Cung Ly Lạc nói xong, trường thương chỉ Đông Hoàng Cung Diệu, trong con ngươi, tàn nhẫn khát máu, không hề có một chút ấm áp.
So với hàn băng ngàn năm, một thân thể, một linh hồn chi phối.
Đông Hoàng Cung Diệu nhìn, không khỏi rùng mình một cái.
Hắn biết, hắn biết rồi.
Là ai nói cho hắn biết. . . . . .
"Cung Ly Lạc, một mình ngươi, dám xông vào hoàng cung, mang theo đao kiếm vào cung, còn dám ở trước mặt trẫm, nói xằng nói bậy, ảnh vệ ở đâu, bắt nghịch tử này lại cho trẫm!"
Đông Hoàng Cung Diệu nói xong lời cuối cùng, tay nắm thành quyền, "Giết không tha!"
Thân thể hắn là hoàng đế uy nghiêm, không thể bị thương tổn.
Đông Hoàng Cung Diệu vừa dứt lời, lập tức có vô số ảnh vệ đi ra, những người này đều là cận vệ của Đông Hoàng Cung Diệu, hôm nay từng người một đều mặc hắc y, mang theo miếng lụa che mặt, nhanh chóng tấn công Cung Ly Lạc.
Cung Ly Lạc hừ lạnh, "Tài năng thấp kém. . . . . ."
Trường thương trong tay nhanh chóng phiên chuyển, gần như trong nháy mắt, đã chém giết mấy ảnh vệ.
Tóc trắng bay lượn, tất cả vô cùng tươi đẹp, tròng mắt đen trong nháy mắt biến thành đỏ thẩm, đôi môi cũng biến thành đỏ tươi.
Chém giết.
Vô số ảnh vệ tấn công Cung Ly Lạc, muốn giết Cung Ly Lạc.
Nhưng, giờ phút này Cung Ly Lạc, như U Linh(âm hồn, linh hồn người chết) lấy mạng, từng bước từng bước tiến sát Ngự Thư Phòng, mỗi một bước đi, bên cạnh lại có mấy ảnh vệ lần lượt ngã xuống.
Thi thể trên mặt đất, máu trên đất, trường thương trong tay, ra tay, thu tay lại, chỉ có giết chết.
Từ khi Đông quốc lập quốc cho tới nay, lần đầu tiên có người dám cầm binh khí giết người ở Ngự Thư Phòng, máu đầy đất, bên ngoài ngự thư phòng, cấm vệ quân đã sớm chuẩn bị vô số cung tên.
Cung Ly Lạc chưa từng quay đầu lại.
Hắn muốn cho Vô Ưu một nước, một nhà, cho nàng một đời không lo, hắn sẽ làm được.
Cho dù con đường phía trước đầy chông gai, chỉ cần có Vô Ưu ở đây, hắn nguyện ý để đôi tay nhuốm máu, lương tâm khốn khổ, chỉ vì để người hắn yêu, một đời không lo.
Đông Hoàng Cung Diệu thấy Cung Ly Lạc như vậy toàn thân run rẩy, giật mình, từng bước từng bước lui về phía sau, hét lớn, "Cung tiễn ở đâu, giết nghịch tử này cho trẫm. . . . . ."
Gần như sau một tiếng này của Đông Hoàng Cung Diệu, bên ngoài truyền đến một tiếng kêu mềm mại, "Ca ca, Vô Ưu tới giúp ngươi!"
Cung Ly Lạc quay đầu lại, thấy Vô Ưu một thân xiêm áo hoa lệ, trâm ngọc trai trên đầu lay động, trường kiếm trong tay, là hắn treo trong phòng cho nàng hộ thân.
Mà tay nàng cầm kiếm, xuất chiêu, càng tàn nhẫn hơn hắn, không thể nào so kịp.
Đến mức, thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông.
Nàng ra tay, vô cùng tàn nhẫn, cũng không cho đối thủ một cơ hội phản kích, một chiêu trí mạng, một chiêu đoạt mạng người.
Trong nháy mắt này Vô Ưu, đã hiểu rõ.
Trong cuộc sống, thiện lương, là một món đồ xa xỉ, làm không được. Nếu làm không được, thì tự tay phá huỷ, làm người ác nhất.
Giờ phút này, nàng không muốn bất cứ thứ gì, chỉ muốn, nàng muốn Cung Ly Lạc thật tốt, mười năm trước, nàng không đủ sức, không bảo vệ được hạnh phúc của mình, mười năm sau, cho dù sau khi chết nàng phải xuống 18 Tầng Địa Ngục, cũng muốn khi còn sống ở nơi này, cùng Cung Ly Lạc Tu bách niên hảo hợp (trăm năm hạnh phúc).
". . . . . ."
Vô Ưu nhẹ nhàng há miệng, không tiếng động giết người, trường kiếm trong tay, không phân biệt thiện ác, càng kinh khủng hơn.
Đến mức, hoàn toàn không cho người khác cơ hội đánh lại.
Bên kia, Cung Ly Lạc nhanh chóng ra tay như cũ, chém giết.
Khi bình minh sắp đến, cấm vệ quân bị Vô Ưu chém giết hầu như không còn, toàn bộ ảnh vệ cũng chết dưới trường thương của Cung Ly Lạc.
Cung Ly Lạc vươn tay đến trước mặt Vô Ưu, lòng bàn tay đều là máu, Vô Ưu cười một tiếng với Cung Ly Lạc, bách mị sinh hoa (trăm hoa đua nở).
Nhẹ nhàng đặt bàn tay cũng nhuốm máu, vào lòng bàn tay của Cung Ly Lạc, hai người từng bước từng bước đi tới Ngự Thư Phòng. . . . . .
Đông Hoàng Cung Diệu kinh hãi sắc mặt trắng bệch, ngã ngồi ở trên ghế rồng, tay run run, chỉ vào Cung Ly Lạc, Vô Ưu, "Các ngươi, các ngươi to gan, dám tạo phản. . . . . ."
"Phi, cẩu hoàng đế, ngươi thật sự cho rằng, chúng ta muốn cái ngôi vị hoàng đế này sao?" Vô Ưu tức giận mắng.
"Chỉ với phẩm chất của ngươi, chỉ với việc trong đầu ngươi đầy tư tưởng bẩn thỉu, loại người cặn bã như ngươi, có tư cách gì làm Hoàng đế!"
Đông Hoàng Cung Diệu giận, hắn là một hoàng đế uy nghiêm, không thể bỏ qua. . . . . .
"Ít ra oai với ta, làm lão nương phát bực, hôm nay lão nương sẽ một kiếm kết thúc ngươi, ta tin tưởng, nếu thái tử biết ta giết chết ngươi, nhất định sẽ ở phủ thái tử, thắp nhang thơm, cảm tạ ta giải quyết chướng ngại vật giúp hắn, đáng tiếc nhi tử bảo bối kia, nhất định không có duyên với ngôi vị hoàng đế!"
Dám đốt tấu xin tứ hôn của ca ca, chán sống rồi!
Nếu không phải ca ca vẫn còn nhiều chuyện không tra ra được, nàng nhất định giết chết tên cẩu hoàng đế này.
Đông Hoàng Cung Diệu tức giận đến mức nói không ra lời.
Cung Ly Lạc lại thản nhiên mở miệng, "Ngươi tứ hôn hay không?"
"Tuyệt. . . . . ." Còn chưa nói xong, chỉ trong nháy mắt, trường thương, bảo kiếm, đồng thời xuyên qua giữa tóc của hắn, cắm trên vách tường sau lưng.
Đông Hoàng Cung Diệu hít vào một hơi.
Nhìn thi thể chất đống như núi, hạ thân nóng lên, mùi thối truyền đến.
Nặng nề nhắm mắt lại, "Trẫm tứ hôn. . . . . ."
Trong góc, Thôi công công run lẩy bẩy lập tức tiến lên, chuẩn bị bút mực hoàng gấm, lại mang một chiếc bàn đến trước mặt Đông Hoàng Cung Diệu.
Đông Hoàng Cung Diệu cầm bút viết, " Lạc Vương chi lan ngọc thụ (ưu tú), phong thái nhẹ nhàng, Vô Ưu quận chúa kinh thế tài nữ, hai người trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp, đặc biệt tứ hôn, tùy ý thành hôn!"
Cung Ly Lạc dắt Vô Ưu tiến lên, khom lưng nhặt ngọc tỷ bị thiếu một góc lên, đưa cho Đông Hoàng Cung Diệu, "Ngươi quên đóng dấu rồi!"
Đông Hoàng Cung Diệu tiếp nhận ngọc tỷ, đắp ấn.
Cung Ly Lạc mới cầm thánh chỉ tứ hôn lên, cười đến ấm áp, đưa tới trước mặt Vô Ưu. Vô Ưu đưa tay tiếp nhận, nhìn kỹ, xếp tốt, nắm thật chặt ở trong tay, ấn vào ngực.
Giờ phút này vô cùng xúc động, chỉ có nàng và Cung Ly Lạc hiểu.
Cung Ly Lạc giơ tay lên, rút bảo kiếm ra, kẹp ở dưới nách, lại rút trường thương của hắn ra, nói với Đông Hoàng Cung Diệu: "Về sau, chớ làm chuyện ngu xuẩn, ngôi vị hoàng đế này của ngươi, tạm thời cho ngươi ngồi, chờ đến một ngày, ta nhất định tự mình đến lấy!"
Nói xong, dắt Vô Ưu đi ra khỏi Ngự Thư Phòng.
Cuộn ngón tay lại, đặt ở trong miệng chu môi huýt sáo một tiếng, Thiên Lý Mã của hắn nhanh chóng chạy tới, Cung Ly Lạc ôm eo Vô Ưu, phi thân lên.
Khí phách rời đi. . . . . .
Hồng trần, tóc trắng xiêm áo màu tím tung bay, nữ tử trong ngược, tiếng cười dễ nghe như âm thanh tự nhiên, giống như đang nói với nam tử tình cảm sâu đậm, đời đời kiếp kiếp, không xa không rời.
Trong hoàng cung, rối loạn cả ngày, Đông Hoàng Cung Diệu đập rất nhiều đồ trong Ngự Thư Phòng, nhưng mà, cũng đập không hết lửa giận trong lòng hắn.
Cung Ly Lạc, một ngày nào đó, nhất định ngươi phải hài cốt không còn. . . . . .
Phủ thái tử.
Thái tử Cung Thịnh nhận được tin tức, nhắm mắt lại, thầm hận Cung Ly Lạc xuống tay không đủ tàn nhẫn, không có giết chết Đông Hoàng Cung Diệu.
Nếu không. . . . . .
Thạc vương phủ.
Thạc vương và Hằng Vương ngồi đối diện nhau, Hằng Vương thản nhiên mở miệng, "Chuyện này, ngươi thấy thế nào?"
"Còn cần xem ý tứ của phụ vương!"
" Cung Ly Lạc, đã đến lúc mấu chốt, tại sao lại dừng tay. . . . . ."
Thạc vương cười nhạt, "Đó là vì hắn thông minh, không muốn may áo cưới cho người!"
Hằng Vương sững sờ, ngay sau đó hiểu ra.
Xác thực, hoàng thượng vừa chết, thái tử sẽ danh chính ngôn thuận kế vị.
Minh vương phủ.
Minh vương Cung Minh một tay cầm quân cờ, cũng không đặt xuống, trong đầu, thế nào cũng xua đi không được, ngày đó, trên đài cao, nữ tử kia tuyệt thế phong hoa, một điệu múa, trăm hoa đua nở, một tiếng đàn, dẫn bách điểu đến.
Nữ tử tuyệt thế như vậy, cũng không thuộc về hắn.
Nhắm mắt lại, ngón tay buông lỏng, đặt xuống trên bàn cờ, làm rối loạn một bàn cờ tốt, lòng hắn càng loạn hơn.
Lạc vương phủ.
Cung Ly Lạc tự mình rửa tay cho Vô Ưu, nước đổi một chậu lại một chậu, cho đến khi tay Vô Ưu sạch sẽ, không còn vết máu.
Vô Ưu cười một tiếng với Cung Ly Lạc, "Ca ca. . ."
Cung Ly Lạc nhìn Vô Ưu, duỗi bàn tay, ôm eo Vô Ưu, "Ưu nhi. . . . . ."
Hai mắt Vô Ưu ngập nước, nhộn nhạo rực rỡ, đôi môi, đỏ thắm mê người, lưu luyến thấp giọng kêu, triền miên tận xương, "Ca ca!"
Cung Ly Lạc đột nhiên cúi đầu, gắt gao hôn lên đôi môi đỏ mọng của Vô Ưu, lưỡi tiến vào trong miệng Vô Ưu, tùy ý liếm láp, hấp thụ lấy sự tốt đẹp của Vô Ưu.
"Ưu nhi, ta muốn ngươi, hiện tại muốn ngươi. . . . . ."
So với hàn băng ngàn năm, một thân thể, một linh hồn chi phối.
Đông Hoàng Cung Diệu nhìn, không khỏi rùng mình một cái.
Hắn biết, hắn biết rồi.
Là ai nói cho hắn biết. . . . . .
"Cung Ly Lạc, một mình ngươi, dám xông vào hoàng cung, mang theo đao kiếm vào cung, còn dám ở trước mặt trẫm, nói xằng nói bậy, ảnh vệ ở đâu, bắt nghịch tử này lại cho trẫm!"
Đông Hoàng Cung Diệu nói xong lời cuối cùng, tay nắm thành quyền, "Giết không tha!"
Thân thể hắn là hoàng đế uy nghiêm, không thể bị thương tổn.
Đông Hoàng Cung Diệu vừa dứt lời, lập tức có vô số ảnh vệ đi ra, những người này đều là cận vệ của Đông Hoàng Cung Diệu, hôm nay từng người một đều mặc hắc y, mang theo miếng lụa che mặt, nhanh chóng tấn công Cung Ly Lạc.
Cung Ly Lạc hừ lạnh, "Tài năng thấp kém. . . . . ."
Trường thương trong tay nhanh chóng phiên chuyển, gần như trong nháy mắt, đã chém giết mấy ảnh vệ.
Tóc trắng bay lượn, tất cả vô cùng tươi đẹp, tròng mắt đen trong nháy mắt biến thành đỏ thẩm, đôi môi cũng biến thành đỏ tươi.
Chém giết.
Vô số ảnh vệ tấn công Cung Ly Lạc, muốn giết Cung Ly Lạc.
Nhưng, giờ phút này Cung Ly Lạc, như U Linh(âm hồn, linh hồn người chết) lấy mạng, từng bước từng bước tiến sát Ngự Thư Phòng, mỗi một bước đi, bên cạnh lại có mấy ảnh vệ lần lượt ngã xuống.
Thi thể trên mặt đất, máu trên đất, trường thương trong tay, ra tay, thu tay lại, chỉ có giết chết.
Từ khi Đông quốc lập quốc cho tới nay, lần đầu tiên có người dám cầm binh khí giết người ở Ngự Thư Phòng, máu đầy đất, bên ngoài ngự thư phòng, cấm vệ quân đã sớm chuẩn bị vô số cung tên.
Cung Ly Lạc chưa từng quay đầu lại.
Hắn muốn cho Vô Ưu một nước, một nhà, cho nàng một đời không lo, hắn sẽ làm được.
Cho dù con đường phía trước đầy chông gai, chỉ cần có Vô Ưu ở đây, hắn nguyện ý để đôi tay nhuốm máu, lương tâm khốn khổ, chỉ vì để người hắn yêu, một đời không lo.
Đông Hoàng Cung Diệu thấy Cung Ly Lạc như vậy toàn thân run rẩy, giật mình, từng bước từng bước lui về phía sau, hét lớn, "Cung tiễn ở đâu, giết nghịch tử này cho trẫm. . . . . ."
Gần như sau một tiếng này của Đông Hoàng Cung Diệu, bên ngoài truyền đến một tiếng kêu mềm mại, "Ca ca, Vô Ưu tới giúp ngươi!"
Cung Ly Lạc quay đầu lại, thấy Vô Ưu một thân xiêm áo hoa lệ, trâm ngọc trai trên đầu lay động, trường kiếm trong tay, là hắn treo trong phòng cho nàng hộ thân.
Mà tay nàng cầm kiếm, xuất chiêu, càng tàn nhẫn hơn hắn, không thể nào so kịp.
Đến mức, thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông.
Nàng ra tay, vô cùng tàn nhẫn, cũng không cho đối thủ một cơ hội phản kích, một chiêu trí mạng, một chiêu đoạt mạng người.
Trong nháy mắt này Vô Ưu, đã hiểu rõ.
Trong cuộc sống, thiện lương, là một món đồ xa xỉ, làm không được. Nếu làm không được, thì tự tay phá huỷ, làm người ác nhất.
Giờ phút này, nàng không muốn bất cứ thứ gì, chỉ muốn, nàng muốn Cung Ly Lạc thật tốt, mười năm trước, nàng không đủ sức, không bảo vệ được hạnh phúc của mình, mười năm sau, cho dù sau khi chết nàng phải xuống 18 Tầng Địa Ngục, cũng muốn khi còn sống ở nơi này, cùng Cung Ly Lạc Tu bách niên hảo hợp (trăm năm hạnh phúc).
". . . . . ."
Vô Ưu nhẹ nhàng há miệng, không tiếng động giết người, trường kiếm trong tay, không phân biệt thiện ác, càng kinh khủng hơn.
Đến mức, hoàn toàn không cho người khác cơ hội đánh lại.
Bên kia, Cung Ly Lạc nhanh chóng ra tay như cũ, chém giết.
Khi bình minh sắp đến, cấm vệ quân bị Vô Ưu chém giết hầu như không còn, toàn bộ ảnh vệ cũng chết dưới trường thương của Cung Ly Lạc.
Cung Ly Lạc vươn tay đến trước mặt Vô Ưu, lòng bàn tay đều là máu, Vô Ưu cười một tiếng với Cung Ly Lạc, bách mị sinh hoa (trăm hoa đua nở).
Nhẹ nhàng đặt bàn tay cũng nhuốm máu, vào lòng bàn tay của Cung Ly Lạc, hai người từng bước từng bước đi tới Ngự Thư Phòng. . . . . .
Đông Hoàng Cung Diệu kinh hãi sắc mặt trắng bệch, ngã ngồi ở trên ghế rồng, tay run run, chỉ vào Cung Ly Lạc, Vô Ưu, "Các ngươi, các ngươi to gan, dám tạo phản. . . . . ."
"Phi, cẩu hoàng đế, ngươi thật sự cho rằng, chúng ta muốn cái ngôi vị hoàng đế này sao?" Vô Ưu tức giận mắng.
"Chỉ với phẩm chất của ngươi, chỉ với việc trong đầu ngươi đầy tư tưởng bẩn thỉu, loại người cặn bã như ngươi, có tư cách gì làm Hoàng đế!"
Đông Hoàng Cung Diệu giận, hắn là một hoàng đế uy nghiêm, không thể bỏ qua. . . . . .
"Ít ra oai với ta, làm lão nương phát bực, hôm nay lão nương sẽ một kiếm kết thúc ngươi, ta tin tưởng, nếu thái tử biết ta giết chết ngươi, nhất định sẽ ở phủ thái tử, thắp nhang thơm, cảm tạ ta giải quyết chướng ngại vật giúp hắn, đáng tiếc nhi tử bảo bối kia, nhất định không có duyên với ngôi vị hoàng đế!"
Dám đốt tấu xin tứ hôn của ca ca, chán sống rồi!
Nếu không phải ca ca vẫn còn nhiều chuyện không tra ra được, nàng nhất định giết chết tên cẩu hoàng đế này.
Đông Hoàng Cung Diệu tức giận đến mức nói không ra lời.
Cung Ly Lạc lại thản nhiên mở miệng, "Ngươi tứ hôn hay không?"
"Tuyệt. . . . . ." Còn chưa nói xong, chỉ trong nháy mắt, trường thương, bảo kiếm, đồng thời xuyên qua giữa tóc của hắn, cắm trên vách tường sau lưng.
Đông Hoàng Cung Diệu hít vào một hơi.
Nhìn thi thể chất đống như núi, hạ thân nóng lên, mùi thối truyền đến.
Nặng nề nhắm mắt lại, "Trẫm tứ hôn. . . . . ."
Trong góc, Thôi công công run lẩy bẩy lập tức tiến lên, chuẩn bị bút mực hoàng gấm, lại mang một chiếc bàn đến trước mặt Đông Hoàng Cung Diệu.
Đông Hoàng Cung Diệu cầm bút viết, " Lạc Vương chi lan ngọc thụ (ưu tú), phong thái nhẹ nhàng, Vô Ưu quận chúa kinh thế tài nữ, hai người trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp, đặc biệt tứ hôn, tùy ý thành hôn!"
Cung Ly Lạc dắt Vô Ưu tiến lên, khom lưng nhặt ngọc tỷ bị thiếu một góc lên, đưa cho Đông Hoàng Cung Diệu, "Ngươi quên đóng dấu rồi!"
Đông Hoàng Cung Diệu tiếp nhận ngọc tỷ, đắp ấn.
Cung Ly Lạc mới cầm thánh chỉ tứ hôn lên, cười đến ấm áp, đưa tới trước mặt Vô Ưu. Vô Ưu đưa tay tiếp nhận, nhìn kỹ, xếp tốt, nắm thật chặt ở trong tay, ấn vào ngực.
Giờ phút này vô cùng xúc động, chỉ có nàng và Cung Ly Lạc hiểu.
Cung Ly Lạc giơ tay lên, rút bảo kiếm ra, kẹp ở dưới nách, lại rút trường thương của hắn ra, nói với Đông Hoàng Cung Diệu: "Về sau, chớ làm chuyện ngu xuẩn, ngôi vị hoàng đế này của ngươi, tạm thời cho ngươi ngồi, chờ đến một ngày, ta nhất định tự mình đến lấy!"
Nói xong, dắt Vô Ưu đi ra khỏi Ngự Thư Phòng.
Cuộn ngón tay lại, đặt ở trong miệng chu môi huýt sáo một tiếng, Thiên Lý Mã của hắn nhanh chóng chạy tới, Cung Ly Lạc ôm eo Vô Ưu, phi thân lên.
Khí phách rời đi. . . . . .
Hồng trần, tóc trắng xiêm áo màu tím tung bay, nữ tử trong ngược, tiếng cười dễ nghe như âm thanh tự nhiên, giống như đang nói với nam tử tình cảm sâu đậm, đời đời kiếp kiếp, không xa không rời.
Trong hoàng cung, rối loạn cả ngày, Đông Hoàng Cung Diệu đập rất nhiều đồ trong Ngự Thư Phòng, nhưng mà, cũng đập không hết lửa giận trong lòng hắn.
Cung Ly Lạc, một ngày nào đó, nhất định ngươi phải hài cốt không còn. . . . . .
Phủ thái tử.
Thái tử Cung Thịnh nhận được tin tức, nhắm mắt lại, thầm hận Cung Ly Lạc xuống tay không đủ tàn nhẫn, không có giết chết Đông Hoàng Cung Diệu.
Nếu không. . . . . .
Thạc vương phủ.
Thạc vương và Hằng Vương ngồi đối diện nhau, Hằng Vương thản nhiên mở miệng, "Chuyện này, ngươi thấy thế nào?"
"Còn cần xem ý tứ của phụ vương!"
" Cung Ly Lạc, đã đến lúc mấu chốt, tại sao lại dừng tay. . . . . ."
Thạc vương cười nhạt, "Đó là vì hắn thông minh, không muốn may áo cưới cho người!"
Hằng Vương sững sờ, ngay sau đó hiểu ra.
Xác thực, hoàng thượng vừa chết, thái tử sẽ danh chính ngôn thuận kế vị.
Minh vương phủ.
Minh vương Cung Minh một tay cầm quân cờ, cũng không đặt xuống, trong đầu, thế nào cũng xua đi không được, ngày đó, trên đài cao, nữ tử kia tuyệt thế phong hoa, một điệu múa, trăm hoa đua nở, một tiếng đàn, dẫn bách điểu đến.
Nữ tử tuyệt thế như vậy, cũng không thuộc về hắn.
Nhắm mắt lại, ngón tay buông lỏng, đặt xuống trên bàn cờ, làm rối loạn một bàn cờ tốt, lòng hắn càng loạn hơn.
Lạc vương phủ.
Cung Ly Lạc tự mình rửa tay cho Vô Ưu, nước đổi một chậu lại một chậu, cho đến khi tay Vô Ưu sạch sẽ, không còn vết máu.
Vô Ưu cười một tiếng với Cung Ly Lạc, "Ca ca. . ."
Cung Ly Lạc nhìn Vô Ưu, duỗi bàn tay, ôm eo Vô Ưu, "Ưu nhi. . . . . ."
Hai mắt Vô Ưu ngập nước, nhộn nhạo rực rỡ, đôi môi, đỏ thắm mê người, lưu luyến thấp giọng kêu, triền miên tận xương, "Ca ca!"
Cung Ly Lạc đột nhiên cúi đầu, gắt gao hôn lên đôi môi đỏ mọng của Vô Ưu, lưỡi tiến vào trong miệng Vô Ưu, tùy ý liếm láp, hấp thụ lấy sự tốt đẹp của Vô Ưu.
"Ưu nhi, ta muốn ngươi, hiện tại muốn ngươi. . . . . ."