Phế sài nghịch thiên: Tà Vương bá sủng cuồng phi

Chương 7: Từ hôn, chỉ có thể ta lui!

Lúc này đây, không đợi Trác Vân Nhã Nhi động thủ, Thủy Mặc Miễn đã đi trước một bước lạnh giọng mở miệng, “Ngũ công chúa thật không xem gia chủ ta và Thuỷ gia để vào mắt, người của Thuỷ gia ta muốn phạt như thế nào lại đến lượt người ngoài như Ngũ công chúa định đoạt?”

“Lão già ngươi, bản công chúa kêu ngươi một tiếng tiền bối, đó là nể mặt ngươi lắm rồi!”

Trác Vân Nhã Nhi bừng bừng lửa giận, lúc này bất chấp tất cả, lãnh giọng nói: “Nếu Thuỷ gia các ngươi không biết tốt xấu như thế, vậy từ nay về sau Thuỷ gia không cần thu nhận huyền tinh do hoàng gia cung cấp nữa.

Lời vừa nói ra, mọi người đồng thời biến sắc.

Duy nhất chỉ có Thuỷ Ngâm Thiền mơ hồ.

Huyền tinh là cái quỷ gì? Trong trí nhớ của nàng sao không có?

Xem mặt mấy trưởng lão cùng đại thúc đều cứng đờ, Thuỷ Ngâm Thiền phỏng đoán huyền tinh hẳn là một đồ vật rất quan trọng, ít nhất là có quan hệ tơi tu luyện huyền võ.

Trác Vân Nhã Nhi thấy mấy lão già kia trên mặt trầm mặc, trên mặt liền biểu hiện vẻ đắc ý.

Thuỷ Mặc Miễn trầm mặt xuống, sau một hồi suy nghĩ cuối cùng cũng trầm giọng mở miệng nói: “Nếu đây là ý của Hoàng Thượng thì cứ làm như vậy đi. Thuỷ gia không có hoàng thất cung cấp huyền tinh làm sao có thể trở thành Thanh thành đệ nhất thế gia!”

“Gia chủ hãy suy nghĩ lại!”Nhị trưởng lão lập tức thấp giọng khuyên can.

Thuỷ Mặc Miễn sắc mặt không thay đổi nói: “Nhị hoàng tử đã có ý từ hôn, Ngũ công chúa cũng đã đưa thiếp tới, mong người trở về chuyển lời với Nhị hoàng tử cùng Hoàng Thượng, Nhị hoàng tử là một thiên tài, Thuỷ gia ta đích thực là trèo cao không nổi, hôn sự trước kia xem như bỏ đi! Thuỷ gia chúng ta không phải là không báo đáp hoàng ân!”

Trác Vân Nhã Nhi nghe xong lời này, trên mặt biểu hiện một chút chột dạ, nhưng nàng vẫn ưỡn ngực nói: “Thuỷ gia chủ quả là thức thời. Bất quá, chuyện này không thể trách hoàng gia không giữ lời, nhị hoàng huynh ta là nhân tài tuyệt thế, về sau người bên cạnh không thể là một phế vật đến huyền khí cũng không có.”

Nói đến đây, Trác Vân Nhã Nhi khinh thường liếc nhìn Thuỷ Ngâm Thiền một cái, “Bất quá, cái thứ phế vật này nếu không ngại làm một nha hoàng làm ấm giường không biết chừng hoàng huynh ta còn suy xét lại một chút. Cùng lắm trong lúc làm việc chê mặt nàng ta lại.”

Thuỷ Ngâm Thiền vẫn luôn bàng quan điềm mặc, nghe đến đây đôi mắt nàng có hơi nâng lên, trong mắt hiện lên tia sát khí.

Nha hoàng ấm giường?

Trác Vân Ế Thiên này đúng thật là thật là có mặt mũi!

Thuỷ Ngâm Thiền bước đi ưu nhã đến trước bàn, vươn hai tay cầm lấy tấm thiếp đỏ tươi kia lên tay.

Trác Vân Nhã Nhi nhìn phế vật kia cầm lấy thiếp từ hôn, khoé miệng giương lên, khinh thường căm ghét nói: “Đây là thư từ hôn do chính hoàng huyên ta viết, trên mặt có hạ ngọc tỷ do phụ hoàng đóng giấu, phê vật ngươi hiện tại nên chết tâm đi! Bản công chúa nói cho ngươi nghe, đừng tưởng rằng lúc trước cha mẹ ngươi lấy tánh mạng ra cứu hoàng gia ta thì ngươi liền… Ngươi, ngươi thứ phế vật này đang làm cái gì!”

Trác Vân Nhã Nhi lời nói còn chưa dứt liền bị phế vật kia làm đến kinh sợ rồi.

Này… Này phế vật ngươi lại đem thư từ hôn xé bỏ!

Thuỷ Ngâm Thiền đem thư từ hôn xé nát ném vào mặt Trác Vân Nhã Nhi, ngữ điệu có chút lười biếng nói: “Muốn từ hôn cũng không tới phiên Trác Vân Ế Thiên hắn! Ngươi đâu, lấy bút mực tới!”

Dứt lời, không một ai nhút nhích.

Thuỷ Ngâm Thiền nghi hoặc nhìn một vòng, phát hiện mọi người đều kinh ngạc.

“Đại gia gia, nay Nhị hoàng tử muốn thôi ta, bất quá chỉ có thể là ta thôi hắn!”

Thuỷ Ngâm Thiền nhìn thắng vào mắt Thuỷ Mặc Miễn, trong mắt phãn phất chút lực đạo.

Rõ ràng là một nha đầu xấu xí đến cực điểm, rõ ràng là một thiếu nữ chỉ mới mười bốn tuổi vậy mà trong đáy mắt nữ tử này lại có một loại khí thế đứng đầu thiên hạ, chân thật đến đáng tin.

“Tốt, tốt!” Thuỷ Mặc Miễn trong mắt nổi lên một tia gơn sóng, liền nói to hai tiếng tốt.

Vung tay lên, lập tức liền có hạ nhân đưa lên giấy và bút mực.

Thuỷ Ngâm Thiền chấp bút, trong khoảng khắc, mấy hàng chữ to xuất hiện trên giấy:

Trác Vân Ế Thiên, xem thường tôn trưởng, cuồng vọng tự đại, mắt chó xem thường người khác, thật không tương xứng. Nay từ hôn, về sau gả cưới không liên quan đến nhau. Nếu như có vi phạm, biến thành chó, heo.

Lại biết ba chữ thật là to Thuỷ Ngâm Thiền.

Rồng bay phượng múa, bừa bãi di chuyển.

Chữ viết đến tiêu sái không thể kiềm chế được, mấy trưởng lão cùng đại bá xem đến khoá miệng nhích lên.

back top