Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi

Chương 28: Cung Ly Lạc nổi giận

Bởi vì Cung Ly Lạc dâng tấu xin tứ hôn, Vô Ưu nghĩ, rất nhanh sẽ đụng ngã Cung Ly Lạc, tâm tình thật tốt.
"Ca ca, buổi tối, Vô Ưu sẽ xuống bếp, ngươi muốn ăn cái gì, Vô Ưu làm cho ngươi!" Vô Ưu nói xong, ha ha nở một nụ cười.
Cung Ly Lạc bật cười, ôn nhu với Vô Ưu, "Để ca ca làm, Vô Ưu muốn ăn cái gì đây?"
"Ăn ngươi!" Nghĩ cũng không nghĩ, Vô Ưu bật thốt lên.
Cung Ly Lạc bật cười, "Nữ hài tử, cũng không thể mở miệng ngậm miệng, đều là chuyện này!"
Vô Ưu le lưỡi một cái, kéo Cung Ly Lạc đi tới nhà bếp, "Ca ca, ta nhóm lửa giúp ngươi!"
"Không cần!"
"Ca ca, ta rửa nồi giúp ngươi!"
"Không cần!"
"Ca ca, ta cắt thức ăn giúp ngươi!"
"Không cần!"
"Ca ca, ta rửa rau giúp ngươi!"
"Không cần!"
Cái gì cũng không cần, Vô Ưu hơi cáu, "Ca ca, ta ăn cơm giúp ngươi!"
"Không cần!"
Cung Ly Lạc phản ứng tự nhiên, trong nháy mắt giật mình, vội vàng giải thích, "Vô Ưu, không phải. . . . . ."
"Ca ca, ngươi không cho ta cơm ăn, ta tức giận!"
"Không phải, Vô Ưu, ca ca không có ý đó, ca ca chỉ là, thuận miệng trả lời. . . . . ."
Cung Ly Lạc giải thích.
Trời mới biết, hắn hận không được moi cả trái tim ra cho Vô Ưu, những món đồ tốt đẹp nhất thế gian, cũng lấy đưa cho nàng.
Làm sao không cho nàng cơm ăn.
"Ca ca, ta không có ý định tha thứ cho ngươi!"
Cung Ly Lạc nghe vậy khẩn trương, "Vô Ưu, đừng, đừng, ca ca sai rồi, ca ca quả thật đã sai rồi, ngươi nói, ngươi muốn như thế nào, mới bằng lòng tha thứ cho ca ca!"
Vô Ưu chính là chờ những lời này.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần nàng vừa nói những lời này, Cung Ly Lạc đều sẽ moi tim móc phổi cầu xin nàng tha thứ, bằng bất kỳ giá nào.
Vô Ưu cười ha ha, ôm lấy cánh tay Cung Ly Lạc "Ca ca, đây chính là ngươi nói đó, một hồi, ngươi chờ Vô Ưu trổ tài, làm một bữa cơm tối mỹ vị cho ca ca ăn, chỉ là, ca ca không thể nhàn rỗi, ca ca phải giúp Vô Ưu nhóm lửa, phải giúp Vô Ưu rửa rau, phải giúp Vô Ưu cắt thức ăn, còn phải giúp Vô Ưu. . . . . ."
Cung Ly Lạc lấy lại tinh thần sau khi hoảng hốt lo sợ, thản nhiên nhếch môi, "Ngươi, Tiểu Phiến Tử!"
Thật ra thì, Cung Ly Lạc vẫn không nỡ để Vô Ưu xuống bếp.
Hắn cảm thấy, Vô Ưu của hắn, chỉ cần ngồi ở bên bàn, nước miếng chảy ròng nhìn hắn nấu cơm là tốt rồi.
Nấu cơm cho người trong lòng, đó là hạnh phúc, Cung Ly Lạc, yêu đến mức không sợ chết.
Trên bàn cơm, bốn mặn một canh, mặn chay phối hợp.
Màu sắc hương vị đều đủ.
"Ca ca, bắt đầu!"
Cung Ly Lạc cười, cầm đũa lên, gắp đồ ăn, đặt vào trong chén Vô Ưu, "Vô Ưu cực khổ rồi, ăn nhiều một chút!"
Vô Ưu cũng gắp đồ ăn đặt vào trong chén Cung Ly Lạc, "Ca ca cũng cực khổ, ca ca ăn nhiều một chút!"
Nhìn nhau cười một tiếng.
Ái tình nồng đậm lưu luyến, vào giờ khắc này, phát sinh vô hạn.
Vô Ưu thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Cung Ly Lạc, Cung Ly Lạc cũng thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Vô Ưu, một khắc kia khi hai ánh mắt gặp nhau, hai người cũng không nhịn được đỏ mặt.
Kiếp trước Vô Ưu là một cô nhi, sau lại bị tổ chức sát thủ mua, bồi dưỡng, vĩnh viễn cũng không quên, ở trong rừng rậm nguyên thủy của Châu Phi chém giết, một vạn người, đi ra khỏi đó chỉ có một mình nàng.
Máu me khắp người, từ lúc đó trở đi, nàng thì sẽ không yêu nữa.
Cho đến khi tới dị thế, Cung Ly Lạc chen ngang, nuôi dưỡng nàng lớn lên, gian khổ trong đó, chỉ có Cung Ly Lạc biết.
Nhưng, Cung Ly Lạc chưa từng ghét bỏ nàng, coi nàng như trân bảo, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Chỉ là, cũng may, cuối cùng nàng cũng gả cho hắn.
Trở thành thê tử xứng với hắn, thê tử, người nhà.
Vô Ưu nghĩ, ăn cơm cũng ngon hơn.
Ảnh vệ đi vào phòng ăn, nhìn Vô Ưu một cái, Cung Ly Lạc thản nhiên mở miệng, "Nói đi, Vô Ưu không phải người ngoài!"
Ảnh vệ nuốt một ngụm nước bọt, trấn định tâm thần, mới lên tiếng, "Vương Gia, trong hoàng cung, truyền đến tin tức, hoàng thượng, bảo Thôi công công đốt tấu chương xin tứ hôn!"
"Két. . . . . ."
Vô Ưu vừa dùng lực đã bóp gãy đũa sứ trên tay phải, tay cầm thành quả đấm, trong lòng bàn tay dần dần có máu tràn ra.

"Vô Ưu. . . . . ." Cung Ly Lạc kêu lên.
Vô Ưu không nói, lấy tay nắm cơm, nhét vào miệng, hoàn toàn không chú ý trên hạt cơm, dính máu của nàng.
Trong con ngươi, hận ý cuồn cuộn.
Lão tử này, nếu như không phải nể mặt Cung Ly Lạc, tối nay, nàng sẽ tiến cung, lấy thủ cấp của hắn, làm bóng đá.
Cung Ly Lạc cầm tay bị thương của Vô Ưu, đau lòng không dứt, "Đúng là ngốc tử, muốn hắn tứ hôn, có thiên thiên vạn vạn phương thức, cần gì phải đả thương mình. . . . . ."
Để cho tâm hắn cũng đau.
Vô Ưu không nói gì, nặng nề đặt chén lên bàn, nhìn Cung Ly Lạc, "Ca ca. . . . . ."
Sớm có người bưng nước tới, lấy thuốc ra, Cung Ly Lạc tự mình, tỉ mỉ rửa sạch vết thương cho Vô Ưu, bôi thuốc, băng bó, làm liền một mạch.
Khoát tay, ý bảo mọi người đi xuống, nhẹ nhàng kéo Vô Ưu, ôm vào trong ngực, "Vô Ưu, như vậy đi, để không thất vọng, trước lấy tên cho ngươi!"
Hắn hứa sẽ cho nàng một đời Vô Ưu.
Vô Ưu ngửa đầu nhìn Cung Ly Lạc, nước mắt không nhịn được rơi xuống, "Ta chỉ đơn thuần muốn gả cho ngươi, muốn làm thê tử của ngươi, làm người thân thật sự của ngươi, lại khó khăn như vậy sao?"
"Không, Vô Ưu, ngươi chờ ta, ngay bây giờ ta sẽ vào cung, Vô Ưu, ngươi sẽ là thê tử của ta, cả đời này, thê tử duy nhất, người thân duy nhất!"
Cung Ly Lạc nói xong, giơ tay lên tự tay lau đi nước mắt trên mặt Vô Ưu, "Vô Ưu, đừng khóc, ngươi vừa khóc, còn khó chịu hơn giết chết ca ca!"
"Ô ô. . . . . ."
Cung Ly Lạc không dỗ còn tốt, vừa dỗ, Vô Ưu khóc càng đau lòng.
Mười năm.
Ba năm cơm nuốt không trôi, toàn dựa vào nước thuốc, chất độc để duy trì sinh mạng, hai năm cố gắng luyện tập lật người, hai năm luyện tập đi bộ, ba năm cố gắng luyện tập võ công, y thuật, vì cái gì.
Chính là vì trở lại bên cạnh hắn, tìm kiếm sự ấm áp lúc đầu.
"Vô Ưu đừng khóc, ca ca sẽ vào cung, nhất định sẽ mang thánh chỉ tứ hôn trở lại!"
Cung Ly Lạc nói xong, đứng dậy, đi ra ngoài.
Vô Ưu đột nhiên lên tiếng thấp giọng kêu, "Ca ca. . . . . ."
Cung Ly Lạc dừng bước.
"Ca ca, nếu như Vô Ưu muốn thiên hạ này, ngươi giúp Vô Ưu tranh. . . . . ."
Cung Ly Lạc nghe vậy, sống lưng thẳng tắp, "Tranh, đừng nói một Đông quốc, cho dù là nhất thống Tứ Quốc, ca ca cũng tranh cho Vô Ưu!"
Rời đi.
Vô Ưu khóc, khóc, ha ha nở một nụ cười.
Cửa hoàng cung.
Cung Ly Lạc cưỡi đại mã, kiếm chỉ thị vệ giữ cửa, lạnh lùng âm trầm, thực cốt hàn băng, "Mở cửa cung ra cho Bổn vương, nếu không, giết không cần hỏi!"
Sau lưng, cũng không có lấy một người.
Thị vệ giữ cửa nhìn Cung Ly Lạc, "Lạc vương, cửa cung đã đóng, Lạc vương có việc, xin đợi lâm triều. . . . . ."
Thị vệ kia còn chưa nói xong, đầu thân đã hai nơi.
Mà Cung Ly Lạc cưỡi đại mã như cũ, lạnh lùng thờ ơ.
"Mở cửa cung cho Bổn vương, nếu không, giết không cần hỏi. . . . . ."
Thị vệ thủ cửa cung thấy Cung Ly Lạc tiến tới, lập tức nói, "Lạc vương, mời ngài chờ, thuộc hạ truyền lệnh cho người bên trong, để cho bọn họ đi xin chỉ thị của hoàng thượng!"
Cung Ly Lạc lần nữa ra chiêu, một chiêu khiến thị vệ mất mạng, không chút nương tay.
Tay trái vận khí, một chưởng chém nát cổng vòm sơn hồng dầy cộm, xoay người lên ngựa, điều khiển ngựa vào cung.
Dọc đường, cấm vệ quân tiến lên cản đường, Cung Ly Lạc tay cầm trường kiếm, lạnh lùng quát, "Kẻ nào dám chặn đường ta, giết không tha. . . . . ."
Nói xong, rút trường thương bên hông ngự ra.
Máu, rải đầy trên con đường đến Ngự Thư Phòng, Cung Ly Lạc cưỡi đại mã, trường thương vừa xuất ra, cấm vệ quân bị dọa sợ đến mức lui về phía sau.
Tin đồn, năm năm trước, Lạc vương đã dùng trường thương này, trong một đêm, chém giết bốn mươi vạn tướng sĩ của tam quốc, mà Lạc vương, không mất một sợi lông.
Sau khi cấm vệ quân bắt đầu lui ra, Cung Ly Lạc trực tiếp điều khiển ngựa đến Ngự Thư Phòng.
Đông Hoàng Cung Diệu lúc nghe thấy tiếng ngựa hí, ngẩng đầu lên, nhìn Cung Ly Lạc cưỡi đại mã, trường thương trong tay vẫn còn rỉ máu, Đông Hoàng Cung Diệu gầm lên, "Cung Ly Lạc, ngươi muốn tạo phản sao?"
Cung Ly Lạc nghe vậy, không nói gì, trường thương giương lên, mạnh mẽ đánh về phía Đông Hoàng Cung Diệu, trực tiếp chém gãy bàn đọc sách trước mặt Đông Hoàng Cung Diệu.
"Tạo phản, ngươi cho rằng, nếu ta muốn tạo phản, ngươi sẽ giữ được ngôi vị hoàng đế này bao lâu, mười ngày, một tháng, hay là một năm?"
Tóc trắng tung bay, cả người run rẩy.
Hắn, giờ phút này, giống như Tu La từ địa ngục đến lấy mạng, không cần nói nhiều lời, đã làm cho người ta không rét mà run.
"Ta không quan tâm đến Hoàng vị, ngươi lại bức ta, ngươi thật sự cho rằng, ta vẫn còn là đứa trẻ mười lăm tuổi năm đó, dễ bắt nạt, dễ bị gạt, ngươi thật sự cho rằng, người muốn giết ta, đẩy ta tới nơi đầu sóng ngọn gió, chẳng lẽ ta không biết ngươi chân chân chính chính muốn bảo vệ người nào sao?"
"Ngươi cho rằng, ngươi bảo vệ được hắn. . . . . ."

back top