Phế sài nghịch thiên: Tà Vương bá sủng cuồng phi

Chương 9: Âm hiểm, lão thất phu

Đối với việc tặng một viên phục nhan đan, Thuỷ Mặc Miễn không có chút nào đau lòng, ngược lại nhìn Thuỷ Ngâm Thiền vẻ mặt đầy sẹo, hơi hơi nhíu mày, thở dài: “Quả nhiên vẫn chỉ là một đan dược cấp 2.”

Thuỷ Ngâm Thiền vuốt ve khuôn mặt chằn chịt vết sẹo của mình, vẻ mặt đầy “cảm kích” mà nhìn Thuỷ Mặc Miễn, không biết nghĩ đến cái gì, miệng nhỏ đột nhiên bẹp một tiếng, bật khóc nức nở, “A a a, đại gia gia, người phải làm chủ cho Thiền Nhi a~~”

Đối với Thuỷ Ngâm Thiền mà nói, giả heo ăn thịt hổ nàng làm rất giỏi, giả nhu nhược như tiểu bạch liên thì lại rất kém.

Cũng may Thuỷ Ngâm Thiền hiện tại mặt bị huỷ, biểu cảm trên mặt không rõ ràng, bằng không nhìn biểu cảm trên mặt nàng khóc giả dối như vậy, mấy lão già kia sớm đã nhìn ra.

“Mảnh mai tiểu bạch liên” đem sự tình ngọn ngành, không thêm mắm dặm muối mà kể lại hết.

Thuỷ Ngâm Thiền thật ra cũng muốn cho thêm chút dấm, nhưng sau lại mới phát hiện ra, nguyên chủ chết thê thảm như vậy không nên kể ra.

Lời vừa nói ra, tất cả mọi ngươi ở đây sắc mặt đều khó coi đến cực điểm.

Đặc biệt là Nhị trưởng lão Thuỷ Mạc Lệ là phụ thân của Thuỷ Nhạc Trượng mà Thủy Nhạc Trượng lại là phụ thân của Thuỷ Ngâm Tuyết, ở đây nghe được hết thẩy những gì nàng ta làm, tự nhiên là vì yêu thương đích nữ của mình mà trong mắt hiện lên một tia chột dạ.

Tiểu nha đầu Tuyết Nhi kia tính tình như nào, bọn họ sớm đã biết rõ.

Nha đầu kia, thế mà lại gây thêm phiền toái!

Nhưng mà lần này còn tốt, cũng chỉ là huỷ dung, cũng không giết người. Nhị trưởng lão nghĩ đến như thế.

Thuỷ Ngâm Thiền vừa nhìn thấy bộ dạng của Nhị trưởng lão, liền biết trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, trong lòng nàng không khỏi cười lạnh một tiếng.

Đúng là lão già đáng chết!

Nếu ta mà huỷ hoại mặt Thuỷ Ngâm Tuyết, đánh đến mức nàng ta tróc da tróc thịt, ngươi có để lộ ra dáng vẻ này không?

Không cùng cha mẹ sinh ra, sẽ không giống nhau, thuỷ ngâm thiền có thể hiểu. Nhưng mà ----

Tổn thương toàn thân Thuỷ Ngâm Thiền nàng như vậy mà có thể an toàn mà lui? Nằm mơ!

“Tuyết nha đầu đúng là làm loạn, nay tình tình càng ngày càng kiêu căng, sau này khó mà thành tài. Lúc này nếu còn không nghiêm trị thì đợi đến lúc nào, về sau không biết còn gây ra đại hoạ gì!” Nghe xong ngọn ngành câu chuyện Thuỷ Mặc Miễn nghiêm mặt nói, quả nhiên là tính toán việc công xử theo phép công.

Tứ trưởng lão cùng Ngũ trưởng lão đều không lên tiếng, tự nhiên là đồng ý cách làm của Thuỷ Mặc Miễn.

Nhị trưởng lão cùng Thuỷ Nhạc Trượng nghe xong mà trong lòng nhảy dựng, Thuỷ NhạcTrượng trức tiếp lên tiếng cầu xin, “Đại bá, Tuyết Nhi còn nhỏ, không hiểu chuyện, ngài tạm tha cho nàng ta lần này đi! Lần này trở về ta nhất định sẽ giáo huấn đứa nhỏ này thật tốt.”

“Ha ha, tam thúc những lời này của người cũng thật là nực cười, nếu ta không cẩn thận chọc mù hai mắt
Thuỷ Ngâm Tuyết, phế đi đan điền của nàng ta, người còn sẽ cho rằng tuổi còn nhỏ nên không hiểu chuyện sao? Tam thúc, cũng không nên quá thiên vị như vậy, người quá thiên vị nhi nữ của mình rồi. Đại gia gia công chính vô tư, người cũng đừng làm cho đại gia gia khó xử.”

Thuỷ Ngâm Thiền nói thêm một câu làm Thuỷ Nhạc Trượng mất hết mặt mũi.

Thuỷ Mặc Miễn công chính vô tư, Thuỷ Nhạc Trượng kia nếu còn nói thêm câu nào nữa, đó chính là quang minh chính đại chống đối gia chủ xử phạt theo phép công.

“Làm càn, trưởng bối nói chuyện, há phải nơi để phế vật ngươi xen mồm vào!” Nhị trưởng lão đạp bàn một cái, hướng về Thuỷ Ngâm Thiền quát lớn một tiếng đến chói tai.

Tuy nói là tiếng quát đến chói tai nhưng lại mang theo một tia huyền khí, chấn động đến lục phủ ngũ tạng của Thuỷ Ngâm Thiên khiến nàng run lên.

Lão già chết tiệt!

Thuỷ Ngâm Thiền trong mắt lửa giận đùng đùng, lại bị nàng cố gắng đè ép xuống.

Hiện tại không phải là thời điểm thích hợp, nàng không thể vì lão già thối này, tuỳ tiện ra tay làm bị thương đến chính mình, hơn nữa cũng sẽ khiến mấy vị trưởng lão khác có ấn tượng kém về nàng.

Ở đây nàng không có người nào có thực lực bảo hộ, Thuỷ Ngâm Thiền đương nhiên phải tìm cho mình một cái ô.

Không còn nghi ngờ gì nữa gia chủ Thuỷ Mặc Miễn chính là chiếc ô che chắn tốt nhất cho nàng.

“Lão nhị, ngươi thân là trưởng lão của Thuỷ gia, càng phải hiểu thế nào là thông tình đạt lý.” Thuỷ Mạc Miễn nhàn nhạt liếc mắt nhìn Thuỷ Mặc Lệ, hướng ngoài cửa quát: “Người đâu, đi đem Thuỷ Ngâm Tuyết đến đây cho ta.”

Bị người mang đến Thuỷ Ngâm Tuyết còn chưa biết xảy ra chuyện gì, nàng lúc nảy còn đang ở phòng trang điểm, chải chuốc thì đã bị người gọi tới đây.

“Gia gia, đại gia gia, các người đều ở đây a, Nhị hoàng tử đâu? Chưa gì đã đi rồi?” Thuỷ Ngâm Tuyết nhàn nhạt hỏi, vừa vào cửa liền nhìn đông nhìn tây.

Mọi người xem nàng trang điểm loè loẹt, xiêm y lộng lẫy, lại còn không biết tâm tư của nàng.

Thuỷ Ngâm Thiền lập tức mắt trợn trắng.

Nhìn nàng ta xem chẳng khác nàng một con công loè loẹt, còn trông cậy vào Nhị hoàng tử coi trong nàng ta?

Gia nhân tưởng chừng người vừa tới là một con gà rừng!

#Chú thích: “Mảnh mai bạch liên hoa” – hoa sen trắng yếu đuối

back top