nhã, thế nhưng lời nói ra thật không dễ nghe "Mắt tiền bối không tốt sao, như thế nào ba chữ thư từ hôn to thế kia lại không thấy?"
Tứ trưởng lão Thủy Mặc Dương tức giận đến trừng mắt, hận không thế đem tiểu nha đầu trước mắt chửi một trận.
Cho dù nha đầu phế vật kia không xứng với nhị hoàng tử, nhưng Ngũ công chúa cùng Nhị hoàng tử cũng thật quá đáng.
Sắc mặt Thủy Mặc Miễn âm trầm đi xuống, "Ngũ công chúa, Thủy mỗ cũng biết nha đầu kia trời sinh đã là một phết vật, đúng thật là không xứng với nhị hoàng tử phong thái cao quý, nhưng Ngũ công chúa đừng quên hôn sự này là do tiên hoàng định ra, muốn từ hôn cũng không tới lượt các người đến!"
"Ngươi!" Trác Vân Nhã Nhi đang muốn tức giận, nhưng nhớ đến lời Nhị ca đã dặn, lập tức thu lại khí thế, ngọt ngào nói: "Tiền bối bới giận, Nhã Nhi thật sự không dám mạo phạm thánh ý, chỉ là chuyện này rất dài, chi bằng kêu người trong chuyện tới đây, Nhã Nhi sẽ nói rõ mọi chuyện với mọi người?
"Không cần kêu, ta đã tới".
Một tiếng nói lười biếng từ ngoài cửa truyền vào, người đến là một... Bạch y tiểu nha đầu.
Mọi người đồng thời nhìn về phía cửa, đều sợ tới trợn tròn mắt.
Thiếu nữ như từ màn đêm bước qua, một thân áo trắng nhuộm máu, trên người vô số vết thương do roi để lại, có chút huyết nhục đã không nhìn ra hình dạng ban đầu, nhìn qua thật khiến người khác sợ hãi. Nhưng những thứ này không phải là chủ yếu.
Chủ yếu chính là khuôn mặt kia!
Hơn nửa khuôn mặt của thiếu nữ như một con cóc kinh tởm, còn kéo dài đến tận cổ.
Trên trán dày đặc vết máu chưa khô, xen lẫn trong vết máu chính là một lỗ thủng thật lớn.
Hơn nữa từ lúc đi ra, ánh mắt thiếu nữ vẫn luôn tĩnh mịch, giống như quỷ linh ác sát từ địa ngục đi ra.
"A~~~ Có quỷ!" Trác Vân Nhã Nhi vừa nãy còn kiêu ngạo cùng ương ngạnh đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó trốn sau hộ vệ Đại huyền sư kia.
"Ngươi... ngươi ngươi!" Ngũ Trưởng lão Thủy Mặc Nghị chỉ vào Thủy Ngâm Thiền "Ngươi" nửa ngày "Ngươi là... Thiền nha đầu?"
Thủy Ngâm Thiền thấy Ngũ gia gia cũng không đối sử tệ bạc với nàng liền gật đầu một cái, còn nhẻm miệng cười đầy hảo hữu.
Chính là nàng đã quên hiện tại mình rất giống quỷ, khi cười chính là sấu càng thêm xấu.
Chờ đến khi nàng nhớ đến hiện tại, Trác Vân Nhã Nhi đã muốn nôn đến đầy đất.
Thủy Ngâm Thiền vô tội nhún vai, việc này thật sự không thể trách nàng. Vốn dĩ nàng muốn về phòng ngủ một giấc, nào biết trong phòng nàng có một tên ngu xuẩn nào thả rắn độc.
Hơn nữa, trong lòng nàng luôn có một âm thanh muốn nàng đến phòng này.
Thủy Ngâm Thiền biết, đó là chấp niệm trước khi chết của nguyên chủ.
Nếu nàng đã sử dụng thân xác của nguyên chủ, cũng nên thỏa mãn một chút nguyện vọng của nguyên chủ.
Nhưng là, khi nàng bước vào trong đại sảnh, cỗ chấp niệm kia đã tan thành mây khói.
Nhị hoàng tử Trác Vân Ế Thiên, hắn hôm nay không tới.
Lúc này, một chút chấp niệm của nguyên chủ vẫn luôn kiên trì cũng tan đi.
Thủy Ngâm Thiền cặp mắt có chút lười nhát nhìn đế thư từ hôn trên bàn, khóe miệng liền câu lên một nụ cười đầy mỉa mai.
Thiên chi kiêu tử? Bất quá cũng chỉ như vậy.
Mắt chó không nhìn lên cao... Ngu ngốc!